Trêu chọc ngươi, không phải chán ghét ngươi, có lẽ chỉ vì thích trêu chọc ngươi.
Ngày đầu tiên tại kí túc xá Mặt Trăng.
Ánh mặt trời hào phóng trải đều trong sân trường, những cô cậu học sinh đầy sức sống thanh xuân vui vẻ tràn ra khỏi kí túc xá dưới ánh nắng mai —— Zero theo thói quen vò đầu tỉnh dậy, tuy rằng ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cơ thể đã tự động mặc xong quần áo, sau đó hướng phòng tắm đi đến.
Đây là... Ngạc nhiên trong vài giây, Zero lập tức từ trạng thái buồn ngủ tỉnh táo hẳn. Xem ra cậu thật sự đã tiến vào kí túc xá Mặt Trăng... Cũng chỉ có ở nơi này mới có những kẻ có thể vô tư vùi mình trên chiếc giường rộng lớn vào lúc mặt trời lên đến đỉnh như heo này.
Có thể khiến Zero phải động não để tìm đúng ngôn từ hình dung như vậy... Chỉ có thể là một Kaname Kuran nhàm chán cùng một tên vừa nhìn thấy mặt là đã muốn trêu chọc, Aidou Hanabusa. Về phần vì sao lại thích trêu tức cậu ta, Zero giải thích như vậy, trên mặt Aidou luôn hiện lên hai chữ, bên trái viết ‘mời’, bên phải viết ‘trêu’.
Vốn Zero chỉ là một ex – human bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa thành level E, không có tư cách đến sống ở đây, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cậu bây giờ lại đi quanh nơi này như nhà của mình, cũng chính là cái nơi chỉ có những vampire cao cấp mới có thể đến ở. Dù sao đây cũng là một cách giám sát không tồi, Zero biết rõ đối phương cũng có suy nghĩ như vậy, bất luận nói như thế nào cậu vẫn còn là một hunter, đến sống ở nơi này cũng chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Tuy rằng nhìn nhau rất không vừa mắt, Zero cũng không lo lắng sẽ phát sinh xung đột gì to tát, trừ khi bọn họ có ý định tấn công con người.
Quay trở lại căn phòng hiện tại của cậu, Zero kinh ngạc phát hiện trên vách tường của căn phòng được trang hoàng xa hoa này có một cánh cửa, đằng sau nó là một bồn tắm lớn màu trắng ngà cùng một đống chai lọ cậu không biết dùng dể làm gì, bên cạnh còn có một tủ quần áo, có lẽ là nơi chứa khăn mặt áo tắm và những thứ gì đại loại thế. Duy chỉ có một thứ khiến Zero cảm thấy biến thái đó chính là tấm gương lớn đặt ngay giữa phòng... Cậu cũng không có cái sở thích ngắm thân thể mình trong lúc tắm... Zero vò rối mái tóc, yên lặng đi vào nơi gọi là phòng tắm này.
Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo đi xuống phòng khách dưới lầu, một người cũng không có. Thật đúng là, bên cạnh bỗng xuất hiện một người nữ vampire, có lẽ là hầu gái của nơi này, đang cố gắng mỉm cười thân thiện, sau đó hỏi Zero có cần gì không.
“Bánh ngọt.” Theo thói quen ngắn gọn hai chữ, người nữ hầu gái vẫn giữ nguyên nụ cười lui ra. Đây là một trong những quy tắc của vampire sao? Zero buồn chán đến ngồi trên ghế sa lon ngẩn người. Chịu sự chi phối của huyết thống, những vampire thấp hơn phải chịu cúi đầu trước những vampire có cấp bậc cao hơn, nói gì nghe nấy, không được cãi lời, càng khó chịu hơn là một điều cậu không tài nào hiểu nổi, những vampire cấp thấp lại xem đó như là một việc gì đó vinh dự, cũng giống như những tên vampire nhàm chán luôn vây quanh Kaname. Quả nhiên, không phải một vampire chân chính thì sẽ không thể nào hiểu được, mà cậu cũng không có ý định tìm hiểu vấn đề này.
Cậu không phải cam tâm tình nguyện biến thành loại sinh vật này, cũng không muốn tiến vào thế giới của vampire... Ichiru... Zero trong lòng yên lặng hít một hơi, cậu không biết Ichiru còn sống hay không. Nhưng một khi chưa có được đáp án chính xác, cậu vẫn sẽ chờ đợi cùng chiến đấu như vậy, cho đến lúc gặp lại nhau, hoặc là, xác định được cái chết của em mình.
Ichiru, cái tên này, là chìa khóa khuấy động tất cả đau xót trong cậu... Từ lúc sinh ra đều ở cạnh nhau, so với anh em bình thường càng thêm thân mật. Trong trí nhớ của Zero, Ichiru luôn bám theo cậu, cậu đi đến đâu cũng dẫn Ichiru theo, một phần bởi vì cơ thể yếu ớt thường xuyên sinh bệnh của Ichiru khiến cậu không an tâm. Zero bất cứ làm việc gì cũng luôn cố gắng thay phần em mình... Cậu biết thể chất của Ichiru là không thể nào thay đổi, nhưng nếu có thể làm cho nó vui vẻ lên một chút, Zero chuyện gì cũng sẽ làm. Luôn liều mạng cố gắng như vậy rốt cuộc thu lại được gì, tuy rằng ngay từ đầu là vì Ichiru, nhưng kết quả lại ngày càng xa nhau. Những lo lắng bất an của Ichiru, Zero cũng biết, cũng rất muốn xua đi nó... Đáng tiếc, trước khi có thể làm được việc đó, hai anh em họ đã phải xa nhau.
Ichiru, em hiện tại ở nơi nào? Đang làm cái gì? Có vui vẻ không?... Zero lại một lần tự hỏi chính mình, nhưng cũng biết sẽ chẳng tìm ra đáp án. Đáp lại cậu chỉ có một không gian trống trải yên tĩnh đến áp lực trong lòng.
Bánh ngọt và một ly hồng trà rất nhanh đã được đưa đến trước mặt Zero, người hầu gái vẫn mang chiếc mặt nạ mỉm cười như khi nãy, lui ra, biến mất trong bóng đêm.
Zero cầm lấy thìa, chẳng biết tại sao lại buông xuống, nhanh chóng đứng lên, vò vò phần tóc chưa kịp khô. “Quên mất một thứ rất quan trọng... Đang sống tại địa bàn của địch, như vậy không được.” Bloody Rose bị để lại trong phòng. Không nên phạm phải một lỗi cơ bản như vậy, chỉ vì tâm tình có chút không thoải mái, có lẽ bởi vì vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với việc tiến vào kí túc xá Mặt Trăng nên có chút khẩn trương.
Cất kỹ súng, Zero đang chuẩn bị xuống lầu giải quyết chiếc bánh ngọt thoạt nhìn có vẻ rất ngon kia, thì...
“Đã cho vào chưa?”
“Rồi! Rõ ràng chỉ là một con người trở thành level D, lại ngang nhiên... Nghe nói hắn ta còn là một hunter luôn đối nghịch với Kaname - sama, thật sự là vô lễ.”
“Vì vậy nên chúng ta mới phải dạy dỗ hắn một chút.”
“Ha ha... Nói không sai, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cũng sẽ làm hắn cần máu tươi gấp nhiều lần so với khi khát máu...”
Thật đúng là đáng sợ... Vampire. May mắn mình còn chưa chạm đến dĩa bánh ngọt kia... Zero mang theo nụ cười mỉa mai đi xuống lầu, lại nhìn thấy một người không nên thấy... “Aidou Hanabusa?! Chết tiệt...” Cái thứ thuốc kia là được cho vào bánh hay hồng trà? Zero giờ phút này lại không hy vọng nó được bỏ vào trong hồng trà. Mặc dù chỉ là một tên vampire đáng ghét, nhưng...
“Hanabusa... Aidou...” Ánh mắt, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ... “Mẹ ngươi không có dạy ngươi không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác sao?” Zero dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh người vampire tóc vàng, một tay áp chặt cậu ta xuống ghế sa lon, “Tên ngu ngốc này.”
“Kiryuu, Zero, ngươi tại sao lại... Ah...” Sao lại thế này, khó chịu vô cùng... Aidou hơi ngẩng đầu lên, muốn tiếp cận cổ của Zero... Máu...
Còn là một tên chẳng có chút ý chí... Zero quyết định thật nhanh, một tay áp lên trán Aidou, dùng sức giữ yên cậu ta trên chiếc ghế sa lon mềm mại, tay kia đưa lên, cổ tay đặt ngay bên hai chiếc răng nanh đã sớm lộ ra miệng Aidou... “Hả...” Vì cái gì?... Nhưng những nghi vấn trong lòng đều bay biến toàn bộ khi chạm đến những giọt máu tươi của Zero... Loại máu thơm ngon này... Đây rốt cuộc là...
“Dám để tràn ra dù chỉ một chút hương vị của máu... Ta giết ngươi.” Zero nơi lỏng bàn tay đang đặt ở trán Aidou, nhìn chăm chú vào cặp con ngươi dần trở lại bình thường kia... Máu của ta... Dòng máu thuần chủng tinh khiết thật sự tốt như vậy sao? Nghe nói uống máu của dòng thuần sẽ bị Nguyên lão Viện truy sát, không biết có phải thật vậy không. “Này! Không được được đằng chân lân đằng đầu! Đồ vampire!” Mắt thấy người nào đó không có ý định dừng lại, Zero nhíu mày, đánh vào phía sau ót của Aidou, tay cậu vừa rời đi, trong nháy mắt miệng vết thương liền khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong không khí cũng không có tản mát ra mùi máu nào.
Tại sao ngươi lại làm như vậy... Zero Kiryuu... Để cho ta biết được bí mật của ngươi... Nhưng làm sao lại có thể, một ex - human... Làm sao có thể là... Một thuần chủng?!
“Máu của ta, mùi vị như thế nào?”
“Cái gì!...”
Khóe môi Zero chậm rãi nâng lên cho một nụ cười mỉa... “Bất luận kẻ nào, phát sinh chuyện vừa rồi ta đều làm như vậy. Mọi việc chỉ có thế. Còn nếu ngươi tấn công con người, thời điểm ta giết ngươi cũng chẳng có thứ gọi là do dự. Cho nên, quên hết đi...”
“Từ từ! Zero Kiryuu, ta vừa mới tấn công ngươi, như vậy không gọi là...”
Zero đứng lại, không quay đầu, “Chẳng lẽ hiện tại ta còn có thể tự xưng là con người sao?...”
Aidou ngẩn người ngồi ở trên ghế sa lon, còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ... Tay cậu đưa lên vuốt đôi môi hoàn toàn khô ráo của mình... Dịu nhẹ, lại mang một mùi đau thương... Máu của hắn ta, hương vị...
- -*--
“Cũng thật là? Xem ra phải trừng phạt bọn họ một chút...” Đang đưa lưng về phía Aidou chính là vị thuần chủng tối cao Kaname Kuran, dần xoay người, ánh mắt sắc bén hướng thẳng đến Aidou cung kính đứng một bên, “Như vậy, sự khát máu của cậu... Là máu ai giảm bớt?”
Aidou không nói gì... “Ta hiểu rồi... Xem ra với cậu ta mà nói, cậu cũng không hẳn là một tên vampire không nên tồn tại?” Cậu ta hận nhất, có lẽ chỉ là những thuần chủng. Kaname khẽ cười đứng lên, chẳng biết tại sao làm cho Aidou cảm thấy được, vị đế vương của mình dường như có một chút tức giận, còn có cái gì đó, nhưng được che giấu rất kĩ sau gương mặt lạnh lùng khiến cậu không tài nào nhìn ra.
“Cậu đã dùng rất nhiều máu?” Kaname nghiền ngẫm nhìn Aidou khó nhọc khổ sở... Cho tới nay, Zero dường như rất thích việc trêu chọc Aidou. Anh luôn cho rằng chỉ bởi vì Aidou là một người dễ dàng tức lên khi bị trêu... Nhưng một người căm hận vampire như Zero Kiryuu, sao lại dễ dàng cho một vampire khác uống máu của cậu ta? Trong lúc cơ thể đang điên cuồng gào thét đòi máu tươi, lại để cho người khác hút máu, sẽ chỉ khiến cái bản năng cần máu kia trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Zero Kiryuu, cho dù biết trước việc này cũng muốn dùng máu mình để giảm bớt cơn khát máu cho Aidou sao? Nên gọi cậu ta là tốt bụng hay ngu xuẩn? Nhưng việc quan trọng là... Tất cả chuyện này cùng ta có liên quan gì? Là cậu ta tự nguyện hiến máu của mình, ta tại sao phải tức giận như vậy? Những chuyện phiền toái như vậy, thật có chút khó chịu, dù chẳng biết tại sao.
Không thể để Kaname – sama biết chuyện của Zero Kiryuu? Trong lòng Aidou lần đầu tiên có loại chần chờ này... Một ít máu vốn không đủ để giảm trừ cơn khát máu ở những vampire quý tộc, trừ khi là của đẳng cấp cao... Nhưng cậu không thể nói dối Kaname - sama, chuyện này tuyệt đối không làm được. “Thưa, không phải rất nhiều... Bị đánh một cái, liền tỉnh táo lại.”
Không phải rất nhiều... Càng ngày càng rõ ràng hơn suy đoán kia. Tất cả manh mối bằng chứng đều quy về một chỗ, không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó là sự thật... Việc cậu ta là một thuần chủng. “Nếu không còn việc gì, cậu có thể ra. Nhân tiện bảo người làm một ít đồ ngọt đem qua cho Zero Kiryuu. Cậu ta giờ phút này, nhất định đang rất cần đến nó”
- -*--
“...” Đáng chết, tại sao lại phát tác lúc này? Zero ngồi ở trên giường, tay phải đặt ngay vị trí yết hầu, tay trái gắt gao che miệng, hơi thở đứt quãng, cổ họng khô rát luôn phát ra những âm thanh khó chịu, thanh âm trầm thấp, có chút khàn khàn. Bởi vì cố gắng khắc chế bản năng của cơ thể, Zero chỉ có thể không ngừng thở dốc như vậy, thở dốc để tiêu trừ cái khát vọng máu tươi đang thiêu đốt cơ thể cậu. Đôi mắt tử đinh hương nháy mắt nhuộm thành màu đỏ, nhưng rất nhanh đã bị áp chế mà biến mất, nhưng cậu rõ hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có một ngày không thể khống chế được nữa...
“Này! Zero Kiryuu!”
Người nào? Zero dùng một ít lý trí còn sót lại phán đoán... Là Aidou Hanabusa. “Vào đi.” Khi nói ra câu đó, Zero đã đứng lên, những tiếng thở dốc nhẹ như tiếng mèo thở bị cậu ra sức ngăn lại trong cổ họng, đến mức trên mặt ửng hồng, còn có một ít mồ hôi nơi trán.
“Kaname – sama căn dặn, bảo ta đem một ít đồ ngọt đến cho ngươi... Ngươi làm sao vậy?”
“Ra ngoài!” Trong đôi mắt Zero chợt ánh lên một màu đỏ, lúc Aidou kịp phản ứng lại, thân thể đã tự động nghe theo mệnh lệnh đứng ngoài cửa, “Zero Kiryuu ngươi... Oa a!” Cánh cửa lập tức bị một lực đóng lại, vừa vặn đánh trúng mũi của người đang đứng ngoài, “Zero Kiryuu ngươi tự dưng sao lại nổi nóng với ta?!... Đau quá... Này! Không sao chứ? Zero Kiryuu...”
Không muốn nói thêm gì nữa... Zero dựa lưng vào cánh cửa ra sức thở gấp, vươn tay cầm lấy chiếc bánh ngọt nhét vào miệng... Vị ngọt ngay lập tức giảm bớt cơn khát trong cậu... Vì cái gì Kuran biết cậu sẽ cần đến thứ này? Đến Hiệu trưởng còn không biết, tại sao anh ta lại biết? Kaname Kuran... Người này rốt cuộc còn biết chuyện gì? Tuy rằng mọi chuyện của mình đều nằm trong tay kẻ địch thật không tốt, nhưng hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy...
- -----------------TBC- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...