Phấn Toái Tính Tự Tôn
(Tự tôn vỡ nát)
Tác giả: Phượng Hoàng Nhi
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Haruka
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Ta gặp một người tự xưng là "lữ hành giả", y có bề ngoài tuấn tú, tuổi tác cũng trẻ, đáng tiếc cách nói năng lại như ông cụ non. Ta vẫn cảm thấy, đôi mắt là nơi có thể lộ rõ tuổi tác của một người nhất, nhưng sau khi thất lễ chằm chằm mắt y nửa ngày, ta vẫn không cho ra được kết luận. Y có sự bình tĩnh và cơ trí được thời gian mài dũa của người trưởng thành —— hoặc nên nói là của người già —— nhưng đôi mắt lại trong suốt vào đầy sinh cơ đến lạ.
Thiếu niên xuất chúng như vật sáng ấy, ta gặp được vào một buổi chiều mát mẻ. Quán cà phê đôi lúc là nơi lãng phí thời gian không tệ, nó cho phép ta ném hết đống công việc nặng nề ngày qua ngày không hề thay đổi ra sau đầu. Lúc ta tới chỗ ngồi vẫn luôn dành riêng cho mình, ta phát hiện ở đó đã có người ngồi.
Khi nhìn thấy thiếu niên ấy, một giây sau đó ta đã ra một quyết định đột ngột là "nói chuyện với y".
Tin ta đi, xưa nay ta không phải người có quá nhiều lòng hiếu kỳ, thích thú bắt chuyện với người lạ đâu, chỉ là suy nghĩ giây phút đó bất ngờ trào lên, như không thể ngăn chặn, đã biến thành câu chào rồi.
Y tách biệt với quán cà phê, thậm chí là mọi người, không khí thở ra tự hóa thành không gian. Thế nên, khoảng không gian độc lập này, bị ta đánh vỡ.
Y ngước đôi mắt đang tập trung vào sách lên, nhìn ta, đôi ngươi màu tím nhạt đó viết rõ nghi hoặc và dấu chấm hỏi, nhưng y hình như biết mặt ta, chỉ chừng nửa phút sau đã biến sự bực bội cỏn con đó thành lãnh đạm cố ý.
Ta suýt muốn hỏi y, có phải y nhận ra ta không, đương nhiên rất nhanh ta sực nhớ ra khuôn mặt này của ta xác thật nổi tiếng, nó thường xuyên chiếm lấy trang bìa tạp chí kinh tế, báo giải trí, khiến một nhóm người nghiến răng nghiến lợi, và một nhóm khác mừng rỡ như điên.
Y rất nghiêm túc nói với ta: "Xin lỗi anh, tôi không quen anh."
Đương nhiên, nó không ảnh hưởng tới nhiệt tình muốn làm quen y. Cảm giác như đột nhiên biến thành tiểu tử nhiệt huyết có đầy động lực này, không thể nói là tốt, đương nhiên cũng không tính xấu.
Y lấy lệ trả lời ta mấy câu, rồi vội vã dán mắt vào sách. Ta nhìn bìa quyển sách dày cộm đó, trên đó viết 《The Astonishing Hypothesis —— The Scientific Search for the Soul》. Quyển sách này bỏ đi suy nghĩ lấy nó làm điểm đột phá của ta, đại học chủ tu tài chính quản lý, đối với thể loại sách lý luận sinh vật học ta chưa từng đọc qua, càng không có hứng thú.
Mấy ngày sau, mỗi ngày ta đều chọn cùng một giờ tới quán cà phê, đương nhiên mỗi lần đều có thể gặp y.
Y luôn ôm các thể loại sách khác nhau, như 《God and The New Physics》, 《The Nature of Space and Time》, 《Black Holes and Time Warps —— Einstein's Outrageous Legacy》... đủ cả, có thể khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng tưởng rằng y là mọt sách.
Như ngày đầu tiên, đáp lời lấy lệ, nụ cười và tầm mắt lấy lệ, hệt như khuôn mặt của ta còn không hấp dẫn bằng một tờ giấy in đầy chữ.
Mãi đến ngày nọ, ta hỏi thăm nghề nghiệp của y, y mới phá lệ nghiêm túc trả lời, thậm chí khép quyển sách chưa từng rời tay một giây đó lại.
Ta lập tức bừng tỉnh, thái độ này của y, có nghĩa là thổ lộ và tâm sự.
Nói thật nhé, ta chưa nghĩ tới có một ngày ta sẽ có kiên trì với một người như vậy. Mặc dù y là mỹ nhân, nhưng không thể nghi ngờ cũng là một người đàn ông. Suốt gần ba mươi năm, phân nửa đời trước của mình, ta chưa từng dù chỉ là một giây hoài nghi tính hướng của bản thân.
Ta như tuýp người mình luôn chế giễu, lại tin rằng trên đời có nhất kiến chung tình, đúng mà bị ma ám mà.
Như lúc này đây, cho dù y chỉ là sửa lại thái độ khi trước, hơi chút thành khẩn nhìn ta, ta cũng có thể cảm giác được trái tim đập mạnh.
Y nói với ta, y là một "lữ hành giả".
Phong cảnh y ngắm nhìn và đọc hiểu, đã không còn là núi cao sông dài, cũng không còn là bầu trời mặt đất, mà là thời gian.
Không gian ba chiều dùng chiều dài chiều rộng chiều cao làm thước đo này, phải tăng thêm một trục toạ độ không thể miêu tả không thể bắt giữ không thể nắm lấy, trục này là thời gian thuộc chiều thứ tư.
Do một chút ngoài ý muốn —— y không muốn nói nó là ngoài ý muốn gì —— y đột nhiên có được năng lực siêu thoát khỏi bốn chiều, hoặc nói là dùng chiều vĩ mô phân loại y, đã là hành vi không hề có ý nghĩa.
Y có thể nhảy tới bất cứ thời gian, bất cứ không gian, bất cứ vũ trụ nào.
Những vũ trụ đó, đừng nói hằng số vật lý cơ sở, ngay cả chiều cũng không hẳn là ba.
Thời gian đối với y không còn có ý nghĩa, chính như y đã nói, y là một lữ hành giả phiêu bạt ở những vùng đất không ai biết, ngắm nhìn những phong cảnh không thể tưởng tượng được.
Mãi đến khi tới được vũ trụ này.
Ở vũ trụ này. Hằng số của lực vạn vật hấp dẫn là 6.67x10−11, tốc độ ánh sáng lan truyền trong chân không là 299,792,458 m·s−1, hằng số Planck là 6.626, điện tích âm của Electron là -1.602×10−19 Coulomb... Một cộng một tất nhiên bằng hai.
Rất bình thường, rất đương nhiên. Duy nhất không bình thường là, trước khi y gặp được ngoài ý muốn, vũ trụ y lấy thân phận nhân loại "bình thường" sống, có hằng số vật lý giống hệt nơi đây.
Có lẽ... cũng không giống lắm.
Nếu thế giới này có Thượng Đế, ở khi nặn ra nó, Ngài nhất định đã thêm bớt vài thứ cho vũ trụ này.
Theo lời y kể, vũ trụ y sống, có chủng tộc Vampire ta chỉ đọc được trong tiểu thuyết ảo tưởng ngu xuẩn. Chủng tộc ấy có cấp bậc sâm nghiêm, chế độ nghiêm ngặt, quan hệ huyết thống phức tạp, đạo đức luân lý đồi bại, cũng có sức mạnh khôn cùng siêu phàm thoát tục.
Y nói, ở vũ trụ đó, anh, Kuran Haruka là đế vương Vampire có địa vị tối cao, đáng tiếc cuối cùng chết trong tay anh trai mình.
Ta nghĩ nụ cười của ta nhất định là vừa xấu hổ vừa cứng ngắc. Nếu đây là một câu chuyện khoa học viễn tưởng, yếu tố Vampire hình như trật rồi; nếu nói là một tiểu thuyết ảo tưởng, khái niệm vật lý y nhắc tới lại rất logic nghiêm mật. Nhưng thiếu niên nghiêm túc nói những kỳ đàm quái luận kỳ lạ này, nhìn kiểu nào cũng như trung nhị bệnh thời kì cuối trầm mê thế giới 2D cả.
Y đương nhiên nhìn ra sự khó chịu của ta, đôi mắt màu tím nhạt xinh đẹp, dưới ngọn đèn vàng mờ tối, đột nhiên trở nên thâm thúy u tĩnh, như phản chiếu muôn ngàn trời sao.
Y nói, vợ anh là Kuran Juuri, cô ấy cũng là em gái anh, anh sẽ sinh ra một trai một gái, trai tên Kuran Kaname, gái tên Kuran Yuuki. Anh trai Kuran Rido của anh thành lập một tổ chức Mafia tên là The Council of Elders, cũng lấy nó làm con bài chưa lật để cướp đoạt quyền kế thừa của tập đoàn tài chính Kuran.
Y nói, cho dù tôi nói cho anh những điều này, anh cũng không thể thay đổi được số phận. Anh sẽ chết trong tay Kuran Rido, nhưng về sau con trai anh sẽ báo thù cho anh.
Ta tin chắc rằng giây phút ấy mồ hôi lạnh của ta đã thấm ướt lưng áo. Ta đương nhiên không tin mấy lời vớ vẩn của y, nhưng ta hoài nghi y có lẽ là đặc công quốc gia, gián điệp thương nghiệp, kẻ địch nhà Kuran vân vân.
Ta lấy vợ sinh con không phải bí mật gì, nhưng thân phận thật của Juuri tuyệt đối là gièm pha không thể truyền ra ngoài của nhà Kuran, cả gia tộc không mấy ai biết cả. Chỉ trong mấy giây, ta đã nhanh chóng liệt kê ra hàng loạt suy đoán về y, đồng thời lập kế hoạch thu mua, diệt khẩu, uy hiếp, dụ dỗ vân vân nhằm để đối phó.
Y cười một cái, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy y lộ ra biểu cảm thứ hai ngoại trừ lãnh đạm.
Anh không cần phải khẩn trương, y nói. Tôi chỉ là một lữ hành giả, hơn nữa sắp rời đi rồi.
Như lúc đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê, sau buổi trò chuyện cực kỳ mất hứng hôm đó, y biến mất.
Từ đó về sau, ta không còn gặp y nữa. Ta vốn không biết tên y, cho dù phái người điều tra, cũng không có đầu mối gì.
Nhờ có y nhắc nhở, ta phát hiện ra dã tâm của Kuran Rido. Vạch trần con bài chưa lật ép gã phải vội vàng thực hiện kế hoạch, tuy rằng cuối cùng giành được thắng lợi, lại bị thuộc hạ trọng thương, The Council of Elders cũng nguyên khí đại thương, không thể không ẩn náu che giấu nanh vuốt.
Không sai, ta đã chết.
Lúc chết, ta đột nhiên nghĩ rõ tiền căn hậu quả.
Là do thiếu niên ấy nhắc nhở, ta mới phát hiện kế hoạch của Kuran Rido; là do hai bên hành động vội vã, mới rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương; cũng nhờ vậy Kaname mới có cơ hội nắm giữ tập đoàn tài chính Kuran, lấy được thời gian thở dốc; cũng nhờ vậy, cuối cùng Kaname mới báo được thù. Tất cả, bắt đầu từ buổi nói chuyện giữa thiếu niên tự xưng là "lữ hành giả" ở quán cà phê với ta.
Nếu đây là vận mệnh, ta chỉ có thể run cầm cập.
Sau khi chết, ta cuối cùng cũng tin lời nói hoang đường của y.
Ta cuối cùng cũng biết, ngoài ý muốn đó là gì.
Ngoài ý muốn lớn nhất trên đời này, chỉ có tử vong. Không biết tới từ đâu, không thể đối nghịch.
Ta tới một vũ trụ. Ở đây chiều vĩ mô là 3, hằng số của lực vạn vật hấp dẫn là 6.67x10−11, tốc độ ánh sáng lan truyền trong chân không là 299,792,458 m·s−1, hằng số Planck là 6.626, điện tích âm của Electron là -1.602×10−19 Coulomb... Một cộng một tất nhiên bằng hai.
Ta tên Kuran Haruka, thân phận là đế vương thuần huyết. Anh trai tên Kuran Rido, vợ tên Kuran Juuri, trưởng tử Kuran Kaname, ấu nữ Kuran Yuuki.
Chết trong trận phản loạn của The Council of Elders.
Lữ hành, chung kết.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...