- thánh nữ nhốt mình trong điện đã 3 tháng rồi
Một vampire già bẩm báo với Ken, anh cùng mọi người đi tìm tung tích ngũ pháp, vừa mới trở về
- được rồi
Ken phẩy tay, đã 3 tháng, kể từ khi tất cả tản ra mở rộng cuộc truy tìm. Một thời gian khá dài không gặp khiến anh thấy nhớ tình yêu của mình da diết. Dường như có một bức tường vô hình trong không khí, ngăn không cho anh bước qua , trách sao không ai có thể mang đồ ăn cho Debor. Ken giơ tay, anh muốn phá hủy ranh giới duy nhất ngăn anh chạm tới cô
- dừng lại. Từ bao giờ điện của ta biến thành nơi các người có thể tùy ý xâm nhập hả?
Tiếng nói của Debor không nặng không nhẹ vang lên trong không khí như quật vào thính giác mọi người có mặt bên ngoài. Không, chính cô, là cô đang truyền tải trực tiếp suy nghĩ của mình vào não mọi người. Mira bất chợt run lên. Cô có thể là một chiến binh dũng mãnh, nhưng trước "cô em gái" của mình cô chợt cảm thấy thật bất lực cho dù từ rất lâu, cả hai đã từng hòa làm một. Debor vẫn là Debor, thâm sâu khó đoán, không ai có thể biết trước cô gái nhỏ kia sẽ làm gì tiếp theo, bởi suy nghĩ của cô là một xâu chuỗi các mắt xích cảm xúc bẻ quặt, lộn xộn và hỗn độn
- đừng làm phiền ta
Một giọng nói nhẹ nhàng bình thản vang lên, khác hẳn lúc trước. Tất cả lập tức rời đi
Tại điện War, Jacob lật mớ trang cũ nát của ngũ pháp trong tay, bởi ngoài Debor, người thông thái nhất thế giới Vampire này chỉ có thể là anh
- s.h.i.t
Anh chửi thề, quăng tập giấy nhàu nát kì quái sang bên, đó hoàn toàn là mẫu cổ tự Rune, mà anh lại không phải chuyên gia giải mã
Ken cũng căng thẳng tột độ, anh có cảm giác Debor đang "thử" thách thức tử thần ở bên trong kia. Ánh mắt dõi về khu điện của Debor, nơi ánh mắt trời trùm lên vô vàn sắc tía. Tại sao hôm nay ánh sáng lại rực rỡ như thế?
- cô ấy đang luyện ngũ tán sắc
Ken bất ngờ gần như hét lên khi phát hiện ra điều đó, ngón tay dài chỉ thẳng chóp điện đang vươn lên chót vót. Jacob giãn mày khi nghe điều đó. Anh không đọc được cũng không sao. Phải rồi, nếu là ngũ tán sắc thì chẳng có gì là bí ẩn cả. Anh vội đưa tay sắp xếp đám cổ thư mình vừa quăng ra
Rất bí ẩn, dường như lướt đi trong vô hình ảo ảnh, trước mặt anh là cô em gái nhỏ và trên tay cô là cuốn ngũ pháp cổ thư
- Deby...
Ngón tay dài của Debor túm lấy tay Ken, anh ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, tại sao cô lại chủ động nắm tay anh nhỉ. Và anh có ngay câu trả lời khi móng tay cô bấm nhẹ vào tay Ken, một giọt máu tươi từ tay anh nhỏ ra, thấm đúng vào biểu tượng giọt nước trên quyển sách cổ
Debor buông tay anh, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào giọt máu đang từ từ biến mất giữa trang sách. Từ mắt cô, một luồng sáng nhỏ rực rỡ như ánh mặt trời chiếu vào nơi giọt máu vừa biến mất. Ngay lập tức, quyển ngũ pháp bỗng dưng "quằn quại", co rúm như bị một bàn tay bóp chặt, giọt máu tưởng như đã mất sôi lên, thấm loang ra hết, che đi toàn bộ mẫu tự lạ. Từ trung tâm ngũ thư chỗ giọt máu, ánh sáng xanh ma quái chạy ngoằn ngoèo. Sau một lúc, tất cả dừng lại, quyển cổ thư lại nằm im trên bàn
Debor đưa tay vuốt nhẹ cho từng trang giấy phẳng phiu rồi vơ lấy, biến mất nhanh như khi đến
Ken đứng sững, anh chưa kịp quan sát cô, chỉ có bàn tay vương hơi ấm của tay cô để lại cùng ngón tay đang rỉ máu
................
Debor trầm mặc trong phòng, ngón tay dài trắng bệch nhẹ nhàng lật từng trang sách tơi tả vì cũ. Con Dani im lặng nằm phục bên chân cô, ngoan ngoãn thè cái lưỡi liếm láp mũi giày
- tìm Dany chưa?
Cô liếc con tử xà, khóe môi thoảng qua nụ cười nhẹ. Con tử xà dừng động tác, cọ vào giày cô như một chú cún con, đôi mắt sáng rực, nó khẽ rít nhẹ
- thế thì đi...
Debor mang theo ngũ pháp, lướt nhẹ ra ngoài. Con Dani khoan khoái huýt gió, nhanh nhẹn trườn sát gót chủ nhân. Một chủ một tớ lước ra ngoài cung điện hoàng gia, làn gió đêm lay lay gấu váy cô gái nhỏ, con tử xà to lớn hưng phấn để tà váy lụa bay qua bay lại trên đầu
- ngươi muốn được vuốt ve à
Cô gái nhỏ thích thú bật cười khe khẽ khi thú cưng của mình lười nhác cuộn tròn quanh chân cô, vẩy cái đuôi rắn nghịch ngợm tà váy dài
- lười thật đấy, Dani ngươi bắt ta kéo ngươi đi, nặng chết ta
Cô gái nhỏ khẽ co chân sút nhẹ, Dani bị văng xa mấy mét, nó không phục rít lên một hơi dài
Debor dừng lại trên đỉnh núi chiêm tinh, buồn cười chu miệng huýt sáo gọi con tử xà của mình. Có lẽ việc sắp được gặp cô bạn Dany của nó khiến cho nó không nhận ra chủ nhân của mình đã dừng lại từ bao giờ
Tiếng huýt của Debor vô tình đánh thức Ken, anh cũng lên đỉnh núi này để quan sát thiên văn, và ngủ quên lúc nào không biết. Anh khẽ cựa mình, một mùi hương nhẹ thoảng qua trong gió, xộc vào mũi, đánh thức khứu giác vampire nhanh nhạy của Ken, là người trong mộng của anh. Tất nhiên cử động của anh cũng rơi vào tai con tử xà và Debor
- thánh nữ...
- tại sao anh lên đây?
Ken không trả lời, Debor cũng không nhìn đến anh. Cô luôn toát ra khí chất cao quý cùng sự lạnh giá khó gần. Ban đêm trên núi rất lạnh, vậy mà cô lại mặc chiếc váy mỏng. Ken suýt phụt máu mũi, nếu anh không kịp quay mặt đi. Thật xấu hổ, "Deby, em có biết mình quyến rũ thế nào không" Ken nhủ thầm, thật chết tiệt, cô quên rằng anh là đàn ông à
- em...lạnh không?
- anh có thể đi rồi
Đôi môi cô mấp máy phun ra vài chữ ngắn ngủi. Cô không cần xua đuổi anh chứ, vì nếu cứ ở đây anh sẽ chẳng còn máu để phun. Nhưng cô có nhất thiết phải tỏ ra thẳng thừng xua đuổi anh như vậy không
- gọi Jacob
Ken gật đầu, quay người bay xuống núi, hướng về phía cung điện hoàng gia
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...