Vampire King - Ma Cà Rồng Hoàng Gia

Bước vào lớp, Debor khá bất ngờ. Phòng học rộng như vậy lại không có lấy 1 cái bàn, 1 cái bảng hay1 cái gì đại loại như thế. Nếu không có biển lớp, chắc chắn cô sẽ lầm tưởng mình lạc vào phòng để dụng cụ mất. Đặc biệt, lớp chỉ có 10 người, đã vào học lâu rồi mà, không lí nào lại chưa kịp đến. Suy nghĩ đầu tiên"đây liệu có phải là 1 lớp toàn học sinh cá biệt không nhỉ?"
Khoảnh khắc cô gái nhỏ bước vào lớp cùng Rita, không khí như đông cứng lại rồi bất chợt vỡ oà
- De...Lilith thái nữ
1 co gái xúc động chạy tới, ôm chặt cô
- mình...Lebida nè
- mình là Bastu
.....
Điệp khúc "mình là"....được vang lên lần thứ 8 thì đám người kia cũng kịp bước tới, 1 người 1 cái ôm, xoay cô gái nhỏ đến chóng cả mặt. Họ thi nhau tiến đến, ôm cô đến nghẹt thở, hoặc xiết tay cô tưởng như gãy tay. Vẫn biết vampire khỏe mạnh hơn người nhưng cô chỉ vừa mới tới cái thế giới này thôi mà. Cô vẫn còn là 1 con người không hơn. Chưa kể, tại sao tất cả đều biết cô?
- thái nữ
1 người đàn ông đựng tuổi cúi rạp trước cô. Thấy 1 người đáng tuổi cha thi lễ trước mặt mình, Debor có chú bối rối, có lẽ là thầy giáo
- thầy, đứng lên đi. Em...em là học sinh mới
- tôi đã được thông báo về việc này rồi

Cynus và Ken bước vào
- dạy luôn đi
Tội nghiệp ông thầy, học sinh của ông đều là những đại quý tộc chứ. Sau 1 hồi nghe thuyết giảng đến ngủ gật tới nơi, cái tai của Debor mới được tạm nghỉ. Thế nhưng, cô gái nhỏ vẫn đang quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn độn
.............................
- ngủ ngon, Deby
Rita kéo chăn, nhắm mắt lại
- khoan đã, Rita
- sao thế?
- mình muốn, hỏi cậu vài chuyện
- ok. Về lớp mình hả?
- ak ukm
Cô hơi ngập ngừng
-lớp chúng ta toàn là những đại quý tộc, nhưng chỉ có anh Ken, cậu, Cynus và người của hoàng gia
- tại sao? Ở đây phân biệt đối xử thế sao?
Rita hơi ngẩn người
- mình có nghe nói, thế giới con người có nhân quyền gì đó, phải không?
- đúng rồi
- Deby của tôi ơi, cậu cần phải biết thế giới này cao hơn thế giới kia và chúng ta thì hơn hẳn những con người tầm thường đó. Họ chẳng thể nào có khả năng phục hồi, chạy như gió, sức khỏe phi thường hay đẹp như Vampire chúng ta. Không và không
- Rita, đừng quên mình là 1 con người
- không. Chỉ là ở tạm thôi
- tạm cũng đã 16 năm, đó tuyệt đối không phải là thời gian ngắn

- Deby, đối với thế giới này, thế giới của-chúng-ta thì, 16 năm, chỉ là 1 cái chớp mắt không hơn
Im lặng, khá lâu sau, Debor mới lên tiếng
- có nhiều lúc mình cảm thấy thật lạ. Trong người mình dường như tồn tại 2 linh hồn có tính cách gần tương đồng nhau vậy...
Rita hơi giật mình, cánh tay bỗng run rẩy. 1 cơn gió thổi qua. Nhận thấy sự khác thường ấy, những hoảng hốt vô hình trong cô bạn, cô gái nhỏ lo lắng
- sao vậy?
Biết trả lời thế nào cho đúng đây? Thời điểm này chưa thích hợp để giải đáp những thắc mắc của cô. " ngàn vạn lần xin lỗi, Deby. Mình thật sự không muốn giấu bạn, chỉ là bất đắc dĩ "
" cô ta đang hoảng hốt" 1 giọng nói vang lên
- ai, ai đó?
Chính Debor cũng hoảng hốt, giọng nói rất quen nhưng lại có phần sắc lạnh uy quyền khiến cô gái nhỏ run rẩy khi chợt nhận ra: đó là giọng của chính cô. Chưa hết, nó vang lên từ trong chính bộ não của cô
- Ri...Rita, cậu, có nghe gì không?
Co gái nhỏ có chút khẩn cấp, vội vàng bật đèn lên, mồ hôi sớm đã tuôn đầy trán
- nghe gì cơ?
Rita nhíu mày, giọng nói ổn định, có vẻ mệt mỏi, kèm theo thở dài
- giọng nói kia
- cái gì? Giọng nào sao mình không có thấy?

- sao? Không lẽ mình chưa ngủ đã bị nằm mơ?
- mộng du rồi
Rita chép miệng, đưa Debor rời xa vấn đề. Tay quạt quạt, đem mồ hôi lau sạch giùm Debor
- chắc thế
Thả phịch người trở lại đệm, Debor mệt mỏi miễn cưỡng nhắm mắt
- ngủ ngon
Nằm trong bóng tối, cô thiếp đi rất nhanh. Giấc ngủ ập đến, chập chờn đầy mộng mị, mà đó lại là ác mộng
Cô thấy mình đang đứng ở giữa cánh đồng rất đẹp, xung quanh toàn là hoa oải hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi. Thật dễ chịu. Co tham lam hít 1 hơi dài, đem luồng thanh khí tràn đầy lồng ngực. Hài lòng đưa mắt nhìn quanh, cô phát hiện 1 lâu đài thật đẹp, cao to tráng lệ. Nhất định là tiên cảnh
Từng bước 1 tiến đến lâu đài, cô nhận ra nó càng hoành tráng lộng lẫy hơn trong ánh chiều. Cảm giác đế vợi cô rất chân thật, hung hăng tự nhéo mình 1 cái, Debor xác định mình không phải đang nằm mơ hay mộng du gì cả, nó là sự thật
Không 1 bóng người cản đường, cô gái nhỏ đâm sợ. 1 nơi đẹp như thế này khẳng định không có bỏ hoang đi. Nếu có, chắc chắn là lâu đài ma ám (trí tưởng tượng không tồi)
Nắm chặt vạt váy, thu hết can đảm, đi tiếp. Nếu thật sự có ma, cản đường cô sẽ liều mạng. Lâu đài này không khám phá sẽ rất phí. Woa, thật không nghĩ tới bên trong lại đẹp như thế. 1 hành lang nhỏ ngay lập tức thu hút Debor, khiến cô phải chú ý đến. Có rất nhiều đèn thắp dọc hành lang dài và hẹp. Ánh sáng lập lòe, có chút chao đảo dù không hề có gió. Thật là rối rắm đúng như 1 mê cung, nhìn thế nào cũng không ra cấu trúc
Hít 1 hơi thật sâu, co gái nhỏ từng bước đi vào địa đạo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui