Nói chính xác hơn là thời điểm khi còn ở suối nước nóng, thì anh đã bắt đầu có dấu hiệu không bình thường rồi!
Lúc ấy Thư Vưu cũng không nghĩ nhiều như thế… Thật ra sau đó thì cậu cũng chẳng có ý nghĩ gì sâu xa hơn.
Nhưng mà bây giờ...
Thư Vưu nhận ra bản thân cần thời gian để suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Nhưng mà cậu phải nghĩ về cái gì chứ?
Hừm…
Thư Vưu vò đầu, trái lo phải nghĩ, cậu rơi vào trầm tư, cố gắng vắt hết óc… Cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận.
Chắn chắn là Lận Minh Húc đang muốn làm gì đó với cậu.
Cậu có một linh cảm vô cùng vi diệu, có lẽ anh đang đào một cái hố thật to, hơn nữa còn muốn đẩy cậu xuống cái hố đấy.
Đúng thế, chính là như vậy!
Vì thế nên Thư Vưu vội vàng ngẫm lại những gì mình đã làm… Ơ? Gần đây cậu có thấy mình làm gì sai với Lận Minh Húc đâu nhỉ?
Nói như vậy thì không phải bím tóc* của mình bị tóm lấy hở?
(*) Bím tóc: Ý chỉ điểm yếu hay bí mật của người khác.
Quả nhiên, tất cả đều là do Lận Minh Húc quá khó đối phó rồi.
Thư Vưu hạ quyết tâm: Từ giờ trở đi, cậu phải hết sức cảnh giác khi đối mặt với Lận Minh Húc!
Mắt thấy thắng lợi đã ở trong tầm với của mình, cậu không thể phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
… Khi cậu đang chìm đắm trong những dòng suy ngẫm xa xôi ấy thì ở phía bên kia, Lận Minh Húc vẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh vươn tay xoa thái dương đang đau nhức nhối.
Chết tiệt, trong đầu Thư Vưu chắc phải có mười tám khúc cua quanh co tựa như đường lên núi.
Cộng thêm một cái cửu liên hoàn* nữa.
(*) Cửu liên hoàn: Là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc.
Người bình thường vốn chẳng thể đoán được cậu đang nghĩ gì.
Lận Minh Húc bình tĩnh được một lát thì tiếng điện thoại lại reo lên. Anh cũng chẳng thèm nhìn qua xem là ai gọi đến mà cầm lấy nhấn nút nhận luôn… Dù sao người có thể gọi điện vào giờ này cũng không nhiều lắm.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Chúc Phi Xế: “Alo? Lận Minh Húc hả?”
“… Là tôi.”
Lận Minh Húc lạnh lùng hỏi: “Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Biết chứ.”
Chúc Phi Xế chẳng hề cảm thấy có tí áy náy nào, trái lại còn khẽ cười nói: “Tôi biết cậu bận rộn rồi, cho nên giờ này mới gọi cho cậu, dù sao lát nữa tôi phải lên máy bay rồi, cũng không rảnh nói với cậu nữa.”
“À, là thế này,” anh ta dõng dạc tiếp tục: “Sắp tới phiền cậu theo dõi chuyện kia hơn nhá, mấy ngày nữa tôi có việc bận rồi.”
“… Anh bận việc?”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Anh bận việc gì?”
Có việc gì mà ngay cả chuyện quan trọng thế kia cũng có thể tạm thời gác lại.
“À…”
Chúc Phi Xế bắt đầu úp mở, rồi anh ta nhỏ giọng đáp: “Vấn đề tình cảm thôi, cậu hiểu mà.”
Lận Minh Húc:…?
“… Anh đi tìm Bành Thượng Ân?”
Không đúng, Bành Thượng Ân đâu xuất ngoại. Hơn nữa hình như gần đây Bành Thượng Ân không có liên lạc với Chúc Phi Xế, hai người hiện tại cũng xem như là không có quan hệ gì.
“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu.” Chúc Phi Xế ho khan một tiếng, giọng nói xen lẫn một chút lúng túng hiếm thấy: “Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cách thức trước kia mà tôi dùng để theo đuổi người ta sẽ chẳng cho ra được kết quả thông thường mà tôi mong muốn đâu, cho nên tôi đã thử tìm kiếm một vài bí quyết trên mạng, đầu tiên là phải học cách yêu đương như thế nào mới là tốt trước đã.”
“Đây là chuyện quan trọng của cả một đời người, tầm quan trọng sao có thể giống với chuyện kia được?”
Học cách yêu đương như thế nào?
Lận Minh Húc có hơi động lòng, nhưng anh vẫn tỉnh bơ hỏi: “Có cả chỗ học cái này hả?”
“Có mà.”
Gần đây Chúc Phi Xế cũng học hỏi được thêm nhiều bài học, nói không ngớt: “Trên mạng ấy, tìm là ra một đống, có cả diễn đàn riêng… À, nếu đến thế cũng không thấy có cách nào khả thi thì cậu có thể thử tìm cố vấn tâm lý mà, không phải sao?”
“Haizz, nhưng thật ra thì tôi rất hâm mộ cậu đấy nhé, chắc là đang ngọt ngào quấn quýt với Thư Vưu lắm nhỉ? Chậc chậc…”
Lận Minh Húc:… Sơ xuất rồi, anh quên mất còn có Internet vạn năng, tìm kiếm thứ gì cũng cho ra được kết quả.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông vẫn cầm điện thoại trong tay, sắc mặt trở nên tối tăm, anh rơi vào trầm tư.
“Kẽo kẹt…”
Cửa phòng tắm mở ra, Thư Vưu thò quả đầu có hơi bù xù ra ngoài, ngó xung quanh.
Thấy Lận Minh Húc vẫn đang ngồi trong phòng khách, không có chú ý tới mình, Thư Vưu chạy vèo một cái vào phòng ngủ, giả vờ như bản thân rất muốn đi ngủ sớm.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người vội vàng lướt qua, Lận Minh Húc: “…”
Bây giờ anh phải lên mạng ngay đây.
Nhưng màn hình điện thoại vừa mới sáng lên, Lận Minh Húc lại khựng người.
Đối với trường hợp đặc biệt như Thư Vưu, chỉ sợ ngay cả Internet cũng chẳng có cách giải quyết gì thỏa đáng.
… Nhưng cũng có thể thử xem một chút.
Vì thế như bị ma xui quỷ khiến, anh gõ không ngừng vào bàn phím, hình thành một câu hỏi hiện lên thanh tìm kiếm.
“Bạn trai rất hay làm mình làm mẩy thì phải làm sao bây giờ?”
Nhập từ khóa, sau khi giao diện load xong, các câu hỏi tương tự hiện lên rất nhiều, phía dưới chỉ có một bình luận nhận được nhiều lượt like nhất.
Ẩn danh: [Chia tay.]
Lận Minh Húc:???
Những người này bị làm sao thế? Tại sao lại không mong các cặp đôi hòa hợp hả?
Anh xóa hết nội dung trong thanh tìm kiếm, gõ lại một câu hỏi khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bạn trai hài cốt quá thì phải làm sao?”
Các câu hỏi tương tự… Cũng hiện ra, phía dưới vẫn lại có một bình luận được nhiều lượt like.
Ẩn danh: [Đánh không lại thì gia nhập.]
Lận Minh Húc: “…”
Đủ hiểu rồi, anh không nên nghe theo lời của Chúc Phi Xế.
Loại người độc thân nhiều năm như vậy, theo đuổi người ta không thành mà còn bị kéo vào blacklist, những lời anh ta nói làm sao có thể tin tưởng!
Lận Minh Húc tắt máy tính.
Anh phải suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này.
… Trước đây là không thèm để ý, sau này lại chẳng có cơ hội, nhưng bây giờ anh chỉ muốn biến ngay thành chuyên gia, để có thể đối mặt với giả thuyết Goldbach* siêu lớn như Thư Vưu.
(*) Giả thuyết Goldbach: Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung.
Độ khó thật sự rất cao.
Hiếm có khi nào mà Lận Minh Húc chìm sâu vào dòng suy nghĩ của mình như giờ phút này.
Phòng khách sáng đèn đã lâu, Thư Vưu không nhịn được, cậu ló đầu nhìn qua khe cửa lần nữa: “Ừm…”
“Lận Minh Húc, anh không ngủ hả?”
“… Ngủ đây.”
Khuôn mặt người đàn ông vô cảm, anh đứng lên, vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lên giường.
Mãi mà anh vẫn chưa nói ngủ ngon, vì thế nên Thư Vưu cũng không ngủ được, bỗng nhiên cậu nghiêng người nhìn qua: “Lận Minh Húc?”
Trong lòng Lận Minh Húc thoáng nảy lên một cái.
Đây có lẽ cũng là một cơ hội tốt.
Người đàn ông khựng người, rồi thấp giọng gọi: “Thư Vưu.”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh dừng lại.
Anh nên nói thế nào đây?
Nói thế nào… Mới ổn thỏa hơn? Mới chắc chắn hơn?
… Lúc này Thư Vưu cũng trở nên có hơi hồi hộp.
Không biết tại sao, chỉ là cậu cảm thấy hồi hộp thôi.
Trong ánh sáng lờ mờ, Thư Vưu chỉ thấy được đường nét tuấn tú và hàng lông mày tựa như dãy núi của người đàn ông, cậu lén lút nhéo đùi mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh! Nên nói cái gì thì phải nói!
“Ừm…”
Bàn tay Thư Vưu siết chặt, cố giữ bình tĩnh, cậu nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể: “Lận Minh Húc, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lận Minh Húc cứng người.
“… Cậu nói đi.”
Thư Vưu nuốt nước miếng, mím môi nói: “Tôi… Không phải mấy ngày nữa tôi sẽ phải tham gia một show giải trí rất quan trọng sao?”
Ánh mắt Thư Vưu như lóe lên chút cảm xúc, không dám nhìn Lận Minh Húc… Cũng may là hai người họ đang ở trong bóng đêm, cậu cũng không nhìn rõ anh lắm.
“Tôi…”
Cậu ấp úng, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày tới tôi phải tập diễn xuất và nghĩ thêm mấy mẩu truyện cười nữa, không thì chúng ta ngủ riêng nhé?”
“… Ngày mai tôi sẽ dọn phòng ngủ phụ. Giờ anh làm việc ở văn phòng nhỉ, vậy tôi có thể sử dụng bàn làm việc trong nhà được không?”
Ngủ riêng?
Lận Minh Húc nhíu mày… Tại sao?
… Sao đột nhiên cậu lại muốn ngủ riêng chứ?
Lận Minh Húc vốn chẳng thể nghe tiếp nửa câu sau của Thư Vưu, anh cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói của mình: “… Tôi không đồng ý.”
“Hả?”
Thư Vưu ngạc nhiên: “Lận Minh Húc, anh…” Nhỏ mọn đến như vậy sao? Thậm chí không cho cậu rớ đến cái bàn làm việc mà ban ngày anh còn chẳng dùng đến?
“Đúng vậy, tôi không đồng ý.”
“Lận Minh Húc tại sao anh không đồng ý?”
“Không có lý do.”
“Tại sao không có lý do?”
“Không có lý do, nhưng tôi cứ không đồng ý đấy.”
Thư Vưu: “…”
Cậu giận rồi.
“Vậy Lận Minh Húc, kệ anh đấy.”
Thư Vưu gân cổ buông xuống những lời này, rồi nhanh chóng xoay người, không tiếp tục nói nữa.
Lận Minh Húc: “…”
Cậu chưa nói ngủ ngon.
Hơn nữa còn muốn ngủ riêng với anh.
Lận Minh Húc không nhịn thêm được, anh cầm lấy điện thoại, click mở trang web, lại nhập vào thanh tìm kiếm.
[Bạn đời muốn chia giường với tôi, nên làm gì bây giờ?]
Tích…
Rất nhiều câu trả lời!
Anh nhấp vào câu trả lời thứ nhất.
Ẩn danh: [Người đến tuổi trung niên, không có cách nào đâu, nhẫn nhịn đê.]
… Anh nhấp vào câu thứ hai.
Ẩn danh: [Haizz, tôi cũng thế, năm tôi năm mươi tuổi, bạn già ghét bỏ tôi, nói tôi ngủ ngáy nghiến răng, mà còn nói mớ nữa…]
Lận Minh Húc:...
Chết tiệt, thậm chí anh còn không phải một người đàn ông đang ở tuổi trung niên.
Trong bóng tối, ánh sáng trên màn hình điện thoại dần mờ đi.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Cũng rất ồn ào.
Ồn ào đến mức khiến cả hai người đều ngủ không yên.
Thư Vưu nhắm mắt lại, muốn lật người, nhưng nghĩ tới bên cạnh còn có người kia, cậu không thể xoay.
Lận Minh Húc nhắm mắt lại, anh muốn ngồi dậy, nhưng nghĩ tới việc ngồi dậy thì sẽ làm ồn đến Thư Vưu, vẫn là không thể ngồi dậy.
Thư Vưu: “…”
Lận Minh Húc: “…”
Lần đầu tiên mà hai chiếc chăn có ranh giới rõ ràng như vậy.
Sau đó…
Bên trái giường dịch một chút.
Bên phải giường không nhúc nhích.
Bên trái giường lại dịch thêm một chút.
Bên phải giường vẫn bất động.
… Thư Vưu không kiềm chế được mà xoay người.
Khóe mắt Thư Vưu lặng lẽ liếc sang bên cạnh. Ơ? Lận Minh Húc đang đưa lưng về phía cậu, cho dù cậu lật mình thì anh cũng không nhìn thấy cậu.
Vậy là tốt rồi.
Cậu bắt đầu lặng lẽ ủn chăn, trở mình trong ổ chăn ấm áp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Trên trần nhà có một mảng vết ố, trong bóng đêm dấu vết cũng hiện lên rõ ràng, rất dễ nhìn thấy.
Thư Vưu không khỏi nhìn chằm chằm vào vết ố đó.
… Lận Minh Húc quá cứng đầu mà, vì một cái bàn rách mà đối xử với cậu như vậy? Cái bàn làm việc đó còn là do cậu mua đấy!
Vết ố trông giống như bản đồ, cơ mà đây là bản đồ của chỗ nào nhỉ?
… Lận Minh Húc quá keo kiệt, sớm biết tính tình anh hẹp hòi như vậy, hôm nay cậu đã không đưa con chó nhỏ cho anh, chỉ vì muốn bồi thường cho vụ con Kim Thiềm kia rồi!
Địa Trung Hải, Thanh Hải*, hay là Thái Bình Dương?
(*) Hồ Thanh Hải là hồ lớn nhất Trung Quốc, đồng thời là hồ nước mặn lớn thứ hai thế giới.
Lận Minh Húc…
“Lận Minh Húc!”
Đột nhiên Thư Vưu ngồi bật dậy, lay người bên cạnh, hoảng sợ hét lên: “Mau đứng dậy! Trần nhà bị ngấm nước rồi!!!”
… Nửa tiếng sau, Lận Minh Húc cúp điện thoại, xoay người nhìn Thư Vưu đang nhoài lên giường tìm góc độ thích hợp để đặt chậu hứng nước, hít sâu một hơi.
“Người tầng trên đi vắng rồi, bên ban quản lý đã đóng van nước của họ.”
“Người bảo trì phải ngày mai mới đến được, tối nay không thể ngủ ở đây, đành chịu đựng một đêm, ngày mai bọn họ sẽ tới xử lý.”
Thư Vưu: “… Ò.”
May là cậu phát hiện kịp thời, cứu được hết chăn với đệm thoát khỏi cảnh bị ướt nhèm. Giờ trên giường chỉ còn lại tấm ván trải giường, bên trên đặt chậu hứng nước.
… Hệt như bàn trà lớn sắp đặt đầy chiếc cốc* của cuộc đời.
(*) 杯具 (Bēi jù): Chiếc cốc đồng âm với 悲剧 (Bēijù) - Bi Kịch
Thế này thỉ không thể ngủ trong phòng ngủ chính được nữa… Dù có ngủ được, cũng phải nghe tiếng tí tách cả đêm.
Hai người chỉ có thể mang theo chăn đệm sang phòng ngủ phụ.
Giường phòng ngủ phụ không lớn bằng phòng ngủ chính, chỉ rộng khoảng một mét năm. Hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó thì thật sự có phần chật chội.
Hơn nữa còn có thêm tấm đệm dày cho mùa đông và hai chiếc chăn bông, bỗng chốc trở nên chen chúc đến mức gần như không thể lật người.
Thư Vưu:… Đáng ghét, tại sao lại dẫn đến kết cục như vậy.
Cậu đứng bên giường, không kiềm chế được vẻ mặt không vui của mình, lúc này Lận Minh Húc bình tĩnh bước vào, anh cầm một chăn bông lên, trải lên mặt giường.
Thư Vưu:???
Chỉ nghe thấy người đàn ông ung dung nói: “Cậu không muốn trong lúc ngủ thì bị rơi khỏi giường nhỉ?”
Thư Vưu: Không, không muốn.
“Cũng không muốn phải ngủ chen chúc lắm ha?”
Thư Vưu: Không, không muốn.
“Vậy cứ thế đi.”
Trong giọng nói của Lận Minh Húc như có thêm ẩn ý khác: “Một đêm thôi mà, ráng chút, cậu không muốn sao?”
Thư Vưu:… Không không, không phải không muốn.
Không phải chỉ là một đêm thôi sao?
Đến thì đến, Tết nhất rồi, ai cũng khó khăn mà… A a a, nhưng tại sao lại thành ra thế này chứ!
Thư Vưu ủ rũ cụp đuôi chui vào trong ổ chăn, cảm giác bên cạnh mình trở nên nóng rực.
Là nhiệt độ cơ thể của một người khác.
Nóng bức, cuồn cuộn không ngừng, tỏa ra sức hấp dẫn không có gì sánh kịp trong đêm đông cô đơn lạnh lẽo.
… Tựa như ngọn hải đăng sáng rực trong đêm tối giông bão mù mịt.
Thư Vưu nằm ngửa, không biết sao mà cơ thể có chút cứng ngắc.
Bỗng nhiên Lận Minh Húc trở mình nhìn sang.
Thư Vưu cuống quít nhắm mắt lại.
Tiếng “sột soạt” vang lên bên tai, ngay sau đó có người sáp đến gần cậu, dưới cùng một chiếc chăn bông, trái tim hai người đều đập mạnh.
Rất lâu sau…
Có người thì thầm nói: “Ngủ ngon.”
“… Ngủ, ngủ ngon.”
Vành tai Thư Vưu đỏ lựng.
Cậu điều chỉnh người, hạ tư thế để có thể nằm thoải mái hơn. Lận Minh Húc nằm bên cạnh, anh im lặng được một lát, rồi bỗng cất lời: “Cậu vẫn muốn chia giường ngủ sao?”
“Ờm…”
Thư Vưu ngây người.
Cậu không ngờ tới Lận Minh Húc lại đột nhiên hỏi như vậy.
Bầu không khí vừa rồi còn rất hài hòa, cụ thể là trước khi Lận Minh Húc hỏi câu này.
Thư Vưu ấp a ấp úng: “… Tôi không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.”
Cũng đúng là như thế thật.
Ngày nào Lận Minh Húc cũng đi sớm về khuya, giấc ngủ đối với anh thật sự rất quan trọng.
Bản thân Thư Vưu có thể ngủ bù vào ban ngày, rồi đến đêm lại là lúc cậu tràn đầy năng lượng và bùng nổ sáng tạo nhất.
“Hơn nữa…”
Cậu có hơi chần chừ, giọng nói xen lẫn chút buồn bực: “Trước đây… Không phải trước đây chúng ta cũng ngủ riêng hả?”
“…”
Lận Minh Húc im lặng.
Anh mãi mà chẳng đáp lại.
Thư Vưu mơ màng, đang lẩn quẩn giữa nửa tỉnh nửa mơ, chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai cậu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, tựa như đang thì thầm với chính mình.
“… Chuyện đó sao giống được.”
Không biết từ lúc nào, anh chẳng thể tưởng tượng ra nổi một cuộc sống mà không có Thư Vưu.
Thư Vưu đã sắp ngủ thiếp đi, nghe vậy còn chẳng thèm mở mắt, lẩm bẩm nói: “Giống nhau mà.”
Lận Minh Húc: “…”
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy giống nhau?”
“Đúng vậy.”
Một nửa ý thức của Thư Vưu đã đi gặp Chu Công, cậu lẩm nhẩm trong vô thức: “Tắt đèn, lên giường, thì chỗ nào cũng giống nhau hết.”
Lận Minh Húc:???
…
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả (lắc như điên): Thư Vưu, tỉnh lại mau! Cậu có biết mình vừa nói gì không hả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...