Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Trong phút chốc khi nghe thấy câu nói đó, Thư Vưu giật bắn hết cả hồn!

Lận Minh Húc vẫn còn nhìn cậu, anh chậm rãi vươn tay ra, khép cổ áo yukata đang xộc xệch lại cho cậu thêm lần nữa, anh nói bằng giọng hời hợt: “Ngủ chung một chiếc giường với tôi lâu vậy rồi, sao bây giờ gặp phải chuyện này thì cậu chỉ biết chạy thế?”

Thư Vưu: “…”

“Hơn nữa,” Người đàn ông liếc nhẹ cậu, trong giọng nói như có ẩn ý sâu xa khác: “Không phải cậu là bạn trai của tôi sao?”

“Hay là…”

Ánh mắt Lận Minh Húc theo sát cậu sít sao, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cậu dù chỉ là nhỏ nhất, anh nhẹ giọng nói: “Những lời ngày đó đều là lừa gạt tôi?”

Thư Vưu:!!!

Cậu giật mình, vội biện minh: “Sao có thể, tôi tuyệt đối chân thành hết lòng hết dạ với anh!”

“Ồ?”

Lận Minh Húc thong thả nói: “Vậy hôm nay cậu chạy làm gì?”

“Ờm…”

Thư Vưu lắp bắp: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy kích động thôi.”

Lận Minh Húc nhướn mày: “Cậu kích động cái gì?”

“Tôi…”

Thư Vưu e thẹn cúi đầu: “Con người ta có ba cái gấp.”

Lận Minh Húc: “…”

Không, không thể bị Thư Vưu xoay vòng vòng được.

Lận Minh Húc hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: “Vậy cậu tránh mặt tôi làm gì?”

"Tôi đâu có tránh mặt anh!”

Thư Vưu trợn tròn mắt, rồi chớp liên tục để cố gắng thể hiện sự trong sạch của bản thân nhất có thể: “Tôi tránh mặt anh khi nào cơ? Trốn tránh anh thế nào? Không phải anh đang đứng ngay trước mặt tôi sao, nếu tôi đang tránh mặt anh thì sao tôi không sang ngủ với Sở Thanh ở phòng bên cạnh chứ!”

Ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm lại: “… Cậu còn muốn sang ngủ với Sở Thanh?”

“Đâu có đâu có.”

Thư Vưu vội vàng lấp liếm: “Do thuận miệng thôi, nếu đổi thành là Bành Thượng Ân ở phòng bên cạnh thì cũng giống như thế.”

Cậu vỗ ngực thề son thề sắt: “Nhưng tôi tuyệt đối không có trốn tránh anh! Nếu tôi trốn tránh anh thì giờ anh chắc chẳng tìm được tôi đâu.”

“Có lẽ tôi đã chạy tới độ cao mười kilomet rồi!”

Lận Minh Húc: “… Cậu mọc cánh?”

“Không phải,” Thư Vưu ra vẻ đương nhiên nói: “Dù sao ngồi máy bay vẫn là cách chạy trốn nhanh nhất.”

Lận Minh Húc:… Bỗng chốc anh chẳng biết có nên khen cậu thông minh hay không nữa.

Thư Vưu còn giơ tay thề thốt: “Tôi thề, tôi tuyệt đối không tránh mặt anh mà.” Nhiều lắm là có tránh né một chút xíu thôi.

Thật sự chỉ có một chút xíu thôi.

Hơn nữa bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi!

Lận Minh Húc nói rất đúng… “Đồng sàng dị mộng” trên cùng một chiếc giường lâu như vậy, tự nhiên cậu cảm thấy xấu hổ làm cái quái gì!

(*) Đồng sàng dị mộng: (Nghĩa đen) Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. (Nghĩa bóng) Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.

Không phải chỉ là “chuyện đó” thôi sao? Cậu đã từng thấy Lận, Lận Minh Húc thay quần áo rất nhiều lần rồi đấy!

… Dáng người của anh rất đẹp.

Thư Vưu cãi chày cãi cối xong, còn hùng hồn nói: “Hai chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi mà anh còn nói những lời này, tôi thấy hơi đau lòng đấy.”

Lận Minh Húc:???

Phản công rồi à?

Thư Vưu vươn tay, nắm lấy vạt áo ngủ của Lận Minh Húc, nhỏ nhẹ nói: “Cho dù là trong chốc lát tôi cảm thấy có chút xấu hổ, anh cũng không nên nghi ngờ sự chân thành của tôi với anh chứ.”

Lận Minh Húc cắn răng: “… Cậu thật lòng?”

“Đương nhiên là thật!”

Vẻ mặt Thư Vưu biến sắc, cậu nắm lấy bàn tay của Lận Minh Húc, ấn lên ngực mình: “Anh cảm nhận đi!”

Lận Minh Húc:…

Anh lại nhớ tới lần trước Thư Vưu say rượu, anh bị chọc tức đến gần như phát điên.

Nhưng lúc này đây, Lận Minh Húc lại không hề nhúc nhích, mặc kệ bàn tay mình chạm vào lồng ngực Thư Vưu.

Bàn tay ấm áp mạnh mẽ áp vào chỉ cách một lớp áo mỏng, trái tim cậu bỗng đập thật mạnh! Cực kỳ mãnh liệt!

Thư Vưu:… Gì? Sao Lận Minh Húc không né vậy?!

Vẻ mặt cậu chợt trở nên vi diệu hẳn:… Anh trai à, anh ra bài không theo lẽ thường như vậy, tôi sẽ khó phát huy lắm đấy.


Lận Minh Húc thoáng khựng lại, rồi thản nhiên như không có việc gì mà rút tay lại: “Còn gì nữa?”

“Ờm…”

Nhịp tim Thư Vưu dần khôi phục bình thường, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, nói tiếp: “Có cả hành động!”

Lận Minh Húc bỗng nhiên có dự cảm không lành: “… Hành động thực tế của cậu đâu?”

“Chuyện đó ấy hả.”

Thư Vưu thẹn thùng cụp mắt nói: “Anh chờ xem.”

… Rất rõ ràng, người từng sợ mất hết hồn vía bây giờ đã thay hình đổi dạng thành một con người khác.

Thấy chủ đề câu chuyện đã bị mình thành công kéo lệch, Thư Vưu nhanh chóng bước sang bên trái một bước, định thoát khỏi vòng vây của Lận Minh Húc. Không ngờ lúc này Lận Minh Húc lại nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: “Không bằng giờ cậu hành động luôn đi?”

“Hả?”

Thư Vưu sửng sốt: “Thế không tốt lắm đâu?”

Lận Minh Húc gắt gao nhìn cậu: “Có gì mà không tốt?”

“Chúng ta là bạn trai của nhau, tình cảm tốt như vậy.” Giọng nói của anh nhấn mạnh vào đôi chỗ: “Nơi này cũng đâu có ai khác.”

Như diều hâu đang đè chặt chú gà con, đôi mắt người đàn ông u ám, anh nói: “Tôi nghĩ đã đến thời điểm chúng ta nên tiến thêm một bước phát triển rồi, phải không?”

“Ờm…”

Thư Vưu cứng ngắc rồi.

Cậu chẳng thể nào ngờ tới, Lận Minh Húc lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Nhưng điều này bất thường quá, không phải Lận Minh Húc không thích cậu sao?

Cậu tự do quậy banh nóc*, ngày nào cũng làm mình làm mẩy như vậy rồi, sao Lận Minh Húc lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?

(*) Từ gốc là 奔放: Không bị gò bó.

Trong phút chốc, đầu óc Thư Vưu trống rỗng, chân tay luống cuống, cậu không khỏi ngước mắt lên, chỉ thấy nét mặt nặng nề của người đàn ông, anh đang chăm chú nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau… Trong ánh mắt của anh chỉ có hình bóng cậu.

Thư Vưu ngẩn ngơ: “Lận Minh Húc anh…”

Mặt cậu đỏ bừng lên, ấp a ấp úng: “Cũng, cũng không phải không được, nhưng, nhưng mà…”

Giọng điệu của Lận Minh Húc bất giác xen lẫn chút cảm xúc bất thường: “… Cậu rất bài xích chuyện tiến thêm một bước với tôi à?”

Là quá nhanh? Hay vốn không thích? Thậm chí là… Chán ghét?

Ánh mắt Lận Minh Húc lập tức tối sầm khi nghĩ đến khả năng đó.

“Đâu có!”

Thư Vưu phản xạ có điều kiện, lập tức phủ nhận: “Tôi tôi tôi…”

Vành tai cậu ửng đỏ, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng cậu cắn răng, dậm chân, bất chấp mọi thứ mà nói: “Vậy anh đừng cử động.”

Lận Minh Húc:… Đừng cử động?

Người đàn ông gần như nín thở, dưới chân như mọc rễ. Chàng trai lướt tới gần, mùi xà phòng thoang thoảng theo đó mà bay tới, bao bọc hai người trong một thế giới riêng biệt.

Thư Vưu căng thẳng nuốt nước bọt, con ngươi cũng trở nên đờ đẫn, cậu chậm rãi ghé sát vào. Những ngón tay buông xuống của Lận Minh Húc hơi cong lên, xoa vào nhau trong vô thức.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh có nên duỗi tay ra không? Muốn ôm lấy cậu ngay bây giờ không? Vòng eo của Thư Vưu thon nhỏ như vậy, có phải chỉ cần một bàn tay là có thể ôm chặt cậu vào lòng không?

Dòng điện hỗn loạn chạy khắp cơ thể, vì không thể tìm thấy lối thoát mà ngày càng dữ dội hơn.

Lận Minh Húc vẫn không nhúc nhích, mà Thư Vưu càng tới gần hơn, gần hơn, gần hơn nữa…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu phóng đại trước mắt anh, hàng lông mi cong vút rung động khe khẽ, hệt như một chú bướm trên sợi dây đàn vỗ cánh sắp bay đi. Lận Minh Húc nôn nao, trên môi bỗng phủ lên chút ấm áp.

Chợt lóe lên rồi biến mất.

Thư Vưu quay lưng chạy vào nhà vệ sinh như đang chạy trốn: “Ba gấp của tôi, tôi lượn trước đây!”

Lận Minh Húc: “…”

Mặt anh vô cảm, nằm xuống ngủ.

… Thôi, cho Thư Vưu thêm một chút thời gian vậy.

Tóm lại người cũng đã ở trong bát. Anh không cần phải quá vội vàng.

Thư Vưu vọt vào phòng vệ sinh, cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cậu cậu cậu… Thế mà cậu thật sự làm chuyện như vậy đối với Lận Minh Húc!

Hoá ra điểm mấu chốt vẫn có thể thấp thêm chút nữa, da mặt cũng có thể dày thêm một chút.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cậu…


Thư Vưu cảm giác bản thân mình có điều gì đó không ổn.

Không, đây chỉ là kế sách tạm thời của cậu thôi! Giống như hồi ngủ chung chăn gối với Lận Minh Húc vậy, cậu chỉ là đang thỏa hiệp tạm thời thôi.

Nhưng không biết tại sao, vừa rồi trong nháy mắt, tim cậu lại đập rất nhanh.

Đầu óc cậu vẫn còn đang rối bời nên rửa sạch hai bên má luôn, chải răng đến ba lần.

… Suýt nữa chải đến tróc cả cao răng ra.

Nhưng vào lúc này, tiếng điện thoại của Thư Vưu reo lên.

Cậu tiện tay ấn nhận cuộc gọi: “Alo ai đấy?”

Giọng nói của Ngô Hữu Triết từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới: “Thư Vưu à, cuối tuần này cậu làm gì thế?”

“Tôi đi chơi.”

Thư Vưu không một chút nghĩ ngợi mà nói: “Với mấy người bạn thôi, có cả Lận Minh Húc, chúng tôi đi ngâm suối nước nóng.”

Ngâm suối nước nóng!

Ngô Hữu Triết hâm mộ đến chảy nước bọt: “Cho tên với địa chỉ đi, lần sau dẫn bà xã nhà tôi với con tới chơi.”

Thư Vưu cũng không biết địa chỉ cụ thể của nơi này, chỉ biết ở đây rất cao cấp. Cậu nói tên cho Ngô Hữu Triết, anh ta ghi nhớ cẩn thận rồi sau đó nói: “Vậy cậu chơi đi, chúng ta hẹn gặp nhau vào thứ Hai nhé.”

“Không thể nói qua điện thoại hả?”

“Không thể.” Ngô Hữu Triết ra vẻ bí mật nói: “Tin vui này rất lớn, gặp nhau rồi nói sẽ càng vui hơn đấy.”

Thư Vưu sửng sốt: “Chuyện vui gì cơ?”

Ngô Hữu Triết nói: “Không nói đâu, gặp thì nói tiếp.”

Thư Vưu: “…”

Cậu cảm giác Ngô Hữu Triết cũng học hư rồi.

Khoan? Tại sao cậu phải dùng từ “cũng” nhỉ?

Cúp điện thoại, Thư Vưu rề rà rất lâu trong phòng vệ sinh, cuối cùng cũng bò ra ngoài.

Sau khi đi ra rồi tắt đèn, trong phòng trở nên tối om, cậu rón ra rón rén chui vào trong chăn, thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.

Chắc Lận Minh Húc đã ngủ rồi nhỉ?

Vành tai Thư Vưu vẫn hơi ửng đỏ, cậu nằm yên, đắp chăn lên, lần đầu tiên trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà khi ở trên giường.

Không ngủ được.

Đơn giản là ngủ không được.

À, nghĩ ra rồi, là bởi vì vẫn chưa nói chúc ngủ ngon.

Nhưng hôm nay…

Thư Vưu lặng lẽ trở mình trong chăn, khóe mắt trộm liếc sang bên cạnh.

Lận Minh Húc nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, không nhìn ra là anh đã ngủ hay chưa.

Thư Vưu bắt đầu một cuộc đấu tranh tâm lý khốc liệt.

… Nói?

… Không nói?

… Giả vờ mình ổn?

… Hay là thành thật việc mình ngủ không ngon?

Sau đó câu nói phía sau như một cái tát đã đạp chết câu nói phía trước.

Thư Vưu lấy lại bình tĩnh, đắn đo há mồm: “Lận…”

Lận Minh Húc bỗng xoay người, mở mắt ra: “Không ngủ được?”

Thư Vưu ho khan: “… Có hơi hơi."

Ánh mắt cậu trông mong nhìn Lận Minh Húc: “Chuyện đó…”

Lận Minh Húc nhìn sâu vào đôi mắt cậu: “Cậu muốn nói chúc ngủ ngon với tôi?”

“Đúng đúng đúng.”

Thư Vưu thấy hơi ngượng ngùng, nhưng tật xấu này của cậu không thay đổi được, cũng không có biện pháp nào khắc phục cả.

Cũng không phải không thể ngủ, nhưng sẽ rất khó khăn, với lại luôn cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Thư Vưu chớp đôi mắt đen láy, tràn đầy chờ mong nhìn anh.


Lận Minh Húc chăm chú nhìn cậu, bỗng vươn tay ra, đặt tay lên sau vai cậu.

Thư Vưu thoáng sửng sốt.

Lận Minh Húc chỉ đặt đó, cũng không làm gì cả, nhưng giây tiếp theo, anh chợt rướn nửa thân trên sang, như chuồn chuồn lướt nước…

Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Thư Vưu trợn tròn mắt không thể tin được.

Lận Minh Húc điềm nhiên như không mà rụt tay lại: “Đây là câu trả lời của tôi đối với câu ban nãy của cậu.”

… Sau đó Thư Vưu dại ra.

Ba giây trôi qua.

Năm giây trôi qua.

Mười giây trôi qua.

Lận Minh Húc hơi nhíu mày: “Thư Vưu?”

Sao cậu chẳng có chút phản ứng nào thế?

“Ơ?”

Thư Vưu định thần lại, bỗng kéo chăn lên, lầu bầu: “Anh vẫn chưa nói ngủ ngon.”

“…”

Lận Minh Húc còn tưởng rằng cậu có chuyện gì.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, lại xen lẫn chút dịu dàng hiếm có như đang che giấu nỗi quyến luyến…

“Ngủ ngon.”



Sáng hôm sau, Thư Vưu bước ra khỏi phòng với quầng thâm dưới mắt.

Cũng không biết tại sao, cả đêm qua cậu đều mơ.

Không phải ác mộng, nhưng là một giấc mộng kỳ lạ.

Cậu mơ thấy mình biến thành một con thỏ trắng nhỏ, tự do nhảy Disco trên thảo nguyên rộng lớn, tay trong tay vui vẻ nhảy múa cùng một nhóm bạn… Đừng hỏi con thỏ tay trong tay nhảy múa như thế nào, tóm lại là nó đang nhảy.

Sau đó trên bầu trời vang lên một tiếng kêu rất to, một con chim lớn lóe sáng lên trên sân khấu, dùng vuốt bắt từng chú thỏ trắng.

Đến lượt cậu, con chim ưng đen kia cũng bắt cậu về sào huyệt.

Thư Vưu tưởng rằng mình chết chắc rồi! Không ngờ khi vẫn còn đang nơm nớp lo sợ thì đi vào đã nhìn thấy mấy con thỏ khác đều ở đó.

… Thậm chí bọn nó còn đang rút bài joker.

Đám thỏ con chơi bài với nhau dưới sự giám thị của chim ưng đen, khi kết thúc ván đấu, trong tay Thư Vưu cầm lá bài joker, chim ưng đen lạnh lẽo đứng sau lưng cậu như hồn ma, phả ra một hơi thẳng vào gáy cậu: “Là mi à?”

Thư Vưu vội vàng nói không phải tôi! Tôi không có! Anh nhìn lầm rồi, tôi thật sự là một con thỏ tốt!

Nhưng chim ưng đen không tin, tiếp tục nói bằng giọng u ám: “Mi đã cầm lá bài joker, vậy phải nhận trừng phạt!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Vưu: “… Trừng phạt gì cơ?”

Ánh mắt chim ưng đen trở nên u ám nặng nề: “Người rút phải quỷ bài có trách nhiệm dùng tiền tát nước trên sông.”

Thư Vưu:???

… Vì thế cậu bị dọa cho tỉnh!

Sau khi tỉnh giấc, tim Thư Vưu vẫn còn đập thình thịch.

Thế nên khi bước vào nhà ăn, sắc mặt Thư Vưu trắng bệch, bước chân loạng choạng, cứ như có người nợ cậu một đống tiền mà còn mạnh miệng tuyên bố rằng cậu đã trở thành con nợ.

Sở Thanh không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: “Thư Vưu, cậu ngủ không ngon hả?”

Không phải chứ.

Bầu không khí của homestay suối nước nóng này tốt như vậy, thì mặt mũi của mấy cặp đôi trẻ phải hồng hào chứ?

Thư Vưu thều thào nói: “Vẫn ổn.”

Sở Thanh càng nghi hoặc: “Vậy cậu gặp phải chuyện gì à?”

Thư Vưu như sắp tắt thở nói: “Vẫn ổn.”

“Vẫn ổn mà trông cậu lại thế này?”

“Vẫn ổn.”

Sở Thanh:… Đã hiểu, đây là tin nhắn trả lời tự động.

Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu héo queo, một lúc sau Lận Minh Húc cũng bước vào, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sở Thanh âm thầm quan sát, phát hiện Lận Minh Húc vẫn bình tĩnh ung dung, chẳng khác gì lúc trước, không thể nhìn ra điều gì.

Cả nhóm bắt đầu ăn sáng, bàn bạc xem sẽ chơi gì sau đó. Khu vực này chủ yếu có phong cảnh tuyệt đẹp và suối nước nóng quanh co, chẳng mấy chốc mọi người đã quyết định là sẽ đi leo núi.

Núi không cao, đường núi được tu sửa rất bằng phẳng, trên núi còn có đình ngắm cảnh, vừa có thể nghỉ ngơi ăn cơm mà vừa tiện thể ngắm phong cảnh luôn.

Điểm trừ duy nhất là ngoài trời hơi lạnh, hơn nữa còn có dấu hiệu tuyết rơi lại.

Nhưng ở đây toàn là người trẻ nên họ không lo bị trượt chân hoặc gặp phải những điều tương tự. Bọn họ thay quần áo, thu dọn đồ đạc, chia nhóm từ hai đến ba người rồi xuất phát.

Đương nhiên Thư Vưu tạo thành một nhóm với Lận Minh Húc.

Hai người leo men theo đường núi, trên đường đi, họ rớt lại đằng sau những người khác. Dần dần phía trước chỉ còn lại cây cối và lối mòn, sau lưng cũng là cỏ cây và đường đi.


Chỉ có bạn đồng hành sánh vai bước bên cạnh.

Thư Vưu cúi đầu, bước từng bước một, đột nhiên cười khúc khích thành tiếng: “Lận Minh Húc, anh nhìn kìa.”

Hai người đứng cạnh nhau, Lận Minh Húc cao hơn một chút, nhưng hơi thả chậm bước để đi ngang hàng với Thư Vưu. Cho nên khi Thư Vưu hơi cúi đầu, nhìn thấy cảnh bốn chân gần như song song nhau.

Đầu tiên là chân trái nối tiếp chân trái, sau đó là chân phải nối tiếp chân phải.

Một bước, hai bước, ba bước… Vẫn luôn thẳng hàng, như có sự ăn ý ngầm với nhau.

Lận Minh Húc chú ý tới, ánh mắt đen thẳm, hờ hững nói: “Sao thế?”

Thư Vưu ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh có từng chơi trò chạy ba chân với người khác không?”

Lận Minh Húc: “… Chưa.”

“Tôi từng chơi rồi, ở đại hội thể thao hồi cấp hai.”

Mi mắt Thư Vưu cong cong, bắt đầu kể những chuyện thú vị trong đại hội thể thao của cậu: “Hồi cấp hai nhỉ… Nhưng chơi vui lắm, lúc ấy tôi với bạn cùng bàn tham gia trò chạy ba chân, không ngờ sau đó lại còn giành được giải Ba đấy.”

“Mặc dù tôi bị ngã rất nặng, sau khi tan học về nhà suýt nữa mẹ tôi còn không nhận ra tôi…”

Lận Minh Húc chỉ lắng nghe.

Trong lúc nghe, lông mày của người đàn ông giãn ra, trong mắt chan chứa ý cười dịu dàng, khóe môi không biết tự lúc nào đã cong lên. Thư Vưu chợt nhìn thoáng qua, bày mặt hề: “Cười cái nào, tốt cho sức khỏe mà. Bạn trai, cuối cùng anh cũng cười rồi.”

… Anh cười ư?

Khóe miệng Lận Minh Húc lập tức hơi cứng đờ.

“Ơ?”

Thư Vưu nhìn chằm chằm anh, lẩm bẩm: “Nụ cười này của anh giả tạo quá, không được, mau thử lại lần nữa xem nào.”

Lận Minh Húc: “…”

Anh nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Cười như thế nào thì không phải cũng là cười à?”

“Thế sao được!”

Thư Vưu khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, cậu nói: “Nụ cười thật mang đến sức khỏe tốt, nụ cười giả tạo của anh chỉ có thể mang tới sức khỏe kém thôi!”

Lận Minh Húc:… Hóa ra sức khỏe kém là do cười giả tạo hả.

Anh không còn lời nào để nói, đành phải giữ im lặng. Nhưng Thư Vưu lại không có ý định dừng tay. Tròng mắt chàng trai đảo láo liên, đột nhiên rảo bước đi về phía trước một chút, chạy đến ven đường rồi làm gì đó.

Một lúc sau, Thư Vưu quay lại, mở tay để lộ ra cho Lận Minh Húc xem: “Nhìn đi!”

Một con thỏ con.

Thỏ con làm từ tuyết.

… Không thể nói sống động như thật được, chỉ có thể nói chẳng giống chút xíu nào mà thôi.

Nếu không phải Thư Vưu cố tình cắm hai chiếc lá vàng héo úa làm tai thỏ thì Lận Minh Húc cũng suýt chẳng nhận ra đây là cái gì.

Thư Vưu còn chớp mắt, chờ mong nhìn anh: “Nhanh, khen tôi đi?”

Lận Minh Húc cảm thấy một lời khó nói hết, khó khăn há miệng thở dốc, thốt ra lời nói trái với lương tâm: “Rất đáng yêu.”

Ít nhất tạo hình cũng mượt mà, đường cong khá đáng yêu.

Thư Vưu thỏa mãn, vui vẻ chơi với con thỏ tuyết.

Lận Minh Húc thu hết vào trong mắt, bất chợt trong đầu anh nảy lên một suy nghĩ.

“Thư Vưu.”

“Hả?”

Thư Vưu quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Lận Minh Húc nhẹ giọng bình tĩnh nói: “Bao giờ thì đến sinh nhật của cậu?”

“Ừm…”

Thư Vưu suy nghĩ một chút, cậu không rõ sinh nhật của “người gốc” nên thuận miệng nói sinh nhật của mình: “Sinh nhật của tôi cuối tháng Mười hai, ngày hai mươi sáu.”

Vì ngày sinh nhật rơi vào cuối năm nên bây giờ Thư Vưu cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, phải gần hết một năm thì cậu mới được tính là trưởng thành.

Cũng sắp đến rồi, còn hơn một tháng nữa.

Lận Minh Húc ghi nhớ ngày này vào trong đầu, hỏi: “Cậu muốn quà sinh nhật gì?”

Quà sinh nhật?

Thư Vưu bỗng phấn khích hẳn: “Bạn trai, anh sẽ tặng quà sinh nhật cho tôi hả?”

Vẻ mặt cậu thay đổi rõ ràng đến mức Lận Minh Húc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng nên đành “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”

Thư Vưu cười hì hì.

Cậu bắt đầu ấn ngón tay, mỗi cái ấn xuống một ngón tay trắng nõn là mí mắt Lận Minh Húc lại giật một lần.

Lại giật tiếp.

Lại giật tiếp nữa.

Sau khi ấn hết mười đầu ngón tay xuống, Thư Vưu cười tủm tỉm nói: “Tôi nghĩ xong rồi.”

Lận Minh Húc: “… Cậu nói đi.”

Thư Vưu chớp mắt, gằn từng chữ một: “Khi nào đến sinh nhật của tôi…”

Trái tim Lận Minh Húc như bị treo lên, nhưng cùng lúc cũng ẩn chứa thêm một chút nghi ngờ.

Chỉ thấy chàng trai ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tôi có thể học cách đầu tư và quản lý tiền từ anh được không?”

Lận Minh Húc:???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui