Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Đúng vào lúc này, điện thoại Lận Minh Húc hiện lên bong bóng chat hằng ngày với Thư Vưu.

Thư Vưu: [Ngày thứ ba đi công tác, nhớ anh, nhớ anh và rất nhớ anh, bắn tym ~~~]

Lận Minh Húc: “...”

Dì lao công cầm giẻ lau đi vào phòng, nhìn thấy Lận Minh Húc đứng bất động ngoài cửa, có lòng tốt hỏi: “Chàng trai, cậu để quên đồ hay là tới tìm người thế?”

Lận Minh Húc: “... Cháu tới tìm người.”

“À, tìm người hở!”

Dì ấy nhiệt tình nhắc nhở anh: “Người ta đã trả phòng rồi! Lần sau cậu tới sớm hơn nhé!”

Lận Minh Húc:... Sai lầm.

Anh quên mất phải hỏi lịch trình cụ thể của Thư Vưu.

Khuôn mặt của Lận Minh Húc trầm xuống, anh về lại phòng mình, vừa vào cửa đã phát hiện Đường Nhạc hệt như một con tắc kè lớn, kề sát nửa người trên và đôi tay vào vách tường, không hề nhúc nhích chút nào.

Lận Minh Húc nhíu mày: “Cậu đang làm gì thế?”

Thấy cấp trên đi vào, Đường Nhạc lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng: “Xin, xin lỗi sếp Lận, hình như phòng bên cạnh có âm thanh gì đó, ở đây cách âm không được tốt cho lắm.”

Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu: “Âm thanh gì?”

“Không, không biết.”

Đường Nhạc luống cuống chân tay vì xấu hổ, vội vàng giải thích: “Tôi nghe thấy từ phòng bên cạnh vang ra ba tiếng dài và một tiếng ngắn, ba dài một ngắn… Tôi nghe giống tín hiệu cầu cứu gì lắm, cho nên mới…”

Ba dài một ngắn?

Lận Minh Húc chăm chú lắng nghe, âm thanh tương tự truyền đến.

Giống như…

“Thịch thịch… Thịch thịch… Thịch thịch…”

Lắng nghe mấy lần, âm thanh này thật sự truyền đến rất rõ ràng.

Lận Minh Húc thoáng nhớ lại kiến thức cấp cứu từng được học, cũng biết ngay đây không phải là tín hiệu cầu cứu.

Đường Nhạc thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sếp Lận, có cần phản ánh với quầy lễ tân không?”

“… Không cần.”

Lận Minh Húc nhìn sắc trời bên ngoài: “Giờ đang là ban ngày, quầy lễ tân không thể làm được gì nhiều.”

Đúng là vậy thật, ngoài trời vẫn còn sáng, vào ban ngày âm thanh như này cũng không thể coi là tiếng ồn được.

Đường Nhạc vội vàng lấy cớ để đi ra ngoài. Chỉ còn Lận Minh Húc ngồi một mình trong phòng, anh mở laptop lên.

… Lận Minh Húc tới đây để công tác là chính, không phải chỉ tới để gặp Thư Vưu.

Không sai, cho nên Thư Vưu có ở đây hay không cũng chẳng phải điều gì quan trọng.

Chỉ là…

Ngay khi anh vừa dồn được sự tập trung vào công việc thì phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng động kỳ quái ấy thêm lần nữa.

“Thịch thịch thịch!”

Lận Minh Húc nhíu mày, anh đứng lên, âm thanh đó bỗng nhiên ngừng bặt.

Anh chỉ đành ngồi xuống.

“Thịch thịch thịch!”

Khóe miệng Lận Minh Húc khẽ giật giật, nhanh chóng đứng lên.

… Âm thanh ngay lập tức dừng lại.

Lận Minh Húc: “…”


Không biết tại sao, anh cảm thấy cơn đau đầu quen thuộc lại đến.

Lúc này đây, căn phòng bên cạnh yên tĩnh một lúc lâu, Lận Minh Húc cuối cùng cũng có thể đọc tài liệu một cách bình thường.

Nửa tiếng trôi qua, âm thanh kia lại bắt đầu vang lên.

“Thịch thịch thịch!”

“Thịch thịch thịch!”

“Thịch thịch thịch thịch thịch!”

Thậm chí còn vô cùng nhịp nhàng đó chứ.

Lận Minh Húc không thể nhịn thêm được nữa, trùng hợp là vách tường ở ngay bên cạnh anh, vậy nên anh giơ tay gõ hai cái.

Căn phòng đó trở nên yên tĩnh.

Lận Minh Húc:... Hy vọng đối phương có thể hiểu rõ ý của anh.

Lận Minh Húc lật đến trang sau để tiếp tục xem tài liệu, anh bỗng nhiên phát hiện có chỗ sai sót, đang định sửa thì tiếng động lại bắt đầu truyền đến từ phòng bên cạnh.

“Thịch thịch.”

“Thịch thịch.”

“Thịch thịch.”

Hơn nữa còn thay đổi đa dạng thành các kiểu khác!

Lận Minh Húc cau mày, anh đứng dậy mở cửa rồi đi đến trước cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ lên cánh cửa.

Trong nháy mắt, phòng bên cạnh lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng.

… Anh nghĩ lần này chắc cũng đủ để nhắc nhở họ rồi.

Lận Minh Húc xoay người trở về phòng, anh vừa mới ngồi xuống, tiếng điện thoại lập tức reo lên.

Là cuộc gọi từ Thư Vưu.

Người đàn ông theo bản năng nhìn ra ngoài, đúng là trời đã sập tối rồi, nhưng cũng chỉ mới hơn tám giờ. Bởi vì không cảm thấy quá đói, anh đã bảo Đường Nhạc tự đi ăn trước, mà bản thân anh vẫn luôn bận bù đầu đến tận bây giờ.

Hôm nay Thư Vưu ngủ sớm như vậy sao?

Lận Minh Húc ấn nhận cuộc gọi, bình tĩnh nói: “Là tôi đây, có chuyện gì không?”

“Lận Minh Húc!”

Giọng nói của Thư Vưu từ đầu dây bên kia không còn dáng vẻ sôi nổi như trước mà trở nên hơi trịnh trọng: “Anh vẫn đang tăng ca sao?”

Tối hôm kia tăng ca, đêm qua vẫn tăng ca, theo nguyên tắc tương tự, tối nay chắc chắn anh cũng đang tăng ca.

Trong lòng Thư Vưu thật sự cảm thấy bản thân mình không những thông minh mà còn rất lanh lợi, âm thầm tự nhấn like cho mình một cái.

Lận Minh Húc “ừ” một tiếng… Nhìn nhận tình huống thực tế thì đúng thật là anh đang tăng ca.

Thư Vưu lo lắng hỏi: “Vậy anh có rảnh không?”

“… Có rảnh.”

Lận Minh Húc khẽ nhíu mày, hôm nay anh cảm thấy Thư Vưu khang khác.

Hình như cậu đang gặp phải chuyện gì.

Ở đầu dây bên kia, Thư Vưu nắm chặt điện thoại trong tay, cuộn mình trong ổ chăn, thì thầm: “Lận Minh Húc, tôi nghi ngờ khách sạn có ma ám.”

“Ma ám?”

Lận Minh Húc vốn là một người luôn trung thành tin tưởng thuyết vô thần và chủ nghĩa duy vật, nghe vậy thì nhướn mày hỏi lại: “Tại sao cậu nói vậy?”

“Nếu không phải ma ám thì chắc chắn có kẻ khả nghi, cái loại trong phim điện ảnh ấy, không phải đặc công thì là sát thủ! Hẳn là đang làm công tác chuẩn bị!”


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Vưu quấn chặt chăn trên người, nói một cách thần bí: “Tôi đang nghe một bài hát rất hay, nhưng bên kia bức tường lại có tiếng thịch thịch truyền tới!”

Lận Minh Húc nhướn mày, giọng điệu bỗng dưng hơi vi diệu: “… Âm thanh thịch thịch?”

“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.” Thư Vưu rất buồn bực: “Ban đầu tôi tưởng rằng phòng bên cạnh có người, nhưng rõ ràng căn phòng đó không có ai ở kia mà.”

“Tôi đã thử kiểm tra vài lần, ấy thế mà phòng bên cạnh đã phản hồi tôi!”

“Đây chắc chắn là ma ám rồi!”

Lận Minh Húc bỗng có dự cảm không ổn.

Anh lấy lại bình tĩnh, dò hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Thư Vưu nói với giọng đương nhiên: “Ở khách sạn đó!”

Khóe miệng Lận Minh Húc giật mấy cái, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Ý của tôi là cậu đang ở thành phố nào.”

“À.”

Thư Vưu chẳng nghĩ nhiều, mở miệng trả lời ngay: “Không phải tôi tới thành phố Tân Hải để ghi hình sao? Mới ghi hình hai ngày thì cả hai ngày đều bị gió lạnh táp, tôi hơi cảm lạnh.”

“Đúng lúc hôm nay tổ chương trình không có suất diễn của tôi, nên tôi ở lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Còn bọn họ thì tới thành phố La Hải hết rồi.”

Ngô Hữu Triết cũng đang có mặt ở thành phố Tân Hải, nhưng không ở cùng khách sạn với Thư Vưu, mà anh ta lại đang ở con phố bên cạnh.

Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch: “Vậy cậu đang ở phòng của mình?”

“Cũng không phải.”

Thư Vưu ho khan một tiếng, trong giọng nói xen lẫn chút khoe khoang: “Phòng Đoạn Tư Kỳ là một phòng Suite (*) to đùng, gấp đôi phòng tiêu chuẩn của tôi, hơn nữa còn có bồn tắm rất cao cấp, tôi đổi sang ở phòng cậu ta rồi.”

(*) Phòng Suite (SUT) là loại phòng cao cấp nhất thường có trong những khách sạn, resort bốn - năm sao. Thông thường, loại phòng này được bố trí ở tầng cao nhất, là loại phòng có diện tích lớn nhất với đầy đủ các thiết bị tiện nghi, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.

Lận Minh Húc: …

Hiểu rồi.

Rất khó để nói rõ cảm xúc dâng trào trong lòng anh hiện tại là gì, có phải là sự vui sướng đã lấn át hoàn toàn hay không.

Mặt người đàn ông vẫn giữ vẻ vô cảm, nói: “Có phải cậu đang ở phòng 1618 không?”

Thư Vưu lập tức kinh hãi: “Làm sao mà anh biết?”

“… Có phải phòng của cậu ở chỗ ngoặt của hành lang không?”

Thư Vưu càng khiếp sợ: “Lận Minh Húc, vậy mà anh…”

“… Không.”

Lận Minh Húc cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, rẽ ở chỗ ngoặt, đi đến hành lang đối diện. Anh tìm được phòng 1618, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Giờ cậu mở cửa ra đi.”

“Thế sao được chứ!”

Thư Vưu vừa cẩn thận vừa kiên định: “Nhỡ tôi mở cửa ra mà bị ám sát thì phải làm sao bây giờ!”

Lận Minh Húc hít sâu một lần nữa:… Đúng thật là như vậy, bây giờ anh đang rất muốn ám sát cậu đây.

Anh đã đứng ngoài cửa phòng một lúc, bên trong là một khoảng im ắng… Lúc này có lẽ Thư Vưu đang cuộn tròn mình lại rồi trốn trong ổ chăn.

… Đừng hỏi tại sao anh lại đoán được.

Lận Minh Húc thật sự hết cách, đành phải nói: “Tôi đang đứng ở trước cửa, cậu ra mở cửa đi.”

“Gì cơ?”


Thư Vưu sợ ngây người: “Sao anh lại ở ngoài cửa rồi? Anh thi đỗ chứng chỉ dịch chuyển tức thời rồi hả?”

Lận Minh Húc: “… Tôi tới đây là vì có một cuộc họp.”

“Nhưng sao anh lại ở khách sạn này thế?”

Lận Minh Húc: “… Đường Nhạc đặt.”

“…”

Phút chốc trong phòng trở nên nháo nhào, một chuỗi âm thanh “bịch, rầm” hỗn loạn truyền ra, một lát sau lại vang lên tiếng “sột soạt”, Thư Vưu cẩn thận bước tới trước cửa, cậu nhìn qua mắt mèo để quan sát bên ngoài.

“… Lận Minh Húc!”

Thư Vưu nhìn thấy anh, cảm xúc vui mừng và sợ hãi xen lẫn, cậu vội nói: “Mau mau, mau vào đây giúp tôi nhìn xem!”

Lận Minh Húc trở nên cứng đờ, anh không biết có nên nói ra việc mình là người ở phòng bên cạnh hay không.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, anh quyết định…

Người đàn ông đi vào phòng, anh nhìn xung quanh một vòng, mặt không đổi sắc và nói: “… Chắc là tiếng động bên ngoài cửa sổ thôi.”

Thư Vưu lập tức dán lên trên cửa sổ để nhìn: “Có đâu?”

Lận Minh Húc: “… Có thể là chim.”

“Chim?”

“Giờ bay đi rồi cũng nên.”

“… Thật vậy hả?”

Thư Vưu trợn tròn mắt, nhìn anh chằm chằm: “Lận Minh Húc, anh hiểu biết nhiều ghê.”

“…”

Lận Minh Húc rũ mắt, bình tĩnh gửi một tin nhắn cho Đường Nhạc.

Lận Minh Húc: [Lập tức đổi cho tôi phòng khác.]

“Ơ? Không đúng.”

Thư Vưu hoàn hồn, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường: “Sao anh biết…”

Lận Minh Húc thản nhiên dời tầm mắt, giả vờ như không có việc gì: “Là cậu đập thịch thịch trước?”

“Ờm…”

Nói đến chuyện này, sự chú ý của Thư Vưu lập tức chuyển hướng, cậu lúng túng đáp: “Tôi đeo tai nghe chơi game nên không để ý, chân có đạp lên tường vài cái.”

Nhìn dáng vẻ này của cậu, đúng thật là đánh game thật sự quá kịch liệt.

… Hơn nữa cũng rất nhịp nhàng.

Nhận được tin nhắn từ sếp, Đường Nhạc tức khắc trở về vì muốn biết lý do tại sao đột nhiên sếp Lận lại đổi phòng, nhưng về đến thì chỉ thấy cửa phòng đang mở, anh ta nghe được tiếng động gần đó, vậy là lần theo hành lang mà tìm tới: “… Ơ? Sếp Lận?”

Anh ta nhìn theo hướng đó, ngạc nhiên khi nhìn thấy Thư Vưu: “Cậu Thư?”

“Hai người…”

Sắc mặt Lận Minh Húc lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Nếu bây giờ cậu rời đi, tôi sẽ trả cậu gấp ba lần chi phí đi lại.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường Nhạc:???

Đầu óc anh ta vẫn chưa kịp hiểu hết tình hình hiện tại là thế nào, nhưng lỗ tai đã tiếp nhận được hai chữ “gấp ba”.

Giây tiếp theo, Đường Nhạc quay phắt đầu đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tôi chợt nhớ ra mình phải gọi điện cho bạn gái...”

Thư Vưu: “...”

Cậu hướng ánh mắt đầy nghi ngờ về phía Lận Minh Húc: “Lận Minh Húc, anh…”

Cơ thể Lận Minh Húc cứng đờ: “Thư Vưu, tôi…”

“Anh…”

Thư Vưu bỗng nhiên bật cười khanh khách, mí mắt cũng vì thế mà cong thành hình trăng non, cậu vui vẻ nói: “Bạn trai, anh tốt ghê.”

Lận Minh Húc ngơ ngẩn: “Cậu… Tại sao cậu nói vậy?”

“Hôm nay tôi cảm thấy trong người khó chịu.”


Thư Vưu nói có sách mách có chứng: “Bất kể vì lý do gì đi chăng nữa, lúc này anh lại xuất hiện ở đây, thật là tốt.”

Cậu lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười, “Anh ăn tối chưa?”

Lận Minh Húc: “… Chưa.”

“Vậy càng tốt.” Mặt mày cậu vô cùng hớn hở: “Tôi cũng chưa ăn. Mau mau mau, quán nướng dưới khách sạn mà thiếu mất tôi thì nhất định sẽ giảm đi nhiều sự phấn khích lắm đó.”

Lận Minh Húc: “…”

Một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng anh, trước khi Lận Minh Húc có thể hiểu rõ nó rốt cuộc là gì, Thư Vưu đã bò dậy bằng tay và đầu gối, cậu mặc áo khoác vào, bước tới kéo Lận Minh Húc đi.

… Không kéo được.

“Ơ kìa?”

Thư Vưu quay đầu nhìn anh: “Anh không đi ăn cơm sao?”

Lận Minh Húc dừng một lát, nói một cách khó khăn: “… Tôi nhớ ra hội nghị thương mại có gửi tặng hai phiếu ăn trong khách sạn.”

Rõ ràng anh biết trước kết cục khi nói ra, nhưng anh vẫn lựa chọn nói.

Quả nhiên ánh mắt Thư Vưu lập tức sáng ngời: “Đi đi đi!”

Vậy còn chần chờ gì nữa!

Hai phút sau, trong phòng tiệc trên tầng ba của khách sạn có thêm hai người.

Khi đến đây, không biết xuất phát từ loại ăn ý nào, mới đó mà Lận Minh Húc và Thư Vưu đã tản ra, ai đi đường của người nấy, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Lận Minh Húc bận đi xã giao, Thư Vưu chuẩn xác tìm được bàn bày hải sản, chẳng bao lâu mà đĩa cậu đã đầy ụ.

Có thể là vì đang cảm lạnh nên Thư Vưu ăn chẳng ngon miệng mấy, chỉ ăn được một nửa lượng thức ăn của ngày thường. Sau khi ăn xong, cậu cầm đĩa đến khu vực chỉ định, quyết định đi tìm Lận Minh Húc.

Hình như Lận Minh Húc đang bận.

Từ xa Thư Vưu đã nhìn thấy anh đang nói chuyện với mấy người khác, sườn mặt người đàn ông tuấn tú như tranh vẽ, anh mặc một bộ vest phẳng phiu, là trung tâm của mọi sự chú ý, ngón tay thon dài của anh cầm một ly champagne, từng động tác giơ tay nhấc chân đều hết sức lịch lãm.

Thư Vưu: … Thật không hổ danh là vai chính công, toàn thế giới chỉ có mình anh là đẹp nhất.

Cậu thừa nhận bản thân là một đứa yêu thích cái đẹp… Lúc trước đọc cuốn tiểu thuyết này, cũng là vì bị sự đẹp trai của anh thu hút nên mới nhấp vào.

Để không quấy rầy Lận Minh Húc, Thư Vưu dừng lại cách đó vài bước, cậu nghiên cứu hộp tăm xỉa răng đặt trên bàn ăn của khách sạn.

Đợi đã, nhìn phần lộ ra thì đây không phải hộp đựng tăm mà là bình giấm.

Tại sao bình giấm lại ở đây?

Tầm mắt Thư Vưu dao động, cậu đưa mắt tìm nhân viên phục vụ của khách sạn ở xung quanh đây, nhưng không nhìn thấy ai. Đúng vào lúc này, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lận Minh Húc, hai người đàn ông đi về phía bàn ăn bên này.

Đứng cạnh bàn ăn, bọn họ vừa lấy đồ ăn, vừa tán dóc với nhau, Thư Vưu chưa kịp xoay người rời đi thì đã nghe thấy cái tên quen thuộc truyền đến tai.

“Thật sự không thể ngờ tới, đại thiếu gia nhà họ Lận mà cũng có ngày này.”

“Chậc, cũng không hẳn, vừa rồi suýt nữa tôi cũng không nhận ra. Khi vị thiếu gia giàu có này ngã xuống, tôi cảm thấy anh ta chẳng khác gì người thường.”

“Nếu là trước đây thì sao anh ta có thể nhìn trúng cái chỗ nhỏ bé này được… À, hạng mục đó của anh ta, cậu cảm thấy thế nào?”

“Chẳng ra thể thống gì, ha ha ha, bây giờ anh ta chẳng có gì cả, ai lại muốn bàn dự án với anh ta chứ. Tôi vừa mới nhận ra là anh ta, nên muốn kéo cậu đến xem chuyện hiếm lạ này… Nếu là ngày trước, đâu có chuyện dễ xơi như vậy?”

Dáng vẻ của hai người họ vô cùng trịch thượng, mở miệng bình phẩm về người đàn ông một cách bừa bãi, trong giọng nói cũng tràn đầy sự kiêu căng ngạo mạn.

Sau đó một người trong số đó bỗng nhiên gọi “này” một tiếng, nói với Thư Vưu: “Cậu là nhân viên phục vụ hả?”

Thư Vưu chớp mắt: “Tạm coi là thế đi.”

Đối phương:???

Hắn ta nhìn Thư Vưu từ đầu xuống chân, cảm thấy không chắc chắn lắm, rồi lại không dám chắc về suy đoán vừa rồi, sau đó hắn tỏ vẻ không thèm để ý, bày ra dáng vẻ cao thượng, nhìn xuống và nói: “Cậu đã nói là phải, vậy thì rót cho tôi một ly rượu.”

“Được thôi!”

Thư Vưu vội gật đầu lia lịa, xoay người mở bình giấm ra, rót trực tiếp vào cốc rỗng, thậm chí còn giả vờ nghiêm túc mà lắc không ngừng: “Đây là sản phẩm mới có vị nước sốt, anh dùng thử một chút nhé?”

Đối phương đang mải nói chuyện, hắn ta cũng không để ý, cầm lấy rồi uống một hơi cạn sạch.

"Phìii..”

Lận Minh Húc đang đứng cách đó không xa, khó khăn lắm mới buông ly champagne trong tay xuống được, chỉ kịp thấy Thư Vưu chạy như điên tới đây, giống hệt như một con husky được cởi dây xích, cậu giữ chặt tay anh rồi quay đầu chạy.

“Lận Minh Húc chạy mau! Phòng bên cạnh xổng chuồng tới truy sát tôi rồi!”

Lận Minh Húc:???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận