Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Bóng lưng Lục Thần Bật hiu quạnh rời đi.

Sau một hồi ầm ĩ như vậy, kế hoạch của Lục Hòa cũng không tiến hành được nữa, đành ảo não cúp đuôi chạy.

Hai nhân viên công tác bên toà cũng nhanh chóng tạm biệt hai người, về để chia sẻ "quả dưa" này. Lận Minh Húc nhìn cửa lớn nhà mình một lần nữa bị đóng và khóa lại, không hiểu sao trong lòng lại hơi ngẩn ngơ.

Anh không kìm được siết chặt khung ảnh trong tay - đó là một tấm ảnh gia đình, là ảnh anh chụp với cha mẹ trước khi ra nước ngoài.

Trong ảnh, gia đình ba người vừa hạnh phúc vừa tốt đẹp, cả ba nhìn vào ống kính với nụ cười thoải mái mãn nguyện trên môi.

Một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên che trên ảnh chụp, ngón trỏ vừa vặn chọc lên vị trí khuôn mặt của Lận Minh Húc, mặt Thư Vưu cũng sáp lại gần: “Lận Minh Húc lúc đó anh bao tuổi thế?”

Lận Minh Húc: “…”

Cảm xúc thương cảm lại bị cắt ngang.

Anh thoáng nghẹn lời, bất đắc dĩ đáp: "Trước khi tôi vào đại học, 18 tuổi.”

"À à...”

Thư Vưu thuận tay cầm lấy khung ảnh, cẩn thận nhìn người trong ảnh. Nhìn một hồi, cậu cười tủm tỉm nói: “Lận Minh Húc, lúc đó anh cũng điển trai phết đấy.”

Nói đúng ra thì, có đôi phần khí phách tuổi thiếu niên, sự bồng bột phấn chấn, dũng cảm chạy về phía trước.

... So với dáng vẻ thâm trầm lạnh nhạt bây giờ thì quả là như một con người hoàn toàn khác.

Haiz, dù sao cũng đã từng gặp phải đả kích quá lớn.

Thư Vưu cũng không nghĩ nhiều, tâm tư bay tới về phương diện khác: "Ấy, vậy cha mẹ anh chôn cất ở nơi nào? Sắp đến Tết rồi, có phải chúng ta nên chuẩn bị tế bái bọn họ không?"

Lận Minh Húc thoáng dừng lại: “... Ở nghĩa trang ngoại thành.”

Một vài lời đã tới bên miệng, bỗng nhiên cũng có thể nói ra hết.

"Khi tôi về nước tình hình trong nhà đã tệ lắm rồi, tôi đã đi hỏi nhiều nơi rồi nhưng vẫn chẳng rõ ràng."

"Gọi rất nhiều cuộc điện thoại mới biết được bố mẹ tôi đã mất trong bệnh viện."

"... Việc chôn cất cũng khá vội vàng."

Trong một đêm, anh đã hai bàn tay trắng.

Đối với một người trẻ tuổi mà nói, cả thế giới như sụp đổ.

Anh đã từng chịu đựng bao đêm dài thao thức mất ngủ một mình.

Chỉ là, có một số thứ đã từng là không thể phá hủy sâu trong tim anh, nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh lạnh nhạt nói: "Đến khi Tết đến, tôi sẽ đi bái tế.”


Nói cho họ biết, anh đã vượt qua.

Thư Vưu ừ một tiếng, ghi tạc chuyện này trong lòng. Cậu ngó điện thoại, nhận ra đã giữa trưa, nói với Lận Minh Húc: “Chúng ta về nhà ăn cơm đi?”

Về nhà.

Lận Minh Húc nhìn ngôi nhà cũ lần cuối, xoay người rời đi.

Vừa mới đi được hai bước, Thư Vưu bỗng nhiên nói: "Tôi cảm thấy có chỗ không đúng.”

Lận Minh Húc: “... Sao?”

Thư Vưu vuốt cằm, Holmes nhập vào người, nói: “Anh tới lấy ảnh chụp thôi mà, tại sao Lục... Lục Thần Bật với cha anh ta lại căng thẳng như vậy?"

Thậm chí cố ý dẫn người tới đây một chuyến?

"Có thể nào…"

Cậu thả bay tâm trí, nhìn Lận Minh Húc, do dự nói: “... Bọn họ đã gài bom ở sân sau nhà anh?!”

Lận Minh Húc:... Không thể nào.

"Không thì bọn họ lén lút làm hoạt động phạm pháp ở nhà anh?"

"Chẳng lẽ nhà của anh đang cất giấu đồ vật gì đó?"

Lận Minh Húc không nói nên lời: "... Tại sao họ lại làm chuyện đó ở nhà tôi?"

Đúng là Lục Hòa vội vã chạy tới là vì chột dạ, nhưng là sợ anh tìm được cái gì, mà không phải do anh cất giấu thứ gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Hừmm…"

Thư Vưu vẫn không muốn từ bỏ suy luận không liên quan này, đột nhiên thốt ra một câu: "Do hai người họ khá ngốc chăng?”

Khóe miệng Lận Minh Húc co rút: “Cậu thấy hai người họ ngu ngốc ở điểm nào thế?”

“Khụ.”

Thư Vưu một đẩy hai tư sáu(*): "Bởi vì trông có vẻ Lục Thần Bật khá ngốc chăng?”

(*) Một đẩy hai tư sáu (一推二四六): Chỉ những lời đùn đẩy, trốn tránh trách nhiệm.

Lận Minh Húc:... Đúng vậy thật.

Nhưng không có nghĩa là Lục Hòa cũng ngu ngốc.


Nếu không người bị Lục Hòa đày đọa đến thảm hại như anh thì coi là gì?

Hôm nay chỉ là ông ta mất cảnh giác, cộng thêm bất ngờ bị con trai đâm sau lưng nên không phát huy tốt được.

... Thật ra chủ yếu là do Thư Vưu.

Lần đầu tiên ông ta gặp phải loại người không hành động theo lẽ thường, nên tất nhiên là bị bất ngờ không kịp trở tay.

Lận Minh Húc vi diệu phát hiện, rất nhiều chuyện đều do Thư Vưu hết.

Vì Thư Vưu, cuộc sống được ban cho một lần nữa này bỗng rất khác.

Tâm trạng anh bỗng trở nên phức tạp.

Hai người đi đến cổng khu, nơi này quá hẻo lánh nên không gọi xe được, hai người họ đành đi bộ tiếp một đoạn dọc theo con đường. Trên đường đi tuyết rơi càng lúc càng dày, càng lúc càng nhiều, trên đầu Thư Vưu đã phủ một lớp tuyết trắng.

Cậu ra sức lắc đầu nhưng những bông tuyết chẳng rơi xuống mấy, mà lại khiến bản thân mắt đầy sao xẹt, cậu choáng váng vươn tay: “Lận, Lận Minh Húc...”

Người đàn ông dừng bước, nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Thư Vưu đang đầu óc choáng váng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc…

Bỗng "bộp" một tiếng, cậu trượt chân, ngã dập mông.

Lận Minh Húc: “...”

Thái dương anh đập thình thịch: “Mau đứng lên.”

“Ngay đây ngay đây.”

Thư Vưu chống tay xuống đất định đứng dậy, nhưng lại một tiếng vang lên…

“Bộp.”

Thư Vưu lại té ngã.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lận Minh Húc đầy vô tội: "Đất mẹ nóng lòng muốn gần gũi với tôi, thật sự không phải lỗi do tôi đâu.”

Trán Lận Minh Húc hiện lên hình dấu thăng.

Người đàn ông sải đôi chân dài, bàn tay to lớn nắm lấy Thư Vưu, vòng cánh tay chắc khỏe của mình quanh ngực câu, đỡ cậu từ dưới đất lên.

Thư Vưu loạng choạng một lúc, cuối cùng cũng đứng vững được, đi hai bước…

“Bộp.”

Té ngã, again.


... Thư Vưu tự hỏi liệu có phải do cảm giác cân bằng của cơ thể nguyên chủ quá kém không?

Lận Minh Húc đã nhìn ra.

Người đàn ông nâng cậu dậy lần nữa, mặt vô cảm nói: "Từ mai cậu bắt đầu tập thể dục với tôi."

Thư Vưu ngạc nhiên biến sắc: "Anh bắt một tên trạch nam(*) tập thể dục?"

(*) Trạch nam/trạch nữ: Ý chỉ những người suốt ngày ru rú trong nhà.

Lận Minh Húc chẳng hề thương tiếc chọc thủng ảo tưởng của cậu: “Trạch nam với tập thể dục có mâu thuẫn không thể hoà giải hả?”

Thư Vưu: “... Hình như là không có.”

Nhưng...

Cậu thân là một trạch nam, bẩm sinh đã bài xích việc tập thể dục mà!

Còn không phải là vì muốn nằm yên đến thoải mái dễ chịu nên cậu mới làm trạch nam sao? Đã nằm yên rồi mà vẫn phải tập thể dục hả?

Trên đường trở về cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu héo rũ.

Nhưng chẳng bao lâu sau đã có một tin tức tốt tới.

Ngô Hữu Triết gọi điện thoại đến, nói đã giúp cậu nhận một hoạt động mới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Là một show giải trí khá tốt, nhưng cần phải tới nơi khác để ghi hình."

Đây là show giải trí của đài truyền hình cấp tỉnh, nên phải đến thành phố trực thuộc của tỉnh đó.

"Đợi đến lúc độ nổi tiếng của cậu tăng lên, chúng ta sẽ đến trường quay lớn biểu diễn!"

Đến lúc đó độ phủ sóng cao, chắc chắn Thư Vưu có thể nổi tiếng.

Thư Vưu vừa nghe điện thoại vừa điên cuồng đảo rau đang xào, nghe vậy hỏi: "Đi mấy ngày thế?"

"Đi lại ba ngày, có chi trả phí đi lại."

Ngô Hữu Triết cho rằng nửa câu sau đối với Thư Vưu rất quan trọng nên đã cố ý hỏi.

Nhưng Thư Vưu hỏi tiếp: “Thế có bao ăn ở không?”

Ngô Hữu Triết:... Bất cẩn rồi.

"Để tôi đi hỏi lại."

Tạm thời cúp điện thoại, Thư Vưu bưng đồ ăn đã xào xong ra, thuận miệng nói với Lận Minh Húc: "Lận Minh Húc, chắc tôi phải đi công tác mấy ngày."

Không ngờ giữa cậu và Lận Minh Húc, người đi công tác trước lại là cậu.

Cậu xấu hổ nói ra câu tiếp theo: "Chuyện tập thể dục chúng ta trở về rồi nói tiếp."

Lận Minh Húc nhướn mày: "Đi đâu?"


“Hình như là thành phố Trường Nhạc, nhưng vẫn chưa quyết định.”

Ánh mắt Lận Minh Húc lơ đãng quét qua người cậu, hờ hững nói: “Vậy tập thể dục trước đó là được.”

Thư Vưu:!!!

Muốn mạng già của cậu!!!

Ba giờ chiều, Thư Vưu hơi thở thoi thóp nằm liệt trên tấm thảm yoga. Cậu đã cảm giác được bóng tối bao trùm.

... Đừng hỏi tại sao cậu lại có thảm yoga, là nguyên chủ để lại, cậu sẽ không mua loại dụng cụ tập thể hình mới dùng được hai ngày đã cuộn vào rồi cất đi đâu.

Cậu ngoan cố chống cự, hòng thuyết phục Lận Minh Húc bằng ngôn từ: “Lận Minh Húc anh như vậy là không đúng."

“Tác dụng lớn nhất của máy chạy bộ là treo quần áo, tác dụng lớn nhất của thảm yoga là để chụp ảnh "

"Dù sao tôi cũng không kiên trì được, không bằng không cần phí tâm sức vì việc này.”

Không ngờ Lận Minh Húc lạnh lùng vô tình nói: “Nói vậy là cậu thừa nhận cậu đã mua một thứ đồ lãng phí không cần tới đúng không?"

Thư Vưu:???

Không! Cậu không hề!

Tức ghê, thế mà cậu lại bị bắt chẹt.

Thư Vưu nỗ lực bày ra tư thế chó úp mặt, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Chờ một chút, tại sao tôi phải luyện yoga?”

Bản thân Lận Minh Húc sẽ không luyện yoga, trước đây anh luyện sanda, giờ thì là chạy bộ.

Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ liếc cậu một cái: "Thế cậu muốn vận động thế nào?"

"Ờm...”

Cậu cẩn thận suy nghĩ một lúc, yoga đã là phương thức tập luyện ít ra mồ hôi nhất, động tác đơn giản nhất, với cả không cần ra khỏi nhà nhất.

Chạy bộ phải dậy sớm, sanda cậu không đánh được, đạp xe còn phải mua xe.

“Tôi có thể...”

Nội tâm Thư Vưu giãy giụa kịch liệt, cuối cùng ra quyết định: "Tôi có thể luyện tập gập bụng.”

Lận Minh Húc:... Có vẻ cũng là một cách.

Anh xoay người, để mặc Thư Vưu ở đấy, quyết định để cậu tự tập. Nhưng Lận Minh Húc mới xoay người sang một bên Thư Vưu đã bò dậy khỏi thảm yoga, nhanh nhẹn vỗ vỗ tay.

Người đàn ông bỗng nhiên có một dự cảm vi diệu: “... Cậu tập xong rồi?”

“Tập xong rồi đó!”

Thư Vưu trưng gương mặt tươi cười rạng rỡ ra, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Hôm nay tôi tập nằm ngửa.”

“Ngày mai tập gập bụng.”

Lận Minh Húc:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui