Dương Lạc nói rất nghiêm túc, quả thực khi cô bé bị gì đó tấn công hay gặp thời điểm gì nguy hiểm thì rất có khả năng trường hợp như thế xảy ra.
Áp lực lớn đột ngột này thường làm cho người ta bị mất trí nhớ, tình trạng này thường gặp ở các loại tai nạn xe hơi hoặc bị va chạm ảnh hưởng đến bên trong.
Vì xét nghiệm quan hệ bố con có thể mất một ngày nữa mới có kết quả.
Hơn nữa vì lý do an toàn, Dương Lạc còn gửi kết quả xét nghiệm đến viện nghiên cứu quyền lực nhất thành phố để họ thẩm định.
Việc này đối với họ, vừa có thể xác nhận lẫn nhau lại còn rất chắc chắn.
Trong tình huống này chính là vô cùng có ích.
Về phần manh mối bên người cô bé, e rằng chỉ có thể đợi cô bé khôi phục trí nhớ, sau đó tìm kiếm xem có thể tìm được đáp án hay không.
Còn trên tình hình hiện tại, bọn họ không thể làm được gì nhiều cả.
Vì vậy, bọn họ đã tiến hành nghiên cứu sâu hơn về nhà máy trước đó, hy vọng sẽ tìm ra thêm manh mối từ nhà máy.
Tuy nhiên, cho dù dựa trên dữ liệu vệ tinh hay sự giám sát gần đó, nhà máy này cũng không thấy khác lạ gì.
Duy nhất chỉ có một lần, đó chính là xe của Dương Minh Vũ đi vào, nhưng vào rồi lại không thấy ra nữa.
Chỉ sợ Dương Minh Vũ đang bàn với gã hề điều gì đó nhưng cuối cùng lại bị giết.
Công việc ở cục cảnh sát là như vậy, không thể ngày nào cũng có khám phá mới, việc phân loại phá án và xử lý thêm nhiều chuyện lộn xộn cũng là một việc không thể thiếu trong công việc hàng ngày của họ.
Rốt cuộc, những khám phá mang tính đột phá phải được hỗ trợ bởi những bằng chứng chắc chắn, và đó chính là những gì họ cần làm ngay bây giờ.
“Cô bé ấy đã quen thuộc với nhà của anh chưa” Diệp Hồng hỏi Giang Thành.
Giang Thành gật đầu nói: “Nói ra rất có thể mọi người sẽ cười nhạo tôi, nhưng tôi thật sự nghĩ cô bé là con gái của mình.
Thật sự cô bé quá giống.
Hơn nữa, cô bé lại rất quen thuộc với ngôi nhà này.
Nếu như tôi không xem qua kết quả của cô cùng ngoại hình của cô bé đã thay đổi nhiều thì tôi chắc chắn đây chính là con gái của tôi.”
Giang Thành nói kết luận của mình với họ một cách chắc chắn.
Nhưng cả Dương Lạc và Diệp Hồng đều không cười.
Họ rất hài lòng vì Giang Thành có thể tìm được nguồn sống mới trong hoàn cảnh này.
Vì đối với Giang Thành, không có gì quan trọng hơn là có thể cảm nhận được tình cảm bố con.
Suy cho cùng, đối với anh, đã quá lâu không có được hơi ấm gia đình, Giang Thành sau khi tan sở đã ở một mình.
Trong nhà cũng không có người nào khác.
Sớm muộn gì anh cũng xảy ra vấn đề.
Ít nhất bây giờ có thể nhìn ra vẻ tươi cười trên mặt Giang Thành.
“Mấy ngày nay không gặp cậu? Bây giờ lại thấy cậu cười như thế, chẳng lẽ lại coi cô bé như con của mình rồi?” Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành cười nói.
Giang Thành cũng xấu hổ.
Còn Trương Minh Sơn ở đằng kia nói tiếp: “Tôi đang đùa với cậu đấy, cậu cũng đừng quá bận tâm.
Nếu cô bé này thật sự có bố thì phải đưa cô bé về.
Thế nhưng nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm ra, tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ.
Hoặc là cô bé này bị vứt bỏ, hoặc là người đó muốn các người phải như vậy.
Cho nên tôi thấy việc cậu xem con bé như con mình cũng không phải là một chuyện tốt lành.”
“Dù gì, cô bé này cũng đang ở trong giai đoạn trưởng thành rất quan trọng.”
Những gì Trương Minh Sơn nói dường như vô nghĩa.
Mặc dù nhìn bên ngoài ông như muốn đốc thúc Giang Thành đừng tập trung vào cô bé này quá, dù gì cô bé cũng là con của người khác, sợ rằng cuối cùng sau này cũng rời đi.
Nhưng dựa theo tình báo, cô bé này không hề có chút quan hệ không hợp lý nào với gã hề.
Với những tội ác mà gã hề đã gây ra, án tử hình là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
Dù cô bé này có quan hệ gì với gã hề đi chăng nữa, nếu Giang Thành có thể đóng vai cha của cô bé, vậy thì nhất định sẽ giúp đỡ cô bé này.
Giang Thành cũng gật đầu, nhưng anh còn có chuyện khác cần Trương Minh Sơn giúp: “Đừng lo lắng, tôi có thể xử lý mối liên hệ giữa bên trong và bên ngoài nhà.
Ông có thể yên tâm chuyện này, nhưng tôi vẫn còn có việc khác muốn hỏi ông.”
Trương Mạt Sơn gật đầu nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Giang Thành lấy ra những bức ảnh chụp trong ngày hôm đó, và tất cả mọi thứ trên đó đều liên quan tới cái thiết bị trong nhà máy kia.
“Tỉnh đã cho chúng tôi biết về tình hình bán lẻ thiết bị này rồi.
Tất cả đều ở đây.
Tôi muốn xin lệnh khám xét.”
“Lệnh khám xét? Chỉ hỏi thôi còn chưa đủ sao? Có cần thiết phải ra tay lớn như vậy không?”
“Tôi sợ đánh rắn động cỏ.
Chúng ta đã tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ vào nhà máy.
Dấu vết trong nhà máy đã bị xóa sạch.
Gã hề chắc chắn sẽ biết.”
Giang Thành lắc đầu nói: “Tôi nghi ngờ rằng gã hề còn không biết máy móc trong nhà máy này, nếu không thì gã đã phá hủy nó.
Việc để lại chứng cứ này cho thấy gã không hề biết gì.
Cho nên trong trường hợp này, tôi nghĩ chúng ta hãy tìm ra những lý do khác để kiểm soát những nhà phân phối này trước.
Hãy nắm bắt trong tay tất cả thông tin của những nhà bán lẻ này.
Sau đó,liền phân tích một chút.”
“Chúng tôi đang thực hiện các hoạt động khắc phục của toàn quận đồng thời các thiết bị liên quan trong thành phố.
Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể che mắt mọi người.”
Giang Thành đã chuẩn bị hoàn toàn một kế hoạch.
Đây là kết quả phân tích của anh, gã hề chắc chắn không biết gì trong nhà máy.
Cho nên làm như vậy mới không để lộ ra điều gì khác thường.
Ngược lại thì gã hề sẽ hết lần này đến lần khác gây nguy hiểm đến người dân trong cửa hàng bán lẻ.
Cũng có thể phá hủy một số bằng chứng quan trọng, gã hề đã nhiều lần nhận ra chuyện muộn, nên lần này gã chắc sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Trương Minh Sơn cũng hiểu ý của Giang Thành, làm như vậy cũng đúng.
Vì sự an toàn của những người có liên quan, ông gật đầu: “Làm theo ý cậu nhưng phải cẩn thận không được làm ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của người khác.
Các nhà bán chỉ cần làm phiền một chút là được, nếu không tổn thất cũng không nhỏ.”
“Lúc đó còn phải xử lý với lãnh đạo thành phố”
Cục trưởng suy nghĩ một chút, dù gì việc này cũng phải báo cáo với lãnh đạo thành phố.
Giang Thành cũng hiểu làm việc này phải có chừng mực, một khi vượt qua ranh giới sẽ dễ dàng gây ra một số hậu quả không mong muốn.
Đơn giản nhất là nó sẽ gây hoảng sợ cho người dân trong thành phố, lại không có ích lợi gì nhiều.
Sau khi Trương Minh Sơn liên lạc với thành phố.
Giang Thành cùng Diệp Hồng lên đường.
Cùng lúc đó, nhân viên kiểm tra thiết bị của thành phố dùng mọi danh nghĩa tìm tới cửa.
Bọn họ đều không nhận ra chính là thời điểm này đều được sắp xếp, số người liền nhiều hơn.
Về việc những người này làm cái gì.
Chỉ sợ những người bán cũng không rõ ràng.
“Anh có hồi hộp về kết quả ngày mai không?” Diệp Hồng ở bên cạnh hỏi Giang Thành.
Theo tin tức của Dương Lạc, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả xét nghiệm huyết thống.
Giang Thành lắc đầu: “Tôi làm gì có chuyện lo lắng? Đoán xem hôm nay cục tưởng nói với tôi cái gì?"
“Ông ấy nói cái gì?” Diệp Hồng nhìn Giang Thành nở nụ cười, trong lòng cảm thấy vui mừng cho anh.
Giang Thành Quốc xấu hổ cười nói: “Ông nói không cần biết đứa nhỏ này có phải là con gái của tôi hay không, tôi phải thật sự coi cô ấy như con gái, nếu không ông ấy sẽ trách phạt tôi.
Ông ấy nói nếu cô bé này không phải là con gái tôi, như vậy cô bé rất có thể là con của gac hề.
Nếu thật sự cô bé là con của gã hề, thì bố cô bé dù gì cũng bị kết án tử hình.
Vậy tôi có thể tiếp tục làm cha của cô bé.”
Giang Thành mỉm cười, cực kì cao hứng.
Diệp Hồng cũng đắc ý, lắc đầu nói: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, liền muốn nuôi lấy con người khác.
Hai người có còn là cảnh sát không vậy?”
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Giang Thành, Diệp Hồng cũng vô cùng vui vẻ.
Từ khi con gái của Giang Thành qua đời, anh chưa bao giờ vui như vậy.
Hôm nay vất vả như vậy cũng thấy anh cười như thế, Diệp Hồng cũng rất là vừa lòng.
“Vậy còn hai người chúng ta? Bắt đầu nghĩ đến chuyện của hai người chúng ta được không?”
Diệp Hồng ngồi ở bên cạnh Giang Thành, nhìn hai mắt của anh hỏi.
Giang Thành sững sờ: “Hai người chúng ta có chuyện gì?”
Diệp Hồng trừng mắt liếc anh.
“Anh ở đây giả vờ ngốc với tôi sao? Lúc đầu là anh nói cái gì? Chẳng phải anh nói sau khi tìm được con gái thì về sau liền ở cùng tôi sao?” Diệp Hồng có chút xấu hổ, dù sao cô cũng là con gái
Cô không thể chủ động như vậy trong mọi chuyện.
Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, khi nói đến điều này, cô ấy cảm thấy rằng mình đã nói đủ.
Còn nếu Giang Thành tiếp tục giả ngu, thì cô nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng quả nhiên, Giang Thành thật sự bắt đầu giả ngu.
“Tôi đã nói như thế hả? Tại sao tôi lại không nhớ chứ? Có phải cô đang đùa tôi đấy không?”
“Ồ, chúng ta hãy xem họ hành động, hãy cẩn thận.
Nếu có bất kỳ người nghi ngờ xung quanh, chúng ta phải hành động ngay.”
Giang Thành đột nhiên thay đổi chủ đề.
Diệp Hồng bị hành động của anh làm cho phát cáu, nhưng không có cách nào khác, họ đang cùng thực hiện một nhiệm vụ, không thể nào tranh cãi được.
Dưới quyền chỉ huy của Giang Thành, cô cũng phải xông vào cửa hàng bán lẻ với sự kiểm tra của phòng công thương.
“Đừng nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát, đây là lệnh khám xét, có khả năng anh có liên quan đến một vụ án, xin hợp tác làm việc với chúng tôi!”
Giang Thành lấy lệnh khám xét trong tay ra, đưa cho ông chủ.
Ông chủ nhìn thấy liền giật mình và gật đầu: “Anh nói, chúng tôi có liên quan đến một vụ án.
Chúng tôi là cửa hàng thiết bị đường đường chính chính không vi phạm vào chuyện gì.
Là nhân viên cấp dưới của tôi gây ra chuyện sao?”
Giang Thành lắc đầu, thế là đưa ra một ảnh chụp với thiết bị cùng mã số ở trên đưa cho ông chủ.
“Ông chủ, ông có thông tin gì về đợt hàng này không?”
Ông chủ cầm ảnh lên, ngay lập tức gật đầu nói: “Tôi nhớ đây là sản phẩm thử nghiệm.
Cái này rất hiếm.
đợi tôi lấy thông tin liên quan, tôi sẽ cho anh xem tất cả những thứ tôi có, chờ một chút.”
Ông chủ lập tức quay đầu lại lật máy tính.
Giang Thành vẫn cảnh giác tìm kiếm máy quay xung quanh.
Nhưng rõ ràng là ở đây rất an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...