Tình huống hiện giờ khiến cả hai người như hai đứa học sinh tiểu học đang chờ giáo viên xử phạt.
Giang Thành cố nhịn cười, hiện giờ đánh thức cô khỏi thế giới của mình chẳng khác nào khiến hai người rơi vào tình trạng xấu hổ.
Nhưng hai người chưa đợi được Trương Minh Sơn đến, đã thấy Lục Hạo lo lắng vội vàng chạy tới.
“Chị Diệp, tôi tìm được chị rồi.
A, đội trưởng Giang, anh cũng ở đây à.” Không biết Lục Hạo từ đâu chạy đến, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Hồng còn chưa hoàn hồn, quay đầu nhìn Lục Hạo hai giây rồi mới chậm rãi nói: “Hả?”
Lục Hạo nghi ngờ nhìn Giang Thành, Giang Thành cũng đành chịu lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lục Hạo cắn răng, như đã quyết tâm chuyện gì lớn lắm, anh gõ một cái lên đầu Diệp Hồng.
“Chị Diệp, tôi là Lục Hạo… Chuyện chị bảo tôi kiểm tra đã có kết quả rồi.”
Chỉ thấy ánh mắt Diệp Hồng lóe sáng, kế tiếp chính là khí thế nổi trận lôi đình thường ngày của Diệp Hồng.
“Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa hả, dám động tay động chân lên đầu Thái Tuế.”
Hai phút sau, Lục Hạo lại đầy sức sống mở miệng nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chị Diệp, chị bảo em đi kiểm tra xí nghiệp của Dương Minh Vũ.
Thực sự trừ việc đầu tư vào các công ty game và các dự án giải trí, anh ta còn có những nguồn thu nhập khác.”
Giang Thành không ngờ tới Diệp Hồng cũng nghi ngờ Dương Minh Vũ, hơn nữa đã bắt đầu điều tra.
Lục Hạo lại tiếp tục nói: “Mặc dù một số khoản đầu tư của Dương Minh Vũ cũng kiếm được lợi nhuận, nhưng công ty đầu tư game của anh ta luôn trong tình trạng tài chính thiếu hụt, tính toán qua nó ít nhất được bù đắp bởi hai khoản khác.”
“Gã ta có nhận chuyện làm ăn phi pháp gì không?” Diệp Hồng chen miệng nói.
“Có.” Lục Hạo gật đầu nói: “Tôi và Tiểu Lưu cả đêm hôm qua không ngủ, để tìm kiếm nguồn tài chính mà Dương Minh Vũ che dấu, thằng nhóc đó làm việc cực kì kín đáo, phương pháp phản gián làm rất tốt.”
“Nói trọng điểm đi.” Diệp Hồng không kiên nhẫn nói.
“À, chỉ là hai người bọn tôi tìm tới tìm lui, cuối cùng lại phát hiện điểm mấu chốt tại việc kinh doanh dược phẩm trước đây của Dương Minh Hạo.
Hiện giờ có thể nói Dương Minh Vũ đã tiếp quản tất cả, thậm chí quy mô còn lớn hơn ông bố của anh ta."
Giang Thành không ngờ lại có sơ xuất lớn như vậy trong vụ án này.
Nếu mọi chuyện như vậy, thì có khả năng chứng cứ bọn họ tìm được ở nhà kho có khả năng do Dương Minh Vũ để lại.
Ngay khi anh lược lại toàn bộ vụ án một lần nữa, Trương Minh Sơn cuối cùng cũng tới.
“Ôi! Hôm nay tôi lại có thể diện lớn thế cơ à, khiến cả nhóm tới đây chào đón vậy.” Trương Minh Sơn nói đùa.
Nhưng ông vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy Giang Thành với vẻ mặt âm trầm.
“Được rồi, xem ra không phải đón chào tôi.
Nào, vào phòng làm việc hết đi, xem có chuyện lớn gì xảy ra.”
Lục Hạo trình bày lại mọi việc mình tìm hiểu từ đâu cho Trương Minh Sơn, Trương Minh Sơn cực kì sửng sốt khi nghe xong.
“Tốt lắm, thật may mắn khi tôi chưa báo cáo vụ này lên cấp trên.
Nếu không sai sót này cũng đủ khiến tôi bị xuống chức thành thực tập sinh đó.
Được rồi, tôi sẽ liên hệ với bên tòa án nhân dân, cô cậu tranh thủ thời gian điều tra lại vụ án này cho tôi.”
Giang Thành lập tức giao nhiệm vụ cho tất cả cảnh sát trong cục, mọi tình tiết và bằng chứng của vụ án đã thu thập được đều cần phải xem xét lại một lần nữa.
Giang Thành không giải thích nhiều, cũng không có người hỏi, họ đều trong trạng thái tay chân cuống cuồng làm việc.
Bọn họ cũng biết vấn đề mới xuất hiện này trong án tử là chuyện đáng xấu hổ như thế nào.
Trên thực tế, chừng nào việc mở phiên tòa xét xử tòa án chưa diễn ra, họ vẫn có đủ thời gian để thẩm tra xử lý vụ án này.
Sở dĩ Giang Thành gấp gáp như thế vì muốn tìm hệ thống chứng cứ sơ bộ, trước tiên phải nắm chặt thóp của Dương Minh Vũ.
Thường chậm thì có chuyện.
Nhưng không ngờ để hoàn thành công việc đơn giản như vậy cũng đã đến gần sáu giờ, trời bắt đầu nhá nhem.
“Đi, bắt người.” Giang Thành nói một xong rồi bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát.
Diệp Hồng, Lục Hạo cùng hai đội viên khác cũng lập tức đi theo đằng sau.
Đây là phân phối tiêu chuẩn của cục cảnh sát mỗi khi họ ra ngoài làm việc, cho nên Giang Thành không cần dặn dò gì.
Năm người chia thành hai đường, lần lượt tới nhà cùng công ty Dương Minh Vũ.
Nhưng cả hai nơi đều không thấy bóng dáng Dương Minh Vũ đâu.
“Thằng nhãi kia còn đi đâu giờ này?” Lục Hạo nhịn không được buông lời khi hai đội tập hợp dưới nhà Dương Minh Vũ.
“Liệu gã ta có tới quán bar lúc trước hay không? Đối với kẻ đầu đường xó chợ như gã thì đi tới đó cũng là chuyện bình thường.” Diệp Hồng lập tức nói.
Giang Thành lắc đầu: “Không, vừa rồi Dương Lạc có tới đó tìm nhưng không thấy.
Hơn nữa ban nãy tôi có hỏi thư ký của cậu ta ở công ty.
Thằng nhóc đó không đến công ty hơn một ngày rồi, cũng không thông báo nghỉ trước đó.”
“Chẳng lẽ gã biết chúng ta sớm muộn cũng tới nên chạy mất rồi.
Nếu thế thì kinh thật, gã hành động đồng thời cùng một lúc với chúng ta đó.” Lục Hạo đột nhiên kêu lên.
“Không có khả năng đó đâu, Dương Minh Vũ vừa nhìn đã biết anh ta giống như bị rối loạn nhân cách ái kỷ.
Cho dù bị điều tra, bước đầu tiên anh ta làm là quay lại xử lý với chúng ta càng sớm càng tốt.
Chạy trốn không phải là phong cách của anh ta.” Giang Thành lắc đầu.
“Nếu không có chuyện gì xảy ra, vụ án này sẽ càng ngày càng lớn.”
Lúc này Giang Thành mới nhớ tới những lời mà cái tên A Lãng kia nói với anh trong quán cơm.
Hiện giờ anh chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, đừng để vụ án này liên quan tới đám người kia.
“A…” Đột ngột một tiếng thét vang lên như xé toạc bầu trời yên tĩnh.
Khiến người ta cảm giác cực kì tệ giống như một viên đá xẹt ngang qua mặt kính.
“Ở phía trước không xa, nhanh ra xem một chút.” Giang Thành nói xong rồi dẫn dầu chạy ra ngoài.
Những người khác lập tức đuổi theo.
Trước nhà Dương Minh Vũ có một khu vườn nhỏ, tiếng hét vừa rồi phát ra từ nơi đó.
Khi Giang Thành chạy tới, anh nhìn thấy một cô bé đang run rẩy dùng hết sức chui vào vòng tay một chàng trai.
Tiếng kêu vừa rồi chắc chắn là của cô bé.
“Cảnh sát đây, có chuyện gì xảy ra à?” Giang Thành theo thói quen lấy huy hiệu cảnh sát, mặc kệ chàng trai có nhìn thấy hay không.
Chàng trai hiển nhiên quá sợ hãi, ngón tay của cậu chỉ tới chiếc ghế dài ngay sau Giang Thành.
“Chết, có người chết.”
“Đội trưởng Giang, là Dương Minh Vũ.” Lục Hạo dùng đèn pin của di động chiếu lên mặt thi thể nằm ngay trên chiếc ghế dài.
Toàn thân Dương Minh Vũ bị trói bằng dây thừng, dùng tư thế kỳ lạ quỳ gối trên chiếc ghế, cả người chằng chịt vết thương cùng vết máu.
Có lẽ anh ta đã phải chịu rất nhiều tra tấn trước khi chết.
“Gọi cho đội cảnh sát.” Giang Thành thì thầm nói một câu.
Giang Thành không thể không quen tư thế này, đó chính là tư thế Nhậm Kiều bị trói mà A Lãng đã cho anh xem.
“Đội trưởng Giang, anh tới đây đi, ở đây có vật gì đó.” Lục Hạo lo lắng hét Giang Thành.
Giang Thành lập tức đi tới, dưới chỉ dẫn của Lục Hạo, anh cũng nhìn thấy khóe miệng của Dương Minh Vũ là một góc giấy, hình như lúc còn sống anh ta bị người ta nhét giấy vào mồm.
Đợi đến khi đội cảnh sát đến, hiện trường lập tức bị phong tỏa.
Đôi tình nhân lúc trước được đưa tới đồn cảnh sát với tư cách là nhân chứng.
Điều đầu tiên mà Giang Thành làm khi đội khám nghiệm hiện trường tới là yêu cầu bọn họ lấy mảnh giấy trong miệng Dương Minh Vũ ra.
Giang Thành nghĩ việc này sẽ rất tốn công vì hiện tượng co cứng tử thi nhưng toàn bộ quá trình lại không cần tới năm phút.
“Lúc trước ở quán ba tôi còn hy vọng mình sẽ có cơ hội rạch dao lên người thằng nhóc này.
Không ngờ lại thành sự thật, đúng là cái miệng quạ.” Dương Lạc vừa mới đến, trông thấy xác chết là Dương Minh Vũ thì càng hoảng sợ.
“Được rồi, anh ta là của anh.
Cái xác này khá quan trọng, anh phải kiểm tra kỹ càng hộ tôi.” Giang Thành trịnh trọng nói với Dương Lạc.
“Được rồi, đừng lo lắng.” Dương Lạc vỗ vai Giang Thành, sau đó kéo theo xác Dương Minh Vũ trở về bốt cảnh sát.
Lúc này Giang Thành mới cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay mình, đây chính là mảnh giấy vừa lấy ra từ trong miệng Dương Minh Vũ, hiện tại nó được để trong túi plastic bịt kín.
Giang Thành bỗng nhiên trừng mắt, khiến hai con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
“Trò chơi bắt đầu.”
Trên giấy chỉ có bốn chữ to đơn giản.
Nhưng điều khiến Giang Thành để ý là bên góc phải tờ giấy có một nét vẽ đơn giản, thậm chí hơi vụng về.
Giang Thành rất quen với hình vẽ này.
Vào ngày vợ anh mất tích, Giang Thành đã thấy hình vẽ đó.
Một hình vẽ thằng hề, cũng là hình vẽ biểu tượng cho giáo phái Doanh Nguyệt.
Từ khi vợ Giang Thành qua đời, con gái mất tích, anh như bị ma nhập nhìn chằm chằm hình vẽ đó hàng đêm.
Hình vẽ dưới mắt hiện giờ giống hệt hình vẽ trước kia.
Hơn nữa Giang Thành có thể khẳng định nó là một.
Trái tim Giang Thành đập giữ dội, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản.
Những cảm xúc phức tạp cứ lởn vởn quanh tâm trí anh: Tức giận, sợ hãi, hưng phấn…
“Trò chơi bắt đầu, trò chơi bắt đầu.” Giang Thành giống như bị ma nhập lặp đi lặp lại bốn chữ này trong miệng.
Bỗng có một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay anh.
Cảm giác lạnh buốt như ánh sáng chiếu vào nội tâm anh, khiến Giang Thành tỉnh táo lại.
Diệp Hồng mặt mũi đầy lo lắng nhìn anh.
Mà Lục Hạo bên cạnh thì ngơ ngác, giống như bị biểu tình của Giang Thành hù dọa.
Giang Thành dùng sức xoa huyệt thái dương của bản thân, mở miệng nói: “Về cục trước đi.
Trò hay tiếp theo mới bắt đầu.”
Đợi đến lúc bọn họ trở về đến cục thì đồng hồ đã qua số tám, tất cả mọi người đều bận rộn căng thẳng.
dù đã đến giờ tan sở nhưng không ai muốn rời đi.
Trương Minh Sơn đã đứng sẵn ở cửa phòng làm việc, giống như đang chờ bọn họ quay lại.
“Cục trưởng.” Giang Thành đang muốn mở miệng thì bị Trương Minh Sơn cắt ngang.
“Được rồi, tôi đã hiểu rõ vấn đề của nghi phạm.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải xâu chuỗi toàn bộ chứng cứ lại và kết nối chúng với nhau, vụ án nhất định phải được xử lý triệt để.”
Giang Thành gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nhìn vẻ mặt của Giang Thanh, Trương Minh Sơn đã biết anh lại đang nhớ tới vợ và con gái anh, mười năm, chuyện này như một ngọn núi đè nặng lên đầu anh, khiến anh ta khó thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...