Tất cả mọi người trầm ngâm nhìn Giang Thành.
Tuy có lẽ giọng nói bây giờ của Giang Thành hơi khàn khàn, hơn nữa còn dùng quá sức, khiến bài hát không được êm tai, nhưng tất cả mọi người đều xúc động, thậm chí có ít người nước mắt lưng tròng.
Diệp Hồng vẫn nằm dài trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Giang Thành đang chìm đắm hết mình vào bài hát.
Cảnh tượng phảng phất quay lại cái ngày cô mới tốt nghiệp học viện cảnh sát và khoảng thời gian làm thực tập sinh dưới trướng Giang Thành.
Mười năm này thoáng chốc hóa thành bọt biển, anh vẫn là chàng trai tuổi hai mươi tràn ngập ánh mặt trời.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, cô có thể cảm thấy mình được yên tâm.
Lúc bọn họ cơm nước xong xuôi thì đã đến mười hai giờ.
Lướt qua đám người ồn ào náo nhiệt, Giang Thành cùng Diệp Hồng chậm rãi đi trên con đường dẫn tới nhà của Diệp Hồng.
Trên đường đi hai người đều không lên tiếng, Diệp Hồng cúi đầu như thường lệ, lẳng lặng đi ở đằng trước.
Mặc dù đây không phải là lần đầu chuyện này diễn ra, nhưng Diệp Hồng vẫn nói luôn mồm không ngừng nghỉ một giây nào, bởi vì cô không muốn tạo áp lực cho Giang Thành.
Nếu như là bình thường, Giang Thành sẽ luôn đóng vai trò làm người im lặng lắng nghe.
“Diệp Hồng, chúng ta làm việc cùng một chỗ với nhau bao nhiêu lâu rồi?” Giang Thành đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hơn mười năm năm tháng.” Diệp Hồng nhẹ giọng nói.
“Thời gian trôi nhanh quá…” Giang Thành không nhịn được nói một câu.
“Ừ, thời gian trôi nhanh thật.” Diệp Hồng nói theo.
“Chuyện này tôi chưa từng nói với em bao giờ và sau này cũng sẽ không nhắc tới, hy vọng em có thể nghe rõ ràng.” Giang Thành đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Hồng bất ngờ xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thành.
“Mỗi người đến thế giới này đều có một mục đích để theo đuổi.
Có người muốn giàu sang phú quý, có người muốn một bước lên mây, mà cũng có người thầm muốn cả đời bình an thanh tịnh.” Giang Thành bắt đầu chậm rãi nói.
“Con người tôi không phải là người có nhiều tham vọng để theo đuổi, hiện giờ được làm công việc mà mình thích tôi đã hài long rồi.”
Giang Thành dừng một chút rồi nói tiếp: “Mười năm trước, lúc cô ấy chết đi, tôi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên mất đi một thứ gì đó, cuộc sống của tôi không có cách nào trọn vẹn như trước, không có cách nào có thể lấp đầy.”
Giang Thành hiếm khi uể oải nở nụ cười: “Hiện giờ tôi lại có thể ở cùng một chỗ với em.
Thật sự, có nhiều lần tôi muốn bấm điện thoại gọi cho em, thẳng thắn nói với em, Diệp Hồng, chúng ta ở bên nhau đi!”
“Nhưng tôi không thể làm như vậy, em có biết tại sao không? Bởi vì đó không xuất phát từ tình yêu.”
“Đó bởi vì tôi sống một mình quá khó khăn, nếu dốc sức gượng ép lấy một mảnh ghép khác bù vào chỗ trống đó, thì đó là chuyện không công bằng với người ấy, cũng không phải tình yêu.”
Giang Thành dùng một hơi nói hết một câu dài, trên mặt Diệp Hồng vẫn không có biểu tình gì, cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm anh.
“Tiến lên phía trước đi, Diệp Hồng.
Ở đây không có thứ em muốn tìm.
Nơi này ao tù nước đọng, chỉ còn lại mảnh hoang tàn, là vùng cát lún muốn ăn tươi nuốt sống em, nhưng vẫn không có thứ em đang tìm.”
Giang Thành nói xong, đau lòng cúi đầu, dường như anh dùng hết can đảm để nói ra những lời này.
Diệp Hồng nhìn chằm chằm anh rất lâu, mới từ từ quay hướng khác rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Em biết rồi, anh về đi, không cần phải tiễn em nữa đâu.” Diệp Hồng rời đi không quảnh mặt nhìn lại.
Giang Thành vô tri vô giác đi về nhà, té nhào lên chiếc giường mềm mại, anh không biết những lời mình nói lúc trước có thích hợp hay không.
Đại khái dưới tác dụng của men rượu, anh mới nói ra những lời muộn màng sau mười năm.
Diệp Hồng là một cô gái rất tốt, trong vòng mười năm qua, anh đã nhiều lần hy vọng bản thân có thể thay đổi để yêu mến cô bé này, nhưng anh thực sự không thể làm được.
Giống như những lời anh vừa nói lúc nãy, khi vợ anh qua đời, một phần của anh cũng chết theo cô ấy.
Giang Thành lấy gối bịt kín mặt, hy vọng bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
Đáng nhẽ mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, hơn nữa tối nay anh còn uống rất nhiều rượu nên Giang Thành cứ nghĩ bản thân mình sẽ nhanh chóng thiếp đi.
Nhưng có lẽ đã nói chuyện luôn canh cánh trong lòng ra, cộng thêm bản án lúc trước, khiến lòng Giang Thành như có một tảng đá lớn đè nặng mà anh không thể nào bỏ xuống được.
Cứ như thế, không biết thời gian trôi qua bao lâu anh mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giang Thành có một giấc mơ, mơ tới rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, kể cả người vợ của anh, lẫn đứa con gái mất tích, Diệp Hồng cùng Dương Minh Hạo và Dương Minh Vũ.
Mọi người đang dây dưa phức tạp cùng chung một chỗ.
Vợ anh đi lên trước, nhưng mở miệng lại là giọng nói của Diệp Hồng.
Dương Minh Hạo kéo mặt nạ trên mặt xuống, đằng sau tấm mặt nạ đó chính là Dương Minh Vũ.
Đợi đến lúc Giang Thành giật mình tỉnh dậy thì cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh nhìn đồng hồ chỉ tới bốn giờ sáng, ngoài trời vẫn tối om, nhưng anh không thể nào ngủ được, cũng không dám ngủ lại.
Giang Thành đốt một điếu thuốc ngồi ở đầu giường.
Trước kia vợ anh cực kì phản cảm với việc anh hút thuốc, cho nên sau khi kết hôn anh không hút qua một điếu thuốc nào, nhưng hiện giờ điếu thuốc lại là thứ mang tới niềm an ủi duy nhất cho anh.
Mỗi khi anh hút một điếu thuốc, anh liền nhớ tới lúc trước trộm hút, bị vợ anh phát hiện kéo tai anh dạy bảo.
Cũng chỉ có lúc này, trên mặt Giang Thành mới lộ ra nụ cười vui vẻ thật lòng.
Chưa tới năm giờ, cả thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ say, ngay cả những công nhân vệ sinh siêng năng nhất cũng chưa sẵn sàng đi làm.
Có thể nghe rõ mọi âm thanh nhỏ nhất trong không gian, chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc vang lên.
Giang Thành không nhịn được hồi tưởng lại bản án của Dương Minh Hạo.
Chẳng lẽ anh suy nghĩ quá nhiều sao? Thực sự không có vấn đề gì xảy ra?
Để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung, Giang Thành bắt đầu lật lại mọi chi tiết của bản án trong đầu mình.
Chứng cứ chính xác, hung thủ đã nhận tôi.
Bản án đã được khép lại.
Những chi tiết vụn vặt tìm được trong lúc phá án cũng có phù hợp với tình tiết đã được đưa ra, anh không tìm được điểm sơ hở nào ở đây.
Đột nhiên anh nghĩ tới Dương Minh Vũ, nhớ tới biểu hiện thoáng qua của anh ta trong quán bar Phân Đạm Vân.
Tuy giọng điệu của anh ta có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng lại lộ ra điều gì đó khiến người ta có cảm giác khác thường.
Dù hai cha con không hòa thuận, mà Dương Minh Vũ vạch trần hành vi phạm tội của bố mình cũng không đáng bị lên án, nhưng tại sao trước kia anh ta không nói ra hết mọi chuyện?
Chỉ tới khi cảnh sát có chứng cứ xác thực, anh ta mới khai ra hành vi phạm tội để làm bàn đỡ?
Vậy chỉ còn lại một khả năng, lúc trước cô ta cũng không biết chi tiết trong lời khai.
Nói cách khác, hai người đã thông đồng với nhau tạo ra lời khai giả khi sự việc không thể cứu chữa.
Vì sao Dương Minh Hạo lại gánh tội thay cho con trai của mình? Chẳng lẽ lương tâm của ông ta đột nhiên trỗi dậy?
Vậy chứng cứ mà anh tìm thấy trong nhà xưởng thực sự có quan hệ với Dương Minh Hạo.
Chẳng lẽ hai người đều có phần trong vụ án này?
Trong đầu anh là một mớ suy nghĩ hỗn độn, anh cũng không biết nghi ngờ của mình đúng hay không, nếu nghĩ theo cách này, vụ án càng ngày càng phức tạp.
Ví dụ vụ án này không phải Dương Minh Hạo gây lên, thì các loại xung đột và mâu thuẫn đồng thời xuất hiện.
Giống như bản thân nhảy từ một câu trả lời đơn giản và dễ dàng sang một đáp án phức tạp hơn.
Anh nhớ tới một bài kiểm tra vật lý trong thời kỳ còn là học sinh.
Chỉ cần đi theo mạch suy nghĩ đơn giản, có thể dễ dàng tính ra đáp án.
Nhưng nếu đổi mạch suy nghĩ khác, sẽ phải đối mặt với rất nhiều phép tính phức tạp và kết quả chắc chắn không phải là một số nguyên.
Lần đó Giang Thành lựa chọn đánh cược, bỏ lại cách tính toán phức tạp kia ra sau đầu, tin tưởng cách tính toán đơn giản.
Thế nhưng sau khi có kết quả thi, đúng như dự đoán kết quả đơn giản kia là cái bẫy mà người ra đề đặt ra.
Ở trong ngành cảnh sát này mười mấy năm, Giang Thành không dưới một lần nhớ lại tình cảnh trước kia, nhớ lại bài toán mà mình tính sai.
Tuy đề bài đó chỉ là vấn đề râu ria trong cuộc đời anh, nhưng Giang Thành đã học được một bài học, dù bản án có đơn giản tới đâu cũng không được phép bỏ qua, thường một lần lười biếng sẽ đem lại những sai lầm không thể sửa chữa được.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cảnh sát ngưỡng mộ anh.
Mặc kệ vụ án nhỏ tới mức nào, Giang Thành sẵn sàng suy luận lặp đi lặp lại một cách không mệt mỏi và tìm kiếm chứng cứ cho ra kết quả mới thôi.
Giờ mới tới sáu giờ, sắc trời hửng sáng, nhưng Giang Thành không muốn chậm trễ chỉ một phút, anh tắm rửa đơn giản xong rồi đến đồn cảnh sát.
Lúc Giang Thành mới đến đồn cảnh sát, đồn cảnh sát vừa mới mở cửa.
Anh nghĩ sẽ không ai đến sớm như vậy, nhưng lại thấy Diệp Hồng khoác áo khoác nằm trên mặt bàn ngủ.
Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua còn hiện rõ ngay trước mắt, Giang Thành không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Nhưng chuyện này tránh được mùng một chứ không tránh được hôm rằm.
Tốt nhất là giải quyết tình cảnh xấu hổ này càng sớm càng tốt.
Giang Thành lại lật bản án ra, xem lại tất cả chứng cứ đã tìm được.
Động cơ Dương Minh Hạo giết Nhậm Kiều là gì? Chẳng lẽ ông ta thực sự là một kẻ biến thái như lời hàng xóm nói?
Nhưng lúc Dương Lạc khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện thi thể Nhậm Kiều có dấu hiệu bị tấn công tình dục trước khi chết.
Thật ra chứng cứ mà bọn họ tìm được trong nhà xưởng chỉ đủ để lập vụ án điều tra chính thức, còn việc khép tội vẫn dựa trên khẩu cung nhận tội mà ông ta khai.
Cho tới khi tận mắt nhìn thấy những chứng cứ này lại một lần, bản năng của Giang Thành rốt cuộc cũng nói cho anh biết vụ án này nhất định có sơ sót.
Bọn họ đã bỏ sót điều gì đó ở chỗ Dương Minh Vũ.
Hiện giờ là 7:30, còn nửa tiếng nữa mới vào giờ làm việc chính thức.
Giang Thành đánh thức Diệp Hồng đang ngủ say, nói: “Cùng anh đi tìm cục trưởng, vụ án này cần thẩm tra lại một lần nữa.”
“A…?” Diệp Hồng vẫn còn mê ngủ, đầu tóc rối bù như đầu sư tử, vẻ mặt bối rối bị Giang Thành kéo tới phòng làm việc của cục trưởng.
Chưa tới mười phút nữa là đến giờ làm việc, Giang Thành và Diệp Hồng đã ngồi ở hàng ghế trước cửa văn phòng Trương Minh Sơn, chờ cục trưởng tới.
Diệp Hồng có lẽ vẫn chưa hoàn hồn trước hành động vừa rồi của Giang Thành.
Cô vẫn chưa hình dùng ra được chuyện gì đang xảy ra.
Một giây trước cô vẫn còn nằm ngủ trên bàn làm việc và một giây sau đã ngồi đây.
Diệp Hồng lấy tay chải mái tóc bù xù của mình, ngơ ngác nhìn sàn nhà trước mặt.
Cô hiện giờ khác người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường hàng ngày một trời một vực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...