Nói đến đây, ông chủ tiệm thuốc lấy điện thoại di động ra cung cấp số điện thoại của người quét dọn kia, Giang Thành vội vàng dùng số của mình gọi tới nhưng số điện thoại kia lại đang ở trạng thái khóa.
"Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi đến công ty viễn thông điều tra xem số này là của ai, nguồn gốc từ đâu."
Giang Thành nói xong lập tức lái xe tới một công ty viễn thông cách tiệm thuốc không xa để điều tra số điện thoại kia.
Sau khi nhân viên của công ty viễn thông điều tra xong, phát hiện chủ nhân của số điện thoại này không để lại bất kỳ thông tin danh tính nào ngoại trừ một cái tên Vương Oánh.
Nhưng nếu như không có thông tin danh tính, chỉ thông qua một cái tên để tìm một người là vô cùng phức tạp.
Nhiều người như vậy, nếu như muốn tìm một người tên Vương Oánh thì có bao nhiêu người đây?
"Nếu như chúng ta chỉ tìm trong phạm vi thành phố Trung Châu thì sao?" Diệp Hồng vội vàng nói.
"Chỉ có thể thử tìm như vậy trước." Giang Thành nói xong lập tức trở về đội cảnh sát hình sự và bắt đầu tìm kiếm tất cả những người có tên Vương Oánh trong hệ thống của cảnh sát.
Thế nhưng chỉ vỏn vẹn trong thành phố Trung Châu đã có hơn một ngàn người có tên Vương Oánh.
"Không có cách nào khác, bây giờ chỉ có thể lần lượt điều tra, dò xét từng bức ảnh của những người tên Vương Oánh này xem có thể tìm ra người này thông qua kiểu tóc và dáng người không." Giang Thành vội vàng nói.
Thế là ròng rã đến trưa, tất cả mọi người sắp xếp những người có tên Vương Oánh này.
Nhưng chỉ thông qua một bức ảnh chụp một phần cơ thể, tất cả mọi người dễ dàng phát hiện ra không ai trong số những người này có kiểu tóc và dáng người giống với người phụ nữ quét dọn trong tiệm thuốc.
"Xem ra manh mối này đã đứt, người của Thằng Hề từ trước đến nay vẫn luôn không để lại vết tích, dám làm chuyện như vậy nhất định sẽ nghĩ cách thoát thân."
Nghe Dương Lạc nói, Giang Thành lúc này vô cùng tức giận, cuối cùng phải làm như thế nào mới có thể bắt được cái gã Thằng Hề độc ác này đây?
Diệp Hồng vội vàng nói: "Bây giờ chúng ta không thể lãng phí thời gian cho chuyện này mặc dù chuyện này khá nghiêm trọng."
"Nhưng bây giờ chúng ta không có bất kỳ manh mối nào, ta đề nghị chúng ta tập trung điều tra địa điểm trong bức tranh của Phỉ Nhiễm.
Giang Thành nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi: "Ý của cô là nói cái sân bên ngoài có cột điện chằng chịt dây đó sao?"
Diệp Hồng gật đầu: "Không sai, bây giờ đó là manh mối duy nhất có thể tìm kiếm."
Giang Thành cảm thấy Diệp Hồng nói có lý, vội vàng đứng dậy đi tới bộ phận kỹ thuật: "Tiểu Vương, việc tôi nhờ anh giúp đã có kết quả chưa?"
"Đội trưởng Giang, tôi đang muốn đi tìm anh đây, tôi có một ít kết quả." Tiểu Vương nói xong, lấy ra năm văn kiện.
"Tôi tìm được năm chỗ tương tự với nơi anh tìm nhưng vẫn cần anh đi điều tra một chút."
Nghe thấy Tiểu Vương tìm ra năm cái chỗ tương tự như vậy, Giang Thành hài lòng gật đầu: "Năm chỗ, cũng không quá nhiều, rất thuận tiện để điều tra, lần này thật là làm phiền anh rồi."
Giang Thành cảm ơn Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật rồi lập tức cầm năm cái địa chỉ về văn phòng đội cảnh sát hình sự.
"Bây giờ có năm nơi giống với cái sân nhỏ kia, đây chính là manh mối quan trọng, tiếp theo chúng ta cần điều tra năm địa chỉ này."
Bây giờ trong đội cảnh sát hình sự, bốn người Giang Thành, Diệp Hồng, Dương Lạc và Lục Hạo đều dốc hết tâm sức cho vụ án này, nếu như chia ra hành động nhất định sẽ có nguy hiểm.
"Như vậy đi, chúng ta cùng đi điều tra, nếu như trên đường xuất hiện vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nghĩ biện pháp ứng phó." Diệp Hồng vội vàng nói.
Giang Thành thể hiện đồng ý nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta lập tức đi điều tra một địa chỉ trong số này trước."
Giang Thành lấy ra địa chỉ đầu tiên, đó là một thôn xóm nhỏ ở ngoại thành thành phố Trung Châu, sự khác biệt ở đây là thôn này thực sự rất xa so với vùng ngoại ô Phổ Đông.
"Để cho thuận tiện, chúng ta hãy đi bằng hai xe, dù sao nơi này cũng khá xa, nên chuẩn bị đề phòng trên đường sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn."
Giang Thành suy tư một lúc, mặc dù đi hai xe sẽ khá phiền toái một chút, nhưng trên thực tế cũng là thuận tiện nhất.
Sau khi thấy Giang Thành đồng ý, Dương Lạc lập tức bước nhanh vọt vào trong xe của Lục Hạo: "Vậy quyết định như vậy đi, tôi và Lục Hạo đi một xe, anh và Diệp Hồng hai người đi một xe."
Giang Thành nhất thời không biết nên nói gì, chỉ liếc Dương Lạc một cái, đây không phải rất rõ ràng là để cho Giang Thành và Diệp Hồng có thời gian ở riêng sao?
Diệp Hồng cười cười cũng không nói gì lập tức lên xe: "Tôi lái cho, anh nhìn địa chỉ rồi chỉ đường cho tôi.”
Giang Thành nhìn thoáng qua thời gian: "Bây giờ là hơn bốn giờ buổi chiều, cũng chưa quá muộn, tốt nhất là có thể kiểm tra địa điểm đầu tiên trước buổi.”
Giang Thành xem bản đồ rồi chỉ đường cho Diệp Hồng, hai người phối hợp hết sức ăn ý, sau khi ra vùng ngoại thành lại chạy một quãng rất xa, gần như gần đến đường cao tốc.
Đúng lúc này, Giang Thành nhíu mày: "Cô dừng xe ở ven đường trước đi, cái bản đồ rất kỳ lạ."
Phía sau Dương Lạc và Lục Hạo cũng đỗ xe lại, sau khi xuống xe hai người vội vàng đi lên trước hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái bản đồ này hơi phức tạp." Giang Thành lắc đầu nói ra: "Trên bản đồ thì nên đi qua con đường nhỏ bên cạnh ngã tư đường cao tốc, thế nhưng cậu nhìn phía trước xem, cỏ dại mọc um tùm, làm sao có thể đi qua được?"
"Có phải do có các tuyến đường khác và hệ thống chưa được cập nhật nên dẫn đến sai sót như vậy không?" Dương Lạc đoán.
Lúc mọi người đều đang lúng túng, Lục Hạo đột nhiên nhìn về phía bên cạnh: "Đội trưởng anh nhìn bên kia xem hình như là có một con đường đất nhỏ."
Giang Thành nhìn theo hướng Lục Hạo chỉ, đúng là có một con đường đất nhỏ nhìn khá gập ghềnh.
Lại thêm hôm qua vừa mới mưa xong, con đường đất kia bây giờ hết sức lầy lội.
"Vậy bây giờ chúng ta đi dọc theo bản đồ, hay là đi qua con đường đất nhỏ? Hình như phương hướng đều giống nhau." Dương Lạc ở một bên hỏi.
Giang Thành nhìn con đường bản đồ chỉ trước mặt, cỏ dại um tùm, khó xử lắc đầu: "Chúng ta sẽ đi từ con đường đất nhỏ bên cạnh."
Diệp Hồng đang chuẩn bị lái xe đi lên phía trước: "Đoạn đường này rất xấu, để tôi lái." Giang Thành nói rồi nhanh chóng cầm lái, Diệp Hồng đổi sang ngồi ở ghế lái phụ.
Con đường này thật sự rất lầy lội, vô cùng khó đi, xe của Lục Hạo và Dương Lạc đã vài lần bị kẹt trong bùn và không nổ máy được.
Cũng may mọi người cuối cùng cũng qua được con đường này, càng đi về phía trước Giang Thành có thể thấy bóng dáng của thôn xóm loáng thoáng hiện lên.
Diệp Hồng vội vàng nói: "Phía trước có khả năng chính là cái thôn kia, chúng ta có thể đi bộ tới đó."
Giang Thành nghe vậy nhẹ gật đầu, vội vàng lái xe dừng trước cổng thôn, cổng thôn có một tấm bia đá rất lớn, trên đó viết tên của thôn, thôn Thần Sơn.
"Thôn Thần Sơn, cái tên rất đặc biệt, có lẽ chúng ta đã đến đúng nơi, thôn này và bản đồ mà Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật cung cấp là cùng một nơi." Giang Thành nhẹ giọng nói.
Sau khi xuống xe càng đi vào trong thôn, trong lòng Giang Thành càng cảm thấy phấn chấn, nhưng Giang Thành lại phát hiện ra hình như trong thôn không có ai.
Bên trong thôn, không thấy có người đi lại.
Đúng lúc này, Dương Lạc đột nhiên phát hiện một bà lão bước ra.
"Bà lão, có thể hỏi bà mấy chuyện được không?" Dương Lạc vội vàng tiến đến dò hỏi.
Bà lão mơ màng nhìn mấy người họ: "Các người là ai? Tới nơi này làm gì?"
Giang Thành thấy thế vội vàng mở miệng: "Chúng tôi đến tìm người, nhưng sao trong thôn này lại giống như không có người vậy? Trên đường đi chỉ thấy được một mình bà."
"Ah." Bà lão thở dài: "Sẽ nhanh trở thành thôn không người thôi, người trong thôn đều ra ngoài đi làm công, chỉ còn những người già yếu tàn tật."
Giang Thành lại phát hiện cái thôn này yên tĩnh lạ thường, mà thôn cũng không lớn, nếu như mấy người Giang Thành tìm ra được cũng sẽ không quá phiền phức.
Sau khi từ biệt bà lão, Giang Thành nói với Dương Lạc: "Thôn này không lớn, chúng ta thử tìm một vòng đi."
Mọi người lập tức chia nhau ra bắt đầu hành động, thôn này không lớn, chỉ có ba bốn mươi gia đình và sân nhỏ.
Giang Thành tỉ mỉ quan sát những sân nhỏ xung quanh, mặc dù là phòng ốc có cấu tạo và kết cấu tương tự, nhưng không có một cái nào giống với cái trong bức tranh của Phỉ Nhiễm.
Giang Thành ủ rũ cúi đầu đi đến cổng thôn, không lâu sau ba người kia cũng lần lượt trở về.
"Các người bên đó thế nào? Đã tìm được chưa?" Giang Thành vội vàng mở miệng hỏi.
Ba người đồng thời lắc đầu: "Đều tìm hết rồi, không có."
Giang Thành thở dài một hơi, bây giờ trời đã gần tối, nếu không quay lại đến ban đêm con đường đầy bùn kia sẽ càng khó đi hơn.
Giang Thành vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ việc đi tìm cái sân nhỏ, chỉ cảm thấy hết sức đau đầu.
Thằng Hề bây giờ đang làm cái gì? Có thể gã sẽ tìm rất nhiều đứa trẻ giống như Nựu Nựu làm vật thí nghiệm cho virus CVH2-6 hay không?
Nghĩ đến đây Giang Thành không khỏi cảm thấy bực bội, chỉ cảm thấy kế hoạch của Thằng Hề thật sự quá kinh khủng, gã ta sắp đặt tỉ mỉ chính xác như thế nào đây? Bước kế tiếp Thằng Hề sẽ làm cái gì đây? Lần thí nghiệm này, có thể nhìn thấy chỉ vẻn vẹn hai tháng, hai hộp kẹo vitamin, Nựu Nựu đã trở nên giống Phỉ Nhiễm, mất đi khống chế.
Vậy mục đích tiếp theo của gã ta là gì? Tiếp tục tìm người làm vật thí nghiệm, sản xuất ra loại kẹo kia?
Nghĩ tới đây Giang Thành không dám tiếp tục nữa, bây giờ việc duy nhất anh có thể làm chính là tranh thủ thời gian tìm được nơi mà Phỉ Nhiễm đã vẽ trong bức tranh.
Sau khi trở lại Sở cảnh sát, một mình Giang Thành ngồi ở văn phòng nghiên cứu những địa chỉ mà Tiểu Vương cung cấp.
Nhưng nếu chỉ xem bản đồ rồi lập tức đi tìm những nơi này liệu có lãng phí thời gian hay không?
Nghĩ đến đây Giang Thành gọi điện thoại cho Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật: "Anh có thể dùng hệ thống của mình gửi cho tôi vài tấm ảnh chụp không? Tôi muốn xem qua trước rồi mới xác định trình tự điều tra."
Đầu dây bên kia, Tiểu Vương tỏ ý là có thể, nhưng chỉ là một cách mờ nhạt.
Một lúc sau, Tiểu Vương đã gửi tới hình ảnh sơ bộ của bốn địa điểm còn lại, Giang Thành phát hiện chỉ có hai cái sân nhìn khá giống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...