Thấy vậy, Dương Lạc vội vàng đẩy vai Diệp Hồng: "Trước mặt trẻ con đừng có khóc."
Sau khi nghe thấy lời của Dương Lạc, Diệp Hồng vội vàng quay đi, lau nước mắt trên mặt.
"Cô Diệp Hồng, đã lâu không gặp, sao cô vừa nhìn thấy cháu liền khóc vậy? Bố cháu nói sức khoẻ của cháu đã tốt lên rất nhiều, cháu sẽ sớm bình phục thôi."
Nghe được lời của Phỉ Nhiễm, Diệp Hồng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Giang Thành, chỉ thấy đôi mắt của Giang Thành lập tức cụp xuống.
Theo hiểu biết trước đó của Diệp Hồng về Giang Thành, có vẻ như lần này Giang Thành đã nói dối Phỉ Nhiễm.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô rất vui khi được gặp lại cháu.” Diệp Hồng nhìn Phỉ Nhiễm rồi lập tức đáp lại.
Phỉ Nhiễm mỉm cười sau khi nghe vậy: "Thật sự rất vui khi hôm nay cháu có thể gặp lại cô, cũng như chú Dương Lạc."
“Chú cũng có phần ư.” Dương Lạc ngượng ngùng gãi đầu, làm cho Giang Thành, Diệp Hồng và Phỉ Nhiễm đều thấy buồn cười.
Giang Thành mỉm cười, khóe miệng mau chóng cứng lại, không biết khoảng thời gian tươi đẹp này còn có thể kéo dài bao lâu nữa.
Một ngày, hai ngày hay chỉ còn mấy tiếng?
Lúc này Giang Thành lại than thở số phận bất công, tại sao Phỉ Nhiễm lại phải chịu đựng những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng được, con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Có lẽ một người sẽ phải trải qua nhiều chuyện trong cuộc đời, và trải nghiệm của mỗi người cũng khác nhau, theo quan điểm của Giang Thành, trải nghiệm của Phỉ Nhiễm không phải là điều mà bất cứ ai cũng muốn trải qua.
Từ khi sinh ra chưa ở với bố mẹ được bao lâu, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình, nay lại lâm bệnh qua đời.
Phải nói rằng Thượng đế bất công như thế nào, trong khi có những người tự tử, tự làm hại bản thân và không muốn ở lại thế giới này thì không biết có bao nhiêu người muốn sống sót, hy vọng Thượng đế có thể ban cho mình một cơ hội được sống tiếp.
Nhìn Phỉ Nhiễm chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật mà trò chuyện với Diệp Hồng và Dương Lạc, Diệp Hồng và Dương Lạc cũng phải chịu đựng sự đau xót của mình mà không thể để bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Lúc này, Phỉ Nhiễm mới để ý thấy Giang Thành có gì đó không đúng, liền liếc mắt nhìn Diệp Hồng, trong lòng hẳn là đã có đáp án.
Mắt Diệp Hồng lại đột nhiên đỏ lên, cô nhìn Phỉ Nhiễm với vẻ có lỗi: "Hôm nay cô Diệp muốn thú tội với cháu một chuyện.
Cô đã làm một chuyện rất có lỗi với cháu."
Khi Diệp Hồng bất chợt nói điều này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, đặc biệt là Phỉ Nhiễm, cô bé mở to mắt tràn ngập vẻ khó hiểu mà nhìn Diệp Hồng.
“Chuyện này có lẽ chính cháu cũng biết, bố cháu cùng toàn bộ đội cảnh sát hình sự đều đang đi tìm một người gọi là Thằng Hề, trước khi cháu trở về bên cạnh Giang Thành thì cháu vẫn luôn ở chung với Thằng Hề."
Giang Thành cau mày khi nghe được câu này, Diệp Hồng còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ Diệp Hồng còn muốn lợi dụng Phỉ Nhiễm vào giây phút cuối cùng của cuộc đời cô bé sao?
Giang Thành vừa muốn ngăn cản, ai biết Phỉ Nhiễm lại mở miệng nói trước: "Chuyện này cháu biết."
Nghe được những gì Phỉ Nhiễm nói, cả Diệp Hồng và Giang Thành đều sững sờ, họ luôn coi Phỉ Nhiễm là một đứa trẻ, nhưng sau chuyện này, họ mới biết mình đã sai lầm.
Nhiều khi Phỉ Nhiễm hiểu ra nhiều điều nhưng cô bé không muốn nói ra mà thôi
"Vì cháu đã biết mọi chuyện nên cô không có gì phải giấu diếm nữa.
Trí nhớ của cháu không hoàn thiện do bị virut xâm nhập, khiến cho cháu không thể nhớ được quá khứ." Diệp Hồng nói xong thì tự trách cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Phỉ Nhiễm.
"Cô biết rằng cháu sẽ đau đầu và cảm thấy khó chịu khi nhớ lại quá khứ, nhưng cô vẫn phớt lờ cảm xúc của cháu và buộc cháu phải làm điều gì đó để khiến cháu nhớ lại quá khứ.
Cô thực sự cảm thấy có lỗi với cháu."
Diệp Hồng nói xong liền nằm nhoài ra giường khóc, cô nhớ lại mình đã từng cưỡng ép Phỉ Nhiễm phải làm chuyện khiến Phỉ Nhiễm bị tổn thương chỉ vì sự nóng vội của cô.
Giờ phút này, hai mắt Giang Thành cũng đỏ lên, Giang Thành biết trước kia bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, anh không có để ý tới Diệp Hồng, khiến cho mối quan hệ và bầu không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngùng.
Ngay cả khi mọi chuyện đã đến nước này, Giang Thành vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Diệp Hồng, thậm chí Giang Thành còn nghĩ đến tương lai sau này, cho dù là có hợp tác cùng nhau thì Giang Thành cũng không muốn nói một câu với Diệp Hồng.
Nhưng có lẽ những suy nghĩ của Giang Thành đã hoàn toàn bị Phỉ Nhiễm nhìn thấu, Phỉ Nhiễm biết Diệp Hồng đã lâu không đến bệnh viện thăm mình, phần lớn nguyên nhân hẳn là do Giang Thành ngăn cản không cho Diệp Hồng và Phỉ Nhiễm gặp nhau.
Theo quan điểm của Giang Thành, đây có thể là tốt cho Phỉ Nhiễm, nhưng theo quan điểm của Phỉ Nhiễm, đó không phải điều mà cô bé muốn.
"Cháu chưa bao giờ cảm thấy bị cô làm tổn thương.
Về chuyện sử dụng cháu để tìm kiếm Thằng Hề, về sức khoẻ của cháu, cháu cũng hiểu khá rõ." Phỉ Nhiễm đột nhiên mở miệng nói.
“Cháu nói thật sao? Từ trước tới giờ cháu không hề trách cô sao? Nhưng cô thật sự tự trách bản thân mình.
Ngày nào cũng nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với cháu như thế nào.
Có lúc cô cho rằng mình thật tàn nhẫn.
Lại có thể làm chuyện như vậy với một đứa trẻ."
Diệp Hồng vẫn không thể tha thứ cho mọi lỗi lầm của mình từ tận đáy lòng, cô không biết phải trả giá thế nào cho những hành động của mình với Phỉ Nhiễm.
"Cô Diệp Hồng, thật ra cô cũng không cần tự trách mình nhiều như vậy.
Cháu đã nói rồi, cháu đã biết mọi chuyện về cô rồi.
Cháu sẵn sàng phối hợp với cô." Phỉ Nhiễm nói, sờ lên mặt của Diệp Hồng.
"Cháu biết rằng Thằng Hề chính là người bố đã ở bên cháu trước đó.
Có lẽ cháu không nên gọi ông ấy như vậy.
Dù sao, người bố thực sự của cháu đang ở ngay trước mặt cháu." Phỉ Nhiễm ngước nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành bật khóc, anh luôn cảm thấy rằng mặc dù mình là bố ruột của Phỉ Nhiễm, nhưng anh đã không hoàn thành bất kỳ nghĩa vụ nào của một người bố.
Lúc này, Phỉ Nhiễm hỏi tiếp: "Cháu biết ông ấy là một tội phạm độc ác, nhưng mọi người có biết không? Mọi người là những người anh hùng vĩ đại nhất trên thế giới trong trái tim cháu.
Mọi người, với tư cách là cảnh sát trừ gian diệt ác, đem đến sự tươi đẹp và yên bình cho thế giới này.
"
“Cho nên làm sao cháu có thể cản trở mọi người được? Thực ra cháu vẫn luôn lo lắng mỗi ngày.
Cháu luôn cố gắng và cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng không biết tại sao cháu lại không thể nhớ ra được chút nào.
Cháu hận bản thân mình tại sao lại không giúp gì được cho mọi người? "
Nghe được những lời của Phỉ Nhiễm, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, nhất là Giang Thành, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con gái nhỏ bé yếu ớt mong manh trước mặt lại có trí tuệ rộng lớn và cái nhìn sâu sắc có một không hai như vậy.
Lúc này, Dương Lạc vui mừng vỗ vai Giang Thành: "Quả nhiên là con gái của anh, đúng là di truyền tính cách của anh, quan trọng nhất vẫn là sự lương thiện độc nhất vô nhị của Phỉ Nhiễm."
Lúc này, trong lòng Giang Thành rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Phỉ Nhiễm trước mặt sắp mất đi tính mạng thì một chút cũng vui không nổi.
“Bố xin lỗi, Phỉ Nhiễm, bố thực sự rất yêu con, nhưng bao lâu nay, bố đã không làm tròn bổn phận của một người bố, thậm chí một việc cơ bản như là bầu bạn thôi cũng không thể.” Giang Thành nói xong, anh không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, nước mắt không kìm được lại rơi xuống.
Trong mắt Phỉ Nhiễm hiện lên chút khổ sở: "Thật ra, hôm nay gọi cô Diệp Hồng tới đây là vì cháu có vài điều muốn nói."
Câu nói của Phỉ Nhiễm khiến Dương Lạc bất ngờ, hiện tại Phỉ Nhiễm không biết tình trạng sức khoẻ của mình và lý do tại sao mình sắp từ giã cõi đời, tại sao lời nói của cô bé lại giống như một lời trăn trối hay một lời từ biệt trước khi chết vậy?
Phỉ Nhiễm ngồi dậy một cách khó khăn, cô bé tháo máy thở ra rồi hít thở một chút.
"Trong khoảng thời gian này mọi người đã rất vất vả rồi.
Lại còn vẫn luôn giấu giếm về bệnh tình của cháu.
Thực ra, cháu vẫn có thể biết được thân thế của chính mình.
Dù sao thì cháu cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa."
Phỉ Nhiễm đột nhiên nói, giọng điệu này giống như một người trưởng thành bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện về mình.
Giang Thành nghe vậy thì sững sờ, chẳng lẽ bác sĩ hay ai đó đã nói với Phỉ Nhiễm về tình hình của Phỉ Nhiễm? Nếu không, làm sao Phỉ Nhiễm biết rằng tình hình hiện tại của cô bé không mấy lạc quan?
"Cháu phát hiện ra từ khi đầu bắt đầu rụng tóc, da dẻ bắt đầu nứt nẻ.
Có lẽ cháu sẽ không được đi học, vui chơi như một đứa trẻ bình thường nữa, dù vậy, hôm nay mọi người vẫn dùng những lời nói dối thiện ý để nói dối cháu cũng là tốt thôi.”
Phỉ Nhiễm nói xong, khó khăn nở một nụ cười: “Cháu biết tất cả những chuyện đó, nhưng cháu không muốn mọi người phải lo lắng về cháu.
Cháu biết rằng thời gian của cháu không còn nhiều nữa."
Nghe thấy những lời của Phỉ Nhiễm, Giang Thành khổ sở không chịu nổi, rõ ràng anh đã cố gắng bao lâu như vậy, muốn để cho cô bé được kết thúc chặng đường cuối cùng của cuộc đời mình với tâm hồn thanh thản và vui vẻ.
Nhưng không ngờ Phỉ Nhiễm lại thông minh như vậy, quả là con gái của Giang Thành, nhưng loại thông minh này lại khiến Giang Thành có chút xót xa.
“Trước hết, điều đầu tiên cháu muốn nói là cháu thực sự biết ơn mọi người vì đã quan tâm đến cháu trong thời gian dài vừa qua.” Phỉ Nhiễm nói, cầm lấy tay Giang Thành, đặt lên mặt mình.
"Con vẫn biết, bao lâu nay bố vẫn luôn thấy có lỗi với con, luôn muốn báo thù cho mẹ con con, nhưng thật ra trong lòng con chưa bao giờ trách bố.
Con rất kính trọng và yêu bố."
Phỉ Nhiễm nói xong, nước mắt tuôn rơi, rơi cả trên đôi môi khô khốc của cô bé, có vị mặn và đắng.
"Con thật sự không trách bố sao? Thật sự không trách bố vì đã không bảo vệ được hai mẹ con con sao? Nếu như mười năm trước bố bảo vệ được con, bây giờ lại là tình huống khác thì sao?" Giọng nói Giang Thành run rẩy, anh nhìn Phỉ Nhiễm và hỏi.
"Con thực sự không trách bố.
Nếu mẹ con vẫn còn sống, con tin rằng bà ấy cũng sẽ không trách bố.
Trong lòng hai mẹ con con, bố là một anh hùng.
Mọi việc bố làm đều là điều mà một người anh hùng nên làm."
Nghe được những lời nói chân thành của Phỉ Nhiễm, Giang Thành dường như nhẹ nhõm hơn, chuyện mười năm trước vẫn luôn khắc sâu trong lòng Giang Thành, cho dù Giang Thành có bước như thế nào cũng không thể bước qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...