Nếu Diệp Tiểu Đàn thực hiện kế hoạch như ban đầu, xúi giục vợ chồng Diệp Chính ra tay với Diệp Quốc Hồng, thì cô ta đã có thể vừa tẩy trắng cho mình, lại vừa báo thù được vợ chồng Diệp Chính.
Nhưng Diệp Tiểu Đàn đã khinh thường sự thông minh của vợ chồng Diệp Chính, bọn họ sớm đã bắt đầu tính kế lợi dụng cô ta.
“Tôi không phải con gái ruột nên họ muốn lợi dụng tôi để đoạt được số tiền đền bù bảo hiểm của ông nội.
Điểm này cũng đã bị tôi phát hiện ra.” Diệp Tiểu Đàn nói với giọng nhàn nhạt.
“Vào lúc tôi đang lên kế hoạch dự trù cho mọi thứ thì có một người thần bí tìm đến tôi.”
“Người thần bí ấy là ai? Cô có quen người đó không?” Giang Thành hỏi bằng giọng gấp gáp.
Anh tin chắc rằng một mình Diệp Tiểu Đàn không thể làm nổi chuyện này.
“Tôi không quen gã.
Gã nói gã là bạn của vợ chồng Diệp Chính, nhưng chuyện này tôi cũng không thể trực tiếp đi hỏi họ được.”
Nghe được câu ấy, Giang Thành hỏi theo ngay: “Gã ta tìm cô làm gì? Gã có liên quan gì đến mọi kế hoạch của cô không?”
“Người thần bí ấy biết được chuyện ông nội bị khó ngủ từ miệng của vợ chồng Diệp Chính, thế là gã đưa cho tôi một gói bột màu trắng và nói sau khi sử dụng sẽ làm cho ông rơi vào trạng thái hôn mê.” Diệp Tiểu Đàn lập tức trả lời.
Nghe đến đây Giang Thành chau mày suy đoán rằng thứ bột màu trắng đó nếu không nhầm chính là daturaline, chất độc mà Thằng Hề thường dùng.
Giang Thành lại liên tưởng đến bức ảnh xuất hiện trong mail.
Giang Thành băn khoăn về sự liên quan của Thằng Hề trong chuyện này.
“Cô có nhớ người đó tên gì? Trông như thế nào không?” Giang Thành hỏi tiếp.
Chỉ thấy Diệp Tiểu Đàn cau mày: “Vốn dĩ trước đây tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của gã ta, nhưng sau khi uống thứ đó thì tôi đã quên mất rồi.”
Giang Thành đoán quả không sai, đúng là Diệp Tiểu Đàn đã bỏ daturaline vào rượu trắng rồi uống cùng lúc với Diệp Quốc Hồng.
“Thế cô có thể nói Diệp Quốc Hồng chết như thế nào không? Càng chi tiết càng tốt.” Giang Thành nói.
Sau khi Diệp Tiểu Đàn thuật lại vụ án thì tất cả mọi người mới biết chính xác được hôm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Diệp Quốc Hồng về đến nhà, Diệp Tiểu Đàn đã chuẩn bị ly rượu có pha daturaline.
Sau khi dụ dỗ được Diệp Quốc Hồng uống vào, Diệp Tiểu Đàn trông thấy người ông ta bắt đầu loạng choạng chao đảo thì lập tức biết thứ bột màu trắng ấy đã phát huy tác dụng.
Sau đó, Diệp Tiểu Đàn đeo vào một đôi găng tay y tế, tiện tay lấy chiếc bình hoa trong nhà nện vào đầu Diệp Quốc Hồng.
Trong chớp mắt, máu tươi phun ra thấm đẫm quần áo của Diệp Tiểu Đàn.
Diệp Tiểu Hải nghe đến đây, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Đàn bằng ánh mắt căm phẫn: “Sao cô có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với ông nội.
Cô thật sự đã phụ tình thương của ông nội dành cho cô.”
Nghe được câu nói đấy, mắt Diệp Tiểu Đàn ướt nhòe: “Cháu biết đều là lỗi của cháu, là cháu không tìm hiểu rõ sự tình.”
“Sau đó thì sao?” Giang Thành tiếp tục hỏi, cắt ngang mạch xúc cảm đau thương giữa hai người họ.
“Sau đó ông nội đã tắt thở, còn tôi đem găng tay và bình hoa đi phi tang.
Tôi cũng đã uống cạn ly rượu đó, sau đó thì ngất xỉu ra đất.”
Nghe xong quá trình gây án, Giang Thành không thể tránh khỏi cảm thấy hành động này của Diệp Tiểu Đàn hết sức lỗ mãng.
“Thế mục đích cô làm vậy là gì?” Giang Thành thắc mắc hỏi.
“Tôi muốn lợi dụng cái chết của ông nội để đổ oan lên đầu vợ chồng Diệp Chính nhằm trừng phạt bọn họ.
Nhưng tôi sẽ chấp nhận chịu sự trừng trị của pháp luật.”
Những lời này của Diệp Tiểu Đàn, Giang Thành có thể hiểu được rằng cô muốn kéo vợ chồng Diệp Chính cùng chịu tội chung với cô.
“Cô yên tâm đi, sự trừng trị của pháp luật sẽ không bỏ qua cho cô đâu, vong linh trên cao của ông nội cô cũng sẽ chẳng tha thứ cho những việc làm của cô.” Giang Thành nói rồi quay người đi khỏi phòng thẩm vấn.
Tác dụng của daturaline quá mạnh, nếu không, ngay từ ban đầu Diệp Tiểu Đàn đã có thể nhớ ra được tướng mạo của người thần bí đó, việc tìm ra gã cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cho dù như vậy thì cũng đã đủ để Giang Thành đoán ra được Thằng Hề nhất định đóng một vai trò không kém phần quan trọng trong vụ án này.
Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi đi vào phòng thẩm vấn vợ chồng Diệp Chính.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ, Giang Thành không hề cảm thấy đáng thương.
“Diệp Tiểu Đàn đã khai ra hết rồi, hai người còn có lời gì muốn nói nữa không?” Giang Thành đưa ra một câu hỏi thăm dò.
“Khai hết rồi? Nói vậy là sao? Người là do Diệp Tiểu Đàn giết cơ mà?” Diệp Chính hỏi một cách đầy tò mò.
Chỉ thấy Giang Thành lắc đầu một cách chán chường: “Trên cơ bản là vậy nhưng về cái chết của Diệp Quốc Hồng, hai người cũng không thể nào thoát khỏi trách nhiệm.”
Câu nói này của Giang Thành khiến cho vợ chồng Diệp Chính không hiểu, nên hỏi: “Chuyện Diệp Tiểu Đàn giết chết người và hai chúng tôi có liên quan gì với nhau, cùng lắm chỉ là chúng tôi dạy con không đến nơi đến chốn thôi chứ.”
Giang Thành nghe được câu này suýt chút đã hộc máu.
Bọn họ đến nước này rồi mà vẫn cứ mặt dày như vậy.
“Theo điều tra thì tôi biết được rằng hôm đó tuy hai người về quê, nhưng sau đó cũng đã trở về nhà.
Thế tôi hỏi các người, sau khi quay về thì các người đã đi đâu và làm gì?”
Giang Thành trực tiếp nói ra điều mà đội tình báo điều tra được.
Vợ chồng Diệp Chính đờ người ra, họ không ngờ được rằng Giang Thành có thể điều tra ra được nhiều đến thế.
“Các người không cần giấu giếm tôi làm gì nữa.
Chúng tôi cơ bản đã biết được tất cả chân tướng của sự việc.” Giang Thành nói một cách khinh thường.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Chính thay đổi một cách khó coi, xoay đầu sang nhìn vợ: “Đều trách bà cả, nói gì mà khoản đền bù bảo hiểm ngoài ý muốn, tại bà cả đấy đồ độc ác.”
Chỉ thấy Diệp Chính đổ hết mọi tội lỗi lên đầu vợ mình.
Sau đó họ từ từ nói ra những chuyện mình đã làm.
Hai vợ chồng Diệp Chính dưới sự dụ dỗ của giám đốc nghiệp vụ bảo hiểm đã mua cho Diệp Quốc Hồng không biết bao nhiêu là bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn.
“Lúc đó người giám đốc nghiệp vụ bảo hiểm đó nói người già tuổi cao nếu đi đứng té ngã hoặc bị xe đụng đều sẽ nhận được khoản bồi thường.” Diệp Chính chầm chậm nói.
Câu nói đó chẳng hề lấy được lòng tin của Giang Thành: “Chúng tôi lúc trước đã đi đến công ty bảo hiểm, không giống những gì hôm nay các người nói, giờ mà các người còn bịa đặt nữa sao?”
“Điều tôi nói là thật, người đó không phải là nhân viên chính thống của công ty bảo hiểm.
Gã ta đến nhà tôi chào hàng.
Sau khi giới thiệu với chúng tôi về bảo hiểm thì bảo chúng tôi tự đến công ty bảo hiểm làm thủ tục.” Diệp Chính vội vàng nói.
Nghe được câu nói này, Giang Thành cau mày: “Người đó rốt cuộc là ai? Gã không phải là người của công ty bảo hiểm mà tại sao lại đến tận nhà mời mua bảo hiểm cơ chứ?”
Những nhân viên làm thủ tục bảo hiểm đều khao khát thành tích của bản thân được ghi nhận.
Thế mà lại lại có người sau khi giới thiệu bảo hiểm xong còn bảo khách hàng tìm nơi của người khác làm thủ tục ư?
“Nói ra thì cũng có chút kỳ lạ, người đó mặc một bộ đồ thể thao đen kịt.
Lúc cùng chúng tôi thương lượng thì gã đội mũ và mang khẩu trang nên chúng tôi không nhìn thấy được mặt của gã ta.” Vợ chồng Diệp Chính lên tiếng cùng lúc.
Đam Mỹ H Văn
Đột nhiên Giang Thành nghĩ ra được gì đó lập tức gấp rút hỏi: “Các người có nhìn kĩ trên ngón trỏ bên bàn tay trái của người đó có một vết sẹo không.”
Chỉ thấy Diệp Chính suy nghĩ một hồi rồi gật đầu điên cuồng: “Tôi nhớ, tôi nhớ, trên ngón trỏ của bàn tay trái gã ta có một vết sẹo, nó còn rõ ràng đến nỗi nhìn một cái là phát hoảng.”
Nghe đến đây trong lòng Giang Thành đã sáng tỏ rằng đây nhất định là trò mà Thằng Hề làm ra.
Gã đã tính toán cẩn thận mọi chuyện và ngồi dưới khán đài xem sự đen tối của lòng người bị đem ra lợi dụng.”
“Lại là Thằng Hề.” Giang Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho dù như vậy thì chuyện của Diệp Quốc Hồng, hai người cũng đã nhúng tay vào.” Giang Thành buồn cười nhìn đôi vợ chồng trước mặt.
“Chúng tôi sao có thể nhúng tay vào chuyện đó được chứ.
Chuyện này chúng tôi không hề hay biết gì cả.” Diệp Chính vội vàng phân trần.
“Tôi không muốn phí lời thêm với các người nữa.
Bây giờ tôi không còn một chút kiên nhẫn nào cả.
Sau khi các người về quê, thì hôm đó lại hấp tấp quay về, mà khoảng thời gian đó cũng đúng ngay vào thời điểm mà Diệp Tiểu Đàn đến sở cảnh sát tự thú.”
Nghe được lời của Giang Thành, vẻ mặt của hai vợ chồng Diệp Chính liền biến sắc.
Tiếp đó Giang Thành cũng lấy ra từ mail một bức ảnh: “Bức ảnh này là do các người chụp nhỉ?” Giang Thành nói.
“Đây...!Bức hình này sao lại ở chỗ của các người, nó không thể nào có thể ở chỗ các người được?” Diệp Chính lắc đầu như phát điên.
Giang Thành đoán không sai, vợ chồng Diệp Chính nhân lúc sau khi Diệp Tiểu Đàn đi đầu thú đã trèo thang lên để tránh góc quay của camera mà vào nhà.
Mà họ còn chụp bức hình này, nhưng Giang Thành không hiểu được họ chụp bức hình này nhằm mục đích gì?
Vì Giang Thành tin chắc rằng hai người bọn họ tuyệt đối không thể xâm nhập vào hệ thống của sở cảnh sát, nên trực tiếp gửi bức hình này vào hòm thư của chính mình.
“Bức hình này vốn dĩ các người muốn gửi cho ai, chẳng lẽ các người không thắc mắc rằng làm sao mà nó có thể lọt vào tay tôi à?” Giang Thành tra hỏi muốn tìm ra câu trả lời.
Thế nhưng Diệp Chính lúc ấy như bị đả kích về tinh thần, ông ta tưởng rằng chuyện mình làm chỉ có đất biết trời biết, lại không ngờ được rằng lại bị Giang Thành nắm thóp.
“Chính là người bán bảo hiểm nói với tôi, rằng nếu như tôi muốn có được tiền bồi thường thì nhất định phải có bằng chứng xác thực để có thể chứng minh được rằng cái chết của Diệp Quốc Hồng là do chuyện ngoài ý muốn.” Diệp Chính nói.
“Thế nên bức hình này là do gã ta yêu cầu ông chụp sao? Nhưng sao ông có thể biết được rằng Diệp Quốc Hồng đã chết ở trong nhà?” Giang Thành hiếu kỳ hỏi.
Chẳng lẽ bọn họ chắc chắn nghĩ rằng Diệp Tiểu Đàn sẽ ra tay giết Diệp Quốc Hồng vào đúng ngày hôm đó sao?
Chỉ thấy sắc mặt vợ chồng Diệp Chính trở nên thật khó coi: “Bởi vì trước đó, tôi có bảo người chào hàng bảo hiểm đó mượn danh nghĩa là bạn của chúng tôi đến đưa cho Diệp Tiểu Đàn một ít đồ.”
Giang Thành nghe đến đây thì thấy lời khai của vợ chồng Diệp Chính vừa khớp với lời khai của Diệp Tiểu Đàn, mà hiện tại người mà tình nghi lớn nhất chính là nhân viên bán bảo hiểm này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thông qua vết sẹo trên ngón tay trỏ của bàn tay trái có thể đoán ra được người này chính là Thằng Hề.
“Bây giờ tôi cho các người một cơ hội lấy công chuộc tội.” Giang Thành lấy điện thoại của vợ chồng Diệp Chính đưa cho họ: “Tôi đã cài hệ thống nghe trộm vào điện thoại của các người.”
“Bây giờ các người gọi điện cho người nhân viên bán bảo hiểm đó buộc gã ta phải ra mặt.
Bởi vì gã ta là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ án này.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...