“Con cũng không biết chỉ là đột nhiên nhớ ra cái cây này, giống như cứ mỗi ngày con lại có thể nhìn thấy bố vậy, cứ tự nhiên ôm lấy nhau mà cùng lớn lên như thế.”
Phỉ Nhiễm lanh lợi nói.
Giang Thành nghe những lời này thì có hơi nghi hoặc, chẳng nhẽ vẫn luôn có sự hiện diện của cái cây này trong môi trường trưởng thành của Phỉ Nhiễm sao?
Phải nói rằng cái cây trong tranh thật sự rất hiếm, thực sự rất khó để tìm được một cái cây kỳ lạ đến vậy ở thành phố Trung Châu này.
Giang Thành không kịp nghĩ nhiều bèn lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh của Phỉ Nhiễm.
Có thể hiện tại vẫn chưa có thời gian đi điều tra chuyện này, nhưng cứ giữ lại để làm chứng cứ.
“Viện trưởng, ông gọi điện cho tôi chính vì bức tranh của Phỉ Nhiễm đã vẽ sao?”
Giang Thành nói với vẻ bất lực nhìn viện trưởng.
“Cậu nghĩ Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện sao? Cứ yên tâm đi, tình hình cô bé giờ rất ổn định nên chúng tôi mới quyết định sẽ tiến hành phẫu thuật vào chiều ngày mai.”
Giang Thành nghe viện trưởng nói vậy mới có thể yên tâm, nhưng anh cũng không dám hời hợt, ai mà biết được ca phẫu thuật ngày mai sẽ có kết quả ra sao chứ?
“Hôm nay gọi cậu tới cũng là muốn nói trước với cậu một câu, hy vọng ca phẫu thuật vào ngày mai cậu có thể đến, nếu như giữa chừng cần ký tên hay đưa ra quyết định quan trọng gì thì cậu là người giám hộ duy nhất.”
Viện trưởng thành khẩn nói.
Giang Thành gật đầu, nhưng vụ án mà Diệp Tiểu Đàn tự thú đến bây giờ vẫn lưng chừng, trước mắt chỉ là giả thuyết một số suy đoán mà thôi, chưa tìm được chút chứng cứ nào cả.
Một bên là ca phẫu thuật quan trọng của con gái, còn một bên là một vụ án giết người kỳ lạ.
Giang Thành ở trong tình thế khó xử, việc gì cũng không muốn bỏ qua.
Nghĩ vậy Giang Thành cầm điện thoại gọi cho Dương Lạc, hy vọng vụ án Diệp Tiểu Đàn tự thú có thể tạm thời để Diệp Hồng và Lục Hạo phụ trách.
Giờ phút này Giang Thành chỉ mong ở bên cạnh con gái đến khi cuộc phẫu thuật chiều mai kết thúc một cách an toàn, nhưng anh cũng không muốn liên lạc với Diệp Hồng.
Dương Lạc xem như là cũng hiểu ra rồi, anh ta giờ đây chính là một chiếc loa chuyển lời ở trước mặt Giang Thành và Diệp Hồng.
“Thật không hiểu mấy người dùng điện thoại để làm gì nữa, hay hai người muốn thử nghiệm người chuyển thư thời cổ vậy.”
Dương Lạc bất lực nói rồi cúp điện thoại.
Điều Giang Thành không biết là ngay lúc này Diệp Hồng đang ở cạnh Dương Lạc, toàn bộ nội dung cuộc gọi đã được cô nghe rất rõ ràng.
“Xem ra lần này anh ấy đã thật sự ghét tôi rồi, thậm chí không muốn gọi cho tôi dù chỉ một cuộc, một cơ hội sắp xếp nhiệm vụ cũng không muốn giao cho tôi nữa.”
Diệp Hồng nhún vai đầy bất lực.
Cô hiểu rõ bản thân đã gây ra tổn thương khó có thể đổi lại được cho Phỉ Nhiễm, nhưng cô cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình.
Hiện tại mọi người đều vô cùng cấp bách mong muốn tìm ra tung tích của Thằng Hề.
Nhưng giờ đây Diệp Hồng cũng chẳng mong có được sự tha thứ của Giang Thành, cho dù mọi người có giao tiếp công việc giống như đồng nghiệp thông thường thì trong lòng cô cũng sẽ tốt hơn phần nào.
“Chuyện này giao cho tôi điều tra đi, Dương Lạc, tôi hy vọng anh có thể bên cạnh giúp đỡ tôi một tay, vì anh là bác sĩ pháp y chuyên nghiệp nhất.”
Dương Lạc bất giác đỏ mặt khi nghe nữ cấp trên đột nhiên khen ngợi, miệng nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi Giang Thành nghĩ gì nữa, có người con gái tốt như Diệp Hồng ở cạnh suốt mười năm mà cũng không động lòng.”
Ca phẫu thuật buổi chiều hôm đó, Giang Thành sốt sắng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, lần này có đến hàng chục chuyên gia và viện trưởng cùng tham gia vào phẫu thuật thay máu cho Phỉ Nhiễm.
Ban đầu mọi thứ đều thuận lợi, Giang Thành ngồi bên ngoài chắp tay cầu nguyện ông trời, hy vọng Phỉ Nhiễm có thể sống sót sau ca mổ này, con bé có thể không còn phải chịu đựng sự bám riết của bệnh hoạn liên miên nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai tay đầy máu của viện trưởng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Giang Thành: “Không ổn rồi, bên trong đang xảy ra vấn đề.”
Nghe câu nói này của viện trưởng, tinh thần Giang Thành đột ngột sa sút, anh lập tức đứng dậy, hai mắt đã đỏ bừng kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Trong quá trình chúng tôi truyền máu cho Phỉ Nhiễm thì phát hiện chức năng cơ thể của con bé không thể khiến máu dung hợp lại, cho nên đã hao hụt đi rất nhiều máu.
Hiện tại máu âm tính RH không đủ nữa.”
Nghe viện trưởng nói vậy Giang Thành đột nhiên không biết làm sao, xem ra bất kể người nào khi gặp phải vấn đề quan trọng thì nhất định phải có một ai đó ở bên cạnh cùng giải quyết.
Bây giờ Giang Thành nên đi đâu tìm máu âm tính RH đây? Tất cả các ngân hàng máu của thành phố Trung Châu đã được chuyển hết qua đây rồi, giờ để điều động máu của các thành phố khác đến chỉ e cũng đã quá muộn.
“Như vậy đi, cứ lấy máu của tôi trước đi, để Phỉ Nhiễm qua khỏi trước đã rồi tính sau.”
Giang Thành dứt khoát nói.
“Giang Thành, giờ cậu chưa hiểu rõ tình hình rồi, lượng máu cần ở thời điểm hiện tại là rất lớn, nếu chỉ lấy máu của một mình cậu thì cậu rất có thể sẽ mất mạng.”
Viện trưởng có phần lo lắng nói.
Lượng máu âm tính RH cần thiết lúc này là một phần ba lượng máu của cơ thể một người, nếu cứ vậy mà lấy đi máu của Giang Thành thì chắc chắn toàn bộ cơ thể anh không thể nào chống đỡ được.
“Viện trưởng, đối với tôi không thành vấn đề, bất luận ra sao cũng phải cứu con gái tôi trước đã, cứ lấy của tôi đi, không còn thời gian nữa đâu.”
Giang Thành nôn nóng nói.
Nếu giờ mà cứ do dự đợi chờ mà bỏ lỡ đi thời khắc giải cứu tốt nhất cho Phỉ Nhiễm, thì có lẽ Giang Thành cũng chẳng còn ý nghĩ sống tiếp được nữa.
Viện trưởng cũng không kịp suy nghĩ gì, nhìn ánh mắt kiên định như vậy của Giang Thành mà khó khăn gật đầu: “Thôi được, vậy cứ làm theo ý cậu đi, cậu theo y tá đi rút máu trước đã.”
Khi cây kim lấy máu từ từ xâm nhập vào cơ thể Giang Thành có thể rõ ràng cảm nhận được máu của mình đang bị rút ra từng chút từng chút một.
Lấy ra một phần ba lượng máu trong cơ thể, Giang Thành biết điều này là một hành động vô cùng nguy hiểm, nhưng làm gì có bố mẹ nào mà không dốc hết tâm huyết vì con gái của mình chứ?
Khi máu được rút hết từ gói này sang gói khác đưa vào phòng phẫu thuật, Giang Thành bắt đầu cảm thấy toàn thân yếu đi và chóng mặt, anh cảm thấy điều này là rất đáng.
Giang Thành cùng với bên phía bệnh viện thật sự đã quá ngây thơ, lượng máu một phần ba của cơ thể cũng chỉ là khả năng ít nhất mà thôi, một phần ba lượng máu đó không bao lâu đã bị Phỉ Nhiễm dùng hết, hiện tại vẫn thiếu một chút.
Nhưng Giang Thành tới giờ đã không thể cầm cự được nữa, anh cảm giác chỉ một lúc đã cảm thấy hoa mắt.
Nếu như lúc này cứ lấy máu từ người ra thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe thấy tin này Giang Thành như bị sét đánh ngang tai: “Tiếp tục rút đừng lo cho tôi, bất luận ra sao cứ cứu được Phỉ Nhiễm trước đã.”
Chỉ thấy lần này viện trưởng lắc đầu một cách kiên định: “Không thể tiếp tục lấy máu của cậu được nữa, cứ như vậy cậu cũng chẳng còn mạng nữa đâu.”
Giang Thành bây giờ không còn sức lực để phản bác lại viện trưởng, anh của hiện tại tứ chi tê liệt, chỉ có thể liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Không được, mau rút máu cho tôi, nhất định phải cứu sống Phỉ Nhiễm.”
Nhưng Giang Thành nói xong câu đó liền bị ép cho uống thuốc an thần, vốn dĩ anh đã mất máu quá nhiều trong chốc lát không thể chống lại dược tính mạnh của thuốc an thần nên đã ngủ thiếp đi.
Giang Thành trong cơn mê man cả đầu mồ hôi nhễ nhại, trong mơ Phỉ Nhiễm và vợ anh đang cùng ở một nơi trống trải và tăm tối đi về phía trước.
Giang Thành muốn hét lên gọi họ nhưng có như thế nào cũng không phát ra được tiếng, bèn chỉ có thể cố chạy về phía hai người.
Nhưng càng chạy lại càng xa, mãi cho tới khi vợ và Phỉ Nhiễm đã cùng biến mất ở nơi cuối cùng của bóng tối.
“Đừng mà, đừng rời xa anh.”
Giang Thành sợ hãi gọi một tiếng, bỗng chốc tỉnh lại.
Còn Dương Lạc bên cạnh lúc này thấy Giang Thành đã tỉnh vội vã chạy lại.
“Giang Thành cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, dọa chúng tôi sợ chết khiếp.”
Dương Lạc lo lắng hỏi thăm tình hình hiện tại của Giang Thành.
“Phỉ Nhiễm đâu, Phỉ Nhiễm sao rồi?”
Ánh mắt chờ đợi của Giang Thành dồn về phía Dương Lạc, gấp gáp dò hỏi tình hình của Phỉ Nhiễm.
Chỉ thấy tiếng thở dài của Dương Lạc: “Trời, sao cậu lại ngốc thế chứ, chỉ vì chút máu đó suýt nữa đã không còn mạng rồi biết không hả?”
“Anh đừng nói nhiều nữa, mau nói cho tôi Phỉ Nhiễm sao rồi, tôi phải đi xem con bé.”
Giang Thành rống lên bất chấp tình trạng cơ thể mà đi xuống khỏi giường bệnh.
Dương Lạc thấy vậy đột nhiên sốt sắng: “Trời ạ cậu đừng có kích động, Phỉ Nhiễm giờ ổn rồi, ca phẫu thuật thay máu đã thành công.”
Đột nhiên nghe được tin này Giang Thành bỗng chốc vì kích động mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Anh nói thật sao? Phỉ Nhiễm thật sự đã ổn rồi?”
“Đúng vậy, sau khi cậu ngất đi thì phía bệnh viện đã nhanh chóng liên lạc với đội cảnh sát hình sự, chứ nếu không tôi làm sao biết được cậu lại mạo hiểm đưa ra quyết định táo bạo thế này.”
Giang Thành nghe được những lời này thì thở phào nhẹ nhõm: “Giờ tôi muốn đi thăm Phỉ Nhiễm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...