Giờ phút này Giang Thành đã phẫn nộ lên tới tận đỉnh đầu, ánh mắt hiện lên vẻ đáng sợ.
“Giang Thành, anh bình tĩnh lại đi!”
Dương Lạc nhìn thấy cảnh tượng này bèn vội vã đến nắm lấy vai Giang Thành.
Cũng không biết có phải do tác dụng phụ của Daturaline trong cơ thể Giang Thành ngày trước khiến anh đến bây giờ trở nên dễ bị cáu kỉnh khó chịu.
Cũng rất có thể mọi hành động của thằng hề chính là muốn phá tan hoàn toàn phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Giang Thành.
“Dương Lạc cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao thằng hề lại đối xử với tôi như vậy, tôi có đụng chạm gì đến anh ta sao?”
Giang Thành căm phẫn nhìn Dương Lạc, không kiềm chế nổi cảm xúc nắm lấy cổ áo Dương Lạc.
“Bình tĩnh chút đi Giang Thành, anh ấy không phải thằng hề đâu, anh ấy là Dương Lạc!”
Diệp Hồng vừa tới bộ phận kỹ thuật đã chứng kiến thấy cảnh này.
Giang Thành nghe tiếng hét lớn của cô ấy mới tỉnh táo lại, anh vô cùng áy náy nhìn Dương Lạc đang thở hổn hển trước mặt.
“Xin lỗi người anh em, tôi hơi có phần mất kiểm soát rồi, xin lỗi.”
Nói xong Giang Thành quay người rời khỏi bộ phận kỹ thuật.
Giang Thành đứng trên sân thượng của Đội cảnh sát hình sự châm một điếu thuốc, trước đây vì tâm trạng buồn bực nên muốn thử một lần.
Không ngờ cái thứ thuốc này lại thật sự có thể dễ gây nghiện đến vậy, anh bất lực lắc đầu.
Lúc này, cục trưởng Trương Minh Sơn có nghe nói về toàn bộ sự việc trong vụ án của Chu Bằng Tuệ, cũng hiểu được trạng thái của Giang Thành bây giờ rất không thích hợp.
Trương Minh Sơn lên tới sân thượng, nhìn cái dáng vẻ hiu quạnh của Giang Thành, trong lòng ông có phần thương xót.
Sau khi tốt nghiệp đội cảnh sát Giang Thành đã bắt đầu đi theo Trương Minh Sơn, ông tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của anh, từ một thằng bé đến tận bây giờ.
Tất cả Trương Minh Sơn đều để ý trong mắt mình, con đường trải qua từng bước từng bước tiến lên của Giang Thành cũng đều được ông chứng kiến.
Nhưng giờ anh trở thành bộ dạng như thế này, nếu nói là vì vận số thì cũng không hẳn là vậy.
Nếu vụ buôn bán bắt cóc trẻ em ngày đó, hoặc nếu như…
Trương Minh Sơn nghĩ một hồi rồi lắc đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Thành.
“Cục trưởng? Sao ông cũng lên đây?”
Giang Thành rất kinh ngạc khi thấy Trương Minh Sơn lên đây: “Có phải hai người họ đã mách với ông không?”
“Ha ha, là trẻ con nữa đâu mà còn mách cái gì.”
Trương Minh Sơn nở nụ cười chân thành như một người bố.
Nụ cười tươi rói đó khiến Giang Thành ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh chỉ khi giải được một án cực lớn chứ không rất khó để thấy được nụ cười ấy trên mặt Trương Minh Sơn.
Hôm nay sao thế, tự nhiên cười vui vậy.
Khuôn mặt đang cười của ông cũng bỗng nhiên tắt lịm đi, ông quả thật không quen với kiểu cười như thế, vì vậy nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
“Giang Thành à, cậu từ xưa tới nay vẫn đi theo tôi ở đội cảnh sát hình sự này, những năm này cậu quả thật cũng không dễ dàng gì.”
Trương Minh Sơn nói xong vỗ vỗ vai Giang Thành: “Ngoại trừ mười năm đó cho cậu nghỉ để cậu điều chỉnh lại tâm trạng.”
Giang Thành nghe vậy liền thở dài.
“Cục trưởng, sư phụ, bố, ông đều chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng tôi, tôi hiểu được sự kỳ vọng của ông dành cho tôi.”
“Cậu hiểu được là tốt rồi, tôi có nghe nói vụ án Chu Bằng Tuệ rồi.
Tôi thấy cậu không cần phải tự trách mình đâu.”
Trương Minh Sơn vừa nói vừa rút ra bao thuốc năm tệ của mình.
“Người mà, phải sống trong sự lựa chọn cả đời.
Bản thân Chu Bằng Tuệ đã làm ra những chuyện không đứng đắn thì ắt phải tự chịu trách nhiệm với sự chọn lựa của mình.”
Trương Minh Sơn nói với ý sâu xa.
“Nhưng chuyện của Chu Bằng Tuệ tôi đúng thật là có trách nhiệm trong đó.
Nếu tôi bảo vệ cậu ta tốt thì thằng hề cũng sẽ không nghĩ tới việc lợi dụng cậu ta mà ra tay với tôi.”
Trương Minh Sơn nghe xong liền im lặng trong chốc lát.
Trong lòng ông cũng biết rất rõ rằng thông qua các dấu vết thì đều là mọi hành động của thằng hề.
Nhưng…
“Khi cho lệnh điều tra vụ pink star lần trước không phải cơ sở nhà máy sản xuất Daturaline đó bị niêm phong rồi sao?”
Trương Minh Sơn tò mò hỏi.
“Lần này thằng hề lại lấy đâu ra Daturaline vậy?”
Câu hỏi đó khiến Giang Thành đột nhiên nhận ra bản thân suýt chút nữa đã quên đi chuyện quan trọng này!
“Nhưng bây giờ cũng chẳng thể hỏi được ra bất kỳ manh mối liên quan tới thằng hề nào từ cậu ta cả.”
Giang Thành chán nản nói.
“Chỉ có thể nói Chu Bằng Tuệ cũng bị thằng hề làm mê mẩn tâm trí thôi.”
Trương Minh Sơn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Một sinh viên tốt nghiệp với thành tích xuất sắc giờ đây lại sa ngã vào cảnh ngộ này, quả thực khiến người ta không khỏi tiếc nuối.
“Ngày mai người phía trên đến phúc thẩm Chu Bằng Tuệ, hôm nay cậu tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu ta đi, rồi nghĩ xem thông báo cho người nhà như thế nào.”
Trương Minh Sơn nói xong than thở một câu rồi rời đi.
Giang Thành nghe tin ngày mai Chu Bằng Tuệ bị đưa ra xét hỏi thì lẩm bẩm nói: “Nhanh vậy sao?”
Nghĩ vậy, Giang Thành bóp chặt mẫu thuốc trong tay, đi về phía phòng thẩm vấn.
Chu Bằng Tuệ lúc này đang ôm những tấm ảnh của Vương Viên Viên với vẻ thỏa mãn.
Thấy Giang Thành đến cậu ta trưng ra nụ cười lạnh nhạt.
Giang Thành và Chu Bằng Tuệ nhìn nhau không nói lên lời, hai người không biết phải nói sao để làm dịu đi bầu không khí nặng nề lúc này.
Chu Bằng Tuệ bỗng lên tiếng trước: “Anh đến để cho em tin tức gì sao?”
“Ừ, thật ra là có một tin muốn nói cho cậu biết.”
Giọng nói Giang Thành rõ ràng nghe có chút thương cảm.
“Ngày mai bên trên sẽ đến đưa cậu thẩm vấn và điều tra lại, toàn bộ quá trình của vụ án nếu thuận lợi thì rất có khả năng sẽ chuyển thẳng cho tòa án xét xử.”
Chu Bằng Tuệ nghe tin như vậy không hề có chút dao động, chỉ cười nhạt: “Nghĩ đến có một ngày như này rồi cũng sẽ tới mà.”
“Cậu có hối hận không?”
Giang Thành đột nhiên hỏi: “Đến giờ này cậu có hối hận về tất cả những gì mình đã làm không? Cậu có hối hận đã giết chết hai người và làm nghi phạm thông đồng với thằng hề.”
Chu Bằng Tuệ nghe xong lại cười lắc đầu.
“Nếu mà nói hối hận thì chuyện mà em hối hận nhất chính là quen biết Vương Viên Viên.”
Giang Thành nghe đến câu trả lời của Chu Bằng Tuệ thì có hơi tức giận.
Sự việc đã đi đến bước đường này rồi mà trong đầu cậu ta đầu vẫn toàn là Vương Viên Viên, vẫn là Vương Viên Viên.
“Cậu đúng thật là hết thuốc cứu chữa rồi.”
Giang Thành tức giận nói với Chu Bằng Tuệ.
“Em biết anh lo lắng cho em anh à, cảm ơn anh.
Nhưng anh cũng đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì đến anh hết, hoàn toàn là lựa chọn của em.”
Chu Bằng Tuệ nói rồi sắp xếp lại các tấm ảnh trong tay đưa cho Giang Thành.
“Em không biết anh có thật sự hiểu tình yêu là gì hay không, có những người một khi yêu vào sẽ chẳng thể quay đầu nổi nữa, nói thật cũng rất hối hận với những chuyện mình đã làm ra, nhưng em cũng không thể quay đầu được nữa.”
Bình thường trông Chu Bằng Tuệ hệt như dáng vẻ một đứa trẻ, giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, trí lực chưa được hoàn thiện.
Nhưng tất cả những lời nói và mọi biểu hiện của cậu ta làm cho Giang Thành cảm nhận được cậu ta thật sự đã trưởng thành chỉ trong một đêm.
Sự trưởng thành của mỗi người thì đều phải trả cái giá của nó.
Có những người vô thức bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng từ đó dần dần trở nên hoàn thiện về mặt tâm trí, đó gọi là trưởng thành một cách lặng lẽ.
Nhưng cũng có những người lại không quá lạc quan, họ sẽ trải qua một số chuyện khá là tàn khốc khắc nghiệt, dù là đối với người khác hay đối với bản thân mình.
Đó gọi là bị ép phải trưởng thành.
Mà có lẽ Chu Bằng Tuệ chính là kiểu người bị ép phải trưởng thành.
Cậu ta đã lấy con dao trên tay và lấy danh nghĩa cái gọi là tình yêu mà đâm chết Vương Viên Viên và Trần Dương Dương.
Bọn họ đã kết thúc một cuộc đời tuổi trẻ của mình, còn Chu Bằng Tuệ cũng sẽ dùng cách khác để kết liễu sinh mạng của cậu ta.
Giang Thành dựa trên sự hiểu biết của anh về pháp luật thì mọi hành vi của Chu Bằng Tuệ trong vụ án này đã phạm phải pháp luật hình sự, kết quả phải nhận chắc chắn là con đường buộc phải chết không thể quay lại.
Giang Thành vẫn còn cảm thấy có lỗi với Chu Bằng Tuệ, dù sao cậu ta vẫn còn trẻ như vậy, người con trai vừa mới ngoài hai mươi đã dấn thân vào con đường không lối thoát.
“Vậy bố mẹ cậu thì sao, cậu định sẽ nói như thế nào về những chuyện đã xảy ra với cậu cho họ biết đây?”
Giang Thành bất lực lắc đầu nói.
“Là em có lỗi với công ơn dưỡng dục và ơn sinh thành của họ, em thật sự vẫn không cách nào mở miệng nói cho họ biết sự thật như thế được.”
Chu Bằng Tuệ vừa nói vừa nhìn Giang Thành.
“Anh, em muốn anh giúp một chuyện, người khốn nạn như em đây vẫn là cần anh giúp đỡ.”
Chu Bằng Tuệ cười nói.
Giang Thành đương nhiên hiểu được tất cả ý cậu ta muốn nói.
Nếu để cậu ta tự nói cho bố mẹ những chuyện đó thì cậu ta cũng không có năng lực chịu đựng mạnh mẽ đến vậy.
Cho nên Chu Bằng Tuệ chỉ có thể nhờ Giang Thành nói cho bố mẹ cậu ta tin tức này, khó có thể tưởng tượng khi họ biết thì sẽ ra sao?
“Cảm ơn anh, nhưng em cũng thấy rất có lỗi với anh, hy vọng em sẽ không làm vấy bẩn trên con đường sự nghiệp cảnh sát của anh.”
Giang Thành nghe xong thì im lặng, giờ đây Chu Bằng Tuệ vẫn còn tâm trí lo lắng cho tiền đồ của mình.
“Em vẫn còn việc cuối cùng cần anh giúp, anh đồng ý với em được không?”
Chu Bằng Tuệ đột nhiên mở lời đặc biệt nghiêm túc nói.
Giang Thành lại im lặng khi nghe xong lời nói đó, anh hy vọng cậu ta tiếp tục nói.
“Em xin anh đấy, anh, em biết em chẳng còn sống nổi nữa rồi, cứ coi như đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi em chết đi.”
Chu Bằng Tuệ nói xong Giang Thành quay mặt đi, nước mắt đã tràn đầy nơi khóe mắt.
“Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định cố gắng làm cho cậu.”
“Em muốn nói lời xin lỗi đến những người tôi đã làm tổn thương, muốn nói xin lỗi tới bố mẹ của họ, em cũng muốn lần cuối được gặp Vương Viên Viên.”
Chu Bằng Tuệ gần như dùng hết hơi sức của mình để nói ra câu đó.
Giang Thành rõ ràng có thể cảm nhận được cậu ta đã hối hận rồi, cậu ta cũng muốn thật lòng chân thành xin lỗi.
“Được, tôi sẽ cố hết sức sắp xếp.”
Giang Thành nghĩ tới việc Chu Bằng Tuệ ngày mai sẽ rời khỏi liền nhanh chóng quay người đi về phía phòng pháp y.
“Dương Lạc, thi thể của Vương Viên Viên và Trần Dương Dương đã chuyển đi chưa?”
Dương Lạc nghe thấy liền nói: “Vẫn chưa, nhưng chiều nay người nhà của hai nạn nhân sẽ đưa xe tang đến, dù sao vụ án cũng đã giải quyết xong rồi.”
Giang Thành nghe vậy bèn suy nghĩ: “Chiều nay bố mẹ của Trần Dương Dương với Vương Viên Viên khoảng chừng bao giờ tới?”
Giang Thành nghĩ chỉ cần có thể sắp xếp để Chu Bằng Tuệ gặp gỡ gia đình của nạn nhân trước khi rời đi vào ngày mai, vậy thì có thể hoàn thành được nguyện vọng cuối cùng của cậu ta rồi.
“Người nhà hai nạn nhân đến trong khoảng thời gian tách biệt.
Bố mẹ Trần Dương Dương sẽ đến tầm khoảng ba giờ chiều, còn bố mẹ Vương Viên Viên chắc tầm bốn giờ.”
Nghe câu trả lời của Dương Lạc xong Giang Thành gật đầu: “Tôi muốn sắp xếp để cho Chu Bằng Tuệ gặp mặt bố mẹ hai nạn nhân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...