Vai Hề Cấm Kỵ


“Đã thông báo với người nhà của nạn nhân Dương Dương, chắc là một chút nữa sẽ tới.” Lục Hạo thông báo.
“Nhất định lại khóc lóc thảm thiết chao ôi, người đi đâu mất rồi.”
Nhìn vẻ mặt Lục Hạo cùng thương tiếc, Giang Thành lắc đầu cuộc đời thật vô thường.
Phía bên kia Cục trưởng vẫn đang điều tra và ghi lại chi tiết người công nhân vệ sinh, người thân của nạn nhân Dương Dương cũng đã nhận xác cô ấy, vụ án đang bước vào giai đoạn vô cùng căng go.
Nhà máy bị bỏ hoang khá trống rỗng.

Ở đây không có camera, tên tội phạm như đã có sự tính toán kĩ càng từ trước.
Giang Thành vào phòng pháp y thấy Dương Lạc đang lấy dấu vân tay trên con dao gọt hoa quả.
“Không có kết quả gi?”
“Thật kì lạ, trên con dao chỉ có máu và dấu vân tay của người bị hại, ngoài ra không có ai khác.” Dương Lạc vừa nói vừa cau mày.
“Thông thường những vụ việc này, tội phạm vô cùng cẩn thận và rất có khả năng là sẽ đeo gang tay để tấn công nạn nhân.”
“Đeo gang tay để tấn công?” Giang Thành suy nghĩ, nếu như tội phạm cẩn thận như vậy, chắc chắn là đã phạm tội chuyên nghiệp mới có thể kĩ càng như vậy.

Điều này làm cho Giang Thành không thể không nhớ tới những hành vi của tên hề trước đây.
Lúc đó Lục Hạo đi đến chỗ Giang Thành nói: “Đội trưởng Giang anh yêu cầu tôi điều tra hoàn cảnh của của nạn nhân, tôi đã điều tra hết rồi.
Tài liệu cho thấy rằng, nạn nhân tên là Dương Dương, hai mươi ba tuổi, là người vùng này, trước khi chết cô ấy đang thực tập tại một công ty kinh doanh ở trên phố thương mại.

Theo như lời bố mẹ cô ấy Dương Dương là người con gái ngoan, tình cảm.
Điều kiện kinh tế gia đình ổn định, loại trừ khả năng vay tiền, trả thù.
Giang Thành cau mày, nạn nhân lí lịch vô cùng sạch sẽ, nhưng làm sao lại bị người hại ra nông nỗi này?
“Dương Lạc hôm nay cậu vất vả rồi, hãy mang những chứng cứ thu thập tại hiện trường kiểm tra một lần.”
Sau đó, Giang Thành quay đầu lại nói với Lục Hạo: "Ngày mai đến công ty thương mại này điều tra."
Giang Thành nói xong liền rời đi.
Đến văn phòng, Diệp Hồng đang ngồi trên xem hồ sơ vụ án.
Giang Thành đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Diệp Hồng : "Cô suy nghĩ gì đó?"

“Anh dọa tôi.” Diệp Hồng hoàn hồn thở dài, “Đương nhiên là tôi đang nghĩ tới vụ án này.”
Nghe xong Giang Thành tò mò hỏi: “Cô đã nghĩ ra gì chưa? Cô nói ra tôi và cô cùng phân tích.”
“Chiều tối nay, mẹ của nạn nhân khóc rất thảm thương.

Có nghĩa là trong gia đình chỉ có duy nhất một người con gái.”
Giang Thành đã hiểu Diệp Hồng tại sao lại ngơ người ra như vậy.

Cô ấy có thể cũng đã từng trải qua nhiều lần sinh li tử biệt, Giang Thành cũng cảm thấy vô cùng thương xót.
“Cô đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ có thể phá án, tìm thấy tội phạm là điều mà bố mẹ cô ấy mong muốn nhất bây giờ.” Giang Thành nhẹ nhàng an ủi.
Diệp Hồng gật đầu: "Buổi chiều, tôi cũng hỏi bố mẹ của nạn nhân rằng Trần Dương Dương có bạn trai hay không, tôi đang nghĩ liệu là có phải giết người vì tình.”
“Hừm, kết quả thì không biết như thế nào.”
Chỉ thấy Diệp Hồng lắc đầu: “Nạn nhân Trần Dương là một cô gái ngoan, từ trước đến nay chưa từng yêu đương vậy loại trừ khả năng giết người vì tình.”
Nhìn đồng hồ đã là 10 rưỡi tối, ngoài Dương Lạc vẫn còn điều tra ở phòng phòng pháp y, còn có Tiểu Vương bên bộ phận kĩ thuật đang giải mã điện thoại di động của nạn nhân.
“Kết quả điều tra nửa tiếng nữa cũng chưa có đâu, cô đừng đợi nữa về nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta đến công ty kinh doanh trong phố thương mại điều tra.”
Giang Thành nói xong liền giục Diệp Hồng về nghỉ ngơi sớm.
Sau khi đưa Diệp Hồng về nhà, Giang Thành cũng trở về nhà của mình.
Nằm trên giường Giang Thành trằn trọc không ngủ được vụ án này càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.
Tại sao một cô gái ngoan hiền như vậy lại bị giết hại tại vùng hoang vu vắng vẻ như vậy.
Trong khi Giang Thành đang đau đầu tìm manh mối của vụ án này, rồi xoa thái dương, anh ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau Giang Thành không đến đội cảnh sát, mà thông báo với Lục Hạo và Diệp Hồng trực tiếp đến công ty kinh doanh trên phố thương mại.
Con phố này càng đi càng cảm thấy quen thuộc.

Đây không phải là nơi mà Chu Bằng Tuệ đã từng đến sao?
Bạn gái cuồng tiền của Chu Bằng Tuệ cũng ở đây.
Nghĩ xa quá rồi, Giang Thành nhanh chóng ép mình trở lại bình thường.


Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước của của công ty kinh doanh trên phố thương mại.
Sau vài lần dò hỏi, Giang Thành và những người đi cùng anh mới biết được, công ty nằm ở tầng 18.

Khi vào trong công ty, nhân viên lễ tân nhìn thấy Giang Thành và một số người mặc đồng phục đi tới cô đột nhiên hoảng sợ.
“Xin chào, tôi được đội cảnh sát yêu cầu tới để điều tra một số việc.”
Nhân viên lễ tân chưa từng trải qua việc đáng sợ như vậy, vội vàng thông báo lên giám đốc.
Giám đốc khi biết có cảnh sát đến cũng hoảng hốt, anh ta nghĩ rằng bản thân đã vi phạm lỗi gì, anh đã vội vàng ra tiếp đón.
“Xin chào, tôi là Giang Thành ở đội cảnh sát, đây là Diệp Hồng và Lục Hạo là đồng nghiệp của tôi.

Hôm nay chúng tôi tới đây muốn điều tra một việc.”
Giám đốc nở nụ cười hiền dịu: “Hóa ra là đội trưởng Giang, anh đến công ty nhỏ bé này thật là một niềm hãnh diện cho tôi, mời anh ngồi.”
Giám đốc vội bảo thư kí đi lấy trà quý ra để tiếp đãi.
“Không biết công ty tôi xảy ra chuyện gì sao? Giám đốc dè dặt hỏi.
Diệp Hồng thấy thế liền nói: “Anh đừng căng thẳng, lần này chúng tôi đến đây để thăm dò các nhân viên trong công ty anh.”
Diệp Hồng nói rồi dơ bức ảnh của nạn nhân Trần Dương Dương ra trước mặt giám đốc.
“Cô gái này là nhân viên của công ty anh đúng không?”
Giám đốc cầm tấm ảnh suy nghĩ một hồi vẫn không ra: “Thật ngại quá, đội trưởng Giang.

Công ty tôi có bảy mươi tám mươi nhân viên.

Tôi vẫn chưa nhớ ra.”
Giám đốc nói rồi gọi điện thoại cho quản lí bộ phận nhân sự để xác nhận xem Trần Dương Dương có phải là nhân viên của công ty kinh doanh không.
Quản lí sau khi đến cũng tích cực hợp tác.


Nhìn bức ảnh vội vàng nói: “Không sai, đây là nhân viên của công ty chúng tôi cũng làm tại bộ phận nhân sự của tôi.

"
Nói đến đây quản lí lo lắng hỏi: “Cô ấy phạm tội gì vậy.”
Giang Thành nói: “Tôi đến đây muốn điều tra về những biểu hiện và hành vi của Trần Dương Dương.”
Quản lí liếc nhìn giám đốc, giám đốc nói: "Phải tích cực hợp tác với mọi người và anh cảnh sát? Biết cái gì thì nói cái đó.”
Quản lí chậm rãi nói: “Dương Dương, một cô gái rất cẩn thận và tận tâm, năng lực làm việc tốt.

Chúng tôi đều rất thích cô ấy."
Nhưng ngay lập tức nét mặt của quản lí có chút biến sắc
“Chỉ là gần đây không biết cô ấy có chuyện gì, làm việc dễ mất tập trung, chiều hôm qua còn về sớm mà không nói lời nào.

Hôm nay vẫn chưa hề đi làm.”
Giám đốc ngồi bên cạnh nghe thấy điều này, nét mặt tỏ vẻ khó chịu, nhân viên của anh ta làm anh ta mất mặt.
“Ý anh là cô ấy rời đi trước giờ tan làm chiều hôm qua đúng không?” Diệp Hồng đã nắm bắt được thông tin hữu ích liền vội vàng hỏi.
"Vâng, công ty chúng tôi quy định sáu rưỡi mới tan làm, nhưng hôm qua lúc bốn giờ cô ấy nói là có việc cần ra ngoài, rồi sau đó không thấy quay lại luôn."
Quản lý lập tức lấy ra sổ chấm công đưa cho tôi xem:" Cô nhìn xem, chiều hôm qua cô ấy còn không đến công ty điểm danh, hôm nay cũng không thấy đi làm, gọi điện thoại thì không thấy nghe."
“Thế anh có biết ngày hôm qua cô ta đã đi đâu không? Liệu có chuyện gì không?” Diệp Hồng tiếp tục hỏi.
“Điều này thì tôi không rõ, nhưng trước đây cô ấy có một người bạn thân tên là Vương Viên Viên.”
Giang Thành nghe đến đây, liền nói: “Anh có thể mời Vương Viên Viên đến đây được không?”
“Cô Vương Viên Viên , hai ngày trước cô ấy xin nghỉ việc.” Quản lí bộ phận nhân sự chậm dãi nói.
"Vậy các anh nghĩ xem cô ấy dạo này có chuyện gì không ví dụ như có vấn đề gì về nợ tiền hay vấn đề về tình cảm chẳng."
Giang Thành hỏi như vậy đã làm khó quản lí.

Quản lí nói: “Ở đây cũng có một đồng nghiệp cũng khá là thân thiết với Trần Dương Dương.

Để tôi đưa cô ấy tới.”
Được sự cho phép của giám đốc, quản lí đã đưa đồng nghiệp kia tới.
Theo như lời người đồng nghiệp kia thì Trần Dương Dương là người tốt, tình cảm luôn không ổn định.

Không tìm thêm được manh mối nào, Giang Thành cùng đồng đội của mình đành rời đi.
Nếu như trước hai ngày xảy ra vụ án như người nhân viên trong công ty vừa nói.

Dương Dương có liên lạc với mọi người và tình cảm luôn không ổn định.
Chỉ cần tìm thấy người thường xuyên liên lạc với Trần Dương Dương, nói không chừng lúc đó vụ án mới có thể có chút tiến triển.
Nghĩ rồi Giang Thành cùng đồng đội của anh vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát đi thẳng đến bộ phận kĩ thuật.
“Tiểu Vương, cậu đã giải mã được điện thoại của nạn nhân Dương Dương chưa.” Giang Thành sốt ruột hỏi.
“Đội trưởng Giang tôi đã giải mã được rồi.

Bây giờ đang kiểm tra và lấy một số thông tin hữu ích.” Tiểu Vương trả lời.
“Vậy đầu tiên điều nhật kí điện thoại, xem xem trong những ngày gần đây thân thiết với ai.”
Sau khi nghe xong, Tiểu Vương gật đầu và bắt tay vào điều tra tỉ mỉ.

Chưa đầy 5 phút, anh ấy đã tìm ra một phần nhật kí điện thoại.
“Ngoài bố mẹ cô ấy ra thì người thường xuyên liên lạc với cô ấy là Vương Viên Viên.”
Nghe Tiểu Vương trả lời Giang Thành nghĩ lại.
Lúc đó Diệp Hồng vội vàng nói: “Vương Viên Viên là bạn thân của Trần Dương Dương đúng không.

Cô ấy đã thôi việc hai ngày trước?”
Nhờ Diệp Hồng nhắc Giang Thành mới nhớ ra.
Theo như người trong công ty kinh doanh thương mại nói, nạn nhân Trần Dương Dương những ngày gần đây thường liên lạc với người tên Vương Viên Viên.
Lẽ nào vụ việc xảy ra với Trần Dương Dương có liên quan đến Vương Viên Viên.
Nghĩ đến đây Giang Thành liền cầm điện thoại, gọi điện thoại cho Vương Viên Viên.

Hi vọng từ đây có thể tìm ra manh mối gì.
Nhưng gọi điện thoại mấy lần rồi vẫn không ai nhấc máy.

Giang thành đoán rằng liệu có phải là do số điện thoại từ người lạ nên không nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui