“Đây là một ý kiến hay.” Giang Thành đồng ý với Trương Minh Sơn.
Nhưng rất nhanh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ông muốn báo cáo với chị dâu thì nhanh đi đi, nếu không đợi sau khi điều tra án tôi sẽ không để ý chuyện của hai người nữa đâu.”
Trương Minh Sơn giơ ngón tay cái lên với Giang Thành nói: “Lên đường!”
Giang Thành thuộc dạng đàn ông hai không, không xã giao, không sở thích, theo như cách nói của Trương Minh Sơn thì anh là người đàn ông nghiêm túc nhất thế giới.
Mà khi người đàn ông nghiêm túc này làm việc như một công cụ thì đa số đều có hiệu quả thần kỳ.
Chỉ cần nghe thấy giọng của Giang Thành, thậm chí không cần anh nói thêm lời nào thì những nghi ngờ của vợ Trương Minh Sơn cũng cứ thế biến mất, chỉ dặn Giang Thành trong lúc thi hành nhiệm vụ thì để ý nhiều đến Trương Minh Sơn một chút.
Giang Thành cũng hiểu những lo lắng của cô ấy, hồi Trương Minh Sơn còn là cảnh sát, ông ta luôn chiến đấu hết mình, có vài lần còn suýt chút nữa trở thành liệt sỹ.
Không dễ dàng gì mới đến được vị trí như hiện tại, vợ của Trương Minh Sơn chỉ muốn Trương Minh Sơn yên ổn ở vị trí này cho đến khi nghỉ hưu.
Điều này rõ ràng là trái ngược với mong muốn của Trương Minh Sơn, mặc dù bây giờ đã làm cục trưởng nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ vẫn còn, đây chính là điểm khác biệt giữa hai người bọn họ.
Sau khi vợ của Trương Minh Sơn tắt điện thoại, Giang Thành nhắc lại từ đầu đến cuối những lời cô ấy nói cho Trương Minh Sơn nghe không thiếu một chữ.
Sau khi nghe những lời này Trương Minh Sơn chỉ lắc đầu thở dài: “Cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, không phải là tôi có phúc mà không biết hưởng mà là nếu đã nhận vụ án này thì phải phụ trách cho đến cùng, không thể càng sống càng quay về phải không!”
“Những lời này ông đi nói với chị dâu đi, thôi chúng ta nhanh lên, chuyện của Nhậm Kiều có ảnh hưởng rất lớn, ông phải về viết báo cáo.”
Vẻ mặt Trương Minh Sơn lúng túng, mặc dù năm đó ông ta cũng là một người có tiếng trong đội cảnh sát hình sự, phá án không màng hậu quả nên cũng có không ít kinh nghiệm để viết báo báo.
Nhưng những lời nói nhảm cộng thêm một số lời nịnh bợ không phù hợp với phong cách của ông ta, vì vậy ông ta chuyển sự chú ý sang Giang Thành.
Giang Thành nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như ông bị người bên trên dạy dỗ thì khả năng lớn sẽ có bất lợi cho tôi, nếu như không mâu thuẫn về thời gian thì tôi có thể giúp ông.”
“Đúng là nguời phụ trách văn thư của cục thành phố Trung Châu, văn võ song toàn.” Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành chứa đầy bóng dáng của ông ta hồi trẻ.
Ông ta không ý thức được Giang Thành là một người vô cùng kỷ luật, mặc dù khi điều tra án anh thích xông pha về phía trước nhưng trong cuộc sống thì anh gò bó hơn ông ta rất nhiều.
“Đi thôi!”Giang Thành nhìn đồng hồ, lúc đó đã sáu giờ mười năm phút, nếu như lịch làm việc của bệnh viện không sai thì lúc này có lẽ Dương Minh Hạo đã hết giờ làm việc rồi.
Bệnh viện trung tâm nổi tiếng nhất là khoa nội hô hấp, với tư cách là chủ nhiệm của khoa, Dương Minh Hạo rất ít khi tăng ca.
Muốn gọi cho ông ta thì phải hẹn trước.
Với tình hình của nhà Nhậm Kiều, Giang Thành không cho rằng bọn họ có thể liên lạc được với một vị chuyên gia như vậy.
Điều này không thể không khiến Giang Thành nghĩ đến một số giao dịch đen tối vi phạm đạo đức, lấy con dâu nuôi từ nhỏ làm vỏ bọc cho con gái họ.
Nhà họ Dương.
Nhìn thấy ngôi biệt thự độc lập đứng sừng sững trước mặt, Trương Minh Sơn sửng sốt, lẽ nào bây giờ những người làm nghề bác sĩ đều giàu như vậy sao?
Bây giờ nếu như có người nói cho Trương Minh Sơn rằng trái tim hồng là thật, ông ta cũng sẽ không nghi ngờ chút nào, phải biết rằng đây là thành phố Trung Châu nơi tấc đất tấc vàng!
Trương Minh Sơn cố nuốt nước miếng, Giang Thành chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của ông, hỏi: “Bối cảnh của Dương Minh Hạo khiến ông kiêng dè sao?”
Trương Minh Sơn lắc đầu nói: “Làm trong nghề này như chúng ta không được kiêng kỵ cái gì hết.
Nếu cứ sợ đông sợ tây thì ai đứng ra bảo vệ luật pháp?”
Giang Thành nhìn về phía Trương Minh Sơn đang nói những lời lẽ đanh thép, anh có thể nhận ra thật sự trong lời nói này là đang cổ vũ bản thân mình.
Sống đến cái tuổi này đã trải qua quá nhiều sự mỉa mai châm biếm, vẫn có thể giữ vững cái thái độ như vậy thì đúng là hiếm có vô cùng.
“Nếu xảy ra bất trắc gì thì để tôi gánh vác là được!”
Giang Thành nhẹ nhàng nói.
Trương Minh Sơn liếc anh một cái: “Tôi điều cậu từ Tây Xuyên tới đây không phải để cậu làm bia đỡ đạn cho tôi đâu.”
Trương Minh Sơn chỉnh lại quần áo, bộ đồng phục phẳng phiu trông cực kỳ có khí thế.
Ngược lại thì Giang Thành, vì bôn ba làm việc bên ngoài nên quần áo nhìn trông rất đơn giản mộc mạc.
Nếu không có lãnh đạo là Trương Minh Sơn thì có lẽ nhân viên an ninh ẩn nấp xung quanh biệt thự đã đuổi đi về.
Quả nhiên không lâu sau đã có nhân viên an ninh đến trước mặt gặng hỏi danh tính hai người.
Trương Minh Sơn và Giang Thành lấy ra giấy tờ chứng nhận của mình thì người nhân viên đó mới để họ vào trong.
“Đây gọi là đẳng cấp đặc quyền?”
Trương Minh Sơn không kiềm chế được mà than một câu.
Lăn lộn trong nghề cảnh sát hình sự này mười mấy năm, ông cũng đã phá được không ít vụ án, trong đó đương nhiên cũng có những nhân vật có bối cảnh không tầm thường.
Nhưng lúc đó Trương Minh Sơn tiến lên trong sự áp lực và sức ép, mặc dù đến cuối cùng có sứt đầu mẻ trán thì ông cũng không đi ngược lại với ý định ban đầu của mình.
Đây cũng chính là lý do Giang Thành kính trọng Trương Minh Sơn.
Đương nhiên là phần lớn Giang Thành đều phân biệt rõ giữa cảnh sát Trương và ông Trương.
Nếu không điểm số anh hùng của ông sẽ không ngừng tụt giảm.
Dương Minh Hạo và Dương Minh Vũ vì nguyên nhân chưa có đủ chứng cứ nên chưa thể kết tội họ là nghi phạm, đương nhiên cũng không có cách nào xin được lệnh khám xét.
Trước khi chủ nhà tới hai người cũng chỉ có thể đứng trong đại sảnh và tiện quan sát cách bày trí của căn biệt thự này.
Người càng có tiền thì càng chú ý tới cách sắp xếp trong nhà, đặc biệt là vị trí đặt bể cá.
Trong đầu anh nhớ lại tài liệu liên quan tới Dương Minh Hạo.
Ông ta năm nay năm mươi hai tuổi, kinh doanh từ sớm nhưng nguyên do vì sao ông ta lại có thẩm quyền trong lĩnh vực nội khoa hô hấp thì không rõ.
Đã có kinh nghiệm kinh doanh từ sớm, nếu như muốn nuôi cá đương nhiên sẽ đặt ở trên tài vị.
Giang Thành là một nhà chủ nghĩa duy vật trung thành đương nhiên sẽ không đi mày mò cái gọi là phong thủy.
Chẳng qua trong quá trình phá án khó tránh việc giao tiếp chào hỏi với những người có tiền đó, cũng có thể phán đoán được cái gọi là tài vị.
Theo những gì Giang Thành điều tra được thì căn biệt thự này dường như không thấy nuôi cá, tên Dương Minh Hạo này cũng rất kỳ lạ.
Anh đoán điều này chắc có liên quan đến hành vi thiếu đứng đắn của ông ta.
Chiếm được nơi rộng lớn như vậy lại có thể che giấu không một ai biết được.
Hai người đã đứng ở đại sảnh gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không có ai đến tiếp đón họ.
“Tên Dương Minh Hạo đang muốn thể hiện quyền uy với chúng ta à!”
Trương Minh Sơn quay sang nhìn Giang Thành và nói.
Nhưng lúc này Giang Thành vẫn bình tĩnh mà nhẹ nhàng gật đầu với đối phương.
Trương Minh Sơn cũng phải bật cười, nỗi lo trong lòng là không cần thiết.
Giang Thành có thể che giấu cảm xúc của bản thân giỏi như vậy, điểm này lại mạnh hơn nhiều so với khi ông còn trẻ.
Ngay sau khi hai người đứng dưới đại sảnh gần một giờ đồng hồ thì Dương Minh Hạo mới đi ra khỏi phòng, theo sau ông ta là luật sư Lưu của Kim Thuẫn.
“Hai vị cảnh sát đích thân đến nhà tôi, lẽ nào phía kiểm tra trái tim hồng đó đã có kết quả?”
Dương Minh Hạo từ trên cao nhìn xuống Trương Minh Sơn và Giang Thành, thái độ đó có thể gọi là liều lĩnh vô cùng.
Giang Thành hít sâu một hơi rồi đứng ra nói: “Trong ngày tử thi gặp tai nạn có người đã nhìn thấy ông đem tử thi rời đi, có chuyện này thật không?”
Dương Minh Hạo nhớ lại tình hình lúc đó, một lúc sau mới lên tiếng: “Hôm đó lúc cô ta kiểm tra theo quy định, nghĩ rằng đội trưởng Giang đã đến nhà đứa trẻ đó và biết được tình hình của nhà bọn họ.”
“Vậy thì xin hỏi chủ nhiệm Dương, tại sao ông lại coi trọng một bệnh nhân như Nhậm Kiều, ông không có được lợi ích gì từ cô ta mới đúng chứ.”
Giang Thành cảm thấy kính nể nói.
“Đội trưởng Giang nói thế là không phải rồi, đây giống như đi đường gặp người già bị ngã, đỡ dậy không những không có lợi gì mà còn có khi gặp nguy hiểm nữa.
Không lẽ chuyện như vậy thì không làm sao?”
Đây hoàn toàn là ngụy biện nhưng Giang Thành không có ý định tranh luận về lời nói đó.
Nếp sống xã hội luôn bị thiên vị vì một vài con chuột nhắt như vậy.
“Chuyện nào ra chuyện đấy, giờ cô gái đó đã yên nghỉ rồi, nếu chủ nhiệm Dương muốn xóa bỏ tội tình nghi thì hãy thành thực trả lời câu hỏi của tôi.”
Trông Giang Thành đột nhiên im lặng, Trương Minh Sơn lập tức lên tiếng bảo vệ.
Luật sư Lưu ho khan vài tiếng rồi nói: “Hai vị cảnh sát này, đương sự của tôi là công dân tuân thủ đúng pháp luật, nếu muốn dùng phương thức thẩm vấn mà hỏi thì xin mời hai vị hãy đưa ra chứng cứ theo đúng quy trình.”
Giang Thành chau mày, từ khi hai bố con họ Dương có thái độ ở cục cảnh sát thì thật ra anh đã đoán trước sẽ xảy ra cục diện như thế này, hôm nay tới đây cũng chỉ là thăm dò mà thôi.
Dương Minh Hạo đúng là đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, còn dẫn theo luật sư Lưu bên cạnh giống như đang đặc biệt đợi họ đến vậy.
Nên biết rằng họ tới đây chỉ là tạm thời, chẳng lẽ ông ta có tai mắt trong cục cảnh sát?
Điều này không hẳn là không thể, suy cho cùng cái thế giới này vẫn còn những góc tối không thể nào mà lần được.
“Đi thôi!”
Giang Thành nói với Trương Minh Sơn.
Áp lực tới đây nhưng không thu thập được gì khiến Trương Minh Sơn đương nhiên không thấy dễ chịu, nhưng lại tin vào phán đoán của Giang Thành.
“Hai vị đi cẩn thận!”
Dương Minh Hạo vẫy tay về phía hai người, cảm giác như đang muốn khiêu khích.
Giang Thành không hề có phản ứng gì, anh thậm chí còn gặp phải thái độ đê hèn hơn, đương nhiên sẽ không mảy may tới trình độ khiêu khích tầm thường này.
Sau khi bước ra khỏi biệt thự của Dương Minh Hạo thì đã là đêm khuya.
“Đi ăn đêm không?”
Trương Minh Sơn đề xuất nói.
Sau khi từ biệt thự đi ra Giang Thành vẫn luôn cúi đầu trầm tư, khi nghe câu hỏi của đối phương anh mới ngẩng đầu hỏi một câu khiến đối phương dở khóc dở cười: “Ông mời à?”
“Được, tôi mời thì tôi mời, cậu tính toán chi li như vậy từ bao giờ thế?”
Trương Minh Sơn cười đùa nói.
Giang Thành nói: “Nào đâu nhiều ai được lợi dụng cục trưởng Trương như thế này.”
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Giang Thành vang lên, Trương Minh Sơn kịp liếc mắt một cái, người gọi đến là Diệp Hồng.
Giang Thành cứ để điện thoại rung như thế nhưng không bắt máy.
“Hay cậu cứ về đi!”
Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành với ánh mắt như một người bố già khiến anh có cảm giác ớn lạnh.
“Ông muốn chơi xấu hả cục trưởng?”
Trương Minh Sơn lắc đầu nói: “Hai người đúng là trời sinh một cặp.”
Sau khi im lặng một hồi, Giang Thành cất tiếng nói: “Cục trưởng, có vài lời không phải nói là có thể nói được.”
Nói tới đây Giang Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, sau bữa ăn gấp gáp, anh nói với Trương Minh Sơn: “Dừng lại đã cục trưởng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...