Vai Diễn Ngọt Ngào Của Anh Chờ Em Chắp Bút

Hai ngày nay hai người đều công khai nắm tay ngủ. Lạc Lạc đã quen có người ở cạnh người, có lẽ mấy ngày nay cũng quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc nằm ngủ thiếp đi.

Phó Nhiên lại không nỡ ngủ, anh vẫn luôn nhìn Lạc Lạc đến tận nửa đêm mới bắt đầu buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lạc Lạc tỉnh lại thì Phó Nhiên đã dậy rồi nhưng vẫn nằm ở đối diện nheo mắt nhìn cô. Cô mơ màng dụi mắt mới phát hiện tay vẫn đang nắm.

Chẳng trách đêm qua cô luôn mơ thấy mình bị rơi xuống nước, sau đó có người cố gắng nắm một tay cô muốn cứu cô lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lạc Lạc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, không ngờ đã 9:10 rồi.

Cô tranh thủ rời giường.

Hôm nay đoàn làm phim vốn không có việc gì cần cô giúp nhưng mười giờ sáng có một nhà truyền thông muốn tới thăm ban đoàn làm phim “ngủ”, đồng thời còn muốn phỏng vấn đạo diễn, diễn viên chính và biên kịch.

Lạc Lạc nhìn Phó Nhiên nằm trên giường hoàn toàn không định thức giận, cô đỏ mặt cầm quần áo vào toilet thay, thay xong lại quay về phòng thu dọn đồ đạc.

Bóp tiền, kịch bản, bút và cả kẹp tóc…

Sau khi kiểm tra từng cái rồi mới bỏ vào trong túi tiền của cô.

Phó Nhiên chống đầu mỉm cười nhìn cô bận rộng trong phòng, anh cảm thấy không gian này trở nên vô cùng ấm áp. Nhìn thêm một chút nữa, mãi đến khi cô ra ngoài phòng khách thì anh mới đứng dậy đi rửa mặt.

Hai người cùng ngồi xe đến studio nhưng hoàn toàn không ai để ý tới.


Bây giờ phỏng vấn bên truyền thông đã tới, người trước ống kính chính là Diệp Hoàn Nhĩ, cô ấy cười đùa thân thiết với truyền thông trông vô cùng mạnh mẽ và rực rỡ.

Diệp Hoàn Nhĩ nhìn thấy Lạc Lạc tới đây nên vội vàng nhiệt tình ngoắc cô tới, cô ấy mặc đồ hóa trang rất tùy tính mà giới thiệu với truyền thông: “Đây hả, đây chính là Lạc đà nhỏ, người đẹp biên kịch của chúng tôi. Tới đây, tôi đưa micro cho cô ấy là được rồi…”

Mặc dù có Diệp Hoàn Nhĩ giúp đỡ nhưng Lạc Lạc đối diện với ống kính vẫn còn hơi sợ hãi, cứng nhắc vẫy tay, nói một câu rất đơn giản: “Chào mọi người, tôi là Lạc Lạc…”

Phóng viên cũng nhận ra được cô khá gượng gạo nên cũng không làm khó cô, hỏi cô đại mấy vấn đề bình thường rồi dời sự chú ý lên diễn viên.

Phó Nhiên cũng bị gọi tới đứng chung với Diệp Hoàn Nhĩ cùng bị phóng viên hỏi, dù sao ba diễn viên chính ở đây đều đảm đương lưu lượng trong giới diễn viên mà.

Lạc Lạc thở dài một tiếng vội lui sang bên cạnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đúng lúc này có người chọt một cái lên vai cô, cô nhìn lại mới thấy Vương Cừ le lưỡi nhát ma suýt chút đã dọa cô mất hồn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đã mấy ngày trôi qua rồi mà thân là giám đốc của công ty truyền hình điện ảnh như Vương Cừ lại rảnh rỗi ở không cả ngày, ngày nào cũng cứ lượn lờ trong đoàn làm phim bọn họ, suýt chút đã bị người ta tưởng là một nhân viên hậu cần rồi. Nghe nói mấy ngày trước anh ta còn đem mấy thùng cơm hộp tới chẳng khác nào một cu li, cho dù là theo đuổi con gái thì cũng không thể thế này được…

Nhưng Vương Cừ chính là đức hạnh này.

Anh ta cười híp mắt nhìn một người đang bị phỏng vấn rồi quay lại nhìn Lạc Lạc, cười nói: “Nè, sao miệng cô hơi sưng lên vậy?”

“Miệng…”


Lạc Lạc hơi sửng sốt, vội xấu hổ che môi mình lại, cô không biết là thật hay là Vương Cừ đang hù cô nữa. Nhưng miệng Lạc Lạc vẫn thuộc loại nhỏ, da lại khá mẫn cảm trên vừa sưng một tí đã thấy rõ ngay.

Vương Cừ gian xảo thấy cô như thế thật sự rất buồn cười, chợt nghiêm trang nhìn Phó Nhiên rồi “chậc” một tiếng: “Cô nói xem sao trông miệng của anh Nhiên cũng… có chút gợi cảm khó nói ấy nhỉ? Đúng là hôm nay toàn là phần diễn của cậu ta mà sao không biết quản lý vẻ ngoài của mình tí nào vậy chứ, chắc chắn hôm qua đã ăn thứ không nên ăn rồi, cậu ấy thật sự quá không chuyên nghiệp, đợi lát trở về coi tôi xử lý cậu ta thế nào.”

Lạc Lạc nghe anh ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, vừa hận đến mức mặt ngứa ngáy, vừa thẹn thùng đành phải cúi đầu thật thấp.

Mấy phút sau bên kia đã phỏng vấn xong, Diệp Hoàn Nhĩ nhào tới đánh vô đầu Vương Cừ một cái, suýt chút làm anh ta bị chấn động não luôn.

“Có phải anh lại đang ăn hiếp Lạc Lạc không hả?”

“Anh không có…” Vương Cừ chột dạ cười một tiếng rồi đứng thẳng eo giống như đang tỏ rõ lập trường là mình không hề trêu ghẹo cô gái nhỏ.

Phó Nhiên chỉ cười một tiếng rồi kéo Lạc Lạc sang, để mặc cho Diệp Hoàn Nhĩ “dạy dỗ” Vương Cừ.

Lạc Lạc nhìn mấy lần đánh của Diệp Hoàn Nhĩ thấy rất đau, khẽ nói với Phó Nhiên: “Không cần… quan tâm hả?”

“Tính anh ta vậy đó, không ai quản được anh ta đâu, chỉ có Diệp Hoàn Nhĩ quản được thôi.”

Phó Nhiên thuận miệng nói một câu như vậy rồi đột ngột lấy điện thoại và ví tiền đưa cho Lạc Lạc, đi tới trước cười nói: “Nếu không thì em quản anh đi?”

“Em…”

Lạc Lạc nhìn điện thoại nặng trĩu và ví tiền, mặt lập tức đỏ lên, bất chợt già mồm: “Anh đã lớn thế rồi… Còn cần người quản nữa à?”


“Đương nhiên là cần rồi, tương lai anh già cũng cần có người quản.”

Một giây đó Phó Nhiên như có được tài miệng lưỡi trơn tru của Vương Cừ như biểu cảm lại nhẹ nhàng thoải mái hơn Vương Cừ rất nhiều, không hề ghê tởm như anh ta.

Lúc này Tiểu Triệu chợt thò đầu vào giống như một con muỗi đã ẩn nấp lâu lắm rồi bây giờ mới dám chui vào: “Anh Nhiên, chị anh đang chờ anh đó, bây giờ anh có tiện ra gặp không ạ…”

Phó Nhiên nghe nói Phó Uyển Hủy tới thì khẽ nhíu mày, anh vỗ vai Lạc Lạc rồi đi ra ngoài trước.

Phó Uyển Hủy chờ Phó Nhiên trong một studio gần phim trường không có người quay, anh đi một đoạn đường mới tới được đó.

Chị ta hiếm khi xã tóc xuống, trông cả người có chút khác so với ngày thường nhưng tạm thời Phó Nhiên vẫn chưa thể nói ra được là khác chỗ nào.

Anh đi tới trước mặt chị ta, còn chưa kịp chào hỏi chị ta một tiếng thì Phó Uyển Hủy đã vung một bạt tai mạnh mẽ lên gò má và huyệt thái dương của anh.

“Cậu cho tiền anh ấy làm gì hả? Sáu trăm vạn, cậu đang muốn đẩy anh ấy vào hố lửa đấy à?”

Đầu óc Phó Nhiên lùng bùng, anh lắc đầu một chút mới tỉnh táo hơn một chút.

Anh nhìn Phó Uyển Hủy ở đối diện gần như đã nổi điên thì mới biết hôm nay chị ta đã khác xưa rồi, chị ta cũng bị nhiễm cái vận đen trên người Tề Minh.

Phó Nhiên chậm rãi đứng thẳng dậy, anh cao hơn Phó Uyển Hủy mang giày cao gót cả nửa cái đầu, chỉnh sửa lại cổ áo đồ hóa trang: “Chị lặn lội từ xa tới đây chỉ để nói chuyện này với tôi à?”

“Còn không thì sao? Thế chưa đủ à? Cậu còn muốn gây ra chuyện lớn cỡ nào nữa? Phó Nhiên, cậu nói xem cậu cứ phải đẩy Tề Minh vào hố lửa thì cậu mới vừa lòng đúng không?”

Hai tay Phó Uyển Hủy nắm chặt xuôi bên người, gân xanh trên đó bị kéo căng, mơ hồ nhìn thấy được mấy vết cắt bên trên vẫn chưa hoàn toàn kết vảy, trong đó có một vết cắt rất sâu, chắc là đã tổn thương tới động mạch, tĩnh mạch. Rất có khả năng là hai ngày nay cơn nghiện cờ bạc của Tề Minh lại bùng phát, Phó Uyển Hủy không cản được anh ta nên đành phải dùng cách thấp hèn nhất là lấy tự sát ra ép anh ta.

Kết quả cuối cùng là nhận ra mình không hề quan trọng với anh ta như mình nghĩ.

Anh thật sự không ngờ Phó Uyển Hủy cũng có ngày giống với mấy người phụ nữ khác chỉ biết cầu xin giúp đỡ để rồi tự mình hại mình.

Phó Nhiên khẽ cười một tiếng: “Tôi vốn cho rằng nhiều năm vậy rồi chị sẽ không vì một thằng đàn ông mà phải lưu lạc tới mức này. Tôi chỉ vì một vài lợi ích của mình mới để chị dẫn anh ta về từ nước Anh, bây giờ thấy thế này thì tôi thật sự không biết mình nên hối hận hay là thấy may mắn nữa.”


Phó Uyển Hủy vẫn chưa nuốt được cơn tức kia, chị ta lại mất tự nhiên giấu cổ tay ra sau lưng rồi nói: “Cậu biết rõ là anh ấy có tiền sẽ đi chơi bạc, cậu biết anh ấy không thể tỉnh táo trong chuyện cờ bạc mà, chẳng lẽ cậu cũng không tỉnh táo à? Tôi tốn hết công sức mới làm anh ta tin tưởng tiền tôi bị hạn chết, còn cậu thì hay rồi, cho anh ấy nhiều tiền như thế có phải vì cậu nhiều tiền quá nên nhất định muốn lấy ra lừa tôi đúng không?”

Tề Minh toàn tới sòng bạc chơi lớn, ván đầu đánh cược đã hai mươi vạn, nếu vận may anh ta không tốt thì sáu trăm vạn này cũng chỉ đủ cho anh ta ngủ ở sòng bạc hai ba ngày, vận may tốt một chút thì mười ngày nửa tháng cũng sẽ bị sòng bạc đuổi ra.

Cho dù là may hay không may thì chắc chắn Phó Uyển Hủy không tìm được Tề Minh nên mới sốt ruột như thế.

Phó Nhiên nhìn Phó Uyển Hủy, so với bản thân chị ta mất hết lý trí thì anh lại tỉnh táo một cách kỳ lạ.

“Phó Uyển Hủy, người nên tỉnh táo không phải tôi cũng không phải anh ta mà là chị.”

Phó Uyển Hủy quay lại, lạnh lùng nói: “Tôi nghe câu này bảy năm rồi, không cần cậu nói với tôi thêm lần nữa.”

“Tôi biết.” Phó Nhiên ung dung đút tay vào túi: “Vậy chị biết tại sao tôi lại cho anh ta sáu trăm vạn kia không?”

“Tại sao?” Phó Uyển Hủy nhìn anh.

“Anh ta chủ động muốn làm giao dịch với tôi, anh nói kể hết mấy chuyện chị đã làm ở trung tâm phục hồi vào bảy năm trước cho tôi nghe, e là chị đã quên mất chuyện này còn có liên quan tới Lạc Lạc.”

Từ đầu tới cuối giọng điệu của anh không hề dao động, mãi đến khi nói tới hai chữ “Lạc Lạc” mới hơi nhấn mạnh một chút.

Hiển nhiên trong thời gian ngắn Phó Uyển Hủy cũng chưa kịp hiểu ra rốt cuộc Tề Minh đã bán đứng mình chuyện gì. Chị ta suy nghĩ thật lâu mới lờ mờ nhớ lại cuộc điện thoại vào bảy năm trước chị ta đã gọi cho trung tâm phục hồi.

Sắc mặt Phó Nhiên sầm xuống: “Chuyện này gây ra tổn thương rất lớn đối với Lạc Lạc, tôi biết có lẽ chị cũng không muốn tạo thành hậu quả thế này, sau này tôi cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà nếu chị muốn làm rõ ràng thì cho dù anh ta oan ức cỡ nào thì rốt cuộc địa vị của chị trong lòng tên cờ bạc kia là gì?”

Phó Nhiên nói xong câu này thì phủi bụi trên người, lạnh mặt đi ra ngoài.

Phó Uyển Hủy nghe nói vậy, ánh mắt lại tràn ra vài tia máu, ánh mắt mở to vô cùng phô trương giống như đang có thứ gì banh mí mắt chị ta ra, trông có hơi đáng sợ. Chưa được bao lâu, chị ta lảo đảo mấy bước có chút đứng không vững.

Chị ta nghĩ kỹ tại thì bây giờ chị ta là gì của Tề Minh? Là kho tiền, là chỗ thu nhận hay là chẳng là gì cả…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui