Tiệc cảm ơn thầy cô không chỉ mời thầy cô, bạn học, tính tình Hạ Đông Thần không tệ, bạn trong lớp đều tới đủ, cũng không ít người của đội bóng rổ, ngồi đầy cả năm cái bàn lớn.
Lần đầu tiên bước vào khách sạn lớn, sang trọng như thế mọi người cũng thấy có hơi bất an, nhưng xung quanh họ là những người bạn học quen thuộc nên sau hai ly rượu, họ lập tức trở nên sôi nổi hơn.
Tiết Thanh Thanh ngồi ở trong góc, nhìn Hạ Đông Thần và Nguyên Cẩn tay trong tay đi qua đi lại trong đám người, Hạ Đông Thần mặc áo sơ mi trắng giản dị, đẹp trai phóng khoáng, Nguyên Cẩn mặc đầm cùng màu, tóc dài tới eo, khuôn mặt lộ vẻ đào hoa, hai người luôn nhìn nhau cười, cho dù là ai cũng có thể nhìn được tình cảm của hai người rất tốt.
Tiết Thanh Thanh rót rượu cho mình, ngửa đầu uống.
Nữ sinh bên cạnh thở dài nói: "Lúc đầu cậu muốn theo đuổi Hạ Đông Thần, vậy thì người nở mày nở mặt hôm nay là ai còn chưa biết đâu.
"Tiết Thanh Thanh lắc đầu, cười khổ nói: "Không thể nào đâu, mình không bằng cậu ấy.
" Dù có điên cuồng học hai năm, thì Tiết Thanh Thanh cũng chỉ đậu một trường đại học bình thường, thi đỗ thủ khoa là chuyện không thể nào so sánh được.
Nữ sinh im lặng: "Tiết Thanh Thanh cậu biết không, lúc đầu cậu theo đuổi Lâm Tri Viễn, có rất nhiều người cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình đấy, vứt cả mặt mũi, có thể cậu có nhiều dũng khí và không sợ hãi, mà bây giờ, chẳng qua chỉ nói đùa một câu, cậu đã dễ dàng chấp nhận số phận rồi.
"Tiết Thanh Thanh cũng im lặng, một lúc lâu sau cô ta cười có hơi mịt mù nói: "Tất cả mọi người đều nói mình trở nên giỏi hơn, trưởng thành hơn, là thế này phải không?"Vấn đề này không ai có thể trả lời được.
Sau khi về nước, Lâm Tri Viễn cũng thất bại.
Lâm Tri Viễn nhìn Tiết Thanh Thanh đứng đối diện, rõ ràng là gương mặt đó, nhưng bản thân lại biết không phải người kia nữa.
Cảnh còn người mất, chắc là thế.
Lâm Tri Viễn xin ra nước ngoài học đại học, lần này về chẳng qua là thăm bạn cũ thôi.
Hôm nay bạn cũ không phải bạn cũ, cũng chẳng còn gì có thể lưu luyến.
Sau khi nhập học ở trường đại học, Nguyên Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào học tập không thể nào kiềm chế được, Hạ Đông Thần thì thường xuyên bị ba Hạ gọi đi công ty lao động tay chân, lúc học trung học hai người dính nhau như sam, không rời khỏi.
Hôm nay hai người có công việc, học tập riêng, bạn bè riêng, có lần Hạ Đông Thần đi công tác mấy tháng, hai người còn yêu xa nữa.
Nguyên Cẩn cũng từng thấy khó chịu, cũng từng sợ, thậm chí lùi bước, nhưng cuối cùng, Hạ Đông Thần cũng cho cô đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn để vượt qua.
Sau khi tốt nghiệp, Nguyên Cẩn tiếp tục học nghiên cứu sinh, Hạ Đông Thần về nhà thừa kế công ty, mới có năm mươi tuổi ba Hạ đã vội vàng không kịp đợi mà vứt bỏ gian sơn, đưa vợ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Bất động sản Hạ thị ở trong tay Hạ Đông Thần càng lúc càng lớn mạnh, có hạng mục liên quan cũng dần dần chuyển từ bất động sản sang nghiên cứu khoa học kỹ thuật.
Dẫu sao ở tương lai, ngành nghiên cứu mới chìa khóa đỉnh cao.
Bởi vì có Hạ Đông Thần đến sửa bug mà Hạ thị đi thẳng đến đỉnh cao thế giới, không ai không biết không ai không hiểu.
Nhất là Hạ Đông Thần lại thích làm từ thiện, mỗi năm đều rải rất nhiều tiền ra ngoài, vì thế những tin đồn về Hạ thị đều rất tốt.
Năm ba mươi tuổi, Nguyên Cẩn mê mệt vùi đầu vào học tập cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của Hạ Đông Thần, hai người cử hành hôn lễ thế kỷ, cùng năm, tin tức Nguyên Cẩn đạt được giải thưởng Wolf về toán học được truyền ra, cả nước chúc mừng.
Đây cũng là người thứ ba của Trung Quốc đoạt giải thưởng Wolf về toán học, lại còn là phái nữ.
Khoảng thời gian đó, Nguyên Cẩn dưới ánh đèn sân khấu, không người nào chê cô không xứng với Hạ Đông Thần nữa, thậm chí còn có người cảm thấy Hạ Đông Thần xấu xa làm bẩn Nguyên Cẩn, khiến người khác dở khóc dở cười.
Năm sáu mươi tuổi, Hạ Đông Thần tiễn ba Hạ với nụ cười rạng rỡ trên môi của mình rời đi, không bao lâu sau dì nhỏ của Nguyên Cẩn cũng đi theo chồng, đời này mặc dù bà ấy không có con của riêng mình, nhưng được chồng thương yêu, con kế hiếu thảo, cháu trai lại là con của cháu ngoại mình, cũng có liên hệ máu mủ, không cần gì nhiều nữa.
Năm tám mươi tuổi, sinh mệnh của Nguyên Cẩn cũng đi đến điểm cuối, bà nằm trên giường nhớ lại cả đời mình, lại phát hiện chẳng có gì tiếc nuối nữa, thuở thiếu niên gặp chàng trai mình thích, vô tình đi đến bạc đầu.
Đến bây giờ Nguyên Cẩn vẫn còn nhớ ngày mùa đông đó ở thư viện, Hạ Đông Thần cười dịu dàng nói với cô: "Mình thích cậu thẳng thắn như thế.
"Nguyên Cẩn rời đi với nụ cười trên môi, Hạ Đông Thần mang công đức của mình rót vào cho cô, sau đó nằm bên cạnh, rời khỏi thế giới.
Trở lại không gian kia, anh vẫn là người không tên không họ, cao cao tại thượng, khiến người ta không thấy rõ mặt mũi Đông Thần đại nhân.
Hạ Yến Hồi trước gương cũng từ từ tan biến, có chút buồn bã, một lát sau cảm giác được linh hồn mình có chút năng lượng rót vào, ấm áp, thoải mái vô cùng, Hạ Yến Hồi còn chưa kịp hỏi đây là gì, đã bị đạp một cái vào vòng luân hồi.
Tiễn một nam phụ xui xẻo rời đi, Đông Thần đại nhân vung tay một cái, trước mặt xuất hiện một linh hồn đầy oán khí, anh quét mắt nhìn người nam phụ xui xẻo này, giọng mờ mịt nói:"Cậu chỉ có một nguyện vọng.
"-Hoàn thế giới 1-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...