Ba Tằng nhìn thấy khuôn mặt đầy oán hận của con trai lớn, tâm trạng phức tạp, đẩy cửa rời đi.
Biết được nguyên nhân Hạ Đông Thần đánh người, nhà họ Tằng cũng không còn mặt mũi đi đòi bồi thường nữa, mà còn phải mong đợi đối phương có lòng tốt đừng so đo.
Mà quả thật ba Hạ cũng lười phải đi so đo với một tên nhóc.
Có lời nói xác nhận của con trai, cả người ba Hạ tràn đầy sức sống, nhanh chóng giải quyết xong chuyện của công ty, sau đó chọn ngày.
Nhưng mà trước khi chọn ngày, vẫn phải sắp xếp cho người của hai nhà làm quen với nhau một chút, nếu không sau này ra ngoài gặp người họ hàng cũng không biết, nước lớn trôi mất miếu Long Vương.
Hạ Đông Thần biết phải cùng họ hàng bên nhà họ Nghiêm ăn cơm, nên tốt tính đồng ý, ba Hạ vui vẻ lại chuyển thêm một khoản tiền cho anh.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạ Đông Thần bay trở về thành phố Kinh.
Sau khi lên máy bay, anh nhìn chằm chằm Nguyên Cẩn đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay Nguyên Cẩn mặc đồ bình thường, một cái đầm ngắn màu trắng có in hình hoa cúc, cái đầm đầy họa tiết, dưới từng lớp váy lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, dưới chân đi một đôi giày trắng bình thường.
Tóc được búi tròn, trên mặt còn trang điểm nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt với nước da trắng còn được trang điểm nhẹ càng trở nên rạng rỡ hơn.
Quan trọng nhất chính là, cuối cùng Nguyên Cẩn cũng tháo mắt kính gọng đang kia xuống, cả người cô từ con mọt sách đã biến thành cô gái cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Nguyên Cẩn bị Hạ Đông Thần nhìn chằm chằm nên thấy ngại ngùng, cho dù là ai khi bị một nam sinh đẹp trai híp mắt nhìn chằm chằm cũng sẽ thấy ngại ngùng thôi! Nguyên Cẩn có hơi thẹn quá hóa giận, giọng nói buồn bực lên tiếng chào hỏi: "Thật khéo quá đi.
"Hạ Đông Thần mỉm cười: "Quả thật khéo ghê, không ngờ tới cậu là người thân của dì Nghiêm đó.
"Lúc ba Hạ đặt vé máy bay có nói với anh, nói là ở thành phố Hải có một cô gái là họ hàng với nhà gái sẽ về cùng với anh.
Không ngờ lại là Nguyên Cẩn, thế giới này cũng nhỏ thật.
Nguyên Cẩn cũng phản ứng lại kịp, đôi mắt nhỏ trừng to lên, không thể tưởng tượng nổi nói: "Cậu chính là người phản nghịch! " Câu nói tiếp theo cũng mất đi.
Mấy ngày trước cô có nghe nói dì nhỏ muốn tái hôn, sau đó còn nói con trai của đối tượng tái hôn không đồng ý, cãi nhau ầm ĩ rồi bỏ nhà ra đi.
Không ngờ được là cái người thiếu niên phản nghịch bỏ nhà đi chính là Hạ Đông Thần.
Bỗng nhiên, Nguyên Cẩn không còn lo lắng cho dì của mình nữa.
Hai người cùng nhau bay đến thành phố Kinh, Hạ Đông Thần cũng xem như là chủ nhà, đương nhiên việc dẫn người về nhà rồi đối xử tốt là đương nhiên.
"Mình ở khách sạn!""Sao mình có thể để cho bạn cùng bàn ở khách sạn chứ.
" Hạ Đông Thần nắm lấy cửa xe kéo ra lên xe.
Trợ lý Trần đi theo phía sau chịu trách nhiệm xách hai va li hành lý, cố gắng mỉm cười.
Anh không thể lay chuyển được Nguyên Cẩn, chỉ có thể chào hỏi người nhà.
Nhà họ Nghiêm biết Nguyên Cẩn và nhà họ Hạ này quen biết nhau, cũng biết hai người là bạn cùng bàn với nhau, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong sân vườn nhà họ Hạ, ba Hạ biết con trai trở về nên đã tan làm từ rất sớm, ngồi chờ trên ghế salon ở ngoài phòng khác, lúc xử lý tài liệu thì ánh mắt ông vẫn luôn nhìn ra cửa.
"Ba, con về rồi!" Hạ Đông Thần cười hì hì bước vào nhà, còn không quên gọi Nguyên Cẩn đang từ từ đi theo sau.
Hạ Đông Thần quay đầu lại, hơn nửa tháng không gặp, con trai ông càng đẹp trai hơn nữa rồi!Lúc này trong mắt người ba già không còn một ai khác.
Hai ba con ruột nhiệt tình chào hỏi nhau, lúc này Hạ Đông Thần mới đẩy Nguyên Cẩn ra giới thiệu: "Đây chính là cháu gái bên ngoại của dì Nghiêm, ngồi cùng bàn với con, còn là học sinh giỏi đấy.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...