Vai Diễn Mỹ Nhân


Tuân Miễn bị tiếng hét này là cho chấn động tại chỗ, Vương công công ai da một tiếng, đi vào nhà chính trước y một bước.
Bọn hạ nhân trong viện cũng nghe được rõ ràng, tỳ nữ bà tử xốc màn trúc trước của lên thì đi vào phía dục dũng, trong phòng vốn đứng không ít người, có Tang Cửu Tử Thất đứng chờ trước đó canh giữ, bọn họ chen chúc cũng vậy chỉ có thể nghe thấy tiếng vương gia kêu đau không ngừng.
Từ khe hở giữa cánh tay nhìn qua, hôm nay Cảnh Vương mặc trường bào màu xanh đen, giống như người bị vớt từ trong thùng nước ra vậy, cả người ướt đẫm, trên người còn bốc khói nước, áo choàng nhỏ nước tong tong, sắc mặt ảm đạm, trên làn da còn nổi nên một vạt đỏ ửng, chỗ cằm dường như còn sưng lên.
Cảnh Vương muốn che mặt đi rồi lại không dám đụng tới, trước ngực đau như thiêu đốt, từng cơn từng cơn làm ông ta phải nâng chân lên đá bay ghế nằm bên người.
Vừa đá vừa hô lớn tiếng, “Người đâu! Người đâu!”
 
Đại nha hoàn bên người Cảnh Vương là Liễu Chi, lúc Minh Nhiễm tới đây, đúng lúc nàng ta đang ở góc viện tán gẫu với người khác.
Nghe thấy tiếng hét thảm thê lương, nàng ta mới hoảng sợ giật mình mà chạy tới,vừa vào cửa thì nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của Cảnh Vương.
Liễu Chi khác hẳn với những người hầu hạ khác trong viện, nàng ta là do Vân Thái phi tự mình dạy dỗ thành, biết chút quyền cước công phu, còn hiểu y lý.
Vừa nhìn thấy Cảnh Vương khó chịu tới mức muốn xé quần xé áo, nàng đẩy người đang chen chúc phía trước ra, “Vương gia, đừng động! Chớ lộn xộn!” Sau khi hét lớn hai tiếng, lại quay đầu sai bảo bà tử, “Còn ngây ra làm gì, bị điếc hay là mù, còn không nhanh lấy nước lạnh tới đây, sai người đi mời đại phu tới!”
Minh Nhiễm đứng trước nhất, dựa người vào cây cột, lạnh nhạt nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng bận rộn của bọn họ nhưng cũng không ngăn cản người đi lấy nước lạnh tới.
Liễu Chi cũng giữ lại hai tay đang vỗ phành phạch của Cảnh Vương lại, lại nhìn cả phòng chen chúc đầy người, cả giận: “Còn chưa cút ra ngoài, ở đây làm gì cho thêm loạn?”
Ở trong viện của Cảnh Vương nàng ta rất có uy tín, những nha hoàn bà tử phía sau nghe lời nhanh chóng lui ra ngoài, đương nhiên là người của Minh Nhiễm không đi, đứng im không nhúc nhích.
Có người đã lấy nước từ giếng tới, nước giếng lạnh thấu xương, dội một thùng xuống, cả người Cảnh Vương cũng thoáng yên ổn lại, phỏng trên người cũng bớt đi chút.
Cõi lòng chủ tớ hai người Cảnh Vương và Liễu Chi cuối cùng cũng an ổn hơn, rốt cuộc cũng nhìn thấy Minh Nhiễm.
Liễu Chi không nhận ra nàng nhưng nhìn thấy thau đồng bên chân nàng, kinh sợ lại ngạc nhiên đứng dậy: “Ngươi là người nào? Là ngươi làm ra? Thật to gan!”
Minh Nhiễm không biết nha đầu này tên gọi là gì, chỉ liếc nhìn một cái, Tử Thất đi lên tát văng cái tay đang chỉ vào nàng của nàng ta.

“Thứ không có mắt, còn không nhanh thỉnh an Vương phi.”
Liễu Chi lắp bắp: “Vương, Vương phi?”

Nghe hai người ta một câu ngươi một câu, cuối cùng Cảnh Vương cũng phản ứng lại rốt cuộc nữ tử mặc hồng y xa lạ này là ai.

Còn không phải là Vương phi Thiệu thị tránh ở Lan Trạch Viện bảy năm kia của ông ta!
“Thiệu Cẩm Nương!”
Đại phu còn chưa có tới, nước lạnh mới rồi cũng dịu đi, trên người ông ta lại bắt đầu nóng rát.

Cảnh Vương tức giận tới mức ngứa răng, mỗi chữ phun ra khỏi miệng đều như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, hận không thể cắn nát luôn.
 
“Ngươi điên rồi?!”
Hai mắt ông ta phun lửa lại thêm gương mặt bị phỏng kia, nhìn qua có vẻ rất đán sợ.
Minh Nhiễm hờ hững quay đầu, gọi Tang Cửu một tiếng.
Tang Cửu lại ôm bó gậy trúc kia đi lên, “Vương phi.”
Minh Nhiễm hơi gật gật đầu, rút ra một cây, nắm chặt trong tay, vung vung hai cái thử thử.
Ừm, không tệ, xúc cảm khá tốt.
Trong phòng không tiếng động, Cảnh Vương nhìn chằm chằm động tác của nàng, tầm mắt ghim vào cây trúc to chừng ba đầu ngón tay, theo bản năng mà lui về sau một bước.
Minh Nhiễm còn nhanh một chút, xách váy tiến lên, nâng một chân lên đập một lần vài ba cái, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Cảnh Vương lăn trên mặt đất, hít khí lạnh, mới rồi nước nóng dội xuống, ông ta còn có thể hét nhưng đau đớn mà nam nhân không thể chịu đựng nổi này khiến cho ông ta nghẹn tới mức gân xanh trên trán hằn lên, trên mặt đỏ ửng còn thoáng thấy vết bầm tím, yết hầu tắc nghẽn tới hoảng, đau đớn đến mức không thể thốt lên thành tiếng.
Hai người Vương công công và Tuân Miễn tiến vào sau nhìn thấy đều ngây người, trong lòng trống rỗng.
Cảnh Vương run rẩy, gian nan thốt ra mấy tiếng vụn vặt từ trong lồng ngực: “Lệ, lệ phụ(*)…..”
(*) Người phụ nữ độc ác.
Trên thực tế, lần đạp này ông ta có thể hoàn toàn tránh được, chỉ là mới rồi ông ta nhìn chăm chú vào cây gậy trúc nhìn có vẻ đánh người sẽ rất đau trên tay nàng kia, ai mà hiểu được nữ nhân độc ác này lại giảo hoạt gian trá như thế, ấy vậy mà gậy trúc chỉ để ngụy trang, phát đá này mới đang chờ ông ta đấy!

Tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng ông ta!
Thất Thất vốn đang hóng chuyện thuận tiện cổ vũ cho Minh Nhiễm thấy thế thì tí nữa cắn trúng đầu lưỡi, cô nhóc chọc chọc ngón tay, nhỏ giọng nói: “Người chơi, bạn đừng có mà đánh chết ông ta nha.”
Trong quá trình chơi trò chơi đánh chết người, bên giám sát mà tra ra, Thất Thất nàng đừng mơ tiếp tục là nhân viên phục vụ khách hàng, tám chín phần mười là phải đi tù đấy, khóc.
Lúc trước lúc ký hợp đồng, Minh Nhiễm đã tỉ mỉ xem qua, đương nhiên là hiểu được lo lắng của Thất Thất, nàng nói: “Yên tâm đi, ta biết đúng mực, tạm thời không chết được.”
Thất Thất nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Cơn đau xuyên tim vừa mới qua đi, Cảnh Vương cuộn tròn thành một cục, nhỏ giọng nức nở.
Tí nữa thì Liễu Chi bị dọa sợ ngất xỉu, “Vương gia, Vương gia người sao rồi?”
Nói xong hai mắt đỏ ngầu nhìn lên, kìm chế sợ hãi, lạnh lùng nói: “Vương phi, rốt cuộc người muốn làm gì?”
Minh Nhiễm nắm gậy trúc gõ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nói chậm rì: “Nhìn không ra à, bổn Vương phi đang ôn chuyện cùng Vương gia đó, nha đầu nhà ngươi thật không biết nhìn mặt đoán ý, lại không biết điều.

Chuyện giữa phu thê chúng ta, khi nào tới lượt ngươi khoa chân múa tay?”
Giày thêu màu trắng giẫm lên thảm thêu hoa bị té nước ướt sũng phát ra tiếng vang nhỏ, làn váy đỏ thẫm đung đưa, giống y như màu máu.
Minh Nhiễm đi lên trước, nhìn Liễu Chi, “Còn không tránh ra.”
Liễu Chi nào chịu động đậy, nàng ta biết võ, tuy là không dám ra tay với Vương phi thật nhưng che chở Vương gia để không bị Vương phi đả thương thì vẫn dư dả.
Nàng ta dang hai tay ngăn người lại, “Vương phi, một vừa hai phải thôi! Nếu để Thái phi và Thế tử biết được, người giải thích thế nào đây!”
Đại phu còn chưa có tới, lại để nàng động thủ, hôm nay vương gia phải chịu tội lắm!
Liễu Chi có chút nóng nảy, dư quang vừa chuyển, bóng dáng phía sau Tang Cửu bỗng dưng lọt vào tầm mắt, nàng ta vội vàng nói: “Thế tử, thế tử! Người mau ngăn Vương phi lại!”
Minh Nhiễm nghe tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Tuân Miễn đứng phía sau, vẻ mặt quái dị.
Cảnh Vương thương Thuận Ninh nhất nhưng cũng rất quan tâm tới nhi tử dưới gối gánh vác hy vọng này, hai cha con cũng không xem là thân thiết nhưng Tuân Miễn cũng có đôi phần kính trọng với vị phụ thân này.
Những việc ngày hôm nay dọa cho y nhảy dựng, lại nhìn thấy người nằm trên mặt đất chật vật đau đớn, đầu mày y nhíu chặt lại, chắp tay hành lễ, giọng nói nặng nề: “Hôm nay mẫu phi hành sự thật đúng là có chút quá, có chuyện gì mà cả nhà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tội gì phải quậy thành như vậy, khiến tất cả mọi người đều không thoải mái.”

Hắn không hiểu, một gia đình yên ả sao lại biến thành dạng này.

Trong trí nhớ lúc tuổi còn nhỏ, rõ ràng phụ thân rất nghiêm túc trưởng thành, mẫu thân hào phóng dịu dàng, cả nhà hòa thuận, ân ái ấm áp.
Nhưng mà bảy năm trước, mẫu phi không hề nói gì, không báo một tiếng mà dọn vào Lan Trạch Viện, từ đó không bước chân ra ngoài một bước, toàn bộ Cảnh Vương phủ đều thay đổi hoàn toàn.
Bảy năm, suốt bảy năm trời, thậm chí bà tàn nhẫn tới mức quyết tâm không nhìn y với Thuận Ninh một cái.
Với Cảnh Vương phi Tuân Miễn cảm thấy ỷ lại, cũng khát khao gần gũi, nhưng đúng thật là cũng oán trách bà nhiều năm như vậy cứ tránh mãi trong Lan Trạch Viện.
“Mấy năm nay tổ mẫu chăm sóc con với Thuận Ninh, lo lắng vất vả, ngài ấy lớn tuổi, càng không chịu nổi kích thích, mới rồi vì mẫu phi đại náo tiệc mừng thọ, giờ còn đang hôn mê.

Bây giờ người lại cùng phụ thân…..”
Hai tay rũ dọc cơ thể nắm chặt dưới lớp tay áo dài, bấm đến lòng bàn tay cũng thấy đau, “Mẫu phi, rốt cuộc ngài đang gây sự cái gì?”
Câu hỏi của y văng vẳng bên tai, nghe tới sao mà nực cười đến vậy.
@Con là đứa ngu hả? Hay vẫn là đứa con nít tóc để trái đào? Chỉ biết hỏi ta gây sự chuyện gì thôi à? Sao không biết động não mình đi, ngẫm nghĩ cho đàng hoàng vào, động tay động chân đi, đi mà tra xét xem? Chỉ biết hỏi ta, ngươi cũng chỉ biết bức ép ta! Chỉ biết trách móc mẫu thân của ngươi!”
Tuân Miễn xem như người duy nhất trên đời Cảnh Vương phủ nhớ tới.

Nếu không phải vì hắn, sao mà Cảnh Vương phủ có thể ngoan ngoãn nghe lời Vân Thái phi và theo ý Cảnh Vương.

Lúc năm đó phát hiện chuyện này, đã một đao đâm chết đôi gian phu dâm phụ đó rồi.
Ngay cả trước khi đau lòng tuyệt vọng dọn vào trong Lan Trạch Viện cũng đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ cho đứa con này.
Chỉ vì để y sống không có gánh nặng, cắn chặt răng nuốt ngược máu vào cũng tự mình cứng rắn nhịn xuống.
Cảnh Vương phủ là một người mẹ, vì để nhi tử khỏe mạnh trưởng thành, có thể chịu đựng không nói cho y biết chuyện muội muội chết thảm phá nát tam quan của y, không để y xa lạ với người duy nhất có thể che chở hắn là Vân Thái phi, , những điều này Minh Nhiễm đều có thể hiểu được.
Nhưng bảy năm này, vô số lần Tuân Miễn đứng ngoài của Lan Trạch Viện hỏi bà ấy tại sao lại làm như vậy, vì sao muốn làm như vậy?
Điều này nàng không hiểu lắm.
Thế tử Cảnh vương được người đề cử là hoàng đế đời kế tiếp, người có, năng lực có, bản lĩnh cũng không phải đạng xoàng, sao không chịu ra tay điều tra đi?
Là còn lười hơn cả nàng?

Nghĩ nghĩ chắc chắn không phải như thế.

Từ trước tới giờ, y chỉ đơn thuần nghĩ rằng vấn đề nằm trên người Cảnh Vương phi thôi.
Minh Nhiễm nhìn Tuân Miễn trước mặt, lại nghĩ tới Lý Mỹ nhân trong cung, sắc mặt biến đổi.
Hẳn là Cảnh Vương phi còn chưa biết nhi tử của bà với chất nữ Lý thị còn có dính dáng tới.

Nếu mà biết được, không biết sẽ tức tới mức nào.
Trượng phu với mẻ cả trên danh nghĩa, nhi tử với tiểu thẩm trên danh nghĩa….

Đúng là làm bậy hết sức.
Khóe miệng Minh Nhiễm run rẩy, ôm cổ tay, hợp hai cây trúc lại đánh lên đùi Tuân Miễn.
Nhưng bởi vì Cảnh Vương phi đã yêu cầu không được tổn thương tới Tuân Miễn, nàng cũng không dùng sức lớn lắm, quật hai cái thì dừng tay lại, cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ ngóng trông ngươi đừng có giống lão cha của ngươi, vi phạm nghịch lý, coi thường đạo đức.”
Dứt lời, nàng híp mắt nhìn y một cái thật sâu, sau đó quay đầu đi, gọi Tử Thất và Thôi ma ma kéo Liễu Chi đang chắn trước mặt ra.
Tuân Miễn bị ánh mắt giống như nhìn thấu nội tâm của nàng kia làm cho cả người chấn động, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng không có động tác gì, trong đầu luân chuyển tám chữ “vi phạm nghịch lý, coi thường đạo đức” này.
Liễu Chi biết võ công nhưng cũng không chống được nhiều người, bị mấy người Tử Thất kéo sang bên cạnh không động đậy được.
Liễu Chi bị túm qua, chỉ còn mình Cảnh Vương đang co rúm người bỗng cảnh giác hắn lên, ông ta nhìn Minh Nhiễm lắc lắc cánh tay, cây gậy kia lắc qua lắc lại, cả kinh quên cả đau, đứng thẳng người.
Cảnh Vương cong người lui về sau một bước, cả gương mặt đều vặn vẹo, da đầu tê dại như từng đợt kim châm vào, sợ nàng lại đá cho một cái, thế thì phía dưới xem như xong.
Thật ra lần này Minh Nhiễm không có đá ông ta, dù sao thêm một cước nữa, lão này sẽ bất động mất.
Nàng thẳng tay, gậy trúc trong tay chào hỏi với ông ta.
Sức lực cực lớn, không hề giả tạo chút nào.
Phải biết rằng……
Mới rồi là nước nóng tắm heo, bây giờ đánh mới có thể cạo sạch lớp lông cho ông ta được.
Ừm, nàng thật là một nữ nhân tàn nhẫn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui