Minh Từ từ Thanh Phong Viện về, ngay lập tức bảo Vụ Tâm đi tìm A Phù tới.
Tuy mới rồi Trình thị Minh Nhiễm mỗi người một câu làm nàng ta xấu hổ nhưng chuyện của thế tử Cảnh vương quấn chặt lấy lòng nàng ta.
Nàng ta không thể nào bỏ qua được, tốt xấu gì cũng phải nghe thành quả hai ngày theo dõi của A Phù.
A Phù vẫn mặc trang phục áo xám của gã sai vặt, sạch sẽ tươm tất, chắp tay thi lễ.
Trong mắt Minh Từ ám ám khó nhìn thấu được, hít một hơi sâu, hỏi chuyện chính.
Từ chuyện lớn tới chuyện A Phù đều đáp lại từng cái: “Sau khi hôm qua tiểu thư đi về, Thế tử đi Lễ bộ ngay, mãi đến chính ngọ mới tới Lâu Ngoại Lâu dùng cơm trưa với Tống tiểu hầu gia, giờ mùi lại tới công đường, mãi tới lúc mặt trời lặn mới trở về Vương phủ.”
Hắn thở một hơi: “Sau khi về lại Vương phủ, đầu tiên là đi thăm Thuận Ninh quận chúa, sau đó lại tới viện của Cảnh Vương phi một chuyến.
Vương phi không để ý đến ngài ấy nên trở về thư phòng luôn.
Muộn một chút thì thế tử Ninh Vương tới tìm ngài ấy ra ngoài uống rượu thuyền hoa, Thế tử từ chối, lên giường sớm.”
“Mãi tới giờ Mẹo hôm nay mới thức dậy, có vẻ như tâm trạng không tố, luyện kiếm trong rừng trúc nửa canh giờ, sau khi tắm gội một chập lại đi ngủ, không có chỗ nào bất thường cả.”
Theo A Phù thì tất cả đều bình thường nhưng Minh Từ nghe vào trong tai thì lại không nghĩ như vậy.
Nhất là nghe tới chuyện hôm qua y ở công đường cả ngày, ngay cả Thế tử Ninh Vương mời cũng từ chối hết.
Hôm nay dậy sớm tâm trạng lại không tốt, vì sao tâm trạng lại không tốt?
Không hiểu sao bỗng dưng nàng ta nhớ tới cái túi tiền màu trắng và Lý Mỹ nhân ở trong cung kia.
Bàn tay nàng ta nắm chặt chén trà, lại muốn mở miệng ra hỏi, ai ngờ lời còn chưa thốt ra thì bên ngoài Vụ Tâm đã rống lên thất thanh: “Người nào!”
Nghe bang một tiếng, mày nhíu lại, bình phong lưu li trước cửa nát tan tành đầy đất, vung tung tóe.
Nàng ta nâng tay áo che đi gương mặt trắng xanh của mình, trong chớp mắt thấy kinh hoảng, cũng không quan tâm tới bức bình phong mới tinh nhã mà nàng ta quý trọng nhất, nhìn ra ngoài cửa.
Một người mặc áo trắng như tuyết, ôm kiếm đứng giữa đình viện, vẻ mặt lạnh lùng, gương mặt tuấn tú, quan trọng nhất là, gương mặt đó có sáu phần giống với A Phù.
Tay nhéo cánh tay áo của Minh Từ căng thẳng, mím chặt môi.
Tuy nàng chỉ gặp mặt xa xa một lần nhưng lại nhớ rõ tướng mạo của người này.
Là Tống Hàm Sinh.
Giang hồ đệ nhất kiếm khách Tống Hàm Sinh.
Vụ Thanh Vụ Tâm đã vào nhà, che chắn trước mặt nàng ta, e sợ người nọ sẽ vọt vào, sai vặt thị vệ đã tới sân, còn có người nhanh nhẹn chạy đi tìm Minh Thượng thư và Trình thị, còn cảnh giác hơn chạy tới Kinh Triệu Phủ nữa.
Minh Từ đã bình tâm lại, nàng ta đẩy Vụ Tâm che trước người ra.
Nàng ta biết người này tới tìm A Phù, nhưng lại không thể nói thẳng được.
Toại mặt khải thanh hỏi: “Các hạ là người phương nào, tự tiện xông vào thượng thư
Ngoài mặt thì giả lả: “Các hạ là người nơi nào, tự tiện xông vào phủ Thượng thư là có chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ lâm nguy không sợ này đi, Minh Nhiễm cũng muốn vỗ tay tán thưởng nàng ta.
Tiếc ghê, tay đang ôm kiếm, không tiện vỗ được.
Nàng nghĩ nghĩ, Nhị tỷ tỷ đúng là bình thản ung dung hiếm có, đáng giá được khen ngợi, là muội muội sao nàng không ra vẻ một chút được chứ.
Trong lúc suy nghĩ nàng lại giơ một tay lên vỗ lên cạnh cửa, đùng một cái thủng một lỗ, đến cả khung xa nhà bên trên cũng rung rung theo, như là hưởng ứng.
Gỗ vụn bay đầy trong phòng, rơi vào mặt người, Vụ Thanh Vụ Tâm phất tay áo, Minh Từ che miệng, mũi có hơi ngứa, nàng ta muốn hắt xì mà không được, biểu cảm vặn vẹo.
A Phù còn lâu mới ở trong phòng chịu tội, vù một cái bay ngay ra ngoài.
Minh Từ cũng không chịu nổi, che mặt chạy ra, chống bàn đá hắt xì hơi mấy cái liền.
Mất mặt trước nhiều người trong phủ như thế, nàng ta cảm thấy vô cũng bất nhã, đỏ mặt ngay lập tức.
Mà bởi vì Minh Nhiễm đột nhiên ra tay, thị vệ trong phủ cũng xông lên.
Minh Nhiễm cười nhạt một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Chút trình độ thế này, đến cả kiếm cũng không cần rút.
Nàng dùng tay không cũng quăng ra được hết.
Ai, đúng là, cao thủ thì cô đơn.
Còn là cao thủ trong các cao thủ thì lại càng cô đơn.
Khó trách Tống Hàm Sinh thích giả ngầu lòi, đúng là lạc thú duy nhất trong cuộc đời này mà.
Nhưng mà Minh Nhiễm còn chưa duỗi tay, Minh Từ đã kêu lên một tiếng bảo thị vệ dừng tay.
Đùa gì đấy, ra tay với Tống Hàm Sinh là chê sống lâu quá à?
Nàng ta khẽ nhíu mi, tay chống lên bàn đá, tựa lá sen nõn nã mới nhú, mặc dù có hơi chật vật nhưng tư dụng cũng động lòng người.
A Phù nhìn nàng ta một cái, lại nhìn nhìn Minh Nhiễm, không có lên tiếng cũng không động tay chân.
Mà phía bên kia Minh Thượng thư đang đi cùng Tuân Nghiệp tới sân của Minh Nhiễm tìm người, chỉ là chỗ ở của hai tỷ muội Minh gia cần phải đi qua một con đường, gã sai vặt lại đang chạy loạn xông tới, đúng lúc đụng trúng bọn họ, xém tí nữa thì đụng trúng Minh Thượng thư.
Mấy ngày trước Tôn đại nhân mới bị Thánh Thượng giáo huấn giáo dưỡng trong nhà, khó làm được việc lớn, mặt Minh Thượng thư đen như đáy nồi, lạnh giọng trách mắng: “Khốn kiếp! Lỗ mãng hấp tấp, không ra cái thể thống gì.”
Gã sai vặt cũng bất chấp cáo tội, thở hồng hộc, kinh hoảng tới mức nói chuyện cũng lắp bắp, “Lão gia, xảy, xảy ra chuyện rồi!”
“Trong viện Nhị tiểu thư đột nhiên xông ra một người mặc y phục trắng cầm kiếm, đánh nhau rồi!”
Minh Thượng thư nghi ngờ không rõ, “Gì mà bạch nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng gã sai vặt mới thở ra một hơi, bẩm báo chuyện người nọ đột nhiên xuất hiện khi thế rào rạt tí nữa thì phá nát phòng ở.
Tuy là vì chuyện của A Phù mà Minh Thượng thư có hơi không vui với Minh Từ nhưng cũng rất là yêu thương nữ nhi này, nghe gã sai vặt nói xong cũng không khỏi nôn nóng bất an, quay đầu nhìn về phía người mặc áo choàng lụa trắng bên cạnh.
Tuân Nghiệp cười khẽ: “Không bằng cùng đi qua xem một chút.”
Người mặc y phục trắng cầm kiếm?
Dáng vẻ này, sợ là Tống Hàm Sinh nhỉ.
Minh Thượng thư chắp tay nói vâng, Tuân Nghiệp đi chậm, Minh Thượng thư trong lòng gấp gáp nhưng cũng không dám thúc giục, đợi hai người đi tới bên ngoài viện, Minh Nhiễm đã lại nhảy lên tường rồi.
Từ trên cao nhìn xuống, gió thổi làm y phục bay bay, đây mới là cách thức cao thủ ra mặt.
Vương công công nhìn bóng dáng người trên đầu tường, càng nhìn càng thấy quen mắt, vỗ nhẹ đùi, ai da một tiếng: “Kia không phải là Giang Châu Tống, Tống Hàm Sinh sao?”
Cái người tối qua lớn mất xông vào hoàng cung kia!
Vào lúc Vương công công đang nhăn mặt Minh Thượng thư đã vội vàng bước vào sân, khóe miệng Tuân Nghiệp cười cười, cũng chậm rãi bước vào theo.
Vương công công đi theo sau, thịt trên người rung rung, vội la lên, “Bệ hạ, lão Thẩm nói người này rất nguy hiểm, chớ tới gần mới tốt.”
Nghe lão Thẩm nói, một kiếm vung ra là có thể chém ngã một mảnh luôn đó.
Tuân Nghiệp đi xuyên qua cửa viện, dịu giọng nói: “Không sao cả.”
Bây giờ trong viện đã loạn thành một nùi, thị vệ ở trong sân đã sẵn sàng đón địch, Minh Từ nhìn cái lỗ thứ tư trên tường, trong lòng có hơi lạnh.
Nàng ta lặp lại câu hỏi lần thứ năm: “Các hạ không nói một lời, vừa tới đã hành sự như thế, rốt cuộc là muốn gì?!!”
Ngươi có thể trả lời một câu không hả???
Minh Nhiễm vẫn không để ý tới nàng ta, nàng đánh tới nghiện rồi, tay ngứa ngáy, nhịn không được còn muốn tung một chưởng nữa.
Ai ngờ ngón tay vừa mới giật giật, đột nhiên Minh Thượng thư quát một tiếng chói tai làm cho mấy con chim tước vừa mới bị dọa lại bay xa hơn chút nữa.
“Làm càn! Tự tiện xông vào phủ Thượng thư, trong mắt ngươi còn vương pháp luật lệ không hả?!!”
Trong lòng Minh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, lười phải nói câu nào với ông ta, tầm mắt chuyển động, đối diện với đôi mắt trong sạch của hoàng đế bệ hạ.
Hai chữ đến bên miệng lại nuốt trở về.
Đó là bạn trai nàng vừa mới có, bạn trai nàng chính là vương pháp luật lệ, không thể thiếu được, nói không có thì quá là tổn hại tình cảm rồi.
Minh Nhiễm lại không lên tiếng, Minh Từ sợ nàng lại ra tay đánh một chưởng, kéo kéo Minh Thượng thư lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, hỏi lần thứ sáu: “Các hạ rốt cuộc đến là vì chuyện gì!”
Minh Nhiễm im lặng nửa khắc, đuôi mắt nhếch lên, “Tìm người, gọi Tống Hoài ra đây.”
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng, không ra tay nữa, Minh Từ thoáng thở dài nhẹ nhõm.
Nàng ta nhìn A Phù, A Phù cũng nghe được phong thanh, y tiếp nhận ánh mắt của Minh Từ, nhíu nhíu mày, đánh giá người mặc áo trắng ôm kiếm trên tường, “Tìm ta sao? Ngươi là ai?”
Y lên tiếng, Minh Nhiễm mới chú ý tới y, mới rồi chơi hơi quá tay, cũng chưa có nhìn cẩn thận.
Rũ mắt nhìn hai chữ Tống Hoài thoáng qua trên đầu hắn, nhẹ chớp chớp mắt.
Ừ, đúng là con trai.
Đã xa cách hai tháng, mẫu tử trùng phùng, cảm xúc dạt dào, như sóng cuồn cuộn.
Minh Nhiễm thanh thanh giọng, mắt tràn lệ nóng, đi lên: “Con của ta!”
“Cuối cùng vi nương cũng tìm được con rồi!”
Giọng nói bi thiết, cảm xúc kích động, sợ tới mức Thất Thất buồn ngủ cũng phải tỉnh lại.
“…..” Lại nữa à, người chơi biểu đạt tình cảm đúng là có vấn đề, sách chỉ đạo diễn xuất đúng là đọc uổng công rồi.
Mà A Phù cũng bị kinh khiếp, nhìn người mặc y phục trắng xông tới, hai chân run lên, nháy mắt nhảy ra ba thước.
Đột nhiên y tránh ra, Minh Nhiễm ngẩn ra một chút, đổi hướng lại lướt tới.
A Phù thấy nàng lại qua đây, theo phản xạ chân run rẩy lại tính chạy.
Y nhảy đằng trước, nàng đuổi theo sau, hai người chơi đuổi bắt trong sân ngươi tới ta đi.
“……”
“……”
Người trong sân, im lặng quỷ dị.
Tuân Nghiệp nhếch nhếch khóe môi, cười thành tiếng.
Minh Nhiễm nghe thấy tiếng cười, động tác ngừng lại lại, nhảy lên một cái túm lấy người.
Tống Hoài là con trai Tống Hàm Sinh, ba tuổi đa lôi kiếm so chiêu với mình, vạch tới vạch lui trên đất.
Bây giờ 15-16 tuổi rồi, trên giang hồ đã là nhân vật đệ nhất, cho dù có mất trí nhớ thì bản lĩnh vẫn còn đó, sao có thể “thúc thủ chịu trói” chứ!
Y quay người đá chân, nhảy lên không trung, chốc lát đã đứng sau lưng nàng, động tác rất là tiêu sái phong lưu.
Y nhìn ra được cái người gọi y là con trai võ nghệ cực cao.
Trong đầu xoay trong, thân thể phản ứng cũng rất là nhanh, quay đầu muốn bỏ chạy, Minh Nhiễm nhanh tay lẹ mắt, giơ tay điểm huyệt y.
Động tác Tống Hoài khựng lại, nửa giương tay, giống như cánh chim đang vỗ phành phạch đột nhiên cứng lại, hơi thở nặn ra khỏi khớp hàm, nói: “Mau thả ta ra!”
Minh Nhiễm thở ra một hơi, vỗ vỗ trán hắn, nói: “Con trai à, đừng nóng nảy, để vi nương nói với con mấy câu trước đã.”
Tống Hoài: “…… Ngươi muốn nói gì?”
Minh Nhiễm không trả lời y mà hỏi ngược lại: “Nghe nói con mất trí nhớ?”
Tống Hoài muốn gật gật đầu, đáng tiếc bị điểm huyệt rồi, đành phải giật giật miệng, “…..A.”
Minh Nhiễm lại vỗ vỗ trán y, từ ái nói: “Một khi đã như vậy, con à, làm quen trước cái nha, ta là nương con.”
Tống Hoài: “…… Ồ.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, được rồi, giờ nên hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng rũ mắt nhìn Tống Hoài thật sâu, ấp ủ cảm xúc một lát.
Nàng run rẩy nâng mặt y lên, nặn nửa ngày cũng không nặn được nước mắt tình thương của mẹ, đành phải hạ thấp tiêu chuẩn, giọng nói nghẹn ngào, nhíu mi nhấp miệng, đơn đớn kịch liệt: “Con à, tuy là con mất trí nhớ, nhưng nương có một câu vẫn muốn nói cho ngươi.”
Tống Hoài: “……?”
Minh Nhiễm: “Con à… Nương rất yêu con!”
Tống Hoài nhìn người có gương mặt tựa y kia, vừa sợ vừa quẫn.
Nghe thấy câu nói đó thì hốc mắt đỏ ngay.
Đây, đây là nương y thật hả?
Thật là mẹ ruột y sao?!
…… Trời ơi, y thảm quá đi mất thôi!
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...