Tha thứ, xa vời quá đỗi
Dù chết đi, bay theo những vì sao, cũng không với tới được…
Tiếng nhạc xập xình, tiếng hò hét phấn khích, những điệu nhảy thác loạn điên cuồng, ánh đèn xanh đỏ hỗn tạp, mùi thuốc lá, mùi son phấn, mùi rượu bia,… Tất cả hòa lẫn với nhau tạo nên một khung cảnh hết sức bát nháo.
Rượu đậm lại rót tràn cả cốc, Gia Nguyên ngửa đầu uống cạn. Hơi rượu cay, nồng sặc, chảy vào dạ dày làm quặn lên từng cơn đau thắt, ruột gan như bị thiêu đốt. Mọi thứ trước mắt nhòe đi, đan đan nhập nhập vào nhau, không cách gì tách ra được…
Hắn không biết uống rượu, hắn là kẻ có tửu lượng kém nhất quả đất. Thế mà giờ hắn đang uống loại rượu mạnh nhất. Hắn muốn say!
Say để quên đi tất cả, hắn muốn thời khắc này hắn quên đi mọi thứ. Quên đi thù hận, quên đi đau đớn, quên đi ám ảnh, quên đi hoang mang, quên đi tuyệt vọng… Hắn chỉ muốn tìm đến thứ cảm giác trống rỗng.
Để cho hắn buông thả một lúc này thôi, để cho hắn đừng cắn răng gồng mình lên một lúc này thôi. Hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, yếu đuối, run rẩy. Hắn cảm thấy mọi thứ đều vượt quá sức lực của hắn. Hắn cảm thấy bế tắc. Hắn chỉ muốn quên tất cả đi. Bởi hắn đang đau đến không chịu nổi. Một nỗi đau lớn tạo nên từ vết cắt của muôn nỗi đau nhỏ đang lan tỏa trong mọi ngóc ngách tâm hồn hắn, đang gặm nhấm trái tim hắn, khiến hắn chỉ muốn gục xuống, buông xuôi hết tất cả. Hắn thật sự muốn bỏ hết mọi thứ lại sau lưng.
Không đúng…hắn thật sự muốn mình chưa bao giờ có mặt trên đời này. Hắn…lẽ ra không nên có mặt trên đời này!
Trống rỗng… không chứa bất kì một cái gì cả… trắng xóa…
Gia Nguyên lại rót rượu vào cốc, nhưng chưa kịp uống thì một bàn tay đã ngăn hắn lại. Người thanh niên đó giật ly rượu ra khỏi tay hắn, phẫn nộ ném xuống nền. Tiếng “choang” vang lên lạnh lùng, những mảnh thủy tinh bắn ra, như đâm toạc không gian huyên náo. Anh ta nắm tay hắn kéo mạnh, gầm lên tức tối:
- Sam! Ra khỏi đây mau! Em đang làm cái quái gì vậy hả?
Giọng anh ta rất trầm, rất khàn. Nó quen thuộc. Gia Nguyên dù đã say nhưng vẫn có thể nhận ra giọng nói này của ai… là Jang!
Anh mặc sức kéo hắn ra khỏi đó, tay anh nắm chặt lấy tay hắn, lôi đi. Ra khỏi quán bar, Gia Nguyên vùng vẫy, hắn đanh giọng gầm lên:
- Buông ra mau!
- Sam! Em bị điên rồi sao? Em có biết em đang ở đâu không? Em nghĩ gì mà lại vào đây uống rượu? Em điên rồi phải không? – Jang quát lớn.
- Mặc kệ tôi! Buông ra! – Gia Nguyên giật phắt tay lại, hắn trợn mắt lên, những đợt sóng tối tăm cuồn cuộn hung dữ.
- Theo anh về!
- Đã bảo mặc kệ tôi! Anh đi đi! Đi khuất mắt tôi! Cút đi!– Gia Nguyên xô Jang một cái thật mạnh, rồi lạnh lùng quay bước lại vào quán.
Nhưng Jang giữ chặt hắn lại, hai tay siết lấy vai hắn, giọng anh run lên vì giận:
- Vậy nói anh nghe! Giờ anh phải làm gì thì em mới chịu thôi cái trò tự hành hạ mình đi hả? Tại sao em lại đối xử với bản thân mình như thế? Em biết bộ dạng của em bây giờ thảm thương thế nào không? Gia Nguyên sẽ rất thất vọng! Cậu ấy sẽ rất thất vọng về em! Nghe anh! Sam, về đi! Anh cực kì ghét em bây giờ! Thảm hại! Tệ hại!
- Tôi muốn say! Tôi muốn quên tất cả! – Gia Nguyên gào lên, đôi mày cau lại đau đớn, mắt hắn vằn những tia đỏ au như máu – Tôi muốn trống rỗng! Tôi muốn say! Tôi muốn quên mọi thứ! Để tôi yên đi!
- Say thì sao chứ? Say thì giải quyết được gì? Em ngốc nghếch đến mức này sao? Tìm đến rượu để giết chết sự tỉnh táo của mình? Đồ ngốc này! Con ngốc! – Anh lay mạnh vai hắn.
- Tôi…không chịu… nổi nữa rồi! Mọi thứ…tôi quá mệt mỏi rồi! – Bờ vai mảnh khảnh của Gia Nguyên run lên bần bật, chân như chi chi mềm nhũn ra, không đỡ nổi sức nặng cơ thể. Hắn ngồi thụp xuống, thu mình lại, bất lực gục đầu, hai tay che lấy mặt, ngăn dòng nước mắt đắng cay tuôn trào khỏi khóe mi – Tôi… tôi… không biết phải làm gì cả… không biết phải làm gì…Jang…tôi không biết phải làm gì cả!
Jang xót xa nhìn hắn, tim thắt lại, một nỗi bồn chồn, hoang mang như cơn sóng thần nhấn chìm cả tâm hồn anh. Gia Nguyên thực sự bị tổn thương quá sâu rồi… Anh cũng ngồi xuống, cơn tức giận bỗng hóa thành chua xót, hơi thở anh cũng trở nên tái tê lạ thường. Nhẹ nhàng xoa tóc hắn, tay anh thô ráp, chẳng thể dịu dàng, nhưng nó vương vấn một sự đồng cảm ấm áp. Jang lên tiếng, nhẹ bẫng như không:
- Anh…hiểu cảm giác của em… anh rất hiểu! Không phải anh chưa từng trải qua. Sự bất lực ấy… anh hiểu rất rõ mà…
- Jang… Gia Nguyên của tôi rất hiền. Anh ấy lúc nào cũng cười, anh ấy rất hay xoa đầu tôi, rất hay thơm lên tóc tôi, rất hay tết tóc cho tôi…Anh ấy chưa bao giờ mắng tôi một câu…Anh ấy chưa bao giờ nổi giận với tôi. Anh ấy rất hay ôm tôi vào lòng rồi thủ thỉ với tôi: “Anh cám ơn bố mẹ vì đã cho anh có em gái. Anh cám ơn bố mẹ, vì đã để Sam nhỏ lại bên cạnh anh. Anh cần Sam. Rất cần!” … Gia Nguyên của tôi luôn bảo vệ tôi… Dù mọi người quay lưng với tôi, anh ấy vẫn luôn đứng cạnh tôi, mỉm cười với tôi…Nhưng tại sao…anh ấy lại chết đi? Tại sao không phải là tôi? Gia Nguyên của tôi đâu có làm hại ai? Anh ấy rất hiền mà! Tại sao lại giết anh ấy? Tại sao… không phải là tôi? Người tốt như anh ấy đáng bị như vậy sao? Tôi thật không hiểu nổi! Sao có thể vô lý như thế! Jang! Anh nói xem… kẻ xấu xa như tôi đây tại sao lại không bị trừng phạt? Tại sao lại đổ điều khủng khiếp ấy lên đầu Gia Nguyên? Công bằng ở đâu? Gia Nguyên của tôi đã phải chịu rất nhiều oan ức, chịu rất nhiều dằn vặt và đau khổ…Tất cả là vì tôi! Vì tôi đây này! Anh thấy không? Tôi rất khốn nạn! Tôi là kẻ khốn nạn nhất đời! Tệ hại không chấp nhận được!
- Sam! Không phải như thế! Tại sao em lại oán trách bản thân mình hả? Em đâu có làm gì sai? Gia Nguyên không bao giờ muốn em thế này!
- Tôi là kẻ xấu! Tôi tổn thương tất cả mọi người! – Gia Nguyên lắc đầu, khổ sở khóc không ra tiếng – Tôi tổn thương Tiểu Mạn. Tôi tổn thương Hồng Quân!
- Em…
- Phải! Đáng ra ngay từ lúc đầu tôi phải dứt khoát với tình cảm của mình. Lẽ ra tôi phải tránh xa anh ấy. Lẽ ra tôi không được yêu anh ấy. Tôi không được phép yêu ai cả! Kẻ khốn nạn như tôi không có quyền yêu, không có quyền được yêu. Yêu sẽ làm tổn thương người kia! Tôi đã không dứt khoát. Tôi đã do dự trước tình cảm quá lớn của anh ấy… Tôi đã không thể lạnh lùng trước Quân… Là do tôi ích kỉ! Là do tôi …
- Yêu một người thì có gì là sai? Tình cảm, em có thể ngăn cản được nó sao Sam? Yêu là thứ duy nhất mà con người ta không thể lên kế hoạch. Trái tim không có bất kì kế hoạch nào. Em biết là trái tim luôn vô tội. Đừng mạt sát mình như thế! – Jang xót xa nhìn Gia Nguyên như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bơ vơ, lạc lõng, thiếu thốn tình thương, bao giờ cũng cay đắng tự hỏi mình đã làm gì sai mà bất kì ai cũng quay lưng lại với mình. Cái tư thế vò võ ấy của Gia Nguyên khiến lòng anh chạnh lại. Tiếng nấc của Gia Nguyên làm anh hình dung như cả thế giới này đang quay lưng với hắn. Hắn bị bỏ rơi, một cách không thể nào tàn nhẫn hơn.
- Jang… từ trước tới nay tôi luôn khóa kín trái tim mình, tôi tự chui vào một chiếc hộp rồi khóa lại. Trong lúc tôi cảm thấy ngột ngạt nhất, thiếu dưỡng khí nhất, Quân đã mở nó ra…Anh ấy coi trọng tôi, anh ấy tin tôi, anh ấy chăm sóc tôi, anh ấy luôn dành cho tôi những gì tốt nhất… Nhưng…tôi đã làm gì với anh ấy? … Để anh ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm sao? Để anh ấy vì tôi mà lao đầu vào lửa sao? Sao tôi có thể làm thế? Tình cảm của Quân … tôi đã tự tay mình ném vỡ… tôi muốn anh ấy quên tôi đi, tôi muốn anh ấy bình yên. Anh ấy đã đủ khổ sở lắm rồi! Tôi không muốn mình hủy hoại anh ấy. Hồng Quân đã khổ sở vì tôi nhiều lắm rồi! Jang! Tôi buông tay anh ấy là đúng phải không?
Jang không trả lời. Anh không có câu trả lời. Đầu óc anh bời bời, ngổn ngang những lời an ủi vô nghĩa lí. Anh không biết phải nói gì với Sam cả. Buông tay người mình yêu nhất là đúng hay sai? Ích kỉ giữ chặt và lạnh lùng quay đi, đâu mới là điều nên làm? Gia Nguyên rất cần được yêu thương, nhưng, số phận quá nghiệt ngã. Yêu thương cũng trở nên một thứ xa xỉ, không cách gì với đến. Gia Nguyên đã quá thiệt thòi…
Gia Nguyên say rượu, khóc thảm thiết, đem tất cả những cay đắng, kìm nén trong lòng hòa cùng nước mắt mà khóc ra. Hắn nói rất nhiều, nói về anh trai, nói về Tiểu Mạn, nói về Hồng Quân. Nói về Dương Minh Kha… Đau đớn biết chừng nào!... Gia Nguyên nói đến khan cả cổ họng, nói đến khi kiệt sức.
…
Đêm khuya vắng lạnh, người thanh niên chậm rãi rảo bước trên con đường nhựa tối tăm, trên lưng cõng theo một tên say rượu. Jang lấy điện thoại ra, lướt lướt trên danh bạ tìm đến một cái tên quen thuộc, gọi:
- Jully! Anh tìm được Sam rồi! Mau xuống dưới mở cửa đi! Anh đưa Sam về!
…
Jully hốt hoảng, đỡ lấy Gia Nguyên một thân nồng nặc mùi rượu. Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Cô đưa hắn lên phòng, thay quần áo cho hắn rồi đắp chăn cẩn thận, sau đó quay xuống dưới lầu. Người thanh niên cao lớn kia vẫn đứng đó, trầm mặc dựa vào tường. Thấy cô trở lại, anh hỏi:
- Sam có lên cơn sốt không? Lúc nãy anh thấy cô ấy hơi nóng.
- Là do rượu mạnh thôi! Không phải triệu chứng sốt! – Jully dịu giọng, vén lọn tóc dài ra sau tai.
- Vậy em chăm sóc Sam nhé! Anh về đây! Khuya lắm rồi! – Người thanh niên hôn lên trán cô rồi xoay người định quay ra cửa. Nhưng Jully nắm chặt tay anh lại níu lại, giọng cô vang lên đầy nghi hoặc – Khoan đã! Anh cứ như vậy mà đi sao Hải Đăng?
- Hả? – Hải Đăng nghiêng đầu nhìn cô.
- Anh biết nãy giờ mình gọi Gia Nguyên là gì không? Sam? Anh có gì để giải thích với em? – Đôi mày thanh của Jully cau lại – Sao anh biết Gia Nguyên là Sam? Em chưa bao giờ hé răng nửa lời về việc này!
- Em cần một lời giải thích? – Hải Đăng nhướn mày - Ồ, thì ra từ trước đến giờ anh chưa nói em nghe chuyện này sao?
- Ý anh là gì?
- Anh đãng trí đến thế này rồi sao? – Hải Đăng thở dài, vỗ trán mình mấy cái đầy bất lực, rồi anh thì thầm - Nếu anh nói ngay từ đầu anh đã biết Gia Nguyên là con gái thì sao? Nếu anh nói ngay từ đầu anh đã biết cô ấy là Cao Khiết Sam, em gái song sinh của Gia Nguyên thì sao?
- Anh… tại sao lại biết? – Jully thảng thốt, hai mắt tròn lên kinh ngạc.
Tại sao lại biết? Câu hỏi thú vị đấy! Hải Đăng thở hắt ra một hơi, rồi nở nụ cười nhạt, anh vuốt tóc cô, khẽ khàng hỏi:
- Thế từ trước đến giờ Sam có bao giờ kể cho em nghe về một anh chàng hacker luôn theo dõi và hỗ trợ cô ấy chưa? Cái anh chàng đẹp trai và tài hoa số một quả đất ấy?
- Ý anh là… Jang Brown ấy hả? Có! Sam rất nhiều lần nói với em về anh ta! (nhưng mà đâu có nói là anh ta đẹp trai với tài hoa số một quả đất) – Jully chớp mắt – Liên quan gì đến anh?
- Tại sao em không hỏi là: “ Are you Jang Brown?” nhỉ? – Hải Đăng chẹp miệng mất hứng, mắt đảo tròn một vòng.
- Anh… anh…- Jully hai mắt tròn xoe, chỉ tay vào mặt anh, lắp ba lắp bắp – Anh… lẽ nào là…
- Sao lại “lẽ nào”? Siêu hacker đẹp trai, thông minh, tài giỏi từng hack hệ thống bảo an của chính phủ cả trăm lần chính là anh! IT’S ME! – Hải Đăng trang trọng tạo dáng ngả mũ cúi chào.
Jully mặt xanh um như tàu lá chuối, đứng bất động hóa đá, nhất thời á khẩu không nói nên lời. Cái quái gì thế này? Hôm nay Trái Đất rơi ra khỏi trục à? Hay Mặt Trời bỗng nhiên yêu đời, hôn Địa Cầu, làm ai đầu cũng nóng cháy não?
Hải Đăng…không phải trên trường học rất tệ sao? Trong khi Jang Brown lại vô cùng… thông minh, vô cùng tài giỏi. Một siêu hacker đâu phải ai muốn làm là làm được? Nếu không muốn nói là não kẻ đó sinh ra đã nhão nhoét chất xám. Cô kinh hoàng mấp máy môi:
- Thành tích… học tập của anh…
- Ây! Anh không như Sam đâu! Anh không thích làm nổi! Học giỏi làm cái gì? Thành tích cao sẽ bị biến thành chân sai vặt của thầy cô! Ngu gì dính vào? Điểm số là vũ khí giết người! Anh không phải thằng ngốc đi phục vụ không công cho hội đồng sinh viên! Học càng tệ lại càng được thảnh thơi! – Hải Đăng kích động khua tay múa chân loạn xạ lên.
- Đây là chuyện tiếu lâm hài nhất em từng nghe! Không thể tin được!
- Còn nhiều chuyện khó tin hơn nữa kia! Thân phận của anh chẳng là gì cả!
- Nói vậy là anh đã biết người giết Gia Nguyên là ai?
Nụ cười phè phởn trên môi Hải Đăng vụt tắt, đôi mắt đen thẳm tự dưng trở nên tối tăm, đôi mày trầm xuống lãnh đạm, giọng anh vang lên lạnh lùng:
- Jully, mọi quần áo Sam mặc, giày dép Sam mang đều là em mua phải không?
- Đúng vậy! – Jully gật đầu khó hiểu, câu hỏi này chẳng có chút gì liên quan đến đề tài họ đang nói cả.
- Những đôi giày nào Sam hay mang nhất chắc chắn em biết rất rõ?
- Vâng… - Jully ngập ngừng, cau mày nhìn anh – Sao anh hỏi thế?
- Vậy em giúp anh chuyện này! – Hải Đăng mở chiếc cặp da nhỏ của mình, lấy ra mấy con chip điện tử vi mạch. Anh thả vào tay Jully, nghiêm túc dặn dò – Bây giờ em giúp anh…
Gia Nguyên không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, cổ họng khô đắng, cả người ê ẩm hết lên. Hắn rất khát nước. Gia Nguyên mệt mỏi đảo mắt một lượt quanh căn phòng mình đang ở. Đây là…
Cạch! – Cửa phòng mở ra, Jully bê một khay thức ăn, khói nóng bốc lên nghi ngút, lan tỏa ra không gian một hương thơm dìu dịu của hành lá và chút cay cay của kim chi.
- Giờ mới chịu tỉnh sao con Ngố kia? – Jully lườm Gia Nguyên một cái, đặt cái khay xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt hắn.
- Tớ…sao lại ở đây? – Gia Nguyên gãi gãi đầu, mái tóc ngắn rối bù lên như tổ quạ.
- Lại quên tất tần tật mọi thứ rồi chứ gì? Cậu giỏi nhỉ? Bữa nay biết đi bar uống rượu nữa cơ! Nói tớ nghe, cậu có phải bị tẩy não rồi không?
- Đi bar?... Uống…uống rượu? – Gia Nguyên hai mắt tròn xoe, mấp máy môi thảng thốt. Có sao? Hắn chẳng nhớ gì cả! Một tí tẹo cũng không? Hắn… thực sự đã đến nơi đó sao? Còn uống rượu nữa?... Rượu?... Ôi Trời!
- Còn trưng bộ mặt nai đó ra nhìn tớ á? – Jully lên giọng, cô hung hăng búng một cái thật mạnh vào trán hắn làm hắn nhảy dựng lên vì đau – Ghê thật! Còn dám nốc nguyên cả chai Brandy nữa! Về nôn đến sập nhà tớ! Cậu muốn tớ cạo đầu cậu phải không? Đá vào chùa đi tu giờ!
- A… tớ không nhớ gì thật mà! Tớ đã uống rượu sao? Kì vậy? – Gia Nguyên khổ sở kêu lên.
- Ồn quá! Ăn mau đi! Đúng là cái đồ “khôn nhà dại chợ”! Bắt chước bọn trẻ trâu đi uống rượu khoe khoang chứ gì? Không biết lượng sức mình! Say chết đi sống lại! – Jully đẩy bát canh nghi ngút khói đến trước mặt hắn.
- Gì thế “Mommy”? – Gia Nguyên cầm thìa lên khuấy khuấy, hít hà một hơi vẻ thích thú.
- Canh giải rượu đấy! Ăn đi cho cái đầu heo của cậu thông ra! Đồ đậu hủ kho tiêu! – Vốn tiếng Trung của Jully rất khiêm tốn nhưng hễ khi nào cô nàng chửi mắng người là nó lại phong phú hết chỗ nói.
- Ngon quá! – Gia Nguyên vui vẻ uống canh, cơn khát cháy trong cổ họng qua một giây đã dịu lại. Hắn cắm cúi ăn, một lúc sau, như sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn ngẩng lên, cau mày nhìn Jully – Mà tại sao tớ lại ở nhà cậu nhỉ? Tớ say mèm rồi, sao có thể đến đây chui vào phòng cậu rồi trùm chăn ngủ ngon lành vậy chứ?
- A… cái đó… - Jully ngập ngừng, Hải Đăng dặn cô là nếu Gia Nguyên có hỏi cũng không được nói ra việc đêm qua anh xuất hiện để đưa hắn về. Anh không muốn hắn truy ra tung tích của anh, hiện tại anh đang giữ khoảng cách với hắn và bí mật theo dõi hắn, để phục vụ cho kế hoạch của riêng mình. Jully chớp mắt một cái rồi nhéo tai hắn – Đồ đậu hủ! Đem qua là ai lè nhè trong điện thoại bảo đến đón hả? Tớ còn phải trả tiền rượu giúp cậu nữa! Thật xấu xa! Trả lại tiền cho tớ! Trả tiền!
- Ây, buông ra! Đau mà! Trả tiền lại là được chứ gì? – Hắn nhăn nhó, xoa xoa tai mình – Cậu sao lúc nào cũng dùng đến bạo lực thế? Không thể dịu dàng với tớ một chút sao? Cứ như bà dì ghẻ! Jully dì ghẻ!
- Này! Còn dám nói thế? – Jully đập bàn đứng phắt dậy.
- Thì sao? – Gia Nguyên nhăn nhở cười, xong túm lấy cái gối sau lưng chọi thẳng về phía cô – Dì ghẻ!
- Á, con này láo! – Jully cũng vơ lấy cái gối ôm bên cạnh, tới tấp đập vào Gia Nguyên.
Một trận hỗn chiến xảy ra trong căn phòng nhỏ, gối lông vũ bị tung hứng đến rách ra, lông vũ trắng ngần bay khắp cả phòng. Tinh khiết…
…
Dây chun trên đầu bỗng đứt, tóc Jully bung xõa, phất lên một cái, lộn xộn hết cả nếp, rối bù. Sam ngừng tay, cười xòa:
- Công lực vẫn yếu như thường! Chưa lần nào hạ gục được tớ!
- Bà đây còn tích nhân tích đức cho con cháu, chưa dở hết “binh pháp” ra đó, bà mà dùng tuyệt chiêu thì đừng có mơ mà sống sót lết ra khỏi đây! – Jully hắng giọng, đưa tay vuốt vuốt lại tóc.
Mái tóc của cô vàng óng tựa như ánh nắng mặt trời pha với mật ngọt, những đợt sóng gợn lên bồng bềnh tự nhiên. Sam thả chiếc gối trên tay xuống, tiến lại chỗ cô bạn, mỉm cười hiền hòa:
- Để tớ tết tóc cho cậu được không?
- Cậu biết tết sao? – Jully nhướn mày không chút tin tưởng – Đến chải đầu còn chưa xong mà dài tay vậy?
- Đừng có rẻ rúng tớ! – Sam khịt mũi, cầm lấy chiếc lược trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường – Đừng có coi thường tớ như vậy, ít ra tớ cũng biết tết sam chứ!
- Đừng bứt hết tóc tớ là được! – Jully ngồi thẳng lại để cho Sam chải tóc.
Tóc Jully có mùi thơm nhẹ, mềm mại luồn qua những đường rãnh lược nhỏ xíu, chảy xuống tay Sam. Sam chia tóc ra, chậm rãi tết. Từ trước đến giờ luôn là Jully làm những việc này cho cô, còn cô chưa bao giờ chăm sóc cậu ấy. Jully lo cho Sam từng tí một, hơn cả bạn bè, cứ như chị gái chăm em gái, hay đúng hơn là, mẹ chăm con gái mình, vô cùng tỉ mỉ.
Hơi thở Sam trở nên nhẹ bẫng, tay cô run run:
- Jully này, còn nhớ… chúng ta đã gặp nhau thế nào không?
- Hứ! Sao không nhớ được? Cái con bé gian xảo nào đó suýt chút nữa vạch trần thân phận giả trai của mình làm mình oán đến muốn bóp cổ nó, thì làm sao mình có thể quên? Nghĩ lại vẫn thấy không thể nào tha thứ!
- A…nói thật nha! Lúc đó tớ rất hâm mộ cậu! – Sam mỉm cười, thỏ thẻ.
- Vì tớ cool quá chứ gì? Con gái đứa nào nhìn chả mê? Đến tớ còn tự mê! Bỗng dưng cảm thấy lúc đó mình giống chàng Naxit trong “Thần thoại Hy Lạp” thế! – Jully vui vẻ lấy trái táo trên khay, ngoặm một miếng thật to.
- Cậu rất mạnh mẽ! Nhìn cách cậu chơi bóng rổ tớ thấy cá tính của cậu rất tự do! Không bị bất cứ điều gì ràng buộc cả! Hoàn toàn tự do tự tại!
- Phải, tớ là người tự do. Tự do đến nỗi nhiều người lầm tưởng tớ phóng túng! – Jully nhai táo rào rạo, trong giọng có pha loãng một chút buồn bực.
- Cậu đến một tí phóng túng cũng không có! Cậu thật ra rất sâu sắc! Cậu biết nhiều nhưng không nói nhiều. Mỗi câu cậu nói với tớ đều là một lời khuyên, cô đọng và sâu nghĩa! – ngón tay Sam nhẹ nhàng luồn qua kẻ tóc Jully, cô bình thản nhận xét.
- Phải không vậy? Cậu đang khen tớ đấy à? – Jully bật cười ngạc nhiên – Sam Sam của tớ bữa nay biết nói cả mấy lời này? Cậu thật sự là bị rượu tẩy não rồi phải không?
- Lời tớ nói là thật! Đôi lúc, tớ cảm giác như cậu là mẹ của tớ chứ không phải bạn! Không chỉ thấu hiểu theo kiểu bạn thân, cậu còn chăm sóc tớ từng li một. Trên đời này chẳng có người bạn thân nào như cậu cả. Tớ nhớ khi nhỏ cậu bao giờ cũng nhất quyết không cho tớ tự bấm móng tay, cậu bảo đó là chuyện của cậu… Nghĩ lại thấy thật hài hước! Làm gì có người bạn thân nào đến giày dép tớ mang, áo quần tớ mặc cũng đích thân chọn chứ? Cậu quá quan tâm tớ rồi! Cậu khiến tớ muốn dựa dẫm! Chẳng tự lập được!
- Ý cậu là tớ tập hư cho cậu chứ gì? – Jully cười giòn tan, lại cắn thêm một miếng táo – Chăm sóc cậu là sở thích của tớ. Tớ từ nhỏ đã thích chơi búp bê, tự nhiên một ngày “nhặt được” một con “búp bê” biết đi, biết nói, nên tớ không kìm lòng được, đành phải “túm đầu” nó về chăm sóc a!
- Xong làm “mẹ hờ” của con “búp bê” đó luôn! – Sam cũng mỉm cười – Cậu cứ như gà mẹ của tớ. Nếu một ngày tớ không còn để cậu chăm sóc thì cậu sẽ làm gì?
- Haha, tớ chỉ có hứng thú chăm sóc ỗi mình cậu mà thôi! Dù cậu có đào hố chui xuống thì tớ cũng xới lên cho bằng được. Sao có thể chạy trốn tớ chứ?
- Ý tớ là… ví dụ như … một lúc nào đó tớ thực sự không tồn tại nữa thì cậu sẽ cảm thấy thế nào? – Giọng Sam rất nhỏ, tựa hồ tan ngay nơi đầu lưỡi.
- Cậu không tồn tại nữa? – Jully nhai táo, khẽ lắc lư đầu – Tớ không biết…chắc là sẽ cảm thấy trống rỗng. Tớ sợ cảm giác ấy… cảm giác trống rỗng rất kinh khủng!
Nhưng rồi đột nhiên cô khựng lại, quay phắt lại nhìn Sam:
- Sao cậu lại hỏi tớ như thế? Cậu có phải định làm gì điên rồ không? Tại sao lại hỏi tớ cái cảm giác về sự tồn tại của cậu? Cậu…
- Không có gì đâu! Tớ chỉ hỏi bâng quơ thôi! Cậu suy nghĩ nhiều quá! – Sam ngắt ngang lời Jully, hiền lành mỉm cười – Tớ thì có thể làm gì điên rồ chứ?
- Ai tin? Đến Brandy cậu còn nốc nguyên cả chai được thì sao biết được cậu sẽ còn làm những gì! – Jully lằm bằm – Cậu không được hỏi tớ như thế nữa! Tớ sẽ giận đấy! Cậu không được phép “biến mất” hay “không tồn tại” gì gì đó! Tớ nhất định sẽ túm cậu lại! Không cho cậu đi đâu hết!
- Đã bảo là tớ chỉ nói bâng quơ thôi mà! – Sam khịt mũi – “Mommy” của tớ sao tớ có thể bỏ lại?
- Đúng! Nếu không tớ sẽ cho băm cậu ra làm đậu hủ kho tiêu! À không, là ếch Sam xào xả ớt! Hay vịt Sam quay Bắc Kinh, gà Sam xé trộn hành tây,… đại loại thế!
- Tết xong rồi! – Sam ngắm nghía mái tóc dài bung xõa của Jully lúc nãy giờ đã gọn gàng, những đợt sóng vàng đan kết vào nhau mềm mại, óng lên sắc mật ngọt ngào.
Jully soi gương, xong mỉm cười, gương mặt thanh tú sáng ngời:
- Chà! Không thể xem thường Sam Sam của tớ! Thích quá đi! Sau này thường xuyên giúp tớ tết tóc nhé?
- Ừ… - Sam khẽ khàng quay đi.
Jully nhìn mình trong gương, tiện thể nhìn luôn cả Sam, đôi mày thanh nhướn lên:
- Sam! Tóc phải cắt lại đi! Dài ra rồi! Mới cắt lại cách đây ba tuần, giờ đã dài phủ tai rồi nha! Đưa đây tớ cắt!
Cô nhanh nhảu nhảy xuống giường, chạy ra tìm khăn choàng lớn, bê cái khay đựng kéo, lược của mình vào:
- Tóc nhanh dài quá! Màu đen cũng hơi nhạt rồi, nó đang chuyển sang nâu. Khoảng hai tuần nữa nhuộm lại là vừa!
Rồi cô khéo léo choàng khăn cho Sam, cầm lược chải chải lại tóc Sam, đưa kéo lên, bắt đầu tỉa tót. Tiếng kéo của Jully rất ngọt và rất điêu luyện, Sam bất giác mỉm cười:
- Jully! Tớ rất tự hào về cậu! Xinh đẹp này, tài năng này, tốt bụng này, đảm đang này. Chàng trai nào rước được Jully của tớ về làm vợ thì thật có phúc! Anh ta sẽ được Jully chăm sóc, sửa soạn thật tốt!
- Cái đó cũng cần phải nói? Tớ đây là mẫu con gái hoàn hảo của thế kỉ hai mốt mà! – Jully lên giọng tự sướng.
- Phải! Jully của tớ rất hoàn hảo! Là cô gái đáng ngưỡng mộ! – Sam dịu dàng – Cậu nhất định phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, phải tìm được ình người yêu thương cậu nhất, trân trọng cậu nhất, khiến cậu cảm thấy hạnh phúc nhất! Phải sống thật tốt!
- Đó là điều đương nhiên! – Jully chăm chú tỉa phần tóc mai.
- Jully này… cảm ơn cậu!
- Về điều gì?
- Về tất cả mọi thứ!
Sam cúi mặt, Jully tập trung cắt tóc, cô không để ý rằng nơi khóe mắt của Sam, một giọt lệ trong suốt, nóng hổi vừa trào ra, lăn dài trên gò má nhợt nhạt…
Naxit : một nhân vật trong “Thần thoại Hy Lạp”, vì kiêu ngạo mà bị nữ thần Aphrodit trừng phạt, suốt đời phải đơn phương chính mình.
Gia Nguyên nhìn những thông số đang chạy ào ào trên màn hình netbook, đôi mày thanh khẽ cau lại. Hắn bật máy đàm, bắn tín hiệu đến một địa chỉ IP quen thuộc. Một giây sau, đã có tín hiệu trả lời:
- Vâng! Tôi nghe cô chủ!
- Edward, địa chỉ mật hiện tại của tổ chức kia đã tra ra chưa?
- Tôi vừa tìm được! Sẽ gửi qua cho cô ngay bây giờ!
- Tốt lắm Edward! – Gia Nguyên trầm giọng, khóe môi nhạt khẽ nhếch lên – Gửi cả sơ đồ tòa nhà đó sang cho tôi! Cặn kẽ từng li từng nét một!
- Vâng thưa cô chủ!
…
Cầm bản fax in sơ đồ tòa nhà mười chín tầng trong tay, Gia Nguyên hít một hơi thật sâu. Đây là địa điểm mật của DM. Tọa độ 67’ 24 phía Nam, nằm tại một vị trí kín đáo, ít gây chú ý nhất, hơn nữa lại có vỏ bọc của một khách sạn lớn. Rất khó để phát hiện!
Hắn nén hết thông tin về tòa nhà vào một tệp dữ liệu rồi gửi qua một địa chỉ IP. Máy đàm nháy lên một vết đỏ, Gia Nguyên bắt tín hiệu, lắng nghe chất giọng trầm ấm của người đàn ông trung niên:
- Tệp dữ liệu con vừa gửi cho bố là gì vậy Sam?
- Con muốn nhờ bố việc này! – Gia Nguyên nhấc ly cà phê đen lên nhấp một ngụm, vị đắng làm hắn tỉnh táo.
- Bố có thể giúp gì cho con gái?
- Tệp dữ liệu con vừa gửi cho bố là sơ đồ của một tòa nhà mười chín tầng. Phiền bố nghiên cứu thông số và tính toán để tìm giúp con đâu là điểm yếu của tòa nhà này. Vị trí nào là vị trí không an toàn nhất của nó. Và… với độ chấn động Richter bao nhiêu thì có thể khiến tòa nhà này sụp đổ! Sụp – đổ - hoàn – toàn! Nát vụn thành bụi, không còn lại bất kì một dấu vết gì về sự tồn tại nữa!
…
Lướt qua những con số chi chít trên màn hình, đôi mắt sắc sảo của Aiden trở nên tối tăm. Cầm cây bút cảm ứng từ, ông khoanh tròn những vòng màu đỏ rồi bắt đầu tính toán, phân tích. Con chuột không dây trong tay liên tục di chuyển, những tiếng click click vang lên khô khốc.
Tìm vị trí yếu nhất? Bao nhiêu độ Richter là đủ đánh sụp nó hoàn toàn? Con bé đang có ý định gì đây?
Hơi thở của người đàn ông trung niên trở nên nhẹ bẫng, giọng ông trầm tịch vang lên trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối:
- Eris Cullen… Con gái em rốt cuộc đang có tính toán gì? Anh…đột nhiên có dự cảm không lành chút nào…Eris, giọng của nó lúc nãy trong máy đàm thực sự rất lạnh lùng. Lạnh lùng đến đáng sợ…
Gia Nguyên siết chặt tay, vò nát cả tài liệu đang đọc, trong đôi mắt trăng khuyết, một màn sương dày đặc bao phủ, che khuất những cơn sóng thần đang cuồn cuộn bên trong.
“Hãy tập hoài nghi tất cả… có thể người làm con tin tưởng nhất lại chính là kẻ thù đấy. Đừng tin bất kì ai!” … Ngay từ đầu bố đã dặn hắn như thế, nhưng hắn quá ngốc, quá ngây ngô, quá dễ trao niềm tin vào người khác.
Dương Minh Kha. Hắn thực sự đã rất tin anh. Chưa bao giờ nghi ngờ, có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến việc anh đã nhẫn tâm giết chết người đó.
Trong mắt hắn, anh là chàng trai vô cùng ấm áp, tốt bụng đến kì lạ. Anh đã khiến hắn tin đến độ muốn dựa dẫm, tin đến độ sẵn sàng lao ra đỡ cho anh khi thấy anh gặp nguy hiểm, tin đến độ cảm thấy được yêu thương khi anh ôm hắn, khi anh xoa đầu hắn, tin đến độ cảm thấy bình yên, được bảo vệ khi dựa vào vai anh mà ngủ… Hắn đã đặt trọn niềm tin vào anh. Bởi vậy nên mới đau đớn không chịu nổi, đau đớn đến độ tưởng mình có thể chết đi…
Trước giờ hắn chỉ bị anh đùa giỡn. Đùa giỡn?...Đúng vậy! Hắn quá ngốc! Những kẻ ngốc bao giờ cũng để người khác lấy mình ra làm trò đùa rồi tự mình bị những nỗi đau đó nhấn chìm, tự mình bị hành hạ và ngạt thở. Một vố quá đau! Thảm hại!
Gia Nguyên nhớ lại vết chai trong lòng bàn tay anh. Một vết chai dài, nằm ở vị trí đặc biệt. Hắn biết đó là vết chai của người dùng súng cực kì thiện xạ. Là do dùng súng mà tạo thành. Nhưng hắn đã không hề nghi ngờ. Bởi hắn tin.
Hắn nhớ lại lời nói khoan hòa của anh trong lễ hội Mùa Đông khi nhận vai phó giám mục Claude Frollo: “ Vai diễn này là dành cho tôi! Tôi sinh ra để diễn nó!”
Anh cố tình nói như vậy phải không? Anh đang đùa giỡn hắn phải không? Chính miệng anh đã nói vậy bởi anh chính là kẻ gian ác như Frollo, dùng lớp vỏ hiền từ, nhân hậu để che đậy bản chất xấu xa, độc địa bên trong, dùng nụ cười ấm áp để che đậy nụ cười thâm hiểm, lạnh lùng, dùng vẻ đạo hạnh để che đậy những tội ác mà chính tay mình đã gây ra. Anh ngang nhiên tuyên bố trước mặt hắn như vậy, thích thú quan sát nụ cười tin tưởng của hắn. Hắn đã tin.
Còn gì sỉ nhục bằng việc không nhận ra kẻ thù của mình? Còn gì ngu ngốc bằng việc trân trọng và yêu mến kẻ đã giết chết anh trai mình? Còn gì đau đớn bằng việc tin tưởng tuyệt đối vào kẻ ngay từ đầu đã lừa dối mình? Còn gì phi lí bằng việc lao đầu vào nguy hiểm để cứu kẻ mình căm thù bấy lâu nay?
Cảm giác bị lừa dối như lưỡi dao bén rạch nát niềm tin của hắn. Cảm giác bị phản bội như một hố sâu không đáy mà khi đã sảy chân sẽ không cách nào trở lên được, cứ rơi mãi, rơi mãi, ngày càng ngạt thở trong nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Gia Nguyên dường như đã đi đến tận cùng nỗi đau, đã chạm đến cái đáy của hố sâu điêu linh, tuyệt vọng ấy, đã để niềm tin chết đi vì sự ngột ngạt. Tâm hồn hắn chết rồi, lương tâm hắn chết rồi, ý thức và sự tự chủ của hắn đã chết rồi, bởi vì hắn đã… đánh mất niềm tin vĩnh viễn. Gia Nguyên bây giờ không cứu vãn được nữa, không bao giờ tin vào bất cứ điều gì nữa…
- Chính tôi sẽ phá hủy tất cả! Chính tôi sẽ giết chết anh, sẽ hủy hoại anh. Dương Minh Kha… tôi sẽ bắt anh trả cái giá đắt nhất. Mọi đau khổ anh gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại hết. Niềm tin của tôi anh đã đập vỡ, anh đã đùa giỡn tôi, lừa dối tôi, phản bội tôi…Không thể nào tha thứ được! Tôi sẽ HỦY HOẠI hết tất cả! Dương Minh Kha! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Không – bao - giờ!
…
Nhận được kết quả từ bố, Gia Nguyên liền liên hệ với Kaylee, hắn hạ giọng lạnh lẽo, từng hơi thở buốt giá, đôi mắt trăng khuyết tăm tối, những đợt sóng ánh lên xanh rờn, tựa hồ lửa địa ngục:
- Kaylee, nhận thông số rồi ngay lập tức tạo bom thư 7.5 độ Richter cho tôi! Tầng hầm của chúng, khoang thứ ba, một phần tám cung tròn, viên gạch số 66… Hiểu ý tôi chứ?
- Vâng, tôi hiểu! Cô chủ cứ tin vào tôi! – Giọng Kaylee khàn khàn lãnh đạm.
Gia Nguyên ngắt tín hiệu, khóe môi hắn cong lên, vẽ ra một nụ cười mỉm quỷ dị, đôi mắt xanh ngắt, từ đáy rực lên một luồng sáng, như ánh đuốc địa ngục:
- Đợi đi Dương Minh Kha!
Đã đến lúc Gia Nguyên đánh thức…con ác thú ngủ quên nơi sâu thẳm của mình dậy. Ác thú…
Tầng hầm tòa nhà mười chín tầng tại tọa độ 67’24 phía Nam…
Người thanh niên bước đến nơi quẹt thẻ, áp thẻ của mình vào khung laze, một tiếng pip vang lên và cửa mở ra. Anh lạnh lùng tiến vào trong, từng bước chân băng lãnh lướt trên hành lang rộng.
- Phong! Hôm nay đến phiên trực của cậu phải không? – Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Phong quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang ngồi ở một bàn văn thư gần đó, khẽ gật đầu.
- Có muốn tôi đi cùng cậu? DM ra lệnh kiểm tra lại toàn bộ đợt hàng X- 79, tôi có thể giúp cậu một chút!
Phong đứng yên đợi ông ta sắp xếp lại giấy tờ rồi hai người cùng đi xuống tầng hầm.
…
Tầng hầm được xây dưới lòng đất, rất rộng. Phong cầm đèn pin đi song song bên cạnh người đàn ông trung niên, đôi mắt sắc sảo quét mọi ngõ ngách trong tầng hầm. Họ đi qua khoang thứ nhất, khoang thứ hai. Đến khoang thứ ba, Phong chợt dừng lại, nhìn đăm đăm vào bên trong.
- Sao thế? Hàng chứa ở khoang sáu cơ mà?
- Đến nơi rồi! – Một chất giọng trầm khàn lạ hoắc vang lên làm người đàn ông trung niên giật mình, ông quay phắt sang, sửng sốt nhìn Phong – Cậu…
Một khẩu súng giảm thanh kề gáy ông ta, mũi súng lạnh ngắt, tựa như phát ra một luồng điện mạnh làm tê liệt toàn cơ thể. Ông ta ngẩng mặt, thu gọn nụ cười ma quỷ của Phong vào võng mạc.
Một tiếng “Đoàng!” vang lên rất khẽ, tựa như tan ngay vào không gian tĩnh lặng. Người đàn ông trung niên hai mắt trợn dọc lên, rồi như một thân cây bị đốn, từ từ khuỵu xuống dưới chân Phong. Máu từ sau gáy tuôn ra, tạo thành một vũng tanh ngọt, đỏ lừ.
Phong lạnh lùng đá ông ta qua một bên rồi tiến vào khoang ba.
Một phần tám cung tròn. Viên gạch số 66. Phong cẩn thận đếm, hắn tiến đến đúng vị trí đó, nhẹ nhàng đặt một vật kim loại hình lập phương xuống. Những vệt laze đỏ từ chiếc hộp đều đều nháy lên. Phong lấy một thùng hàng bên cạnh để lên, che khuất nó.
Ổn!
Phong bình thản quay ra ngoài, lại quẹt thẻ để ra khỏi cửa tòa nhà. Hệ thống camera sau mười phút bị nhiễu sóng mới bắt đầu hoạt động lại, bỏ qua tất cả những cảnh tượng vừa xảy ra dưới tầng hầm.
…
Từng bước thong dong tiến lại chiếc mo to màu bạc của mình, người thanh niên đưa tay lên cổ, kéo mạnh.Roẹt! – Một tiếng xé rách rất mảnh vang lên, mặt nạ bong ra. Sau lớp mặt nạ, gương mặt đậm đà son phấn dần xuất hiện. Kéo luôn đầu tóc giả xuống, những lọn tóc thật đỏ rực xõa xuống vai. Kaylee bật máy đàm, bờ môi đỏ mọng cong lên vẽ ra một nụ cười kiêu bạc, sắc lạnh:
- Thưa cô chủ, nhiệm vụ hoàn thành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...