Đập vỡ quả cầu tâm can trong suốt
Giết chết mọi hy vọng và niềm tin
Hãy bước đi trên những gai nhọn đời mình
Tôi không cần em! Tôi không cần ai cả!
- Ôi Trời! Xem kìa! Cao Gia Nguyên thay người yêu rồi sao? – Các sinh viên nhìn xuống hành lang trường, xôn xao.
- Người đi bên cạnh cậu ấy là Diêu Thục Nhi mà! Cậu ấy đá Tiểu Mạn?
- Trông tình tứ thế kia thì chắc Dương Tiểu Mạn bị đá thật rồi!
- Tội nghiệp quá!
Bước chân Tiểu Mạn cứng lại, tựa hồ bám rễ dưới đất. Cô nhìn theo hướng các sinh viên đang túm tụm chỉ trỏ, đôi mắt xám tro mở to đầy sửng sốt.
Bộp! – Xấp tài liệu trên tay cô rơi xuống làm các sinh viên giật mình. Họ quay lại, thấy Tiểu Mạn đứng đó trân trối nhìn xuống hành lang, gương mặt nhỏ trắng bệch, cô bé lắc đầu, lùi lại một bước. Rồi vội xoay người lao đi.
Tiểu Mạn thấy Diêu Thục Nhi cả người dính sát lấy Gia Nguyên, tình tứ choàng cổ hắn. Còn hắn…hắn cũng ôm eo cô gái kia, vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Gia Nguyên…sao lại hành động như thế?
…
- GIA NGUYÊN! Anh đứng lại! – Tiếng Tiểu Mạn tức giận vọng đến từ phía sau.
Gia Nguyên dừng chân, ngoảnh lại nhìn cô một cái. Cô bé thở dốc, hai mắt đỏ hoe, đôi môi tái nhợt. Nhưng ánh mắt thả qua Tiểu Mạn chưa đến một giây, hắn lại lạnh nhạt quay phắt đi, tay vòng sang eo Thục Nhi, kéo cô ta lại gần mình hơn, xem như không nhìn thấy Tiểu Mạn.
Tiếng chân Tiểu Mạn dồn dập, cô bé đứng chắn trước mặt hắn, trong đôi mắt xám tro, những đợt sóng cuộn lên không ngớt, giọt nước mắt nặng trĩu bắt đầu trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
- Mới ban ngày ban mặt đã đi làm kì đà cản mũi rồi! Đúng là đồ mặt dày! Mau tránh ra đi! – Thục Nhi gằn giọng khó chịu, tay ôm chặt lấy tay Gia Nguyên, nũng nịu áp mặt vào vai hắn – Anh xem cô ta kìa! Thật dở hơi!
- Gia Nguyên… cô ta với …anh… sao lại… - Tiểu Mạn mấp máy môi, trái tim như bị đè nén xuống, vô cùng ngột ngạt.
- Cút! – Gia Nguyên nhìn cô, bật ra một từ duy nhất, mắt xanh rờn ánh lên những tia lạnh thấu xương.
Tiểu Mạn ngây người, môi run lên sửng sốt. Thục Nhi liền mạnh tay xô cô bé ra, mắt nheo lại, nở một nụ cười khinh bỉ:
- Không nghe anh ấy nói gì sao? Mau cút đi! Đừng có ngán đường chúng tôi! Hồ ly tinh!
- Hồ ly tinh? Cô nói tôi sao? – Tiểu Mạn thở nhẹ. Sắc xám tro trong đôi mắt ướt đẫm lệ thoáng chốc đen thẫm lại. Giọng cô đanh lại - Dựa vào đâu mà dám nói mấy từ đó với tôi?
- Dựa vào đâu? – Thục Nhi bật cười, khóe môi đỏ mọng cong lên, vẽ ra một nụ cười nửa miệng cay độc, giọng the thé – Cái thứ người như cô mà cũng lí lẽ này nọ hả? Còn trưng bộ mặt ngây thơ, yếu đuối đó ra! Cô lừa được ai chứ? Cùng đàn ông ra ra vào vào khách sạn rồi còn cố tỏ vẻ thánh thiện làm gì? Ai tin? Trông thật kinh tởm! Kinh tởm hơn cả hồ ly tinh!
- Câm miệng đi! – Tiểu Mạn gầm lên. Trên đời này, cô ghét nhất những ai dám xúc phạm phẩm tiết của mình. Nói xấu cô, cô còn có thể bạt nhược bỏ qua, nhưng một khi đã động đến phẩm tiết, cô nhất định không bao giờ để mọi thứ yên phận.
- Ha, cứ nói đấy, thì đã sao? Đứa con gái giả tạo! À quên, cô… cũng đâu còn là con gái nữa, nhỉ?
Tiểu Mạn trừng mắt, không do dự vung tay giáng thẳng vào mặt cô ta một cái tát rõ mạnh, răng lợi như nghiến cả lại nộ phẫn:
- Ăn nói cho cẩn thận! Đừng ngậm máu phun người!
- Dám đánh tôi? – Thục Nhi sờ bờ má đỏ rực của mình, trợn mắt lên điên tiết. Cô lao ngay đến, giật lấy tóc Tiểu Mạn, định đánh vỡ mặt con ranh to gan này. Nhưng chưa kịp ra tay thì Gia Nguyên đã lên tiếng, giọng đanh lại sắc lạnh:
- Thục Nhi! Bỏ đi!
- Nhưng…
- Đánh cô ta chỉ làm bẩn tay em! Loại người đê tiện như thế đừng động vào tốt hơn. Bẩn thỉu!
Câu nói của Gia Nguyên làm máu trong mạch Tiểu Mạn như đông lại, cô ngước lên nhìn hắn, không thể nào tin nổi:
- Gia Nguyên… anh sao vậy? … Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
- Giả tạo! Đừng có lừa dối tôi bằng thái độ đó!– Ánh mắt tối tăm của hắn rọi thẳng vào cô, sự khinh miệt toát ra không chút giấu giếm.
- Lừa dối?...Em… lừa dối anh…khi nào?
- Cô không biết đã lừa dối tôi khi nào sao? – Gia Nguyên đột nhiên cười lạnh một tiếng.
- Anh xem cô ta nói gì kìa Gia Nguyên! Này! Giả tạo cũng vừa phải thôi, đừng có tham lam gom hết giả tạo của thiên hạ vào mình như thế! – Thục Nhi lại trở về vị trí bên cạnh Gia Nguyên, tình tứ ôm lấy vai hắn, khẽ thì thầm vào tai hắn, nhưng đủ để Tiểu Mạn có thể nghe thấy lời nói của cô – Cô ta không biết, hay là…cố tình tỏ ra không biết vậy anh nhỉ?
Rồi, Thục Nhi ngạo nghễ rút từ túi xách ra một xấp ảnh, vung tay quăng thẳng vào mặt Tiểu Mạn, lại cất cái giọng the thé chua nghiệt lên:
- Tự đi mà xem mình làm gì! Đừng có ép người ta phải giúp mình lột mặt nạ!
Liếc nhìn những tấm ảnh phủ đầy trên sàn, tim Tiểu Mạn như ngừng đập, một luồng điện chạy dọc cơ thể, làm tê cứng cả các thớ thịt… Ảnh chụp Tiểu Mạn ôm hôn một chàng trai lạ say đắm, rồi tay trong tay dắt vào một khách sạn lớn, dáng vẻ hết sức ám muội. Cô cứng nhắc ngước lên nhìn Gia Nguyên, nước mắt đắng ướt nhòe gương mặt nhỏ:
- Anh tin những thứ này? Anh…không tin em?
- Chứng cứ rành rành ra đó còn giả vờ khóc lóc cái gì? Muốn diễn kịch thì đi chỗ khác mà diễn, muốn chúng tôi bố thí ột chút thương hại sao? Đừng mơ! – Thục Nhi cười khẩy rồi ôm lấy tay Gia Nguyên, nũng nịt kéo đi – Đi thôi anh! Thứ hồ ly tinh như nó không đáng để chúng ta bận tâm!
- Là cô đúng không? Cô cố tình ghép ảnh để hãm hại tôi đúng không? – Tiểu Mạn siết chặt tay rít từng tiếng qua kẽ răng.
- Tôi không rảnh rỗi đến mức ấy! – Thục Nhi điềm tĩnh nhún vai một cái, cười khiêu khích – Và…tôi cũng không bẩn thỉu đến mức suốt ngày diễn kịch trước mặt Gia Nguyên như thế!
Tiểu Mạn xồng xộc bước đến, nắm chặt lấy tay Gia Nguyên, cô nức nở thanh minh:
- Gia Nguyên! Anh biết mà! Em không phải loại người đó! Em tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện đó! Anh phải tin em! Anh biết em không phải như vậy! Không bao giờ như vậy!
- Cút đi! Còn dám động vào Gia Nguyên nữa! – Thục Nhi tức tối định đẩy Tiểu Mạn ra, nhưng Gia Nguyên ra hiệu cho cô ta im lặng.
- Tin sao? Cô không làm những việc kinh tởm đó với tôi? Cô không lừa dối tôi? – Gia Nguyên nâng gương mặt nhỏ đẫm lệ của Tiểu Mạn lên, ôn nhu mỉm cười, tay nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt đi.
- Em không! – Tiểu Mạn cắn môi, lắc đầu khổ sở.
- Tại sao tôi phải tin? – Giọng Gia Nguyên rất nhẹ.
- Vì anh là bạn trai của em! – Đôi mắt xám tro choán đầy sự tổn thương – Anh phải tin em vì anh là bạn trai của em!
- Bạn trai? – Gia Nguyên cười lớn trong sự sửng sốt của Tiểu Mạn. Rồi nụ cười ấy lụi tàn dần trên khuôn miệng nhạt, ánh mắt hắn nhìn cô cực kì đáng sợ, cơn sóng thần dữ tợn như tung phá cả cái sắc xanh băng giá, làm đồng tử hun hút sự lạnh lùng - Cô nghĩ tôi thích cô sao? Ngây thơ vậy sao?
- Ý anh… là gì?
- Chỉ có đồ ngu mới không nhận ra trước giờ tôi chỉ đùa bỡn với cô. Tại sao tôi có thể thích cô chứ? Thích một con nhỏ ngốc nghếch sao? Tôi đâu có rảnh hơi vậy! Huống hồ gì con nhỏ đó còn ngang nhiên lừa gạt tôi, xỏ mũi tôi nữa chứ! Dựa vào đâu mà cô bảo tôi là bạn trai của cô? Dựa vào đâu mà nói tôi thích cô? Tôi, chỉ - bỡn – cợt – cô mà thôi! Bây giờ thì chán rồi! Chát ngắt! Tôi cảm thấy dị ứng khi phải chạm mặt với cô! Tôi chỉ cảm thấy kinh tởm!
Từng lời phát ra từ miệng Gia Nguyên làm Tiểu Mạn điếng người, trái tim nhỏ bé tựa như bị xiên ngang, vỡ ra từng mảnh…
Tổn thương, đau đớn, bàng hoàng, đắng cay…
Cái gì mà chỉ bỡn cợt với cô? Cái gì mà chán cô rồi?
- Nghe thấy chưa đồ hồ ly tinh? – Thục Nhi cười hiểm, tay chân hệt như con rắn, quấn lấy Gia Nguyên – Anh ấy chỉ đùa giỡn với cô thôi! Cô tưởng mình tốt lành lắm sao? Còn dám diễn kịch lừa gạt anh ấy. Thứ người như cô chỉ đáng bị người ta phỉ nhổ! Càng cố tỏ ra mình ngây thơ, thánh thiện lại càng kinh tởm! Gia Nguyên chỉ xem cô như một thứ tiêu khiển thôi! Bây giờ chán rồi thì anh ấy chẳng tiếc gì mà không vứt vào sọt rác! Cô đừng mơ lừa gạt anh ấy lần nữa! Nghe cho rõ đây Dương Tiểu Mạn! Người Gia Nguyên yêu là tôi!
- Không cần phải nói nhiều với cô ta! Bẩn miệng! Thục Nhi, đi thôi! – Gia Nguyên liếc Tiểu Mạn bằng thái độ xen giữa dửng dưng và khinh ghét. Nụ cười vẽ ra trên khóe môi nhạt đánh dấu một sự tuyệt tình. Xong, lạnh lùng xoay lưng rời đi.
- Từ nay đừng có mò đến quấy rầy Gia Nguyên nữa! Anh ấy bây giờ chỉ xem cô như đồ bỏ đi. Nếu còn tự ình là người thì đừng mặt dày quá như thế. Không khéo vì thứ hồ ly tinh như cô mà anh ấy phải bị dị nghị này nọ. Gia Nguyên yêu tôi, anh ấy không bao giờ để tâm đến con ngốc như cô nữa đâu Dương Tiểu Mạn! - Thục Nhi cười lạnh rồi không ngần ngại xô Tiểu Mạn ngã xuống nền. Sau đó chạy theo Gia Nguyên, tình tứ khoác tay hắn, cô ta quay đầu nhìn Tiểu Mạn đang bần thần ngồi trên sàn, giữa mớ ảnh lộn xộn, mắt ánh lên những tia khiêu khích đến gai người.
Bóng hai người đó đã khuất khỏi hành lang dài, nhưng Tiểu Mạn vẫn ngồi bất động như vậy, nước mắt lã chã tuôn rơi, bờ vai nhỏ run lên bần bật …
Sao Gia Nguyên có thể đối xử với cô như thế? Sao Gia Nguyên lại không tin cô? Sao Gia Nguyên lại đem cô ra đùa bỡn, làm trò cười trước mặt thiên hạ?... Gia Nguyên thực sự không thích cô ư? Một chút cũng không ư?
Đau quá! Tim cô vỡ vụn…Đau đớn quá!
- Tiền của cô đây! – Gia Nguyên lạnh nhạt đưa phong bì ra cho Thục Nhi – Cám ơn đã phối hợp!
- Không có gì! Người được lợi là tôi mà! – Thục Nhi mỉm cười, nhận phong bì rồi bỏ vào túi xách. Cô ngước lên nhìn Gia Nguyên vẻ thông cảm – Cậu…chắc phải tổn thương lắm mới hành động với Tiểu Mạn như vậy. Tôi không biết tại sao cậu lại chọn cách này nhưng mà cậu chắc chắn đã chịu đau nhiều hơn Tiểu Mạn rất nhiều!
- Tôi… làm tổn thương cô bé … - Gia Nguyên đột nhiên run rẩy. Thục Nhi ngây người nhìn đôi mắt đỏ au của hắn. Gia Nguyên là kẻ nổi tiếng lạnh lùng, cô thực sự không bao giờ tưởng tượng được Gia Nguyên lại có thể có những biểu hiện yếu đuối như bây giờ.
Giọt lệ cô đơn lăn trên gò má hắn, bờ môi Gia Nguyên mím chặt, giọng hắn khản đặc, vô cùng cay đắng – Tôi làm tổn thương Tiểu Mạn rồi… Tôi làm đau Tiểu Mạn rồi… Ánh mắt của Tiểu Mạn lúc nãy…tan vỡ… Tôi đã làm đau cô bé rồi!
…
“Tiểu Mạn, hãy ghét tôi đi! Hãy căm hận tôi! Hãy lãng quên tôi… để còn có thể tiếp tục chấp nhận những điều tồi tệ hơn phía trước.
Tiểu Mạn, phải mạnh mẽ lên. Đừng yêu mến tôi nữa, bởi như thế sẽ tổn thương không cách gì chịu được.
Em phải hận tôi thật nhiều, để khi tôi tổn thương em, em sẽ không quá đau đớn. Em phải tập chịu đựng từ bây giờ để không gục ngã trước điều kinh khủng tôi sẽ làm trong tương lai.
Phải tập đối mặt với sóng gió, phải tập đi trên gai nhọn, phải tập nhìn cuộc sống không chỉ có màu hồng. Tiểu Mạn phải thật mạnh mẽ, cứng rắn, phải đứng vững dù có tai họa gì ập đến. Tập làm quen với nỗi đau đi!
Tôi sẽ làm em tổn thương. Tôi sẽ làm em mất mát. Tôi sẽ đẩy cho em gục ngã. Tôi sẽ không dừng chân trước ánh mắt khẩn khoản của em. Tôi sẽ đi đến cùng của sự tàn nhẫn.
Tôi không cần em nữa đâu! Tôi không quan tâm em nữa đâu!
Đã đến lúc em phải lớn rồi…”
…
Quan sát hết mọi việc vừa xảy ra, thân ảnh trên kia nở một nụ cười nhạt rồi nhanh chóng lẩn khuất vào bóng tối…
“Rốt cuộc cũng đến lúc cô ấy thực sự trở tay…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...