Sam bước ra từ căn phòng ấy, gương mặt thoáng hiện ra trong bóng tối đặc quyện, đám giúp việc đang mải mê với công việc lau chùi bỗng khựng lại. Họ bàng hoàng khi nhận ra trước mắt mình là cô chủ. Gương mặt trắng bệch không chút thần sắc, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên những tia như máu, khuôn miệng nứt nẻ, nhợt nhạt, làn da trở nên xanh trong xanh lọc, cô gầy không thể tưởng tượng được.
Sam chậm rãi đi đến, đôi mắt nhìn họ lạnh ngắt, họ cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt nhanh qua sống lưng, giọng cô vang lên yêu ớt, khản đặc, tưởng chừng không có âm thanh nào nghe được:
- Bố tôi đâu?
- Thưa tiểu thư… ông chủ đang…ở trong phòng khách!
Nhấc từng bước nặng nề, cô xuống cầu thang. Đám giúp việc thoáng rùng mình, cô chủ thực sự rất đáng sợ!
Ông Aiden đang chăm chú vào mục báo, khi thấy cô, ông vội vứt sang một bên, nét sửng sốt thoáng qua trên gương mặt đậm thời gian, ông bước đến dìu cô vào sofa. Nhìn gương mặt tiều tụy, hốc hác đáng sợ kia, ông thấy lòng mình nặng trĩu:
- Con chưa khỏe đâu Sam à, nên nghỉ ngơi thêm đi, con gầy đi nhiều lắm đấy… Bố hiểu phần nào nỗi đau của con, nhưng con đừng tự hành hạ mình như thế!
Cô không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt đầy ắp lo âu của ông, đúng vậy, chỉ có ông mới hiểu cô vừa trải qua chuyện gì, giọng cô trầm mặc, lạnh tanh:
- Con sống với bố bao lâu rồi?
Ông chần chừ một lúc rồi đáp:
- Khoảng bảy năm, sáu tháng!
- Khoảng thời gian như vậy đã đủ cho bố hiểu con người con chưa?
- Ý con là gì?- cách cô nói chuyện với ông thật lạ lùng, Sam chưa bao giờ hỏi ông những câu như thế.
- Bố chắc đã hiểu khi con quyết định làm gì thì không có ai có thể cản được con rồi chứ?
Ông Aiden đặt tách trà xuống đứng phắt dậy, ông run rẩy nhìn Sam , nói như thế không phải con gái ông đang nghĩ đến chuyện dại dột gì chứ? - Sam à…- giọng ông mất hẳn vẻ bình tĩnh.
- Thưa bố, con muốn nói với bố điều này, xin bố đừng kích động!
- Sam, con…
- Xin để con nói! Bố biết Gia Nguyên là gì của con, bố nói bố hiểu nỗi đau của con? Được rồi, nếu bố hiểu thì xin để con trở về Trung Quốc!
- Sam, con đang nói cái gì vậy. Một lần như vậy chưa đủ sao?
- Lần này con đi để xác nhận!
- Xác nhận ư? Xác nhận cái gì?
- Con muốn xác nhận… cái chết của Gia Nguyên!
Nghe nhắc đến Gia Nguyên, Aiden Ivan im bặt, ông không biết phải nói gì lúc này, không dám nhìn vào đôi mắt của Sam, lòng ông rối bời. Lần trước nó về để chứng kiến anh nó chết, lần này nó về để xác nhận lại cái chết ấy, liệu có được không?
Ông day day hai bên thái dương, cơn nhức đầu dữ dội bất ngờ ập đến khiến ông khó chịu, hai mắt nhắm nghiền để lông mày nhíu chặt lại và để bật ra tiếng nghiến răng ken két. Sam vẫn ngồi yên, nhìn ông bằng ánh mắt bình thản, cơ hồ không hiện lên bất kì nỗi lo lắng nào, tiếng nói cô chỉ phảng phất một sắc cô tịch, lạnh lùng:
- Cái chết của anh con có uẩn khúc, chắc chắn vậy, con cần biết điều gì khiến anh hành động như vậy.
- Con biết đấy, họ đã xác nhận đó chỉ là…1 vụ tự sát…không có nhân chứng…-
Ông Aiden cố nói, mặc cho hơi thở đứt quãng, khó nhọc. Cứ mỗi lần cơn đau đầu xuất hiện, ông lại cảm thấy khó thở vô cùng.
- Không có nhân chứng? Bố nghĩ họ nói như vậy là có cơ sở vững vàng sao?- lông mày cô khẽ nhướng lên- con biết nhân chứng là ai?
- Ai…?
- Cao Khiết Sam!- gương mặt cô băng lãnh không chút cảm xúc. Cái điều đáng sợ nhất mà ông Aiden nghĩ đến rốt cuộc cũng đến. Ông biết rõ ý định của Sam, và nó cũng đã khẳng định ông không thể cản trở nó.
Cơn nhức đầu của ông mỗi lúc một kinh khủng, những giây thần kinh căng ra tưởng chừng như sắp đứt, ông chỉ biết xót xa nhìn Sam- đứa con gái tội nghiệp kia, ông biết ánh mắt của nó tức là duy nhất còn đợi cái gật đầu của ông nữa mà thôi. Ông lặng lẽ chống hai tay vào tường, cố dìm những cơn đau xuống và chậm rãi quay lại phía Sam:
- Con chấp nhận… nguy hiểm? Chấp nhận hi sinh tính mạng mình để tìm hiểu lí do?
- Phải!
- Ta …không biết nên làm gì cả… Ta chỉ nhắc con hãy cảnh giác với mọi thứ, không còn Gia Nguyên bảo vệ con đâu, con phải bảo vệ chính mình!
Sam không đáp mà chỉ gật đầu nhẹ, nguy hiểm? Cô không quan tâm , chỉ cần cho cô biết tại sao anh lại không giữ lời hứa năm ấy. Chỉ cần vậy là đủ! Cô lắng nghe rất kĩ những gì Aiden nói:
- Hãy tập hoài nghi tất cả… có thể người làm con tin tưởng nhất lại chính là kẻ thù đấy. Đừng tin bất kì ai!
- Con hiểu, thưa bố!
- Và con phải hứa con an toàn, bố chỉ có một mình con, nếu con bỏ lại bố như cách Gia Nguyên làm với con thì bố không sống nổi đâu!
Sam chậm rãi rót đầy ly nước, lấy từ ngăn tủ ra 1 hộp thuốc, cô đưa cho ông. Aiden uống vội,đợi một chốc để cơn đau dịu xuống, ông quay lại ôm choàng lấy cô cách tha thiết, ông hôn lên mái tóc đen dài của Sam:
- Hứa với bố!
- Con hứa- Sam cũng vòng tay ôm chặt bố, lời nói kiên nghị pha chất rắn rỏi của cô khiến ông có được chút yên tâm.
- Thôi được rồi, ngày mai bố sẽ làm mọi thủ tục cho con…Cao Khiết Sam, hãy nhớ phía sau con luôn có bố, con hãy chạy lại khi con cần, bố luôn đứng yên đợi con… con…đóng vai Gia Nguyên tốt nhé!
Cô khẽ hôn lên đôi mắt đầy vết chân chim của ông, thì thầm một câu cảm ơn rất chân tình, rồi đứng dậy và quay về phòng. Ông Aiden vẫn ngồi đó, thẫn thờ, trong lòng có những niềm đau không tả xiết, con gái ông đi mất rồi…
************************
Sam bước vào phòng hít một hơi sâu rồi mở mắt ra, căn phòng của mình đã hai tuần lễ khép kín, cửa sổ buông rèm, đèn tắt, không cho bất kì luồng sáng nào quét qua- một không gian tối tăm, lạnh lẽo, u tịch, có lẽ đã đủ để cô giữ tâm mình vững lại.
Cô bước vào phòng tắm bật vòi sen để dòng nước ấm nóng rửa sạch mọi nặng nề đeo bám, nước cứ tuôn không ngừng giống như những bàn tay vô hình mơn trớn cơ thể, nước lọt vào kẽ tóc, chảy dài 1 đường từ khóe mắt đến khóe môi, cô nhìn mình trong gương và tự hỏi, đó là nước hay là lệ, đến bây giờ cô mới nhận ra sự thay đổi của mình, gương mặt trong gương là một gương mặt trắng bệch, tiều tụy, đau đớn… trông cô thảm thương như thế sao?
Bất chợt một nỗi niềm nghẹn ứ tâm can, gương mặt Gia Nguyên lúc đó cũng hệt như vậy, trắng hắt, đau đớn và chịu đựng. Trái tim lại co thắt dữ dội, nỗi đau này cô cần phải tìm hiểu nguyên do, cái chết của anh trai đã để lại trong cô 1 mảng ố tâm hồn, mảng ố ấy thôi thúc cô phải biết mọi chuyện, phải biết tại sao anh lại bỏ cô một mình, cô muốn chính mình xác nhận lại một điều: liệu có phải Gia Nguyên đã quên đi cái móc tay ngày ấy, cái lời hứa thời trẻ thơ vụng dại?
Sam đứng thắng người, nhìn sâu vào đôi mắt phản chiếu trong gương, cô đã nghĩ thật nhiều, và cô biết, nếu Tạo Hóa tạo ra cô và Gia Nguyên giống nhau như hai giọt nước là có nguyên do rõ ràng. Đã đến lúc Người muốn cô sử dụng đến gương mặt của mình, giọng nói của mình với tư cách của Cao Gia Nguyên.
Đúng vậy, chỉ có bước đường biến mình trở thành Cao Gia Nguyên cô mới có thể tìm ra lời giải đáp ột sự thất hứa… cô phải là Gia Nguyên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...