Chiếc mui trần xé gió lao đi, điên cuồng lạng lách trong phố đêm. Trời mưa rất lớn, sấm chớp rạch nát bầu trời bằng những nhát cứa sáng lòa.
Hồng Quân tạt xe vào sân kí túc xá, phóng lên những bậc cầu thang dài ngoằn, từng bước chân hoảng loạn xen lẫn nhịp đập của trái tim đang co rút lại vì bồn chồn.
Tuần lễ này được nghỉ, sinh viên hầu hết đều về quê, kí túc xá dường như không ai ở. Anh chạy băng qua hành lang tối tăm, con đường dẫn đến phòng B.12 trở nên xa tít tắp… Giữa sự tối tăm mịt mùng, trong âm thanh hung dữ của sấm, trong tiếng gào thét của gió, trong cái lạnh buốt của hơi nước mưa… anh thấy căn phòng B.12 hiện ra trước mắt, cửa phòng mở toang.
Những vết máu nhầy nhụa nơi thềm cửa. Máu.
Hồng Quân tiến vào phòng, anh đưa tay lần cái công tắc. Đèn bật sáng… Anh chết đứng, hai mắt mở to trân trối…
Số máy khẩn cấp .
115
Cấp cứu…
Tiếng xoành xoạch của những bánh xe sắt chà xát trên nền gạch bệnh viện nghe khô khốc. Hai chiếc giường di động được đẩy nhanh về phía phòng cấp cứu. Rap giường trắng thoáng chốc đã thấm máu, đỏ lòm. Những bình dưỡng khí khẩn trương lắp vào. Những bác sĩ mặc y phục trắng toát kéo bịt miệng lên che mặt, căng thẳng cầm tập hồ sơ đi lên phía trước.
Cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng khép lại, người thanh niên mái tóc ướt đẫm nước mưa chỉ biết nhìn theo đăm đăm, đôi mắt đen lạnh của anh trống rỗng…
Anh đã thấy gì? Một cảnh tượng đầy máu…
Rachel Lynes trên người đầy vết cắt sâu hoắm, ngã gục lên Gia Nguyên, còn hắn… gương mặt hắn trắng khủng khiếp, máu từ khóe miệng vẫn trào ra tanh tưởi, trông hắn lạnh ngắt… lạnh ngắt?
“Nếu em chết đi anh có yêu em không?”
Hồng Quân rùng mình, anh ho mạnh, một tay giữ chặt lấy tim, một tay chống vào tường. Anh thở dốc, tim anh siết lại, từng nhịp đập nhói lên đau đớn. Nước mưa từ mái tóc ướt nhẹp chảy len theo gò má, lọt vào kẽ miệng. Bờ môi anh thâm tím lại, run rẩy… Rachel sao có thể hành động điên rồ như vậy chứ? Tự sát, hại Gia Nguyên… đều là vì anh?
Đều – là – vì – anh?
…
Bác sĩ trở ra, gương mặt tri thức trông lạnh lùng. Hồng Quân vội bật dậy tiến đến chỗ ông, giọng anh nghe khản đặc:
- Tình hình thế nào rồi?
- Một người có thể chuyển qua phòng hồi sức ngay… nhưng người còn lại…
- Người còn lại thế nào?
- Tình hình nguy kịch! – Bốn chữ vang lên sắc lạnh đâm thẳng vào tim anh. Đau nhói.
- Rachel… Lynes? – Hồng Quân đau khổ nghĩ đến những vết cắt trên người cô gái, máu ra nhiều như thế… nguy kịch…
- Không! – Người bác sĩ đẩy gọng kính lên, ông nhìn xoáy vào sự bồn chồn trong đôi mắt chàng trai trẻ - Là bệnh nhân Cao – Gia – Nguyên! Đang rất nguy kịch!
- Sao… cơ? – Hai mắt anh mở to nhìn ông, ông ta vừa nói gì chứ? Gia Nguyên… nguy kịch? Người nguy kịch… Sam…?
- Anh đi theo tôi! – Bác sĩ hạ giọng trầm trầm, quay lưng bỏ đi trước. Hồng Quân cảm thấy hơi thở mình đứt quãng, không phải, anh không thở được, hai lá phổi co rút lại trong sự bàng hoàng. Anh bước theo người bác sĩ như một cái xác không hồn.
Ông ta nói Khiết Sam nguy kịch. Là Khiết Sam…
…
Phòng trực riêng của bác sĩ.
Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống, đẩy hai tập hồ sơ bệnh án đến trước mặt Hồng Quân, ông trầm giọng:
- Bệnh nhân Rachel Lynes cơ bản ngất đi là do bị kích động mạnh về tâm lí, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, tay chân đầy những vết cắt sâu, chắc là do mảnh vỡ thủy tinh. Nhưng cô ấy không rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng! Người nguy kịch là Cao Gia Nguyên!
- Gia…Nguyên… - Hồng Quân mấp máy môi khó nhọc, thần sắc bợt đi thấy rõ.
- Xuất huyết dạ dày, rất nặng!
- Tại sao… lại như thế?
- Cơ thể kìm nén độc tố quá lâu!
- Độc tố gì? – Hồng Quân sững người, anh không hiểu, Gia Nguyên sao lại kìm nén độc tố trong người?
- Hải sản! Cơ địa bệnh nhân xung khắc với hải sản rất mạnh. Gia Nguyên dùng thuốc giảm đau không đúng liều lượng, hình như dùng quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc thuốc. Trong máu cậu ấy chứa một hàm lượng chất gây tê vượt quá mức cho phép.
Hồng Quân không thể tin vào những gì vừa nghe. Gia Nguyên bị dị ứng với hải sản? Nhưng khi tối ở biệt thự của bố…anh giật mình nhớ lại một bàn tiệc toàn hải sản, nhớ lại gương mặt căng thẳng của hắn, nhớ lại bàn tay cầm thìa run rẩy của hắn…anh không hề biết chuyện này. Tim Hồng Quân co thắt dữ dội, một cảm giác đau thông thống làm cồn cào ruột gan, máu trong mạch như đông cứng lại.
Chính anh đã ép hắn ăn…không phải sao?... Gia Nguyên đã im lặng. Gia Nguyên đã chịu đựng. Thái độ kì lạ của hắn từ lúc rời khỏi biệt thự… môi Hồng Quân bất chợt run lên tím tái.
Người bác sĩ nâng tách sứ trắng nhấp một ngụm trà vừa pha, ngón tay ông gõ gõ lên mặt bàn kính, chất giọng thâm trầm của một người sống lâu năm trong ngành y vang lên:
- Nhưng đó chưa phải là tất cả lí do dẫn đến tình trạng tồi tệ bây giờ…
Hồng Quân ngẩng đầu, gương mặt anh lại càng bồn chồn, bờ môi sậm hẳn lại:
- Ý ông là sao?
- Tình trạng sức khỏe của Cao Gia Nguyên rất tệ. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy bệnh nhân sử dụng rất nhiều thuốc tăng lực. Thuốc tăng lực chỉ dùng cho những người quá mệt mỏi, thường xuyên căng thẳng. Cơ thể suy nhược, đề kháng yếu, bệnh nhân có biểu hiện của một người mất ngủ triền miên.
- Mất ngủ? Căng thẳng? Mệt mỏi? – Hồng Quân bặm chặt môi, đôi lông mày rậm nhíu lại.
- Quan trọng nhất là trong lúc chụp X-quang, tôi phát hiện ra một động mạch não bị phình. Đây chắc chắn là do chấn thương mà ra. Bệnh nhân có hay gặp những cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội không?
Trong đầu anh lộn xộn suy nghĩ, cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội? …phải, Gia Nguyên từng có biểu hiện như vậy, thậm chí hắn đã ngất lịm đi. Hồng Quân nhìn bác sĩ, khó khăn gật đầu…chợt, anh nhận ra gương mặt ông ta tối sầm lại, người bác sĩ cau mày nhìn anh, lúc này mới thấy ông thật sự căng thẳng:
- Tôi phải nói cho anh điều này… chỗ động mạch bị chấn thương ấy nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, thị giác của bệnh nhân sẽ ảnh hưởng, chính xác hơn là bị… mù vĩnh viễn.
Xuất huyết dạ dày. Sốc thuốc giảm đau. Lượng thuốc tăng lực trong máu rất lớn. Suy nhược cơ thể. Mất ngủ triền miên. Phình động mạch não. Mù vĩnh viễn…
Hồng Quân cảm giác như tim mình vỡ vụn ra, cảm giác đau đớn đến cùng cực. Chưa bao giờ anh đau đến thế. Đôi mắt đen lạnh mở to thất thần, gương mặt trắng bệch như sắc giấy. Anh bàng hoàng, sửng sốt. Anh giật mình, sợ hãi. Anh không biết bây giờ mình cần làm gì. Anh rối bời.
Sam của anh, cô gái lúc nãy còn sánh bước bên cạnh anh với vẻ ngang ngạnh, bướng bỉnh… giờ đây đang nguy kịch.
Rất nguy kịch…
Đều – là – vì – anh?
Tay cầm bút run run, Hồng Quân gắng gượng hít một hơi thật sâu, trái tim thắt lại, anh ký tên vào đơn xác nhận phẫu thuật cho Gia Nguyên.
“Bệnh nhân: Cao Gia Nguyên
Nhóm máu: AB
Ca mổ : 7h – 9h
Đã xác nhận phẫu thuật vì nhiễm trùng động mạch não.
Ngày Tháng Năm “
…
Ca mổ kết thúc sau hơn hai tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian ấy đối với người thanh niên đang ngồi trong phòng chờ chẳng khác gì tra tấn. Anh vẫn ngồi lặng thinh như một pho tượng, hai tay siết chặt lấy nhau, đôi mắt vô hồn dõi theo từng nhịp chậm chạp của kim đồng hồ treo tường. Cái tư thế ấy, người ta đã nhìn thấy từ hôm qua đến bây giờ, có gì đó rất… trống trải.
Khi bác sĩ bước đến khẽ vỗ vai anh, Hồng Quân mới giật mình choàng tỉnh. Anh định hỏi gì đó nhưng tiếng nói như mắc nghẹn lại nơi cổ họng bỏng rát, chỉ thấy bờ môi nứt nẻ của anh hơi mấp máy. Bác sĩ nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu trấn tĩnh:
- Không sao đâu! Phẫu thuật thành công, bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch mặc dù thể trạng đang rất yếu. Có thể sẽ hôn mê một thời gian.
- Bao lâu? – Giọng anh khản đặc như người bị sốt.
- Khoảng năm ngày.
Hồng Quân thở trút ra một hơi nặng nề, anh nhắm mắt lấy lại nhịp thở bình thường, rồi gật đầu đáp trả:
- Tôi hiểu rồi!
- Trong thời gian này bệnh nhân phải vô cùng cẩn thận giữ gìn sức khỏe, để phục hồi hoàn toàn phải tốn hơn một tháng. Tuyệt đối không vận động quá sức hay để bị chấn động tinh thần. Nếu không sẽ để lại biến chứng hoặc tái phát bệnh do nhiễm trùng vết thương. Não bộ luôn mẫn cảm! – Người bác sĩ đẩy gọng kính đã tụt đến tận chóp mũi lên, cẩn thận dặn dò.
- Vâng, nhất định sẽ chú ý. Bây giờ tôi được phép vào trong chưa?
- Được. Cậu đến nhận quần áo và mũ khử trùng đi! Phòng bệnh phải cách khuẩn!
Hồng Quân không nói gì thêm, anh đến quầy trực gần đó nhận áo quần rồi vào trong phòng bệnh.
…
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên tít tít chậm rãi, hơi khói bốc ra từ máy tạo độ ẩm khiến căn phòng trở nên ấm áp dễ chịu hơn. Hồng Quân ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, hướng ánh mắt đến thân ảnh nằm bất động kia, hơi thở của anh chợt trở nên nhẹ bẫng.
Gia Nguyên yếu ớt tiếp nhận từng luồng oxi từ mặt nạ hô hấp, những giọt dịch vàng nhạt vẫn đều đặn rơi qua ống xilanh, truyền vào máu hắn. Đầu hắn quấn băng gạc kín mít, mái tóc đen giấu sau lớp gạc để lộ ra gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Gương mặt ấy trắng như giấy, không tồn tại chút sinh khí nào, hàng mi dài vẫn khép chặt không động tĩnh. Hắn vừa như đang ngủ say, lại vừa mong manh đến độ chủ cần chạm nhẹ sẽ không do dự mà tan biến ngay lập tức.
Hồng Quân đỡ lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của mình. Ấm lên một chút thôi cũng được, chỉ cần bàn tay nhỏ bé này ấm lên một chút thôi để anh cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Lạnh lẽo thế này… cứ như hắn không còn tồn tại vậy. Anh áp bàn tay hắn vào trán mình, rồi đến gò má mình. Vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ… Hồng Quân nhắm mắt, gục đầu vào tay hắn, tóc anh đổ xòa xuống trán luồn qua những kẻ tay mở hờ của Gia Nguyên. Tim anh khô khốc đập những nhịp tái tê. Không gian phòng bệnh trắng tinh, mọi thứ bỗng trở nên nhạt nhòa, những bờ tường như mất đi ranh giới, ánh sáng tựa hồ tịch mịch, ánh đèn tựa hồ u ám. Thinh lặng.
…
- Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao lại đùa giỡn với tính mạng của mình như thế? Có phải vì cố giữ trọn lời hứa giả làm bạn gái tôi nên mới không dám từ chối dùng bữa trước mặt mọi người?... Em là kẻ ngốc nhất trên đời! Đừng tưởng cứ tỏ ra lạnh lùng như thế thì sẽ không ai biết em ngốc. Em lầm rồi! Em chẳng gạt được tôi. Ngốc quá! Ngốc không chịu nổi… Em có hiểu cảm giác của tôi lúc này không? … Ngốc như em thì làm sao hiểu được?
- Tại sao không lo lắng gì đến sức khỏe của mình như vậy? Tại sao phải cắn răng chịu đựng nhưng cơn đau đầu ấy chứ nhất quyết không đến bệnh viện? Em biết tôi nghe thấy gì không? Họ bảo nếu không kịp phẫu thuật thì em sẽ bị mù vĩnh viễn. Mù lòa. Em có sợ không Sam? Nếu em không thấy gì nữa thì tôi phải làm sao đây? Nếu em không nhận ra ai đang ngồi bên cạnh em lúc này thì phải làm sao đây? Nếu em không phân biệt được đâu là tôi, đâu là những người khác thì phải làm sao? Làm sao em có thể đem hồ sơ cho tôi khi không nhìn thấy đường đến văn phòng chủ tịch? Nếu tôi lại nở nụ cười ranh mãnh, đểu cáng để trêu chọc em nhưng em không nhìn thấy thì phải làm sao?... nếu tôi ôm em, hôn em, nhưng em không biết tôi là ai thì tôi phải làm sao?... Em mà không thấy nữa thì chi bằng để tôi thay em không thấy gì hết cả. Bởi chỉ cần là em, dù có mù, tôi vẫn có thể dễ dàng tìm ra, dễ dàng cảm nhận được. Còn em, có thể cảm nhận được tôi không?... Em ngốc như vậy thì làm sao biết tôi ở đâu, Sam?...
- Tại sao tôi lại yêu người ngốc nghếch như em? Ngốc rồi còn bướng bỉnh. Tại sao tôi lại yêu? Đã chín năm trôi qua tim tôi vẫn đập mạnh như lần đầu tiên gặp em, mỗi ngày càng mạnh hơn, mạnh đến nỗi không còn giữ tự chủ được nữa, không còn giữ sự lạnh lùng được nữa. Em chắc không biết ngoài em ra thì tôi chưa từng thực sự cười vui vẻ, chưa từng bông đùa với ai khác? Ai cũng nói tôi máu lạnh, tôi mặt sắt. Phải, họ nói đúng đấy, bản chất của tôi thật ra là như vậy, tim tôi thật ra làm bằng đá. Ai cũng cúi đầu trước tôi, ai cũng sợ tôi và không dám đến gần tôi bởi tôi quá lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng mà… tại sao khi đối diện với em, mọi nguyên tắc bảo thủ của tôi đều dễ dàng bị phá vỡ như thế? Em nghĩ trước mặt ai tôi cũng có thể cười kiểu đểu cáng đó sao? Em nghĩ với ai tôi cũng phè phởn kiểu đó sao? …Em rất ngốc, bởi vậy em mới không nhận ra tôi là kẻ bất cần thế nào. Em còn phong cho tôi danh hiệu “kẻ bao đồng”… đúng là ngốc!...nhưng kẻ bất cần này không thể ngăn mình quan tâm đến em, không thể ngăn mắt mình lúc nào cũng vô thức dõi theo em… nói xem! Em biết gì về tôi? Em hiểu thế nào được tình cảm của tôi đây Sam?
- Sam… tôi sai rồi ! Xin lỗi…vô cùng xin lỗi em! Phải làm sao để em hiểu tôi hối hận đến mức nào khi chính tôi đẩy em vào hoàn cảnh này? Tôi sai rồi. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Tôi luôn làm tổn thương em. Tôi luôn… làm tổn thương em… Em ngồi dưới gốc táo dầm mưa cả đêm cũng do tôi, bây giờ em thành ra thế này cũng do tôi. Nói xem Sam, có ai tồi hơn tôi không? Vì vậy em phải mau chóng khỏe mạnh để trả thù thằng tồi tệ này, nhất định phải đập cho nó một trận không nương tay, rồi không thèm gặp nó mấy tuần liền để nó nhớ em đến phát điên lên. Em phải khỏe mạnh…Sam ơi… xin em, hãy khỏe mạnh… xin em đấy!
…
Hồng Quân cứ ngồi như vậy, nói rất nhiều chuyện, anh biết Gia Nguyên chẳng nghe gì nhưng cứ nói mãi, nói mãi, nói đến khi cổ họng bỏng rát, đến khi tắt tiếng mới dừng lại. Rồi anh lên cơn sốt và gục ngay trên giường bệnh. Y tá vào chuyền nước cho Gia Nguyên thấy vậy mới đánh thức anh và bắt anh đi tiêm thuốc giảm sốt và truyền dịch. “ Anh cũng nghỉ ngơi đi, nếu cứ như vậy thì không thế chăm sóc bệnh nhân được đâu!”, cô y tá nói…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...