Những ngày tập luyện cực nhọc của khoa quản trị kinh doanh trôi qua một cách chóng vánh. Mới đó mà đã đến lễ hội Mùa Đông, cả ngôi trường đại học Nam Kinh được trang hoàng đẹp rực rỡ. Những cây cổ thụ trên sân trường bắt đầu phủ những bông tuyết trắng xóa, khắp nơi treo đầy băng rôn màu sắc, những bức áp-phích giới thiệu về lễ hội Mùa Đông giương lên rầm rộ. Đẹp nhất là sân khấu của trường với những giàn đèn pha hoành tráng, những màn hình LED lớn bố trí xung quanh, và những tấm voan phấp phới trong gió đầy chất hữu tình. Mọi thứ đã đi vào khâu hoàn chỉnh. Đêm nay, lễ hội sẽ chính thức bắt đầu…
Âm nhạc trỗi dậy, những ánh đèn pha sáng lóa, rọi sáng bừng sân khấu, những ngõ ngách tối tăm của ngôi trường rộng lớn như được chiếu sáng bởi sự huyên náo, ồn ào của dòng sinh viên tấp nập. Ai cũng cố chen lấn đến gần sân khấu nhất để được thưởng thức trọn vẹn chương trình tối nay.
Tiết mục nhảy của lớp 31k10, khoa kế toán, mở màn bằng tiếng nổ bùm và cả cơn mưa kim tuyến đổ xuống. Tiếng hò hét cổ vũ đầy phấn khích vang dậy như sấm. Những vũ công lao mình ra sân khấu, đắm trong cơn mưa kim tuyến, ánh đèn làm không khí thêm nóng và không gian chói lòa sắc lấp lánh…
…Bên trong phòng chuẩn bị…
Tiểu Mạn thực sự xinh xắn trong bộ váy bằng vải phin trắng, đôi mắt màu xám tro nhìn long lanh lạ thường, gương mặt sáng bừng, gò má hồng hào. Cô đội trên đầu vòng hoa lớn kết bằng những bông lưu ly trắng. Nhìn thánh thiện vô cùng.
Cao Gia Nguyên xuất hiện trong bộ lễ phục triều đình. Dãy cúc áo bằng kim loại sáng lóa, mái tóc đen rũ xuống trán đầy nét lãng tử. Mấy cô gái cứ dán mắt vào hắn không thôi. Hắn bước đến, lặng nhìn Tiểu Mạn, lại xoa đầu cô như một đứa bé:
- Em xinh xắn quá! Công chúa Eva!
- Anh cũng rất bảnh mà, mấy cô kia đang dán mắt vào anh kìa! – Tiểu Mạn mỉm cười khoan hòa, gương mặt hồng lên đáng yêu. Thấy cái cúc áo trên cùng của Gia Nguyên chưa cài kĩ, Tiểu Mạn đứng lên định giúp. Nhưng, cô bỗng khuỵu người xuống, lông mày cau lại. Gia Nguyên vội đỡ cô, hắn lo lắng hỏi:
- Sao thế Tiểu Mạn, có gì không ổn à?
Tự dưng Tiểu Mạn thấy bụng mình đau quặn cả lên, ruột gan xoắn lấy nhau, cảm giác khó chịu như thể cả dạ dày đang co rút lại. Gia Nguyên dìu cô ngồi xuống ghế, hắn nhìn cô bé chăm chú:
- Em ổn không vậy?
- Em không biết…bụng em đau quá…hình như cơn đau dạ dày lại tái phát rồi! -Tiểu Mạn ôm bụng, mặt nhăn lại, giọng nói vang lên cách khó nhọc.
- Trời ạ! Sao lại là lúc này chứ? – Gia Nguyên cau mày lo lắng – em có diễn được không vậy?
- Em không biết… nhưng…đau quá!
- ...Hay là…bỏ đi?
Tiểu Mạn lắc đầu nguầy nguậy, tay siết chặt bụng, nước mắt cô ứa ra trong veo, đôi mắt thoáng sắc đỏ au:
- Không đâu…em nhất định phải diễn…Mọi người ai cũng tin tưởng em cả. Em không thể…đem công sức của họ ra đổ sông đổ bể được!
- Tiểu Mạn ngốc! Đau vậy thì làm sao diễn được chứ?- Gia Nguyên lo lắng đến phát cáu với cô bé. Lễ hội này là cái thá gì mà phải nhọc công như vậy. Hắn chỉ muốn đưa Tiểu Mạn đến phòng y tế ngay thôi.
Gia Nguyên lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Tiểu Mạn, rồi chạy đi lấy thuốc cho cô bé. Hắn ép Tiểu Mạn uống cho bằng được. Sắp đến tiết mục của khoa Quản trị kinh doanh rồi, trông hắn càng cuống quít hơn bao giờ hết.
Tiểu Mạn cố gắng giữ thái độ bình thường nhất, mặc cho những cơn nhói khó chịu trong bụng mình đang tung hoành ngang dọc. Cô run run đứng dậy, tiến về phía cánh gà, liếc mắt ra ngoài thấy khán giả đứng chật kín quanh sân khấu. Cô bé hít sâu, nắm tay siết chặt một sự quyết tâm mãnh liệt, dù có thế nào cô cũng muốn được diễn…
**************************************
Âm nhạc trỗi lên những giai điệu du dương trầm bổng, luồng ánh sáng quét dọc sân khấu và dừng lại trên một bóng dáng mảnh mai đang từ từ lộ diện. Những bước chân nhẹ bổng, từng bước một xuống cầu thang, bộ váy trắng bồng lên như đám mây xốp. Nàng công chúa Eva hiện ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Nàng có đôi mắt đen, mái tóc dài như suối óng ánh dưới luồng sáng vàng nhạt, gò má ửng hồng, đầy tươi trẻ. Đầu nàng đội một vòng hoa kết từ những bông lưu ly trắng, những mép váy uyển chuyển, lướt giữa muôn ngàn hoa, nàng cất tiếng hát trong như ngọc. Tiếng hát vi vu theo ngọn gió, lan tỏa trong tim mọi người một cảm giác dễ chịu đến kì lạ.
Khán giả say sưa ngắm nhìn nàng công chúa thanh cao, sự thánh thiện của nàng toát ra một cách hoàn toàn tự nhiên, từ những hành động, đến ánh nhìn, đến tiếng hát trong veo của nàng,…có gì đó rất ấm áp, rất chân thành. Nàng là công chúa Eva, công chúa của muôn hoa, người người yêu , nhà nhà yêu , mọi thần dân đều hết lòng trân quí nàng.
Eva càng thánh thiện bao nhiêu thì cảm giác về sự tồn tại mong manh của nàng càng mãnh liệt bấy nhiêu….Làn khói xám lan dần trong không khí, hơi lạnh từ từ lan ra, ánh sáng đèn trở nên hiu hắt, dường như rất yếu ớt, Eva gục xuống…Lời nguyền đã bắt đầu ứng nghiệm...Tấm màn nhung từ từ hạ xuống trong sự thổn thức của nhiều người, trái tim họ rung lên những nhịp cảm thương cho nàng công chúa bất hạnh…
…
Tiểu Mạn không phải chỉ gục xuống theo kịch bản mà thực sự thì cô bé đã ngất xỉu hẳn. Cơn đau phải chịu đựng như rút kiệt sinh lực của cô bé. Khi làn khói vừa nhả ra trong không trung, cơn đau dạ dày lên đến đỉnh điểm và Tiểu Mạn đã ngất ngay trên sân khấu. Có điều dường như không ai nhận ra điều đó, nếu có nghĩ thì họ chỉ nghĩ rằng Tiểu Mạn diễn quá đạt, Eva ngất đi nhìn cứ y như thật.
Không phải Eva ngất mà là Tiểu Mạn ngất. Gia Nguyên đóng vai cận vệ, lúc nào cũng đứng cạnh cô nên có thể nhìn rõ từng biểu hiện một trên gương mặt ấy, và hắn nhận ra cơn đau của Tiểu Mạn nghiêm trọng thế nào. Cô không thể diễn tiếp nữa, có lẽ đành bỏ cuộc cho rồi. Vở kịch này cô bé có cố gắng đến đâu cũng không hoàn thành trọn vẹn được…
Gia Nguyên nhanh chóng đưa cô bé đến phòng y tế, Tiểu Mạn lên cơn sốt tức thì. Ngoài kia, khoa quản trị kinh doanh đang tá hỏa vì người đóng vai chính gặp sự cố. Tất nhiên người đang sốt vó nhất là Dương Minh Kha. Anh biết rõ Tiểu Mạn bị đau dạ dày bẩm sinh, những cơn đau thường xuất hiện bất ngờ, và mỗi lần nó đến là cô bé lại sống dở chết dở. Vừa lo cho em gái, vừa gánh trách nhiệm xử lí vụ lộn xộn này, Minh Kha như muốn nổ tung cái đầu. Tiểu Mạn nằm cụp giường rồi, anh không thể để cô bé tiếp tục diễn, hơn nữa ở đây chỉ có mỗi mình Tiểu Mạn giữ cặp lens màu xanh, không ai có kính áp tròng màu xanh để có thể đóng thế. Màn ảnh LED to tướng ngoài sân khấu quay cận cảnh khuôn mặt nên không có mắt xanh thì nhất định không được. Đã vậy, vai nữ hoàng còn khó kinh khủng, cái vẻ lạnh lùng cao ngạo đó thì biết ai đóng cho xứng, cũng chẳng ai trong vòng bọn họ thuộc lời thoại của nữ hoàng…
Tóm lại lúc này đội kịch đang rối beng cả lên vì không có ai chịu trách nhiệm vai nữ hoàng Eva được cả. Nếu vậy thì công sức mọi người chuẩn bị, mọi người háo hức tập luyện, mọi người hăng hái tham gia đem đổ sông đổ biển hết chắc?
…Gia Nguyên đi ra, định lấy chai nước khoáng cho Tiểu Mạn, hắn biết cái phòng kịch đang sắp nổ bùm vì những lời ta thán và sự thất vọng tràn trề kia. Không có Tiểu Mạn thì còn diễn cái quái gì nữa? Dù vậy hắn vẫn tỏ ra dửng dưng, chẳng chút quan tâm đến tình hình.
Minh Kha đang suy tính nát óc, bỗng anh khựng lại khi bắt gặp Cao Gia Nguyên đứng uống nước gần đó. Một hình ảnh đập vào trí nhớ anh…Cao Gia Nguyên đứng dưới ánh nắng, gương mặt sắc lạnh, kiêu bạc, đôi mắt phản màu nắng xanh thẳm, thần thái băng lãnh, uy linh nghiêng trời… Đúng rồi, vẫn còn một người có thể đóng Eva.
Minh Kha búng tay cái phóc, anh hét lên phấn khích:
- Tôi đã chọn được người đóng thế rồi!
- Ai? Ai vậy? – Cả phòng nhốn nháo, mọi người vây kín lấy anh.
- Cao Gia Nguyên! – Minh Kha chỉ thẳng vào mặt đứa đang uống nước phía bên phải mình. Ai cũng đồng loạt quay sang nhìn.
Gia Nguyên nghe nhắc đến tên mình, sặc nước, kéo theo một tràng ho sù sụ. Hắn cố vuốt ngực để thở, rồi quay sang nhìn Minh Kha bằng ánh mắt đe dọa:
- Đùa có giới hạn thôi, chỉ có những tên điên mới phát ngôn kiểu đó!
…Tự dưng bao trùm lên cả phòng tập là một sự im lặng đáng ngờ. Gia Nguyên nhìn quanh, hắn giật thốt mình khi hàng chục cặp mắt long lanh đang chĩa thẳng vào hắn. Gia Nguyên cau mày giận dữ:
- Này, sao không ai phản đối thế? Chẳng lẽ mấy người nghe lời tên Minh Kha này hả?
Không ai đáp trả, chỉ có những ánh mắt hướng vào Gia Nguyên mỗi lúc lại càng long lanh hơn, long lanh đến đáng sợ. Mặt Gia Nguyên đen lại, hắn nuốt khan, giọng gằn xuống cố tỏ ra lạnh lùng:
- Này nhé, tôi không phải là thằng biến thái đến độ đóng vai phụ nữ đâu nhé. Chọn người khác đi, tôi không muốn dính vào mấy thứ vớ vẩn này đâu!
- Gia Nguyên ơi… - những ánh mắt chớp chớp cảm động – sao tụi này không nghĩ tới cậu sớm hơn nhỉ? Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cậu, đôi mắt ánh xanh của cậu, thần thái của cậu, giọng nói của cậu,…ôi, một Eva thực sự - chúng thở dài sung sướng.
Gia Nguyên nghe thế, da gà da vịt sừng lên lớp lớp, chúng tả hắn cứ như tả một quý bà vậy. Hắn quay phắt đi, định bỏ ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một tiếng hét tập thể làm rụng tim:
- Đứng lại đó! Ai cho cậu đi hả?
Hắn cau có quay lại. Rẽ đám người, Dương Minh Kha bước đến, gương mặt hết sức nghiêm trọng:
- Ngoài cậu ra thì không ai ở đây có thể đóng Eva được cả. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm đem công sức của mọi người đi đổ sông đổ bể à?
- Thôi đi! Đừng có nói mấy chuyện nực cười đó nữa! Tôi nhất định không đóng đâu! – Gia Nguyên gằn giọng, mặt đanh lại đầy giận dữ, nắm tay hắn siết chặt.
Minh Kha nhìn hắn, im lặng một lúc, rồi dịu giọng:
- Thế Tiểu Mạn thì sao? Cậu chẳng phải đã hứa với tôi rồi sao? Cậu sẽ không làm tổn thương con bé mà!
- Chuyện đó thì có liên quan gì chứ? Đừng có đem Tiểu Mạn ra để ép tôi!
- Cậu nghĩ tôi ép cậu sao? Con bé sẽ nghĩ thế nào nếu nó biết vì nó mà vở kịch của toàn khoa bị bể? Cậu không nghĩ điều đó sẽ làm nó tổn thương sao? Tiểu Mạn vốn rất nhạy cảm mà, chẳng lẽ cậu không biết? Hơn nữa cậu còn hoàn toàn có khả năng giúp Tiểu Mạn, cậu định bỏ mặc con bé à? Cậu nghĩ điều gì sẽ khiến con bé thực sự hạnh phúc?...Tiểu Mạn chỉ hạnh phúc khi vở kịch nó tham gia thành công trọn vẹn.
- … - Gia Nguyên thực sự bối rối. Lí lẽ Minh Kha đưa ra làm hắn không còn đường bao biện. Hắn liếc nhìn mọi người, ánh mắt họ đang nhìn hắn đầy van lơn, đầy khẩn nài. Gia Nguyên cố gắng điềm tĩnh, hắn phải tìm cho ra một lí do gì đó để bào chữa – Tôi đâu có thuộc lời thoại của Eva!
- Đồ ba xạo! – Cả đám hét lên – lí sự cùn à? Suốt ngày nhắc thoại cho Tiểu Mạn mà bảo không thuộc là thế nào?
- Váy của Eva may theo kích thước Tiểu Mạn sao tôi có thế mặc vừa chứ? – Gia Nguyên vẫn ngoan cố tìm lí do khác.
- Chuyện đó thì cậu không phải lo. Váy của Tiểu Mạn có độ co giãn, dáng cậu mảnh khảnh thế này chui vừa là cái chắc!
- Nhưng mà tôi là con trai thì giả Eva thế nào được? – Lí do cuối cùng hắn có thể đưa ra là đây.
- Trên đời làm gì có từ “ không thể” chứ! – Một chất giọng tiếng Trung lơ lớ bất ngờ vang lên. Gia Nguyên quay phắt lại, mặt xám ngoét…quả nhiên là Jully!
Gương mặt cô nàng tỉnh rụi, trên môi nở một nụ cười ranh ma:
- Để tớ giúp cậu. Bộ cậu không nhớ tớ là ai à?
Gia Nguyên túm đầu Jully kéo ra ngoài, đến nơi khuất người, hắn gầm lên:
- Cậu bị điên rồi hả?
- Điên là điên cái gì? – Jully chớp chớp đôi mắt nai.
- Làm như vậy không phải dán cái mác “tôi là con gái” lên mặt tớ sao? Cậu định giết tớ à?
- Trời ơi…tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ! – Jully xì một tiếng rồi cười phá lên. Cô lấy tay chọt chọt vào trán hắn – Cậu mà vào tay tớ thì sẽ khác hẳn nghe chưa! Cậu tưởng tài trang điểm của tớ tầm thường lắm hả? Tớ đảm bảo không ai nhận ra đâu! Với lại ở đây ai chả nghĩ cậu là con trai. Lo xa vừa vừa thôi chứ!
- Không được đâu! – Gia Nguyên cứng đầu
Jully nhìn hắn mơ màng, đôi mắt cô lấp lánh như những cô thiếu nữ được chiêm ngưỡng thần tượng của mình, mặt ngước lên trời một góc 45 độ, hai tay chắp vào nhau thành kính. Biểu hiện điển hình của một fan girl cuồng EXO khi được gặp Sehun :
- Ôi Sam! Tớ muốn nhìn lại cậu khi là con gái…xinh đẹp biết bao!
Gia Nguyên đến nước này thì đành câm như hến, chẳng còn lí do gì để hắn có thế không bị lôi vào vụ dở hơi này nữa. Ngay cả đến Jully mà còn không đứng về phe hắn thì trên quả địa cầu này còn ai có thể cảm thông cho hắn được. Hết cách thực rồi, bế tắc thực rồi, bước đường cùng thực rồi!
…Gia Nguyên bị Jully lôi xoành xoạch vào phòng trang điểm. Ngoài kia, dàn hợp xướng sắp chấm dứt khúc hòa tấu , màn hai của vở kịch chuẩn bị kéo lên…
********************************
Bất ngờ…một làn mưa xốp trắng đổ ào xuống, xốp nhẹ bổng, trắng ngần dưới ánh đèn, tạo hiệu ứng như một cơn mưa tuyết. Mọi thứ trắng xóa, mọi người nheo mắt nhìn tấm màn đang từ từ kéo lên, một tiếng vĩ cầm cao vút ngân dài, len lỏi trong không gian, những trái tim đập mạnh vì háo hức…
Khi làn mưa tuyết vơi dần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ nét, có những tiếng ồ lên từ phía bên dưới khán đài. Trên màn hình LED bố trí xung quanh sân khấu, ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi ở trung tâm. Hoàng đế Adam ngồi trên ngai vàng, đầu đội một vòng nguyệt quế bằng bạc sáng chói, tay cầm cây quyền trượng chạm khắc tinh xảo. Ánh sáng sân khấu như khiến cho người phát ra hào quang, một vầng sáng bạc huyền nhiệm bao quanh. Mái tóc màu đen dày của người phủ qua tai, đôi mắt ánh lên một màu đen lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt cân chỉnh như điêu khắc. Adam ngồi trên cao, nhìn xuống bằng ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh, một tư thế làm hiện rõ cái thần thái cao ngạo của bậc vương giả, vua chúa. Tiếng hát người vang lên thông trầm.
Những tiếng nhạc cao vi vút của bản hòa tấu Silent Night như tan vào không gian, kẻ hầu người hạ tấp nập, quần thần, vũ công lui ra lui vào nhộn nhịp, không khí triều đình đầy hân hoan chào đón lễ hội mùa đông…
…Mọi thứ vẫn cứ rực rỡ, nhộn nhịp như thế cho đến khi người ta mang tấm thảm dệt từ hoa tuyết vào. Từng nếp một của tấm thảm mở ra trong sự hồi hộp của mọi người. Tấm thảm trải dài đến tận chân hoàng đế…và nàng hiện ra. Một phép màu.
Tiếng nhạc tắt ngấm, cả hội trường im phăng phắc, dưới phía khán đài không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. Cả vương quốc lặng ngắm nàng…
Eva vẫn đang say giấc, từng hơi thở buốt giá, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng thật lạnh lẽo. Mái tóc màu khói nhạt rải trên thảm hoa, óng ánh dưới luồng sáng dịu nhẹ của đèn pha, vòng hoa lưu ly trắng trên đầu đã đông cứng và trong suốt như pha lê, bộ váy trắng phủ chân với những đường viền ren bồng lên như mây, đôi hàng mi cong vút khép chặt, bờ môi mềm tựa hồ như nước làm tôn lên sắc trắng kì lạ của làn da.
Nàng nằm đó, ngay dưới chân hoàng đế, giấc ngủ sâu không cho nàng thấy được sự sửng sốt tột cùng trên gương mặt người. Hoàng đế Adam nhìn nàng kinh ngạc, thực sự vô cùng kinh ngạc, người không thể rời mắt khỏi nàng dẫu chỉ một giây, môi người khẽ mấp máy câu gì không rõ, dường như người không thể tin vào những gì đang in rõ trên đồng tử mắt mình. Hoàng đế lặng người đi…
Trên màn hình LED, góc quay hướng thẳng vào nhân vật đang nằm trên tấm thảm hoa tuyết, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện lên rõ mồn một. Hàng mi dày khẽ rung rung,…nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt dưới ánh đèn pha của nàng xanh thẳm, những tia màu xanh loan từ đáy mắt tựa như một mặt hồ đầy sóng. Cái nhìn của nàng như bóp nghẹt trái tim những người đang theo dõi.
Eva ngước nhìn hoàng đế, một cái nhìn hoàn toàn vô cảm. Thần thái của nàng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa chất cao ngạo, với sự kiêu hãnh, lạnh lùng, khó đoán và một chút yếu đuối, ủy mị.
Nàng đứng dậy, cất tiếng hát, từng bước đi nhẹ như lướt, tiến về phía hoàng đế, mép váy của nàng bồng bềnh động vào những bông hoa tuyết bằng xốp trắng…và một lần nữa, cơn mưa tuyết lại đổ xuống, không gian ánh lên duy nhất một màu trắng xóa.
Khán giả hò hét vì sự phấn khích chưa từng thấy, những tiếng bàn luận vang lên xôn xao khi bức màn của phân cảnh hai từ từ khép lại…
Họ kháo nhau không ngớt về nhân vật mới vừa xuất hiện, gương mặt vừa rồi rõ ràng không phải nàng công chúa thánh thiện xuất hiện ở phân cảnh một. Đôi mắt màu xanh cong cong dáng nét mảnh trăng khuyết trông cực kì sinh động. Từng chuyển động rất nhỏ cũng làm toát lên sự kiêu hãnh, lạnh lùng cách tự nhiên. Đó không phải là diễn, đó cứ như là tố chất có sẵn trong máu.
Cô gái ấy là ai? Một gương mặt chưa từng bắt gặp bao giờ, một Eva bằng xương bằng thịt?
********************************
Đỗ Hồng Quân từ lúc tấm màn khép lại vẫn chưa thoát khỏi sự sửng sốt, anh nhìn đăm đăm con người đang đứng trước mặt mình. Gia Nguyên liếc nhìn Hồng Quân cách dửng dưng, xen vào chút khó chịu:
- Anh nhìn tôi cứ như thể tôi đến từ hành tinh khác vậy?
- Tôi…chỉ là không thể tin vào mắt mình. Cậu tại sao lại đóng vai Eva? Dương Tiểu Mạn đâu?
- Tiểu Mạn bị đau dạ dày, giờ cô bé đang sốt cao, không diễn được! – Hắn đáp cụt lủn rồi quay lại cái gương phía sau, nhăn nhó nhìn mình. Lạy Chúa lòng lành, sao hắn có thể trong bộ dạng thế này chứ?
Từ phía trong cánh gà, mọi người ùa ra vây lấy Gia Nguyên, những cặp mắt lại long lanh đến nổi cả da gà, da vịt:
- Chao ôi, Cao Gia Nguyên…chúng tớ quả thực không chọn lầm người mà. Cậu sinh ra để diễn cái vai này đấy!
- Mấy người lảm nhảm cái quái gì thế?- Gia Nguyên tức tối gằn giọng
- Cậu không nhận ra mình xinh đẹp thế nào đâu… - ánh mắt chúng mơ màng – ôi…Eva!
- Tôi là con trai! Tôi là con trai nghe không? Mấy người xem tôi là tên biến thái à? – Gia Nguyên tưởng như mình phải hét vào mặt chúng thì sự cáu bẳn trong hắn mới có thể dịu lại. Hắn tức chết mất.
- Ai chả biết cậu là con trai…nhưng mà…tại sao ngay từ đầu tụi mình không chọn cậu vào vai Eva luôn nhỉ? Nghĩ lại thấy tiếc quá!
Gia Nguyên muốn tháo ngay bộ tóc giả và lau sạch bộ mặt đầy son phấn của mình. Hắn đang nguyền rủa Jully vì đã làm hắn trở nên nữ tính đến đáng sợ thế này. Ai đời đang là con trai mà bắt đi thoa son trét phấn, mặc váy đầm, rồi còn đóng nữ hoàng này nọ…thật là điên rồ. Nếu không vì Tiểu Mạn, hắn sẽ đập cho lũ hóng hớt trước mặt một trận ngay lập tức. Nhưng kẻ hắn muốn bóp cổ nhất chính là cái tên thủ vai hoàng đế đang nhìn hắn, miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt hết sức bí ẩn. Hắn ghét nụ cười đó, cực kì ghét, hắn không cho đó là nụ cười bí ẩn, hắn nhất quyết cho rằng đó là nụ cười đểu cáng và biến thái.
Đỗ Hồng Quân chết tiệt!
Sehun là thành viên của nhóm nhạc nam EXO. EXO là tên chung của bộ đôi nhóm nhạc nam "song sinh" được thành lập bởi S.M. Entertainment năm 2011, ra mắt năm 2012: EXO-K và EXO-M. Nhóm bao gồm tổng cộng 12 thành viên mang quốc tịch Hàn Quốc và Trung Quốc được chia đều về hoạt động ở 2 nhóm. Tên nhóm được lấy từ từ "Exoplanet"trong tiếng Anh, có nghĩa là "ngôi sao bên ngoài Thái Dương hệ". Nhóm nhạc này hiện tại đang có tiếng vang lớn trên thị trường âm nhạc châu Á và thế giới.
- Nguồn Wikipedia -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...