Ngày hôm sau không biết vì chuyện gì, Mặc Lăng Vũ trở về căn biệt thự với khuôn mặt xám xịt, trông rất không ổn.
Khả Hân ngồi nơi phòng khách, thấy tên đàn ông cả đêm không về cũng chẳng nói gì, tới khi thấy người kia đi tới phía mình, cô mới quay đầu nghe xem anh ta muốn nói cái gì.
“...”
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc sau đó trở về phòng.
Khả Hân cũng mau chóng thấy được điểm khác lạ trên mặt anh, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, muốn nhận tội nhưng lại thôi.
Khả Hân tự cười bản thân mình, lù lù một tên đàn ông hai mươi năm tuổi, sao cô có thể ví anh thành một đứa trẻ được, đúng là điên mất thôi.
Cô không nghĩ nhiều nữa, mau chóng lảng chuyện đó đi rồi nhấc túi xách, chuẩn bị trở lại phim trường.
Từ sau khi em cô chết, cũng mười ngày nửa tháng, cô đã nhớ nghề tới phát điên rồi.
Hồi đầu rõ ràng đã định bộ phim này sẽ sớm hoàn thành, nhưng cuối cùng lại dính quá nhiều việc mà phải rời lại thời gian.
Đã thế lại còn đổi thêm một nhân vật, lại phải diễn lại một phân cảnh.
Khả Hân như thường lệ đi nhanh ra khỏi nhà, đi lên xe để được người ta đưa đi.
Nhưng lần này không phải Nguyệt Chân đưa cô đi nữa mà là một người khác.
Cô cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ cầm tờ lịch trình người kia xếp sẵn đặt bên cạnh ghế, thấy sắp xếp rất chi tiết cụ thể không có điểm sai nào.
So với sự vụng về của Nguyệt Chân đúng là khác xa một trời một vực.
Người kia ngồi phía trước cô ngồi phía sau, tuy không thấy mặt người kia nhưng dựa vào bóng lưng cô cũng phần nào đoán được số tuổi cùng giới tính của người trước mặt.
Nếu cô đoán không nhầm thì người này ít cũng phải gấp đôi tuổi của cô…
“Cô tên gì vậy?”
Người kia đầu không quay mắt không đảo, ngồi trên ghế đó chỉ khẽ đáp:
“Sở Ninh.
Cô cứ gọi tôi là cô Sở hoặc cô Ninh là được.”
Sở Ninh, Khả Hân nhớ cái tên này.
Người này chẳng phải là người đại diện của hai đời Ảnh Hậu Vũ Thư Kỳ và Mặc Lăng Kỳ đời trước sao? Mặc Lăng Vũ đưa cô cho người này là có ý gì?
“Còn Mặc Lăng Kỳ thì sao?”
“Mặc Lăng Kỳ? Cô con gái của cố ảnh hậu Vũ Thư Kỳ ấy hả? Nhưng cô ta thì có liên quan gì tới tôi?”
Mặc Lăng Kỳ thì cô không biết, nhưng cố ảnh hậu thì đặc biệt có ấn tượng sâu đậm.
Bởi vì, người đại diện trước đó của cố ảnh hậu chính là Sở Ninh…
Khả Hân không hiểu sao lại có sự thay đổi lớn như thế, nếu nhớ không nhầm thì tại thời điểm này Mặc Lăng Kỳ đã tham gia giới Showbiz rồi sớm trở lên nổi tiếng mới đúng.
Bây giờ Mặc Lăng Kỳ không còn tham gia cái giới này nữa, chẳng nhẽ lại chính vì sự xuất hiện của cô? Nếu thật sự như vậy thì cô đúng là một nét vẽ thay đổi cả bức tranh…
Khả Hân không nghĩ nữa, lại chợt nói: “Cô có thể kể cho tôi một chút về cố ảnh hậu Vũ Thư Kỳ không?”
Không biết vì sao, Khả Hân lại muốn nghe về truyền thuyết của cố ảnh hậu, chắc có lẽ vì người trước mặt từng nâng đỡ một ảnh hậu nên cô mới có hứng thú hỏi.
“Chuyện cũ chớ hỏi.
Người không biết cũng đừng nên biết.
Càng là ngày hôm nay…”
Sở Ninh hoàn toàn từ chối nói bất cứ thứ gì về Vũ Thư Kỳ, đây có lẽ là một sự tôn trọng của cô đối với người bạn cũ…
Thấy vậy Khả Hân cũng im lặng không hỏi, cô biết ngày hôm nay mà cô ấy nói là ngày gì, hôm nay chính là ngày giỗ của cố ảnh hậu Vũ Thư Kỳ.
Vì bà ấy là người đầu tiên được phong là Ảnh Hậu và được tất cả mọi người công nhận thế nên bà bà ấy có được một sự tôn trọng trong lòng rất nhiều người.
Thế nên hôm nay đài truyền hình cũng sẽ làm lại một buổi biểu diễn coi như tưởng niệm cho bà.
Việc này không phải năm nào cũng có, năm năm sẽ xuất hiện một đợt tưởng niệm, tới năm nay cũng là năm thứ hai mươi rồi…
Đường không quá dài, chưa được bao lâu thì bọn họ đã đáp đến phim trường rồi.
Hai người bọn họ bước xuống xe, trời mùa thu nắng không gắt, bọn họ nhìn rất rõ nơi này, một đám người đa dạng nghề nghiệp đứng chặn trước cổng, cái cổng mà bọn họ phải đi qua để đến được phim trường…
“Đả đảo! Nữ diễn viên rác rưởi không xứng đáng đóng vai Mạn Nguyệt, cô ta không được phép bêu rếu hình ảnh sạch sẽ của chị nhà chúng tôi.
Không được phá hỏng nguyên tác!”
Không nhìn cũng biết, đây là độc giả mất não anti Khả Hân đây rồi.
Bọn họ bất mãn, cực kỳ bất mãn.
Bởi vì sau những chuyện kia Khả Hân vẫn được đảm nhiệm vai nữa chính - Mạn Nguyệt nên bọn họ mới lập thành đàn người chạy tới đây kêu gào.
Khả Hân bây giờ trên mạng được người ta định tội giết người, là vai ác, là kẻ mất nhân tính và không xứng đáng được diễn thêm bất kỳ vai diễn nào nữa.
Bọn họ vốn đã có miệng thượng đẳng, chỉ dám nói không dám làm.
Vì thế cô với đám người trước mắt này còn có thêm vài phần nể phục, ít ra bọn họ còn dám nghĩ, dám nói và dám làm, không giống đám người chỉ biết khoác lác kia.
Bọn cô chùm tạm một cái khăn, đeo kính rồi đi qua, không có bất kỳ ai nhận ra bọn họ.
“Trông cô có vẻ bình thản? Không như tôi nghĩ.”
Sở Ninh bà ấy nhìn cô, lần này trong ánh mắt bà ấy lại có thêm vài phần kinh ngạc.
“Chắc số tuổi của tôi làm bà bất ngờ?”
“Ừ, cô còn chưa tới hai mươi tuổi.”
“Haha, một tháng nữa thôi là tôi tròn hai mươi tuổi rồi đấy.
Chắc sau một tháng nữa bà sẽ không còn bất ngờ nữa đâu nhỉ?”
Đối với người gấp đôi tuổi mình, Khả Hân lại vô cùng thoải mái, không có chút gượng gạo nào.
“Chắc không đâu, tôi nghĩ cô còn rất nhiều thứ khiến tôi bất ngờ nữa.”
Sở Ninh nhìn cô với ánh mắt rất mong chờ.
Giống như vừa gieo hạt xuống đất và đợi nó mọc lên vậy.
“Chắc chắn, tôi cũng không muốn bản thân thất vọng về mình.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...