Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Trong khu vực tiệc tùng, bàn ăn dài đến mức không nhìn thấy đầu bên kia, tiếng nói cười rôm rả liên tục không ngừng, sau mỗi vị khách đều có người hầu đứng, để tâm chú ý những nhu cầu của mỗi vị, Ngụy Dịch Trần đứng một bên quán xuyến.

Khi Yến Song và Tần Vũ Bạch xuất hiện, tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên.

"Vũ Bạch, lâu quá không gặp, các chú đều nhớ cháu lắm đó."

"Dạo này có vẻ khí sắc không tồi nha Vũ Bạch......"

"Vũ Bạch, người này là...?"

"Mọi người đừng mồm năm miệng mười chào hỏi không dứt thế nữa, ngồi xuống đi chứ, Vũ Bạch, cứ ngồi xuống đã."

Không khí một lòng hoà thuận vui vẻ.

Tần Vũ Bạch ngồi ghế chủ tọa, không nói nhiều, phần lớn đều chỉ lắng nghe.

Người thân thích trong bàn đều nói những lời hay ý đẹp, chưa được mấy câu đã rẽ sang chuyện làm ăn.

Người này muốn lôi kéo đầu tư, người kia muốn mở thị trường mới.

Đến tai Yến Song thì cơ bản đều đang đòi tiền.

Hơn nữa họ còn phối hợp với nhau.

Có ai đó nói thẳng thắn quá thì lập tức có người đỡ lời "Tết đoàn viên mà, người một nhà tụ họp được bữa cơm, bàn chuyện làm ăn làm cái gì, mất hứng lắm. Hơn nữa mấy chuyện nhỏ như vậy sao Vũ Bạch có thể không đồng ý chứ đúng không?"

Yến Song: Chà, học được cách đòi tiền mới nè.

Tần Vũ Bạch cười nhạt, "Ý tưởng này của chú ba đúng là không tồi, bây giờ công nghệ điện tử đang rất hot, cháu sẽ phái người theo hạng mục này."

Vừa nghe hắn đồng ý thì liền có người nhảy ra ngay.

"Vũ Bạch, bây giờ công nghệ điện tử quá hot, nhưng sẽ hạ nhiệt sớm thôi, chú phải nói, vẫn là ngành năng lượng tái tạo......"

Một bữa tiệc gia đình, Yến Song nghe thấy Tần Vũ Bạch đã hứa bỏ ra ít nhất trăm triệu tiền đầu tư.

Yến Song: Mẹ kiếp, hận mình không phải ông nội của Tần Vũ Bạch!

Sau ba tuần rượu, người trên bàn ăn đều uống đến say khướt, mặt mày đỏ bừng bắt đầu lảm nhảm.

"Vũ Bạch à, bây giờ càng kiếm được nhiều tiền, trong lòng chú càng cảm thấy trống rỗng, cũng chỉ có tết nhỏ tết lớn trong năm sum vầy với người nhà thế này, lòng chú mới yên tâm."

"Đúng đúng, mỗi năm cũng chỉ được mấy ngày ý nghĩa thế này."

"Nói đến nói đi, người trong gia đình chúng ta vẫn là tốt nhất."

"Nói đúng lắm! Gia đình là số một!"

Âm thanh phụ họa nối nhau vang lên, mọi người lại làm một trận ăn uống linh đình, mười mấy người từng người nâng chén chúc rượu Tần Vũ Bạch, Tần Vũ Bạch mặt không đổi sắc mà uống hết mấy vòng, đến cuối cùng uống nhiều đến mức run cả tay.

Yến Song lặng lẽ ngồi nhìn, chờ đợi thời cơ.

Cơ hội tốt, cọ, ra sức mà cọ!

"Đừng uống nữa."

Chén rượu trong tay đột nhiên bị cướp đi, ánh mắt Tần Vũ Bạch cũng qua theo.


Yến Song vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh hắn không hé răng, giờ đang lặng lẽ đặt ly rượu sang một bên, "Anh uống nhiều lắm rồi."

"Ôi, đây là cháu trai nhỏ nhỉ? Có phải cháu vẫn chưa uống chút nào đúng không?"

"Cháu trai nhỏ, tôi biết......" Có người lảo đảo đứng lên, người hầu vội vàng qua đỡ, lại bị ông ta đẩy ra, ông ta cầm chén rượu nói với Yến Song, "Lúc đó khi Định Bang nhận nuôi cháu đã nói cháu là một phúc tinh, chắc chắn có thể giúp nó trở mình, cháu xem, quả nhiên, Vũ Bạch của chúng ta —— tiền đồ vô lượng! Nào, uống một ly!"

Yến Song nghĩ thầm cuối cùng y cũng biết vì sao Tần Vũ Bạch lại ngược luyến với "Yến Song".

Con người sẽ luôn yêu người giống mình.

Thứ Tần Vũ Bạch ghét nhất chính là sự rộng lượng buông thả của Yến Song đối với cha nuôi.

Mà chính hắn cũng đang làm như vậy.

Mặc kệ những "người nhà" này hút máu hắn thế nào.

Bọn họ đều quá cô đơn.

Cho nên dù là "người nhà" mua bằng tiền thì cũng muốn.

"Ông trẻ à, ông uống nhiều quá rồi."

Tần Vũ Bạch duỗi tay chắn trước Yến Song, người cầm chén rượu say bí tỉ nên tun tay, hơn nửa chén rượu đổ hết lên đùi Tần Vũ Bạch.

"Ai da, Vũ Bạch......"

"Chuyện gì vậy?"

Một đám người và cả người hầu đều xúm vào, bao vây hai người đến không còn chỗ để thở.

Yến Song hơi rụt người lại, giữ chặt cánh tay của Tần Vũ Bạch, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đều tránh ra chút đi có được không!"

Giọng nói lanh lảnh cất lên rõ ràng giữa những con ma men.

Khuôn mặt trắng trẻo cháy lên một ngọn lửa, Yến Song liều mạng đẩy mạnh một ông chú cách Tần Vũ Bạch gần nhất ra, "Muốn anh ấy ngộp chết sao?"

"Ơ, cái thằng ——" lời nói khó nghe tới miệng rồi lại nuốt trở lại, "Cháu trai nhỏ à, ta quan tâm Vũ Bạch chút thôi, cháu nóng nảy thế làm gì."

"Quan tâm, quan tâm cái gì? Quan tâm chính là tới lễ tết vây quanh anh ấy chuốc rượu moi tiền à? Tôi thấy một đám các người đều lớn tuổi thế này rồi, sao còn không biết xấu hổ vậy?"

"Cháu —— cháu ——"

Yến Song hung ác trừng mắt nhìn ông ta một cái, "Chỉ cái gì mà chỉ," lại nhìn về phía Tần Vũ Bạch, Tần Vũ Bạch đang như cười như không mà nhìn y, khuôn mặt ngà ngà men say, sau đó cũng bị Yến Song cho một cái trừng mắt, "Đứng dậy, không uống nữa, đi thôi!"

Yến Song lôi cánh tay Tần Vũ Bạch, vẻ mặt cau có mất kiên nhẫn mà kéo hắn đi cho bằng được.

Tần Vũ Bạch bất động như núi, không thuận theo y, nói với ông già đang tức giận đỏ bừng mặt, đến đôi mắt cũng sắp rơi khỏi tròng: "Chú năm, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, không có ý đó đâu."

"Ừ ừ, ta biết," ông già rầm rì hai tiếng, có vẻ như cũng tỉnh rượu hơn chút, "Ta cũng không so đo với một đứa trẻ làm gì."

"Cảm ơn chú."

Lúc này Tần Vũ Bạch mới đứng dậy, lòng bàn nắm lấy tay Yến Song, "Hôm nay tới đây thôi, hôm khác lại tụ họp." Nói rồi đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Dịch Trần.

Ngụy Dịch Trần khẽ gật đầu, duỗi tay chỉ huy người hầu nâng những người thân thích đã say khướt đó dậy.

Yến Song kéo tay Tần Vũ Bạch ra khỏi sảnh tiệc.


Tần Vũ Bạch lảo đảo bước theo y, đi được một hồi mới cười nói: "Em kéo tôi đi đâu vậy?"

Sảnh tiệc cách nhà chính khá xa, đường đi lại vòng vèo, Yến Song đã vô thức kéo người tới một nơi vắng vẻ, dây leo chằng chịt, tối đen như mực.

Vẫn là chốn cũ.

Yến Song thả tay, đang định đi thì bị người ôm lấy từ sau lưng, đè toàn bộ trọng lượng lên người y.

"Sao đây, định bỏ lại một mình tôi ở nơi hoang vu này à?"

"Đây là nhà anh mà."

"Vậy sao?"

Tần Vũ Bạch cúi xuống cổ Yến Song hít một hơi thật sâu.

Yến Song không uống rượu, mùi hương trên cơ thể rất sạch sẽ.

"Sao tôi lại không biết...... đây là nhà tôi?"

Giọng nói chứa đầy men say và mệt mỏi.

Lại làm nũng.

Được rồi.

Trước khi chưa cày đầy tuyến tình cảm, y vẫn sẽ chơi đùa cùng hắn.

Yến Song yên lặng không nói gì hồi lâu, sau đó mới dùng giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Không phải anh rất vô tình sao? Vì sao lại khoan dung với họ như vậy hả?"

Tần Vũ Bạch thấp giọng cười một tiếng, hơi thở phả vào gáy Yến Song, ngẩng đầu hôn một cái lên cổ y, "Lộ tẩy nhé, nói gì tôi đó? Vô tình? Sao tôi lại vô tình?"

Yến Song dừng lại, cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi yêu thân thể cậu, cậu yêu tiền của tôi."

Ngữ khí lạnh băng, giống y như đúc.

Tần Vũ Bạch cười lớn, lập tức xoay người Yến Song lại, mặt đối mặt mà hôn chụt một cái lên khóe miệng Yến Song, ôm mặt Yến Song nói: "Nhớ rõ vậy sao, còn gì nữa không, nói tôi nghe xem?"

Yến Song liếc xéo hắn một cái, gằn từng chữ một: "Đồ —— đê —— tiện"

"Còn gì nữa?"

Ánh mắt thâm thúy của Tần Vũ Bạch như ánh trăng lay động, thế nhưng tất cả đều là ý cười.

Yến Song mím môi, lại nhả ra một chữ, "Bẩn."

"Tiếp tục."

"Tôi sẽ không hôn ——"

Môi bị chặn lại.

Mùi rượu nồng đậm tràn qua đầu lưỡi, Yến Song dịu ngoan đáp lại một chốc rồi bỗng bắt đầu giãy giụa, y đẩy mạnh Tần Vũ Bạch, ra sức dùng mu bàn tay lau miệng, "Tần Vũ Bạch, rốt cuộc anh có ý gì?!"


Không có câu trả lời, eo lại bị cưỡng chế kéo về, nụ hôn càng nồng cháy hơn hòa tan đêm tối.

Yến Song dựa lưng lên dây leo quấn trên cửa sắt, đôi tay bị giữ chặt, giơ lên trên đỉnh đầu chen giữa đám lá xanh, nhân lúc nụ hôn tạm dứt để nói lời kháng cự.

"Anh buông ra ——"

"Không," ánh mắt Tần Vũ Bạch hơi lóe lên, "Hợp đồng giữa chúng ta còn chưa kết thúc đâu."

Vẻ ửng hồng trên khuôn mặt Yến Song bớt đi một chút, y quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Rồi cũng kết thúc thôi."

Tần Vũ Bạch nhìn y thật sâu, lặng im trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy hay là kết thúc luôn đi."

Vẻ mặt Yến Song bỗng kinh ngạc.

Tần Vũ Bạch cười, "Sao nào, không vui à?"

"Đương nhiên không phải," Yến Song phủ nhận nói, ánh mắt thoáng hiện lên sự do dự, giọng nói cũng nhẹ, "Anh nghiêm túc sao?"

"Ừ."

Yến Song thầm nghĩ dạo này Tần Vũ Bạch ngoan quá trời.

Thôi mốt không gọi là Tần Thú nữa.

Người ngoan ngoãn theo cốt truyện bắt kịp tiến độ đều là cục cưng của y.

Tuy rằng y liếc mắt một cái cũng biết chắc chắn Tần Vũ Bạch giấu một bụng ý xấu.

Nhưng trùng hợp, y cũng vậy!

"Vậy bản hợp đồng kia......"

"Tôi xé rồi."

Đồng tử Yến Song lại lần nữa chấn động, đến giọng nói cũng run run, "Thật, thật vậy sao?"

"Đương nhiên," Tần Vũ Bạch cười tươi dịu dàng, "Tôi lừa em làm gì."

Yến Song: Ha, đứa nào tin đứa đấy đần.

Yến Song ra vẻ "Ôi, em tin, em bất ngờ quá, em cảm động ghê, em không biết phải làm sao", sau đó bắt đầu lĩnh vực y quen thuộc nhất —— rớt nước mắt.

"Khóc gì chứ?"

Ngữ khĩ Tần Vũ Bạch bất đắc dĩ, buông đôi tay đang khống chế Yến Song ra rồi lại hôn xuống.

Lần này Yến Song không chỉ không phản kháng, còn trực tiếp hôn lại.

Vừa không thành thạo nhưng cũng nhiệt tình.

Hai người hôn môi quấn quýt trong góc tối, khi vạt áo sơ mi bị kéo ra, Yến Song bắt lấy cánh tay Tần Vũ Bạch, quay đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn, "Không được."

Tần Vũ Bạch nhìn y, ánh mắt tràn ngập ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

"Ở đây không được......" Yến Song cúi đầu thật thấp.

Không phải không được, chỉ là nơi này không được.

Đây là một kiểu mời gọi khác.

Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

Tất cả người hầu vẫn đang ở phòng tiệc, trong tòa nhà chính cũng tối đen như mực, Yến song bị Tần Vũ Bạch lôi kéo, vội vã chạy lên cầu thang xoắn lên tầng ba.

Đây là lần đầu tiên y bước chân lên tầng ba.

Tầng của Tần Khanh


Cánh cửa ngoài cùng bị Tần Vũ Bạch đẩy ra.

Yến Song bị kéo vào một thế giới đầy màu sắc.

Trên vách tường treo một vài bức tranh sơn dầu đẹp rực rỡ đến lóa mắt. Những màu sắc đó tựa như muốn rỉ khỏi toan vẽ mà nhỏ lên người y.

Hóa ra tranh của Tần Khanh lại có phong cách kỳ lạ lại đẹp đẽ như vậy.

Còn có chút quen thuộc một cách khó hiểu

Nhưng mà nơi này...... đúng là rất hợp làm vài chuyện điên cuồng.

Yến Song nằm ngửa trên một toan vẽ mới tinh, thân thể từng chút hòa tan giống như màu vẽ, ngón tay bấu chặt vào cơ bắp cuồn cuộn trên lưng Tần Vũ Bạch.

Từ trước đến nay y đều rất im lặng.

Tối nay lại hiếm thấy mà không kiềm chế âm thanh của mình.

Phòng vẽ tranh trống trải tựa như một sân khấu ca kịch cỡ lớn.

Thanh âm dao động vang vọng, cao thấp trầm bổng, thanh thanh uyển chuyển.

Tần Vũ Bạch nghĩ thầm hắn nên bắt Yến Song câm miệng.

Bởi vì âm thanh đó thật sự quá không giống nhau.

Bàn tay đặt xuống che đi đôi môi.

Yến Song lại cầm lấy bàn tay đó, chớp hàng mi dài dịu ngoan nhìn hắn, sau đó...... thật cẩn thận mà hôn lên lòng bàn tay.

Tần Vũ Bạch toàn thân chấn động, lòng bàn tay hơi nóng.

Từ ngây thơ đến quyến rũ.

Hắn chứng kiến biến hóa của y.

Đây là tác phẩm của hắn

Kí tên hắn.

Chỉ tên hắn thôi.

Cũng có lẽ...... không chỉ có một mình tên hắn.

Cơ thể vừa tách ra, nhiệt độ dần dần giảm xuống, hơi lạnh trong không khí xâm nhập vào da thịt, kích lên một lớp da gà mỏng, Yến Song ngồi trên tấm vải vẽ, trước tiên lấy vải vẽ quấn tạm lên người, tựa như bây giờ mới nhớ tới nên hỏi, "Đây là đâu vậy?"

Tần Vũ Bạch đang đưa lưng về phía y mặc áo sơ mi, lớp vải che đi vết cào trên lưng, ngữ khí lười biếng, "Phòng vẽ tranh."

"Phòng vẽ tranh của ai vậy?"

"Tần Khanh."

Tần Vũ Bạch quay mặt qua, "Em trai tôi."

Yến Song: Hả? Đây là tình tiết phòng vẽ play lộ thế thân bẻ gãy tay quan trọng nhất đó à?

Tần Vũ Bạch có hơi hăng hái quá nha.

Đang lúc Yến Song định tiếp tục đọc thoại, Tần Vũ Bạch đã mặc áo xong, "Vào đi."

Yến Song ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng vẽ tranh đã bị đẩy ra.

"Tiên sinh." Quản gia cung kính đứng đó.

"Ừ," ngón tay thắt cà vạt, Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói, "Thu dọn đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận