Yến Song để chân trần chạy ra, lòng bàn chân dính không ít đất đá tro bụi, còn bị trầy xước, y bị thương cũng không kêu đau, chỉ ôm lấy Kỷ Dao thật chặt, giống như muốn hấp thu năng lượng nào đó trên người hắn.
Hai tháng.
Kỷ Dao đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất.
Yến Song bị ném lại một mình trong căn biệt thự trên núi tuyết, giống như du khách lạc trên đảo hoang.
Rõ ràng là biệt thự là có người hầu, bên ngoài cũng có rất nhiều vệ sĩ, nhưng bọn họ đối xử với y như người vô hình, đừng nói là giao lưu, ngay cả một ánh mắt cũng bủn xỉn, thậm chí bọn họ còn giống người mà Yến Song tự tưởng tượng ra hơn.
Núi tuyết mênh mông, biệt thự nhỏ yên tĩnh giống như một lăng mộ.
Thứ duy nhất có thể phát ra âm thanh chính là TV.
Sóng tín hiệu trên núi cực kỳ kém, đảo qua đảo lại chỉ có mấy chương trình đã lưu sẵn, sau khi xem hết cũng chỉ có thể phát lại.
Chương trình truyền hình giống nhau.
Núi tuyết rừng rậm tĩnh lặng.
Người hầu và vệ sĩ tựa như người sống mà cũng như hồn ma.
Yến Song như một xác sống bị nhốt trong lăng mộ, chỉ có Kỷ Dao mà giờ phút này y đang ôm chặt mới là bằng chứng cho thấy y còn sống.
Yến Song trở nên "ngoan hơn".
Kỷ Dao ôm y vào nhà, y lặng lẽ ôm cổ hắn, không khóc không quấy, chóp mũi dựa vào bên gáy Kỷ Dao, khẽ chạm vào mạch máu đang đập trên cổ hắn.
Lửa trong lò sưởi bập bùng, Kỷ Dao ôm y ngồi xuống sô pha, sờ gang bàn chân y, thấp giọng hỏi: " Đau không?"
Vẻ mặt Yến Song có chút hoảng hốt, mắt rơm rớm, "...... Kỷ Dao."
Giọng của y hơi khác thường.
Khàn đến mức thiếu linh hoạt.
Một tháng trời không có ai nói chuyện với y, y thử tự lẩm bẩm với chính mình, nhưng lại sợ mình thật sự trở thành một kẻ điên.
Vì thế im miệng không nói gì nữa, y cưỡng ép bản thân không nói chuyện nữa.
Mãi đến khi Kỷ Dao trở lại thế giới của y.
Yến Song khóc, y gập đầu gối, toàn thân đều nằm gọn trong lòng Kỷ Dao, "Kỷ Dao......"
Y liên tục lặp lại tên hắn.
Như y đã nói trước đây.
Hiện tại chỉ gọi tên của hắn.
Lặp đi lặp lại như niệm thần chú nào đó.
Người thi chú cúi đầu, lén nhìn gương mặt đang khóc thút thít qua khe hở giữa khuôn mặt với bả vai hắn.
Thật đáng thương.
Thật giống với vẻ giả vờ trước mặt hắn lúc mới quen.
Kỷ Dao duỗi tay vén tóc y lên, "Tóc dài như vậy rồi."
Đôi mắt Yến Song thò lên khỏi vai hắn một chút, tròng mắt vẫn ngấn nước, nhìn rất sáng "Cậu không thích à?"
"Không," Kỷ Dao cúi đầu hôn lên trán y, "Tôi rất thích."
Bồn tắm màu trắng sữa không đủ chỗ, hai thanh niên trưởng thành ních vô thì hơi quá.
Yến Song gần như ngồi một nửa trong lòng Kỷ Dao.
Vết thương trên chân đã được xử lý, vết đỏ mờ nhạt sau khi ngâm trong nước nóng đã hơi nhòe đi, Kỷ Dao lại hỏi y: "Đau không?"
"Không đau."
Kỷ Dao nắm lấy mắt cá chân y, "Không được nói dối."
"...... Đau."
Thân hình đĩnh bạt đứng dậy khỏi bồn tắm, dường như đến tiếng nước cũng có thể khiến Yến Song kinh hoảng, y hoảng loạn túm lấy cánh tay Kỷ Dao, giữ chặt nó trong ngực, lại không dám mở miệng cản hắn.
Kỷ Dao quay mặt lại, vén mái tóc ướt đẫm trên trán của y ra sau, dối diện với đôi mắt bất an, nói: "Tôi không đi."
Yến Song mím môi, tuy rằng y không mở miệng, nhưng đang dùng ánh mắt của mình bày tỏ sự không tin tưởng.
"Cậu không gạt tôi nữa," Kỷ Dao cúi người, chạm trán mình lên trán y, nước trong phòng tắm bốc hơi, làm mặt mày hai người đều mơ hồ, giọng hắn đều đều, "Tôi cũng không gạt cậu nữa."
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Yến Song ra, đi tới trước bồn rửa tay lấy một chiếc ly thủy tinh.
Yến Song ghé vào thành bồn tắm nhìn hắn, ánh mắt hơi bất an.
Kỷ Dao đập vỡ chiếc ly kia.
Mảnh vỡ văng tung toé trên mặt đất, Yến Song sợ hãi nói: "Kỷ Dao, cậu làm gì vậy?"
Người đập ly tự mình dẫm lên những mảnh vỡ nhỏ đó.
Yến Song nắm thành bồn tắm, hơi hoảng sợ nhìn Kỷ Dao đang đi về phía mình, để lại trên mặt đất mấy dấu chân đỏ máu như ẩn như hiện.
Kỷ Dao nâng cằm y lên, cúi đầu hôn xuống môi y, "Tôi đau cùng cậu."
"Sau này, tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi."
Hắn nửa ngồi xổm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, gương mặt tuấn tú tinh xảo, lạnh lẽo mà cũng sạch sẽ như băng tuyết, "Cậu bằng lòng chứ?"
"...... Tôi bằng lòng."
Chiếc khăn tắm to rộng bọc Yến Song tới kín mít, Kỷ Dao ôm y như ôm một đứa trẻ. Sau khi ôm y lên giường, Kỷ Dao ngồi xuống vừa lau tóc cho y vừa nói.
"Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Yến Song quay lưng về phía Kỷ Dao, dựa vào ngực hắn, một tay túm lấy góc áo hắn, "Tôi không nhớ rõ."
"Ở phòng tắm."
Yến Song quay mặt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Phòng tắm á?"
"Ừ," Kỷ Dao cúi đầu, nhàn nhạt nói, "Cậu quyến rũ tôi."
Yến Song: "......" Bắt nạt y "mất trí nhớ" đúng không.
Kỷ Dao duỗi tay ấn lên bờ môi y, "Đâm vào lồ.ng ngực tôi."
Mắt Yến Song hiện lên vẻ ngây thơ.
"Chính là như vậy," Kỷ Dao lạnh nhạt bình luận về ánh mắt của y, "Giả bộ ngây thơ quyến rũ tôi."
Yến Song: "......" Làm như là thật vậy.
Kỷ Dao cúi đầu, hôn một cái lên môi y.
"Tôi quá ngốc."
"Lập tức đã bị cậu quyến rũ rồi."
Yến Song: "......" Tiểu Kỷ này mở miệng là nói đến mức không để lối thoát cho bản thân luôn mà.
Yến Song hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó," Kỷ Dao dừng một chút, "...... Chúng ta liền mãi mãi ở bên nhau."
Những thứ khó chịu ở trung gian đều không quan trọng nữa.
Yến Song cũng biết điều mà không hỏi thêm, xoay người ôm eo Kỷ Dao, "Lần này thật sự đừng rời khỏi tôi nữa."
Giọng y nghe rất bình tĩnh, run rẩy và hoảng loạn đều bị y che giấu cật lực, gãi rất đúng chỗ ngứa mà chỉ lộ ra một chút, khiến cho "thợ săn" của y cảm thấy yên tâm về thành quả của hắn.
Kỷ Dao tiếp tục dùng khăn lau tóc cho y, giọng điệu cũng bình tĩnh như vậy, "Tôi có thể trước tiên đồng ý với cậu, sau đó lặng lẽ rời đi, lại biến mất ba tháng. Vậy thì khi trở về, có lẽ cậu sẽ hoàn toàn nghe lời, cũng sẽ không khoe khoang chút tâm tư nhỏ này của cậu nữa......"
Theo lời hắn nói, người trong lòng bắt đầu từ từ run lên.
"Nhưng mà tôi sẽ không làm như vậy," khăn lông đáp lên đỉnh đầu, Yến Song ngước đôi mắt đã lặng lẽ ngấn lệ, ngón tay Kỷ Dao xoa nhẹ gương mặt y, "Đây là nói thật."
"Thật vậy sao?" Yến Song nước mắt lưng tròng hỏi.
"Ừm," Kỷ Dao lâu khoé mắt y, "Thật, tôi nói rồi, tôi sẽ không gạt cậu nữa."
"Vậy cậu hôn tôi đi."
Kỷ Dao nhìn chăm chú vào y, lòng bàn tay nâng mặt y lên, "Vì sao?"
"Vì sao muốn tôi hôn cậu?"
"Không có vì sao hết," Yến Song có vẻ hơi nôn nóng, y túm cổ áo Kỷ Dao, nắm chặt rồi lại có chút lo sợ không yên mà buông tay. Y cau mày, cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, rồi lại ngẩng mặt lên, cảm xúc khó tả dâng lên trong mắt, "...... Tôi muốn cậu, Kỷ Dao."
Kỷ Dao nhẹ nhàng vu/ốt ve khuôn mặt của y, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, vẻ mặt rốt cuộc thả lỏng mà lộ ra thần sắc dịu dàng.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Yến Song, chỉ một chút như chuồn chuồn lướt nước.
Yến Song tiếp tục nhìn hắn, ánh mắt toát ra chút quyến luyến và không cam.
Kỷ Dao lại hôn y.
Giống như bông tuyết mềm nhẹ rơi xuống môi, mang theo hương thơm mát lạnh.
Yến Song nhắm hai mắt lại.
Y vâng lời như một cống phẩm hiến tế.
Không hề "khoe khoang" tâm tư nhỏ của mình nữa, thành thật dùng đầu lưỡi giữ đôi môi Kỷ Dao lại.
"Kỷ Dao......" Y mở mắt, giọng hơi nôn nóng, trên mặt lộ ra sự sốt ruột lại e lệ ửng đỏ lên, "Ôm tôi, được không?"
"Vì sao?" Kỷ Dao lại hỏi lần nữa.
Hắn như là hỏi Yến Song, lại như là đang hỏi chính mình.
Yến Song đón ánh mắt hắn, môi run lên, vẻ mặt vẫn đang không ngừng giãy giụa trong đau khổ ẩn giấu. Y nhắm mắt lại, lông mi run lên, Kỷ Dao nghe được cả tiếng hàm răng y va lập cập, cổ họng vạn phần gian nan mà phát ra ba chữ.
"...... Tôi thích cậu."
Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn.
Từ ngày đầu tiên tuyết đổ cho đến nay, nó vẫn chưa từng dừng lại, vẫn luôn liên miên tới tận bây giờ.
Một cơn lạnh lẽo khó tả lan tràn khắp cơ thể hắn, đồng thời lại có một ngọn lửa mãnh liệt bốc lên lồ.ng ngực Kỷ Dao.
Trong làn sương mù đen đặc hiện lên một bóng hình mảnh khảnh, cô ta dịu dàng mà lại có tố chất thần kinh nhìn chăm chú vào hắn, đôi lông mày thanh tú nhíu lại một cách tao nhã, móng tay nhọn nhéo lên cổ hắn, "Tiểu Dao, là mẹ yêu con, nên mới muốn con chết cùng mẹ, sao con lại không hiểu chứ?"
Cha hắn nắm tay hắn, đứng trước mộ mẹ, khinh miệt mà dạy dỗ hắn
"Con làm gì cũng được, miễn là đừng bao giờ học theo mẹ con, yêu tới yêu lui, yêu đến mức bỏ cả mạng."
"Nhút nhát chật vật, ngu xuẩn đến cực điểm!"
"Đừng câm như hến thế, con hiểu ý ta chưa?!"
Trên bia mộ, mẹ cũng đang mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt có vẻ rất hạnh phúc.
Mẹ hỏi hắn —— "Tiểu Dao, sao con lại không hiểu chứ?"
Kỷ Dao cúi thấp, khẽ hôn lên mắt Yến Song, cảm xúc mãnh liệt hạ xuống, ngay sau đó lại dấy lên một làn sóng ngày càng dâng cao.
"Hiểu rồi."
Hắn thấp giọng nói.
Lông mi Yến Song rung nhẹ, khi đang định mở mắt ra thì đã bị Kỷ Dao hôn mãnh liệt, bả vai bị khoá chặt chẽ, y không thể động đậy, giống như một con bướm mắc vào mạng nhện.
Quý công tử anh tuấn dè dặt lại vừa ngây ngô vừa hoang dại trong đêm tuyết.
Ngón tay thon dài căng chặt, từng đốt xương ngô ra, khảm thật sâu vào một bàn tay mềm mại khác.
Cuồng nhiệt lung tung, không có quy tắc.
Yến Song đè nén âm thanh trong cổ họng, lại vỡ vụn thành từng mảnh trong cơn hỗn loạn.
Dây tơ hồng và cây chủ của nó ngày càng quấn chặt lấy máu thịt trong nhau, giống như hoà làm một thể.
Mồ hôi chảy xuống theo đuôi tóc đen nhánh, nhỏ giọt ấm nóng xuống mi tâm Yến Song, là độ ấm mà một người lạnh băng như Kỷ Dao có được sau khi tan chảy.
Y mở mắt ra, nhìn thấy trên gương mặt lạnh băng của Kỷ Dao tràn ngập cảm xúc đè nén, y hé môi, chưa kịp gọi tên hắn thì đã bị ngậm lấy môi.
Tuyết vẫn chưa từng dừng lại.
Ánh bình minh trên núi tuyết rực rỡ xán lạn, ánh mặt trời xen giữa những bông tuyết bay loạn trong không khí, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, phần lớn chiếc chăn trắng tinh đã rơi xuống nền nhà lát cẩm thạch đen, tạo thành một bức màn sân khấu đen trắng rõ ràng
1
Bóng dáng lay động kịch liệt.
Âm thanh âm nức nở hơi lạc đi.
Yến Song vùi mặt trong gối đầu, đôi tay túm chặt lấy gối, sắp xé nát nó đến nơi.
Hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Lồ.ng ngực phồng lên rồi xẹp xuống, y ho mạnh một tiếng, sau đó mái tóc phía gáy được người nhẹ nhàng vén lên.
"Lạnh à?"
Giọng Kỷ Dao vẫn cứ mang vẻ lạnh lùng tao nhã như vậy.
Cuối cùng Yến Song cũng biết vì sao cốt truyện không thể miêu tả của Kỷ Dao chỉ có thể ở sau Thích Phỉ Vân.
Thích Phỉ Vân là chơi vui.
Kỷ Dao là chơi đến tàn nhẫn.
Y nghi ngờ Kỷ Dao muốn y chết tươi, hơn nữa y có bằng chứng.
Cho dù đã che cảm giác đau, Yến Song vẫn run rẩy toàn thân.
"Không lạnh......" Y vùi mặt trong gối đầu, nhỏ giọng nức nở một chút, "Đau."
Một lát sau, y bị lật lại, lộ ra một gương mặt đã khóc đến rối tinh rối mù trong gối đầu, y giả vờ hờn tủi liếc Kỷ Dao một cái, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, nhíu mắt chun mũi, "Sao nà cậu lại......."
Má nó không phải vừa mới ấy xong à l?!
Không cần giảm xóc luôn à?!
Quá đáng quá đó, đến súng còn phải đổi băng đạn mà!
Yến Song nín ngang luôn, co ro trốn vào trong, nhưng vẫn bị Kỷ Dao bắt ra rồi ôm lên.
Yến Song ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt vẫn hơi sợ hãi.
"Biết rồi," Kỷ Dao lãnh đạm nói, "Không làm nữa."
Yến Song nghe giọng điệu của hắn cứ như đang nói "Lần này tha cho cậu, lần sau xem cậu chết thế nào", tức khắc khóc không ra nước mắt, y nghĩ thầm người anh em ơi, thời gian của chúng ta có rất nhiều, không cần gấp như vậy đâu. Y vội dựa vào vai hắn khuyên nhủ: "Chúng ta còn cả đời mà, có thể từ từ tới."
Kỷ Dao không hé răng, duỗi tay vuốt nhẹ lưng hắn, nhàn nhạt nói: "Cậu cũng dỗ chồng cậu như vậy à?"
Yến Song: "......" Tiểu Kỷ cũng giỏi nói chuyện ghê đó.
"Sao không phản bác?"
Yến Song: "...... Tôi không biết nên phản bác thế nào."
Kỷ Dao ôm y đi phòng tắm, vừa đi vừa chậm rãi nói: "Cậu có thể nói tôi mới là chồng cậu."
Yến Song: "......" Ha, chúa hề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...