ọt ngào đến thế (6)
Dịch: Kogi
An Minh Hối đi theo Effit về nơi ở của mình, khi bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, anh nhận ra căn phòng này đã được bài trí hết sức cẩn thận, từng món đồ trang trí hoặc nội thất trưng bày đều đâu ra đấy thể hiện rõ khiếu thẩm mỹ của chủ nhân, thứ duy nhất khiến anh cảm thấy hơi khó đỡ là chiếc quan tài lớn đặt chính giữa phòng.
Nếu xét từ góc độ của một ma cà rồng bình thường thì có thể nói là vô cùng chu đáo...
Anh cởi cúc áo khoác, tiện tay vắt lên móc treo quần áo bên cạnh, bắt đầu chú ý tới quyển sách được bày ngăn ngắn giữa bàn đọc sách, bìa sách đúng là cuốn truyện cổ tích anh đọc lúc trước, có điều thiết kế trang bìa không giống như quyển của anh.
Thấy anh chú ý tới quyển sách kia, Effit đang yên lặng đứng ở cửa lúc này mới bật cười giải thích: "Thực ra cuốn sách anh xem không phải là bản gốc, bởi vì nội dung câu chuyện xuất bản lần đầu tiên hơi u ám, lượng tiêu thụ cũng rất thấp, vì vậy tác giả quyết định sửa lại, sau đó mới trở thành cuốn truyện cổ tích anh đọc lúc trước."
"May mà tôi quen tác giả ấy, tôi nhớ là anh không thích câu chuyện được xuất bản lần thứ hai nên tìm bà ấy xin bản gốc." Vừa nói hắn vừa đi vào cầm quyển sách kia lên, sau khi lật vài trang liền đưa cho An Minh Hối: "Mấy ngày nay tôi đang dưỡng thương, hiệp hội không giao cho nhiệm vụ gì nên khá rảnh rỗi, vì vậy tôi cũng đọc thử xem thế nào. Nội dung khá là thú vị, hy vọng anh sẽ thích."
"Cảm ơn." An Minh Hối nhận lấy rồi lịch sự nói cảm ơn, sau đó anh nhìn về phía chiếc quan tài màu đen nổi bật trong phòng: "Nhưng tôi không có thói quen ngủ trong quan tài, chỗ ngài có thừa chiếc giường nào không?"
"Thất lễ quá, là tôi suy nghĩ không chu toàn." Effit kinh ngạc xin lỗi anh, rồi tiếc nuối nhìn thoáng qua chiếc quan tài: "Tôi tưởng là anh sẽ thích nên đã chọn một chiếc quan tài rất rộng rãi thoải mái, bên trong còn lót thảm nhung nữa, tôi thử ngủ trong đó thấy cũng không tệ."
"..." Anh thực sự không biết nên bắt đầu chất vấn từ đâu nữa, bởi vì những điểm cần đặt dấu chấm hỏi trong câu hắn vừa nói quá nhiều, "Làm phiền ngài rồi."
"Không sao, nếu anh không thích thì đổi đi." Quý ngài thợ săn tươi cười niềm nở, ý bảo anh không cần bận tâm, "Bình thường nhà tôi không có khách nên không chuẩn bị phòng thừa. Nhưng không vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ đến chỗ Nider mượn một chiếc giường, sẽ về ngay thôi."
Thấy Effit xoay người định đi, An Minh Hối cất tiếng nhắc nhở: "Đang là ban đêm", mặc dù bọn họ chưa ngủ, nhưng những người khác hẳn là đều ngủ hết rồi.
"Thợ săn ma cà rồng thường phải ra ngoài ban đêm để bắt ma cà rồng, vì vậy ngày đêm đảo lộn đối với chúng tôi cũng là chuyện như cơm bữa." Effit mỉm cười nói, sau đó xách đèn dầu, vẫy tay chào anh xong liền đi luôn.
Nghe tiếng bước chân xuống lầu ở bên ngoài, An Minh Hối cảm thấy không còn gì để nói, anh đành thở dài một hơi, thắp sáng giá nến trên bàn, chuẩn bị đọc cuốn truyện cổ tích kia để giết thời gian.
So với phong cách tươi sáng hồn nhiên của cuốn được xuất bản lần thứ hai, bìa cuốn sách xuất bản lần đầu trông ảm đạm hơn nhiều với hình ảnh một thiên sứ đang giương cung tên, sau lưng là đôi cánh xám xịt sải rộng, nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất giả tạo.
Vừa nhìn đã biết nội dung sẽ không dễ chịu gì.
Ừm... Thực ra tuy nguyên chủ không thích câu chuyện cổ tích xuất bản lần thứ hai, nhưng cá nhân anh lại thấy cũng không tệ...
***
Lúc này Effit đã đi đến trước cổng một dinh thự cách đó không xa, hắn giơ tay gõ vài lần lên cánh cửa.
"Cốc cốc cốc."
Không lâu sau thì cửa mở ra, một người đàn ông đứng tuổi thấp hơn Effit một chút đứng trong nhà buồn bực nhìn Effit nửa đêm tới gõ cửa nhà mình: "Làm sao, chẳng phải cậu đang nghỉ phép à, có việc gì?"
"Chào buổi tối, tôi đến mượn anh một chiếc giường." Effit mỉm cười hòa nhã, nhưng lời nói ra lại chẳng có đầu đuôi gì: "Dự đoán lúc trước có chút sai lệch nhỏ, ma cà rồng nhỏ của tôi không thích quan tài, vậy nên phiền anh cùng tôi khiêng một chiếc giường lớn về, tiện thể chuyển chiếc quan tài kia đi."
"Cậu nói gì? Cậu nuôi một con ma cà rồng thật á?" Nider kinh ngạc kêu thất thanh, sau đó vội vàng kéo Effit vào nhà, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn rằng vừa rồi không có ai nghe thấy mới đóng cửa lại, phẫn nộ nhìn người vẫn còn đang mỉm cười ung dung trước mặt mình: "Tôi tưởng lúc trước cậu chỉ đùa vậy thôi, hóa ra cậu lại làm thật?!"
Hắn biết Effit thường nảy ra những ý tưởng kì quặc, lúc giúp Effit khiêng quan tài hắn chỉ nghĩ là đối phương lại tìm được trò vui mới chứ hoàn toàn không coi là thật.
Dù sao người có điên đến mấy cũng không bao giờ nuôi một con ma cà rồng trong nhà! Huống hồ đây còn là thợ săn Effit đã giết không biết bao nhiêu ma cà rồng.
"Đó là một ma cà rồng rất ưa nhìn, và còn rất lịch thiệp nữa." Dường như Effit không nhìn thấy bộ dạng sốt sình sịch của Nider, hắn thong thả nói: "Đáng yêu như một chú nhím con vậy, thỉnh thoảng sẽ dựng gai nhọn đâm người ta chảy máu, nhưng đôi khi cũng vô tình để lộ cái bụng mềm mại vô hại của mình."
Nider thầm nghĩ: Ôi chúa ơi, cái tên này chắc điên thật rồi, mình cũng sắp phát điên đến nơi rồi.
"Cậu nghe này Effit, tôi không cần biết con ma cà rồng kia quyến rũ đến mức nào, nhưng chỉ cần là ma cà rồng thì không được sinh sống trong thành trấn của loài người!"
Effit làm lơ lời khuyên và lời cảnh cáo của Nider, đi thẳng về phía nhà kho chuyên chứa nội thất, sau đó do dự nhìn ba chiếc giường xếp ở góc trong cùng, ngẩng đầu hỏi Nider: "Anh nghĩ An thích kiểu giường nào? Cá nhân tôi cảm thấy chiếc giường form rộng này rất được."
"Effit!!!" Nider giận dữ hét lên.
Thấy hắn giận thật, Effit mới bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, bắt đầu thỏa hiệp: "Được rồi, có vẻ anh thực sự rất muốn tâm sự với tôi. Vậy chúng ta ngồi xuống vừa uống trà vừa nói đi, nhưng mà phải nhanh lên, tôi đã hứa với An là sẽ về sớm rồi."
Vừa nói hắn vừa bước ra khỏi nhà kho, để đèn dầu xuống và cởi áo khoác ra treo ở cửa, sau đó yên vị trên ghế sofa chờ Nider pha trà.
Nider giận đến mức muốn đánh một trận với Effit, nhưng cuối cùng vẫn bực bội đi xuống bếp rót trà, xị mặt đặt mạnh tách trà trước mặt Effit, vì động tác quá thô lỗ nên nước trà trong tách bắn ra vài giọt.
"Effit, đừng dùng thái độ đó ứng phó cho có lệ với tôi, tôi đang rất nghiêm túc, cậu không thể nuôi một con ma cà rồng bên cạnh được!"
Effit tao nhã nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, thở dài nói: "Đừng dễ nổi nóng như vậy chứ, bình tĩnh đi."
Lúc hắn cúi đầu uống trà, Nider tinh mắt nhìn thấy hai chấm đỏ vẫn chưa biến mất hẳn trên cổ hắn, sắc mặt lập tức càng khó coi hơn: "Con ma cà rồng đó cắn cậu?!"
"Đừng kích động thế, tôi chỉ đang cho ăn thôi mà." Effit mỉm cười đáp, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã trái ngược hẳn với Nider cuống đến mức toát mồ hôi hột, "Tôi cung cấp thức ăn và nơi ở cho anh ấy, còn anh ấy dùng năng lực thần kỳ của mình để trị thương cho tôi, đây chẳng phải là một vụ làm ăn rất có lợi sao?"
"Cho ăn có nhất thiết phải để hắn cắn cổ mình không hả?" Có chuyện nghiêm trọng hơn để so sánh, Nider thậm chí không tiếp tục truy cứu chuyện Effit tự ý nuôi ma cà rồng nữa, hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Effit, hỏi: "Không phải cậu yêu con ma cà rồng đó rồi chứ?"
Nghe xong câu hỏi này, Effit chớp chớp mắt, chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó mới phì cười: "Thích anh ấy? Anh nghiêm túc thái quá rồi đấy Nider, tại sao tôi lại thích ma cà rồng nhỏ của mình chứ? Kể từ lúc anh ấy bước vào thị trấn này thì đã mặc định là vật sở hữu của tôi rồi, tôi không cần phải dùng tình yêu để đổi lấy thứ gì của anh ấy nữa."
"Ừm... Nhưng tôi thừa nhận An đúng là một người quyến rũ, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã kích động đến mức từng sợi dây thần kinh đều run lên." Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Effit không kìm được say sưa híp mắt lại như đang hồi tưởng, khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt sáng ngời khiến Nider không dám nhìn thẳng, chỉ nghe thấy hắn nói: "À... Lúc đó anh ấy xách một ngọn đèn, ngọn đèn đó thực sự sáng vô cùng, chói đến nỗi khiến mắt tôi cay xè, nhưng nhờ vậy mà tôi mới nhìn rõ diện mạo và vẻ mặt của anh ấy."
"Đó quả là một tác phẩm nghệ thuật, tưởng tượng thử xem, một quý ngài ma cà rồng mặc chiếc áo đuôi tôm vừa vặn, một giây trước còn dịu dàng lau máu dính trên mặt bạn, một giây sau đã lộ ra biểu cảm chán ghét như chạm phải vật dơ bẩn nhất trần đời, nhả ra những lời sắc như dao cứa bằng giọng nói nhẹ nhàng hết sức." Khi tả cho bạn mình cảnh tượng lúc đó, cảm xúc của Effit bùng nổ, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng, tốc độ nói càng ngày càng nhanh: "Đến cả từng roi anh ấy quất xuống cũng mang theo tâm trạng mâu thuẫn đan xen, vừa đau đớn vừa dịu dàng, tuyệt đẹp, anh ấy đúng là kiệt tác của chúa trời, anh ấy là báu vật mà tôi hài lòng nhất, làm sao tôi có thể để anh ấy ở bên cạnh lũ ma cà rồng bẩn thỉu kia, để chúng chà đạp một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo đến thế được?"
Nider rợn tóc gáy nhìn nụ cười si mê cùng những lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của Effit, hắn không kìm được phải ngồi thẳng người, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại nhận ra mình không dám thốt ra một từ nào cắt đứt mạch cảm xúc của Effit.
Giờ thì hắn cảm thấy hơi thương hại con ma cà rồng chưa từng gặp kia rồi, không dưng lại tự chui đầu vào lưới, để mình lọt vào tay một tên điên, trên đời này còn chuyện gì đáng sợ hơn sao? Con ma cà rồng kia hoàn toàn không biết mình đang ở trong tình cảnh nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của An Bảo
Ngài Effit cho tôi một cuốn sách.
Đọc xong tôi cảm thấy nội dung tuy hơi u ám thật nhưng cũng là một câu chuyện hay.
Mà không hiểu sao trang nào cũng viết đầy hai chữ "Thơm quá."
Đạo diễn bảo đoàn làm phim bất cẩn cầm nhầm đạo cụ.
Tôi hơi tò mò muốn biết "Thơm quá" rốt cuộc là ý gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...