Dịch: Kogi
Sắc mặt Hạ Dữ khó coi đến đáng sợ, mặt Lý Trình Nhạc cũng tái mét, vừa muốn tiến lên sơ cứu vết thương giúp anh, lại vừa sợ hành động tùy tiện sẽ làm vết thương trở nên nghiêm trọng hơn.
Bọn họ đều không thể diễn tả được cảnh tượng trước mặt mình lúc này thê thảm đến mức nào.
Chàng thanh niên với thân thể mảnh khảnh nằm dưới đất, nửa người trên gần như thấm đẫm máu, một con dao đang cắm sâu trước ngực nhưng anh vẫn nở nụ cười nhẹ trên môi.
Đỏ tươi hòa cùng trắng nhợt, trông anh lúc này vừa yếu ớt lại vừa mạnh mẽ, có lẽ bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng khó mà quên được.
"Anh không sao, các cậu cũng biết mà, anh sẽ không chết vì mấy thứ này đâu, cũng chẳng thấy đau gì cả.
Trông thì ghê vậy chứ máu này không phải của anh đâu." Vừa nói An Minh Hối vừa giơ tay cầm lấy chuôi dao rút ra nhưng lại phát hiện dao đâm sâu quá nên muốn rút cũng rất khó.
"Đừng cử động, nằm yên đấy." Hạ Dữ khàn giọng nói, bất thình lình xách cổ áo Lý Trình Nhạc, "Nếu muốn sống thì đừng làm gì thừa thãi."
Sau đó cậu dùng tay kia chụp l3n đỉnh đầu Lý Trình Nhạc, dương khí vô hình lập tức cuồn cuộn chảy vào lòng bàn tay Hạ Dữ.
Khoảng mười giây sau thì cậu thả lỏng tay ra, xách Lý Trình Nhạc mất quá nhiều dương khí nên tạm thời choáng váng ngồi sụp xuống đất đi đến bên cạnh An Minh Hối.
Một tay Hạ Dữ ấn giữ bên cạnh vết thương của An Minh Hối, tay kia cầm chuôi dao dứt khoát rút mạnh lên, không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần đã ném sang một bên, sau đó đè thật chặt vết thương, chầm chậm truyền dương khí vào trong.
Đối với cương thi, tổn thương vật lý không phải là trí mạng nhưng những vết thương kiểu này thường khiến dương khí vốn dĩ không nhiều trong cơ thể bị xói mòn, đây mới là mối nguy hiểm thực sự.
Hiện giờ Hạ Dữ bổ sung dương khí cho anh, còn một phần là để tu bổ kết cấu thân thể bị tổn thương, nếu không sẽ khó có thể hành động thoải mái với cái xác tàn tạ như vậy.
Một tay Hạ Dữ vẫn ấn trên miệng vết thương, tay còn lại thì lấy một chiếc khăn lông ra cẩn thận lau vết máu khô đen trên mặt An Minh Hối, sắc mặt vẫn chưa có dấu hiệu dịu lại.
"Mặt cậu bây giờ trông còn đáng sợ hơn cả tôi đấy." An Minh Hối cười khẽ, "Thả lỏng đi, đừng căng thẳng như vậy."
"Anh lạc quan nhỉ?" Hạ Dữ bật cười, thế nhưng động tác tay vẫn vô cùng nhẹ nhàng, "Bị một tấm vải rách nhắm làm mục tiêu cũng không sợ à?"
Ban nãy nếu không phải bất chợt cảm nhận được hơi thở của đồng loại, nếu không mất thời gian dây dưa với cái thứ kia thì...
"Vải rách?"
"Những thứ giống như tôi ấy mà, mười tên thì có chín tên coi giết người là thú vui." Còn cậu là vì ngại bẩn và lười nên coi như trường hợp ngoại lệ, có điều cậu vẫn không hiểu tại sao người này lại thu hút mấy thứ đó, "Anh tưởng thế là hay à?"
"Chẳng phải còn có cậu đây sao? Thế nên tôi mới thấy không có gì phải sợ cả."
Vừa nói An Minh Hối vừa đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tim mình, nơi cách bàn tay Hạ Dữ rất gần, bùi ngùi nói: "Sau khi chết, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim có nhiệt độ đấy."
"Thực ra là một cương thi rất kỳ lạ, rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đã chết, thế nhưng vẫn có thể hoạt động, cứ như là người máy ấy." Anh nói những lời này không nhằm mục đích gì cả, chỉ là muốn làm dịu bớt bầu không khí ngột ngạt mà thôi, "Nhưng mà cũng không thể nói như vậy được, biết đâu sau này lại xuất hiện người máy có trái tim sống thì sao? Nếu có ngày đó thật, chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi."
"Nếu tim anh còn sống thì giờ đã không cứu được rồi." Xử lý xong vết thương, Hạ Dữ vươn tay kéo An Minh Hối đứng dậy, động tác nhẹ nhàng hơn lúc thả Lý Trình Nhạc xuống nhiều lắm, "Đứng dậy thử hoạt động xem còn chỗ nào khó chịu không."
Sau khi làm vài động tác đơn giản, An Minh Hối cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt không mấy tin tưởng của Hạ Dữ, anh dở khóc dở cười nói: "Không sao thật mà, hơn nữa Trình Nhạc bị cậu hành cho mất nửa cái mạng rồi, thêm một lần nữa cậu ấy cũng không chịu được."
Nói rồi anh ngồi xuống bên cạnh đàn em, vừa quan tâm vừa áy náy hỏi: "Vẫn ổn chứ? Anh thay Hạ Dữ xin lỗi cậu, nếu cậu khó chịu ở đâu thì nói với anh, anh sẽ cố gắng nghĩ cách."
"Em chỉ hơi mệt thôi, anh không sao là tốt rồi." Lý Trình Nhạc yếu ớt xua xua tay, thấy An Minh Hối ổn rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm đè nén từ nãy đến giờ, "Anh làm em sợ quá, sau này tốt nhất chúng ta đừng tách nhau ra nữa.
Tuy em không hiểu lắm nhưng chẳng phải Hạ Dữ nói có ai đó đang nhắm vào anh sao?"
"Được, sau này chúng ta sẽ cố gắng cùng nhau hành động.
Nhưng cũng không cần quá lo lắng, Hạ Dữ rất mạnh, mà anh cũng khá lì đòn đấy, đúng không?" An Minh Hối muốn làm không khí bớt căng thẳng nên còn cố tình gồng bắp tay lên khoe cơ bắp, mặc dù cơ bắp của anh chẳng nở nang gì cho cam.
"Đừng đừng, anh vẫn cứ làm lãnh tụ tinh thần của bọn em thì hơn, nếu phải đánh nhau thì cứ để Hạ Dữ với em lo cho."
Lý Trình Nhạc dựa vào giá hàng đằng sau ngước mắt lên nhìn An Minh Hối, từ tận đáy lòng cảm thấy đàn anh khóa trên dịu dàng dễ gần này thực sự không hợp với hình tượng máu me đầy mình như bây giờ.
Như cậu ta vừa nói, cậu ta thấy đàn anh hợp với vai trò lãnh tụ tinh thần hơn, cho dù lúc này cậu ta mệt mỏi rã rời, nhưng nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh vẫn thấy rất xứng đáng.
"Cậu cứ ở đó làm túi máu thôi đã tốt lắm rồi." Hạ Dữ hờ hững giễu cợt, bóc một hộp khăn ướt mới ra rồi ngồi xuống, vừa lau máu dính trên má và cổ An Minh Hối, vừa chầm chậm nói: "Con mụ anh bảo vốn tên là Bạch Lăng (*), tuổi của ả đủ làm tổ tiên anh rồi."
(*) Nguyên văn: 白绫 – Bạch Lăng, cũng có nghĩa là "lụa trắng", trong phim cổ trang vua muốn phi tần của mình chết có thể ban thuốc độc hoặc ban cho dải lụa này về tự treo cổ.
Thực ra An Minh Hối cảm thấy khăn ướt không thể nào giải quyết hết đống máu dính trên người mình được nhưng anh không nói ra, cứ để mặc Hạ Dữ lau chùi: "Ý cậu là Hứa Diệc Quân à? Cậu biết cô ta? Vậy sao trước đây không nhận ra?"
"Tôi chưa từng thấy mặt ả mà chỉ nhìn ả trong bộ dạng nguyên bản là một tấm vải rách thôi." Hạ Dữ nhíu mày như nhớ lại thứ gì kinh tởm lắm, "Bẩn không thể tả nổi, cũng may ả bị điên, chứ người bình thường còn lâu mới chịu được."
Người phụ nữ đó và cậu vừa giống nhau lại vừa khác nhau, cậu bị tưới đẫm máu tươi vạn người từ khi luyện chế, còn người phụ nữ đó là tà vật do một thiên sư thời ấy cố tình tạo ra.
Có hai cách để đồ vật hóa linh, một là hiến tế bằng sinh linh, hai là thuận theo tự nhiên (*).
(*) Chỗ này ý là Hạ Dữ bị tưới máu lúc mới luyện bản thể chứ chưa sinh ra linh trí, sau này mới hình thành, còn Bạch Lăng là do thiên sư giết người để nó hóa linh.
Hạ Dữ không nhớ lúc đó mình bị kẻ nào mang theo người, chỉ nhớ lần đầu tiên nhìn thấy dải lụa trắng kia là lúc một người vừa dùng nó để siết cổ một người phụ nữ đến chết.
Chất nôn, nước mắt, máu hòa cùng một chỗ, dải lụa trắng tinh ban đầu nhơ nhuốc không gì tả nổi.
Cực kì kinh tởm.
Mà tà vật như vậy hóa linh, bản tính tàn bạo là chuyện thường tình, Hạ Dữ cũng quen với chuyện đó rồi, nhưng lần này cậu vẫn không thể kìm được cảm thấy phẫn nộ.
Bởi vì con mụ đó dám đứng trước mặt cậu cười đến biến dạng cả khuôn mặt trắng bệch, dùng giọng điệu say sưa mà điên cuồng rầm rì bình phẩm về người cậu mang theo bên cạnh: "Cười lên trông xinh thế nhờ, lúc nó bị giết, bị tra tấn, ngay cả cơ thể cũng rữa nát ra thì sẽ đẹp biết bao.
Ta muốn nhìn thấy quá đi thôi! Chúng ta giống nhau mà, ngươi không muốn nhìn sao? Chúng ta có thể hợp tác với nhau mà."
Cái con khốn này.
Rất nhanh, Hạ Dữ cũng nhận ra lau chùi thế này là vô ích, cậu bực bội dừng động tác lại, mặc kệ những vết máu còn chưa lau sạch, vươn tay ra nắm cằm An Minh Hối.
"..." Lý Trình Nhạc tuyệt vọng nhắm mắt lại, thuần thục làm bộ mình không tồn tại.
"Tôi có thể đưa anh ra ngoài trong vòng nửa tháng, nhưng mà tôi có điều kiện." Hạ Dữ hơi nheo mắt lại nhưng vẫn không che được đồng tử lóe ánh đỏ, trông cậu lúc này như con mãnh thú có thể nổi điên lên giết người bất cứ lúc nào, "Sau khi ra ngoài, anh thuộc quyền sở hữu của tôi."
"Suỵt, đừng kích động như vậy." An Minh Hối dựng một ngón tay chặn trước môi Hạ Dữ, mỉm cười nói, "Không sao, tất cả rồi sẽ ổn thôi, dù ra ngoài rồi tôi cũng vẫn phải dựa vào cậu mới có thể tiếp tục duy trì hình dạng này mà.
Nhưng nói đến quyền sở hữu...!Nếu xét từ góc độ đồ vật thì có phải nên ngược lại không?"
Hạ Dữ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát thấy cũng có lý, nhưng trước tiên không nhịn được phải cắn đầu ngón tay An Minh Hối một cái rồi mới nói: "Vậy anh có thể làm chủ nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi công nhận.
Nếu anh không đồng ý tôi sẽ giết hết người ở đây rồi đưa anh đi, còn nếu anh đồng ý thì tôi sẽ tìm cách khác mang anh ra ngoài."
"Nhưng con mụ vải rách kia vẫn phải chết." Cậu bổ sung thêm.
Năm lần bảy lượt đến gây sự, sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn.
"Được, nếu có thể cùng nhau rời khỏi đây, sau này cậu muốn gì cũng được hết." An Minh Hối chiều cậu hết ý, anh đồng ý ngay tắp lự, sau đó vỗ vỗ cánh tay Hạ Dữ, "Đứng dậy trước đã, đang ở trước mặt đàn em đấy, thế này còn ra thể thống gì nữa?"
Theo lời anh nói, Hạ Dữ liếc mắt nhìn Lý Trình Nhạc đang im lặng giả chết, tiện tay cắm bản thể của mình bên cạnh cậu ta, chỉ bỏ lại đúng một câu "Chờ yên ở đây cấm động đậy" rồi kéo tay An Minh Hối sải bước rời đi.
Không chỉ Lý Trình Nhạc mà An Minh Hối bị kéo đi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
"Đưa anh đi tắm." Hạ Dữ thực sự không thích nhìn vết máu bẩn thỉu dính trên người An Minh Hối, "Nhân tiện kiểm hàng luôn."
"Kiểm hàng?"
"Đồ vật có linh thật sự đều phải nuôi bằng tinh huyết của mình, anh chưa nghe chuyện này bao giờ sao?"
Học trưởng An rơi vào trầm tư:...Khoan hãy nói tôi nghe bao giờ chưa, tôi thì lấy đâu ra tinh huyết chứ?
"Nhưng tôi là người chết mà." Anh hoang mang nói.
"Vậy nên chỉ là kiểm hàng thôi.
Không có máu vẫn còn thứ khác có thể thay thế." Hạ Dữ nói như đúng rồi, dường như đây là chuyện gì đó hết sức bình thường, "Dương khí ban nãy lấy vẫn còn thừa, ít nhất vẫn có thể duy trì hoạt tính thân thể thêm một, hai giờ nữa."
"..." Nói đến đây, đột nhiên An Minh Hối nảy ra một suy đoán mơ hồ về chuyện "kiểm hàng"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...