Dịch: Kogi
Mấy hôm nay trạng thái của Alois rất ổn định, hắn không tỏ ý kháng cự An Minh Hối, không những thế còn thu lại đống dây leo che phủ bức tường khi chỉ có hai người bọn họ nữa.
Thậm chí theo như Kate nói thì dạo này mỗi khi sắp đến giờ An Minh Hối tới, thanh niên ở trong phòng cách ly sẽ di chuyển từ chiếc ghế kê bên giường đến chiếc ghế gần bức tường, làm cho người trường kỳ đóng đô ở phòng quan sát là anh ta cảm thấy hơi ghen tỵ.
Đối xử với những cộng sự lâu năm như bọn họ thì thờ ơ lạnh lùng, vậy mà lại đối xử đặc biệt với một thanh niên mới tới có mấy ngày, sao trước đây chưa từng nghe ai nói gout của viện trưởng là loại này nhỉ?
Hôm nay An Minh Hối đã chuẩn bị xong tài liệu giấy tờ, nhân lúc báo cáo tình hình với phó viện trưởng liền nộp đơn xin vào phòng cách ly luôn.
Anh cũng có nhắc đến chuyện Alois "vẽ linh tinh" trên tường cách ly, Zendra nghe xong không hề rầu rĩ vì chuyện bức tường bị tổn hại, ngược lại còn lấy làm kinh ngạc.
"Chuyện này cậu không cần lo, sức chịu lực của nước sơn trên tường quả thực hơi yếu, viện trưởng có thể để lại dấu vết là rất bình thường, nhưng vật liệu lõi của bức tường thì vẫn hoàn toàn đảm bảo được độ an toàn." Nhìn An Minh Hối đưa tài liệu cho mình, Zendra đẩy mắt kính nghiêm túc nói, "Về đơn xin của cậu thì tôi buộc phải nói trước, vào phòng cách ly trong giai đoạn này là vô cùng mạo hiểm, chúng tôi không có bất cứ biện pháp hữu hiệu nào đảm bảo mỗi lần cậu bước vào đều có thể an toàn trở ra."
"Tôi hiểu." An Minh Hối gật đầu, chuyện này không cần nói anh cũng biết, nhưng kỳ lạ là đối diện với một người có thể biến thành zombie bất cứ lúc nào, anh lại không cảm nhận được một chút đe dọa nào cả, cảm giác này giống như trực giác tự nhiên vậy, "Nhưng tôi vẫn muốn vào đó, hơn nữa đây vốn dĩ là công việc của tôi mà."
Anh đã nói đến mức này thì Zendra cũng đành gật đầu, ông đặt tài liệu lên bàn nói: "Tôi biết rồi. Tôi phê chuẩn đơn của cậu, đưa thẻ từ của cậu đây, tôi sẽ nâng cấp quyền hạn cho cậu. Bây giờ cậu đi ăn trưa trước đi, khoảng một tiếng nữa có thể quay lại lấy thẻ."
Thế là An Minh Hối đến nhà ăn viện nghiên cứu với một tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, trong lúc ăn trưa ngồi tán gẫu với đồng nghiệp, mọi người cũng nhắc đến chuyện liên quan đến Alois. Hiện tại tận thế đã kéo dài hai năm rưỡi, các căn cứ người sống sót được xây dựng đã có quy mô nhất định, nhưng số căn cứ vẫn giữ được nguyên trạng cơ sở thiết bị, thậm chí còn cung cấp thức ăn miễn phí cho công nhân viên như Viện Prometheus thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà tất cả những thành quả này phải có đến bảy phần thuộc về công lao của Alois, từ việc thay đổi hệ thống năng lượng và phòng hộ của viện nghiên cứu trước khi mọi người ý thức được tính nghiêm trọng của tận thế, cho đến quyết định dứt khoát cắt giảm các phòng ban thừa thãi trong viện đều có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Quá trình này có tàn khốc không? Có. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận rằng chỉ khi từ bỏ một nhóm người mới có thể đảm bảo những người còn lại không chết vì thiếu năng lượng và lương thực.
Sau bữa trưa, An Minh Hối đến lấy thẻ từ đã nâng cấp của mình như đã hẹn, sau đó đi theo con đường quen thuộc đến phòng quan sát.
Không ngờ anh vừa vào đã nhìn thấy Kate toát mồ hôi hột, thanh niên trong phòng cách ly thì bị dây xích trói chặt tứ chi cố định trên tường, còn căn phòng gần như đã bị thực vật hoàn toàn lấp đầy, chúng liên tục nhúc nhích như thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.
"Kate, xảy ra chuyện gì vậy?"
"An, lạy Chúa cuối cùng cậu cũng tới, tôi đang định đi tìm cậu đây." Kate thở phào một hơi nhẹ nhõm như nhìn thấy cứu tinh, "Trạng thái của viện trưởng đột nhiên trở nên không ổn định, tôi nghĩ là vì hôm nay cậu đến muộn hơn bình thường. Tôi cứ mở tường kính nhìn hai chiều là viện trưởng lại công kích về phía này, tôi sợ quá giờ hết dám làm gì luôn."
May mà tình hình nghe có vẻ không quá tệ.
An Minh Hối thở phào rồi áy náy nói: "Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi phải qua đây trước rồi mới đi lấy thẻ từ nâng cấp mới phải."
Vừa nói anh vừa quẹt thẻ mở tường kính nhìn hai chiều, sau đó cười xin lỗi thanh niên: "Xin lỗi, hôm nay tôi tới muộn, hôm qua phải báo trước với anh mới phải. Tôi không làm anh giận chứ?" Nói rồi anh còn giơ chiếc túi đang xách lên, "Tôi mang đồ ăn đến cho anh này, vậy nên tha lỗi cho tôi nhé, được không?"
Đống thực vật đang chộn rộn trong phòng cách ly như được trấn an, chúng nhanh chóng yên tĩnh lại, Alois cũng ngẩng mặt nhìn về phía này.
Nhưng một giây sau dây leo lại hoạt động dữ dội hơn, đối tượng tấn công lần này là dây xích đang cố định tứ chi hắn.
"Dừng lại, Alois, bình tĩnh lại đi." An Minh Hối tăng âm lượng, "Bình tĩnh lại được không? Rồi anh sẽ được qua đây mà, tôi không lừa anh đâu."
Anh phải nói đi nói lại rất nhiều lần mới khiến thanh niên bên trong dần dần bình tĩnh lại, đến khi trông hắn hoàn toàn bình ổn An Minh Hối mới ngắt chế độ giới hạn của dây xích.
"Sau này nếu đến muộn vì có việc tôi sẽ thông báo cho anh trước, nhưng thỉnh thoảng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn không thông báo được thì anh cũng không cần lo lắng, chờ tôi thêm một lát được không?" An Minh Hối tỉ tê nói chuyện với thanh niên trước mặt một lúc, sau đó mới vào chủ đề chính ngày hôm nay, "Alois, tôi biết bây giờ có lẽ anh vẫn sinh ra ham muốn công kích không thể tự kiểm soát, nhưng anh có thể hứa là sẽ không tấn công tôi không? Dù sao tôi cũng không mạnh bằng anh, tôi rất dễ chết. Mà nếu tôi chết thì có nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa."
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xám của thanh niên, miệng mỉm cười ấm áp như gió xuân, nói bằng giọng hiền hòa vô hại nhất có thể: "Coi như là vì tôi, anh có thể kìm chế bản năng của mình không?"
Kate đứng chếch chéo sau lưng An Minh Hối nên tất nhiên cũng nghe thấy lời anh nói, mặc dù lý trí cho rằng mấy câu này chẳng có ý nghĩa gì với Alois của hiện tại, nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy khi An dùng chất giọng dịu dàng kiểu này cầu xin chuyện gì đó, dù đối tượng là zombie thì chắc cũng không từ chối nổi đâu nhỉ? Ai nỡ làm tổn thương người như vậy chứ?
Mà thực tế đúng là như vậy, Kate đã thấy Alois chậm rãi gật gật đầu.
Tình tiết sặc mùi drama này khiến Kate không kịp phản ứng, anh ta thấy An Minh Hối cười tươi hơn, chân dợm bước như định vào phòng cách ly thật, không kìm được phải lên tiếng nhắc nhở: "Hey, An, cậu định vào đó thật à? Ý tôi là... dù sao viện trưởng cũng chỉ vừa mới bình tĩnh lại, tốt nhất là..."
"Không sao đâu Kate, tôi tin anh ấy." An Minh Hối lắc đầu đặt hộp thức ăn lên bàn, mở tủ lấy một bộ đồ bảo hộ bình thường có chức năng phòng ngự mặc lên cho mình, "Dù anh ấy vẫn còn đủ lý trí để nói dối thì cũng chẳng có lý do gì để lừa tôi cả, hơn nữa chúng ta cũng nên đặt niềm tin ở viện trưởng."
Mặc đồ bảo hộ xong, An Minh Hối xách theo hộp thức ăn, thong thả mở cánh cửa nối phòng quan sát với phòng cách ly ra rồi bước vào hành lang khử trùng.
Gần như ngay khi bóng lưng An Minh Hối vừa biến mất, bức tường cách ly trước mặt Kate cũng bò đầy dây leo che kín tầm nhìn của anh ta.
Kate: "..."
Mặc dù An Minh Hối đã nói vậy nhưng Kate cũng không thể mặc kệ được. Anh ta bật micro lên nói với An Minh Hối giờ đã vào trong phòng cách ly: "Tôi ở bên ngoài, thiết bị đàm thoại đang mở, có chuyện gì thì cứ gọi tôi nhé."
"Được, làm phiền anh rồi."
Trả lời Kate xong, An Minh Hối nhìn thanh niên chưa có vẻ gì là sẽ phát động công kích trước mặt mình, mỉm cười giơ hộp thức ăn lên lắc lắc: "Lại đây đi, tuy bữa trưa hôm nay hơi muộn nhưng chắc là sẽ dễ ăn hơn mọi ngày đó."
Chân tường phòng quan sát có một phần không phải trong suốt nên bình thường đứng trong đó anh không thể nhìn thấy đoạn từ mắt cá chân trở xuống của Alois, bây giờ đứng đối diện nhau thế này anh mới biết đối phương đi chân trần, không những thế lúc này dưới chân hắn hoàn toàn bị thực vật rậm rạp che phủ, từ đây chúng sẽ sinh trưởng và trở thành dây leo phủ kín toàn bộ phòng cách ly cũng như camera giám sát trong phòng.
"Nhìn từ đây mới biết chỗ này cũng hoành tráng ghê." Có điều theo như anh biết thì người dị năng hệ thực vật có thể điều khiển thực vật sinh trưởng, nhưng cần có hạt giống hoặc cây non chứ không thể tự nhiên mọc ra được, chắc hẳn đây là ảnh hưởng của loài thực vật biến dị kia rồi.
Tất nhiên An Minh Hối không chứng thực suy nghĩ của mình với Alois ngay mà ngồi xuống ghế, mỉm cười gọi đối phương đến bên cạnh mình: "Lại đây ngồi đi, hai cái ghế hai người ngồi là vừa đẹp."
Thanh niên trông có vẻ nguy hiểm nghe lời một cách bất ngờ, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế như lời anh nói, sau đó mở to đôi mắt xám khó hiểu nhìn hộp thức ăn đang được An Minh Hối mở ra.
Vì không chắc Alois có quen với thức ăn mới không nên An Minh Hối không mang nhiều, hơn nữa dù sao cũng là thức ăn cung cấp cho người sắp biến thành zombie, hương vị cũng như nguyên liệu đều được chế biến đặc biệt, vậy nên người bình thường như anh ngửi vào cũng không thấy ngon lành cho lắm.
"Anh dùng nĩa xiên thức ăn như thế này nhé, rồi, há miệng nào." An Minh Hối cầm nĩa làm mẫu, xiên một miếng thịt đưa đến miệng Alois, sau khi hắn há miệng liền đút miếng thịt vào.
Xem ra hắn cũng khá là dễ thích nghi.
Sau khi lặp lại nhiều lần, An Minh Hối đưa nĩa cho Alois để hắn tự mình ăn.
Nhìn thanh niên trước mặt thuần thục xiên một miếng rau lên, An Minh Hối thầm nghĩ, xem ra dù não bộ bị tổn thương thì khả năng lý giải sự vật của người này vẫn rất tốt.
Suy nghĩ này chỉ tiếp diễn cho đến khi Alois đưa miếng rau vào miệng anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc họp nhỏ của đoàn làm phim
Đạo diễn: Tiểu An à, có vài chuyện cậu phải nghĩ thoáng ra, thực ra chuyện này cũng không có gì to tát cả.
Nhà sản xuất: Đúng đấy, cậu nghĩ thử xem, vai phản diện như cậu lên trời xuống đất gì cũng kinh qua rồi, sợ quái gì trường hợp này?
An Bảo: Không hề, không phải, lần này không giống...
Đạo diễn: Thôi được rồi, không việc gì phải xoắn, dăm ba con zombie thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...