"Con sợ lắm!" Thanh âm nghẹn ngào, mang theo cảm xúc khủng hoảng cùng lo lắng, cô bé không ngừng nức nở, cầu xin người đàn ông đối diện: "Bác ấy đáng sợ lắm, bác ấy muốn cắn con, còn làm mấy hành động kì lạ lắm, con đau quá."
"Đừng sợ, bác Tiền do quá thích con nên mới làm như vậy." Người đàn ông dùng chất giọng ngọt ngào vỗ về cô bé: "Chỉ cần con làm bác Tiền vui, bác sẽ giúp con tìm ba mẹ, được không?"
"Ba mẹ?" Cô bé nghi hoặc hỏi lại.
"Chính xác!" Người đàn ông từng bước dẫn dắt: "Con còn nhớ chị Tiểu Tiểu không?"
"Con nhớ."
"Chị Tiểu Tiểu bởi vì được các bác ấy thích, nên mới tìm được ba mẹ nhanh như vậy!"
"Con cũng muốn có ba mẹ." Cô bé vui mừng nói, nhưng sau đó thanh âm lại lộ ra run rẩy: "Nhưng mà con thật sự rất sợ!"
"Đừng sợ, nghĩ đến mình sắp có ba mẹ yêu thương, sắp có một gia đình hạnh phúc sẽ không còn sợ nữa."
.....
Tô Đường kéo Đồng Thịnh Chử lặng lẽ tránh sau tảng đá mà họ dự định ngồi nghỉ ngơi.
Cậu căm giận nghe thanh âm cầm thú đằng kia, rồi cẩn thận nghiêng đầu quan sát tình hình.
Quả nhiên là tên gian tặc Lý Văn Bân.
Đứng trước mặt Lý Văn Bân là cô bé cũng ở trong cô nhi viện, tên Lý Thiến Văn.
Lý Thiến Văn năm nay bảy tuổi, vẻ ngoài đáng yêu làm người khác yêu thích.
Chẳng qua tính cách cô bé hướng nội nên cũng ít được để tâm.
Từ ngày Tô Đường đến đây cũng chỉ nói với Lý Thiến Văn được một hai câu.
Cậu thật sự không ngờ, đối tượng Lý Văn Bân xuống tay sẽ có cô bé này.
Nhưng ngẫm lại cũng hợp lý, bởi tính cách cô bé rất dễ khống chế.
Kết hợp với cuộc đối thoại vừa nghe lỏm được, thì ra Lý Văn Bân luôn dùng khát khao có được một gia đình của bọn trẻ để điều khiển chúng, khiến chúng rơi vào tội ác do gã bày sẵn, hi sinh vì lợi ích của gã.
Tô Đường nắm chặt tay phẫn nộ không thôi, như có một ngon lửa đang thiêu đốt trong người cậu, muốn lập tức đem tên gian tặc Lý Văn Bân kia ra xử bắn.
Nhưng Tô Đường vẫn phải cố nhịn, nếu không sẽ hỏng chuyện lớn.
Cậu không thể vì cảm xúc nhất thời mà để cho Lý Văn Bân tung tăng ngoài vòng pháp luật được, cậu phải thu thập đầy đủ bằng chứng tống gã vào tù, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trong nhà giam suy nghĩ về tội ác ghê tởm của mình.
Tô Đường cắn răng lặng lẽ sờ chiếc camera mini mình đem theo mấy tháng này, nhất định phải ghi lại thật rõ, cứu lấy những đứa trẻ ngây thơ đáng thương đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng kia.
Bên cạnh ao nhỏ, Lý Văn Bân trấn an cảm xúc sợ hãi của Lý Thiến Văn xong, lần nữa dắt tay cô bé đi ra phía sau mái ấm Hạnh Phúc.
Mái ấm có hai cổng, một lớn một nhỏ.
Cổng lớn phía trước là nơi thường xuyên ra vào, có hai bảo vệ thay phiên trông chừng mỗi ngày.
Còn cổng sau hầu như không có ai sử dụng, chỉ treo một ổ khóa lớn bằng sắt đã rỉ sét lâu năm.
Thời gian nghỉ trưa đột nhiên mang Lý Thiến Văn ra ngoài khó tránh khỏi việc bị bảo vệ chú ý, sau đó Âu Dương Bội Thanh sẽ dò hỏi nguyên nhân.
Lý Văn Bân không muốn nói dối nên mang cô bé vòng ra cổng sau, tránh đi tai mắt.
Chính là gã không nghĩ tránh được một hai người không bao gồm Tô Đường và Đồng Thịnh Chử, còn có bầy cua đang nằm phơi nắng.
Chưa hết, Tô Đường lại là người đang cật lực điều tra chứng cứ phạm tội của gã, mỗi ngày đều mang theo camera mini bên người tùy thời sử dụng.
"A Chử, cậu ở chỗ này chờ tớ, tớ qua đó nhìn xem sao." Tô Đường thấy Lý Văn Bân đem người đi mất, trong lòng lo lắng vội vàng căn dặn Đồng Thịnh Chử rồi bám theo, nhưng đi chưa được hai bước đã bị bắt lại.
Tô Đường quay đầu nhìn thấy hắn đang nắm chặt vạt áo sau lưng cậu.
"A Chử?" Tô Đường lo lắng, nghĩ rằng Đồng Thịnh Chử đang tính hỏi nguyên nhân, nhưng bây giờ căn bản không có thời gian giải thích.
Vả lại Tô Đường cũng không biết bắt đầu từ đâu, không lẽ nói mình có thiên nhãn nhìn thấy trước tương lai? Bên kia Lý Văn Bân đã ra ngoài rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp mất.
"A Chử, xong chuyện này tớ giải thích với cậu sau được không?" Tô Đường gấp gáp: "Sắp không kịp rồi."
Đồng Thịnh Chử trực tiếp lắc đầu từ chối lời đề nghị của Tô Đường.
Cậu không ngờ có ngày mình lại bị Đồng Thịnh Chử chặn lại, hơn nữa đây lại là sự việc có liên quan đến cuộc sống sau này của bọn trẻ nơi đây.
Tô Đường có chút tức giận buồn bực.
Cậu khống chế không được há mồm muốn mắng Đồng Thịnh Chử buông tay ra liền nghe hắn mở miệng.
"Tôi đi cùng cậu." Đồng Thịnh Chử không cho Tô Đường cự tuyệt, chắc nịch nói.
Nghe được thanh âm của hắn khiến Tô Đường đang hấp tấp nóng nảy trong thoáng chốc bừng tỉnh, lập tức thở phào, gắt gao đem những lời mắng chửi khép lại.
Xém nữa là toi rồi!
Cậu thiếu chút nữa đã nói những lời không hay với Đồng Thịnh Chử.
Đây là tai nạn chết người đó!
Cũng may Đồng Thịnh Chử không phải muốn ngăn cản mà là muốn đi cùng cậu.
Tô Đường có chút khó xử, không cần biết Đồng Thịnh Chử sau này lớn lên lợi hại cỡ nào, hiện tại hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng nếu không mang hắn theo thì...
Tô Đường nghiêm túc nhìn Đồng Thịnh Chử, tự nhận thức được nếu cậu cự tuyệt, hắn cũng sẽ không để cho cậu đi.
"Bọn họ đi rồi." Đồng Thịnh Chử thản nhiên nhắc nhở.
Tô Đường đang rối rắm nhất thời tỉnh lại, mặc kệ nếu mang theo hắn sẽ xảy ra chuyện gì, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ nếu bây giờ không đi, cậu sẽ mất cơ hội tìm bằng chứng phạm tội của Lý Văn Bân.
Hai người rất nhanh chạy theo sau.
Bởi vì Lý Văn Bân phải mang theo Lý Thiến Văn nên tốc độ không nhanh, có vẻ như gã cũng không quen thuộc đường ở cổng sau nên phải tìm một lúc mới nhìn thấy chiếc xe thương vụ đỗ gần đó.
Lý Văn Bân dắt cô bé tiến đến bên cạnh xe.
Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử trao đổi ánh mắt, sau đó hai người núp sau một bức tường nhìn chằm chằm hành động của gã.
Lý Văn Bân đưa tay gõ gõ lên cửa kính xe, chẳng mấy chốc cánh cửa đã mở ra.
Khoảng cách lẫn góc độ nơi bọn họ đứng khiến cậu không thể nghe được cuộc đối thoại của gã với người trong xe, chỉ biết sau khi nói chuyện xong, Lý Văn Bân liền khom lưng vỗ vỗ đầu Lý Thiến Văn, dặn dò vài câu.
Cô bé thân thể hơi run rẩy, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Lý Văn Bân ôm lấy Lý Thiến văn đưa vào ghế sau xe, thời điểm gã lui ra có một cánh tay to béo như không đợi được mà đóng sầm cửa, để Lý Văn Bân đứng ở ngoài.
Ánh mắt gã đen tối nhìn chằm chằm cửa sổ xe một hồi sau đó xoay người, lấy ra một điếu thuốc bắt đầu châm, mạnh bạo rít một hơi rồi phun ra làn khói trắng nồng đậm.
Tô Đường nhìn chằm chằm chiếc xe thương vụ, lão heo mập kia chắc chắn đã làm gì Lý Thiến Văn rồi!
Tô Đường hoàn toàn không biết phải làm sao, cửa xe đóng chặt, Lý Văn Bân lại ở ngoài canh giữ, cậu không thể tiếp cận để thu thập thêm bất cứ thứ gì.
Camera mimi lúc này đã mất đi tác dụng.
Tô Đường cố gắng suy nghĩ, không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Nếu cậu thất bại, để lão béo trong xe làm xong nhất định sẽ khiến cho Lý Thiến Văn ám ảnh cả đời.
Tô Đường vuốt camera mini, cảm thấy những hình ảnh mà cậu lấy được tuy rằng không thể định tội Lý Văn Bân, nhưng ít nhất có thể khiến viện trưởng Âu Dương nghi ngờ, như vậy Lý Văn Bân sẽ khó động thủ hơn, thậm chí lộ ra dấu vết không chừng.
Trong nháy mắt Tô Đường quyết định, cậu gỡ camera mini đưa cho Đồng Thịnh Chử: "A Chử, cậu giữ cái này thật kĩ rồi quay về tìm bác Âu Dương, dẫn bác ấy tới đây."
"Vậy còn cậu?" Đồng Thịnh Chử ngữ khí lạnh băng.
Nhưng lúc này gấp rút không có thời gian suy xét, cậu lo lắng nhìn chằm chằm chiếc xe thương vụ, nói với hắn: "Tớ ở đây quan sát, cậu chạy nhanh nên cậu hãy đi tìm bác Âu Dương tới cứu Lý Thiến Văn."
Một lúc lâu sau bên người vẫn không có hồi âm.
Tô Đường quay đầu lại nhìn đoạn thấy Đồng Thịnh Chử vẫn đứng đó không nhúc nhích, lạnh lùng theo dõi cậu.
Tô Đường không kiềm được thân thể run rẩy.
Ánh mắt đáng sợ vậy!
"Cậu muốn chờ tôi đi sau đó nhảy ra cứu người?"
Tô Đường xấu hổ...
Đồng Thịnh Chử đoán tâm tư của cậu thật chuẩn!
Hai người làm bạn lâu như vậy, cậu cũng hiểu được hắn một chút.
Lấy tính tình của Đồng Thịnh Chử, nếu biết cậu có ý định lao ra cứu người nhất định hắn sẽ không mặc kệ.
Nhưng dù tương lai Đồng Thịnh Chử có lợi hại đến mức nào, Tô Đường cũng không thể để hắn mạo hiểm như vậy được, bởi thế nên phải nghĩ cách đưa hắn rời đi.
Không ngờ bị Đồng Thịnh Chử nhìn rõ âm mưu, còn dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn cậu.
Đồng Thịnh Chử nhìn Tô Đường một hồi, ngay lúc Tô Đường muốn đầu hàng, hắn đột nhiên bắt lấy tay cậu nhét camera mini vào trong, nói nhanh: "Cậu đi gọi bác viện trưởng đi."
Nói xong không đợi Tô Đường trả lời liền chạy về hướng chiếc xe thương vụ bên kia đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...