Giản Ninh còn chưa kịp phản ứng, Cố Diệc Đình đã xuống xe, đóng cửa xe, đi đến bên cạnh hai người, trong tay còn xách ba lô Giản Ninh để trên xe.
Giản Ninh: "! "
Cái thói quen xấu vứt đồ lung tung của anh, cũng không biết khi nào mới sửa được.
Giản Ninh suy nghĩ một lát, Cố Diệc Đình cũng không phải người ngoài, hắn là ba ruột của Giản Dữu, hơn nữa, khi thấy Cố Diệc Đình cảm giác an toàn luôn tràn đầy.
Giản Ninh có hơi khách sáo, xấu hổ nói: "Vậy, làm phiền Cố tổng.
"
"Không cần khách sáo.
"
Cố Diệc Đình không ngờ thanh niên lại dễ dàng đồng ý như vậy, hắn xách ba lô theo sau.
Hai người một người ôm đứa nhỏ, một người đeo ba lô, thoạt nhìn rất giống người một nhà.
Giản Ninh cố ý để Cố Diệc Đình lại gần bé.
Dù sao thương nghiệp của Cố gia ở đế quốc cũng rất lớn, anh cũng không thể trực tiếp thay bé con từ chối, đúng chứ!
Cả hai cùng đi vào bệnh viện.
Vừa đi, Cố Diệc Đình vừa hỏi: "Bé mấy tuổi rồi?"
"Ba tuổi.
" Giản Ninh ăn ngay nói thật.
"Đáng yêu.
" Cố Diệc Đình khen.
Giản Ninh đắc ý, đó là đương nhiên.
Đứa nhỏ của anh, sao có thể không đáng yêu?
Giản Ninh nghe Cố Diệc Đình khen, vui vẻ: "Vậy Cố tổng thích Dữu Dữu của chúng ta không?"
Cố Diệc Đình nhìn Giản Dữu một cái.
Hắn thầm nghĩ, tại sao Giản Ninh lại hỏi hắn có thích con trai của mình không.
Nhưng mà, Cố Diệc Đình vẫn gật đầu, "Rất đáng yêu.
"
Rất ngoan.
Đứa bé 3 tuổi nhà chị hắn có thể làm loạn đến lật trời, còn cậu nhóc trong ngực Giản Ninh vẫn ngoan ngoãn rúc ở trong ngực Giản Ninh, không khóc không nghịch, thật sự rất ngoan, thoạt nhìn thậm chí có vẻ đáng thương, khiến cho người ta đau lòng.
Cậu nhóc cũng bám chặt Giản Ninh, len lén nhìn Cố Diệc Đình.
Giản Ninh thấy bé co người lại giống hệt động vật nhỏ, thế là xoa đầu bé: "Dữu Dữu có thích chú Cố không?"
Giản Dữu nghiêm túc suy nghĩ, chú Cố vừa mới bảo vệ Dữu Dữu và ba.
Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu, "Thích chú Cố.
"
Cố Diệc Đình có hơi xúc động, mỉm cười với Giản Dữu, kết quả cậu nhóc bị dọa đến giật mình, nhanh chóng đem mặt nhỏ quay sang phía bên kia, sau đó lại len lén nhìn Cố Diệc Đình.
Một lớn một nhỏ, gần như chơi đến quên cả trời đất.
Ba người đi đến bệnh viện, Cố Diệc Đình đăng ký thay Giản Ninh và Giản Dữu, trực tiếp đến khoa nhi.
Giản Ninh âm thầm cảm thán, đặc quyền của nhà tư bản, thật sảng khoái.
Cố Diệc Đình giải thích, "Bệnh viện này là của Cố thị, cho nên tiện đăng ký.
"
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn Cố tổng.
" Giản Ninh cảm thán,"Cố tổng tuổi trẻ tài cao, thật khiến người ta hâm mộ, không giống tôi, đã có con rồi, mà vẫn là một người nghèo trắng cả hai tay.
"
Cố Diệc Đình: "Em cũng rất tốt.
"
Cố Diệc Đình nhớ đến chuyện lúc trước Giản Ninh còn quẹt thẻ của mình, chỉ sợ gần đây cuộc sống không như ý.
Cố Diệc Đình tiếp tục nói, "Có chỗ nào cần tôi giúp, lúc nào cũng có thể mở miệng, không cần khách sáo.
" Hắn thật lòng muốn giúp đối phương, nhưng sợ Giản Ninh để ý, Cố Diệc Đình dừng lại một chút, giải thích, "Coi như tôi nhận lỗi.
"
Hiểu rồi, Cố Diệc Đình còn ở trong kịch bản ba năm trước.
Giản Ninh lộ ra răng nanh: "Cảm ơn Cố tổng, ngài không cần phải như thế, đã qua rồi.
"
Huống chi, bây giờ trong ngực anh còn ôm con của đối phương, không biết nên nói với đối phương thế nào.
Giản Ninh thở dài.
Loại chuyện này làm sao có thể mở miệng chứ!
Hai người xấu hổ đứng trong chốc lát, rất nhanh bác sĩ đã đến, y kiểm tra cho bé con một lượt, nói, "Yên tâm, bé đã không sao, nhưng mà --"
Giản Ninh vểnh tai, nghiêm túc nghe bác sĩ nói.
"Tuy nhiên, số liệu chiều cao cân nặng của bé hơi nhỏ, dinh dưỡng không đủ, phụ huynh phải chú ý nhiều hơn.
"
Tên nguyên chủ đáng chết.
Giản Ninh âm thầm mắng trộm nguyên chủ, chống lại ánh mắt của Cố Diệc Đình và bác sĩ, xấu hổ lên tiếng: "Đúng đúng, bác sĩ nói đúng.
"
"Do trước đây tôi không để ý đến bé, tôi sửa lỗi, vậy bác sĩ có đề nghị gì không, nên bổ sung cái gì cho bé, ăn cơm như thế nào, mỗi ngày uống một ly sữa có được không?"
"Bình thường tôi cho bé ăn mì trẻ em vào buổi tối, giữa trưa cùng nhau ăn, ngài xem đứa nhỏ có cái gì không thể ăn phải chú ý không?"
"! "
Bác sĩ: "! "
Bác sĩ chỉ vào phòng chờ bên ngoài phòng khám khoa nhi, nói, "Nơi đó có sổ tay nuôi con, miễn phí, ngài có thể lấy một phần tham khảo.
"
"Được, cảm ơn bác sĩ.
" Giản Ninh gật đầu: "Đứa nhỏ còn gì cần chú ý không? Có cần uống thuốc không?"
Bác sĩ lại ngẩng đầu: "Vẫn đề nghị cho bé uống thuốc điều trị, qua một thời gian nữa lại đến khám.
"
"Được, được, tôi muốn kiểm tra sức khỏe toàn thân cho bé, anh thấy có cần thiết không?" Giản Ninh hỏi.
Bác sĩ: "Có thể, trung tâm kiểm tra sức khỏe tòa nhà C.
"
"Được, cảm ơn bác sĩ.
" Giản Ninh xoa đầu bé con, nói,"Dữu Dữu cảm ơn chú bác sĩ.
"
Bé con quá hướng nội, anh hận không thể để bé chào hỏi từng người một để luyện can đảm.
Giản Dữu rúc vào ngực ba, cẩn thận nói với bác sĩ: "Cảm ơn chú bác sĩ.
"
Nói xong, nhanh chóng giấu mặt nhỏ đi.
Giản Ninh bế bé, ba người từ phòng khám đi ra, Giản Ninh nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn kịp, "Tôi đưa bé đi kiểm tra sức khỏe, nếu anh có việc! "
"Không có việc.
" Cố Diệc Đình lập tức ngắt lời,"Cùng đi.
"
"Được, cảm ơn ngài Cố, cảm ơn.
" Giản Ninh đang chờ mấy lời này.
Kiểm tra sức khỏe cho trẻ em nghe có vẻ rất phiền phức, không phải chỉ một người là có thể ứng phó được.
Hai lớn một nhỏ xuống lầu đến trung tâm kiểm tra sức khỏe, sau khi hỏi phần ăn, Giản Ninh quyết định kiểm tra tỉ mỉ nhất cho bé, một ngàn ba.
Giản Ninh đặt bé xuống đất, lấy thẻ từ trong túi ra, đưa cho y tá.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng điện thoại của Cố Diệc Đình vang lên.
Giản Ninh quay đầu, Cố Diệc Đình như cười như không nhìn mình, vẻ mặt dường như, có hơi vui vẻ?
Giản Ninh đột nhiên nhận ra, thẻ mình quẹt, là thẻ của Cố Diệc Đình.
!!!
Giản Ninh hoảng sợ, Giản Ninh dại ra.
Mặt Giản Ninh nhanh chóng ửng đỏ.
Cô y tá không hiểu, "Thưa anh, quẹt xong rồi, thẻ của anh, xin cất kỹ.
"
Giản Ninh đỏ mặt, cánh tay cứng ngắc, đưa tay nhận thẻ.
Nét mặt của anh dần dần xuất hiện vết nứt.
Chỉ cần anh không xấu hổ, sẽ không có ai xấu hổ.
Dù sao, Cố Diệc Đình phát hiện cũng đã phát hiện, mất mặt rồi, còn sợ cái gì.
Huống chi, không phải vì kiểm tra sức khỏe cho con trai của Cố Diệc Đình sao? Cố Diệc Đình tiêu tiền, không nên sao?
Giản Ninh thuận tiện biến nó trở thành việc đúng lý hợp tình! mới là lạ.
Giản Ninh hận không thể mang bé con đi suốt đêm, rời khỏi Trái Đất, trở thành nhóm cư dân đầu tiên của sao Hỏa.
Trước mặt "bạn pháo" của người ta, quẹt thẻ của người ta.
Xấu hổ chết đi được!
Giản Ninh khô khan nói: "Cố, ngài Cố, cảm ơn thẻ của ngài, chờ tôi có tiền, nhất định sẽ trả lại cho ngài.
"
"Không ngại.
" Cố Diệc Đình nói, "Cho em thì là của em.
"
Cho em thì là của em! Đây là cái câu nói cảm động trời đất gì của bá tổng đây.
Giản Ninh trợn mắt há hốc mồm?
Bá tổng đều hào phóng như vậy sao?
Giản Dữu không hề biết bầu không khí giữa người lớn, ôm chân Giản Ninh, ngẩng đầu, mềm mại gọi: "Ba ơi!"
Giản Ninh như vừa tỉnh mộng.
Anh cúi đầu, đối diện với bé con.
Ở trước mặt người ta, tiêu tiền người ta, có phải nên đem chuyện bé con, nói cho Cố Diệc Đình biết không?
Thói quen vừa xúc động đã dễ dàng kích động của Giản Ninh lại tái phát, anh càng nghĩ càng cảm thấy nên nói cho Cố Diệc Đình biết.
Nhưng mà, loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra miệng, vẫn là nói sau đi.
Y tá xử lý xong bảng kiểm tra sức khỏe, đưa cho Giản Ninh.
Giản Ninh sững sờ, Cố Diệc Đình đưa tay nhận lấy hóa đơn kiểm tra sức khỏe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nói: "Đi thôi, đầu tiên mang Giản Dữu đi lấy máu, làm hạng mục bụng rỗng, trước tiên phải ăn chút gì đó, sau đó tiếp tục làm hạng mục khác.
"
Lúc sáng bé con chưa ăn gì, bụng nhỏ đói đến bẹp.
Giản Ninh gật đầu: "Được.
"
Màu đỏ trên mặt anh còn chưa rút đi, sự xấu hổ còn chưa hồi phục, cứng ngắc đi theo sau Cố Diệc Đình.
Hai người đi đến chỗ rút máu, Giản Ninh ngồi xuống ghế, bế cậu nhóc lên.
Vẻ mặt Giản Dữu ngây thơ, "Ba?"
"Ngoan, đi rút máu, Dữu Dữu đừng khóc, được không?"
Giản Dữu không biết rút máu là gì.
Thế nhưng, khi bé nhìn thấy kim tiêm trong tay y tá, cả người đều đến sợ ngây người.
"Ba, ba, Dữu Dữu nghe lời, đừng, oa oa! "
Cậu nhóc thật sự bị dọa, liều mạng trốn vào trong ngực Giản Ninh, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Giản Ninh cũng đau lòng, nhưng anh sợ nguyên chủ chăm sóc không chu đáo, trên người cậu nhóc có thể sẽ có bệnh ẩn, kiểm tra sớm trị liệu sớm.
Giản Ninh ôm chặt Giản Dữu, hoàn toàn quên mất xấu hổ, kiên nhẫn trấn an bé: "Dữu Dữu, con nghe ba nói, đừng sợ.
"
"Dữu Dữu, chị y tá là người tốt, làm kiểm tra cho Dữu Dữu, Dữu Dữu của chúng ta là một cậu bé, dũng cảm một tí được không?"
"Oa oa không được.
" Giản Dữu vùi đầu vào ngực Giản Ninh, ấp úng: "Ba, không được.
"
Giản Ninh: "! "
Giản Ninh: "Không đau, không đau chút nào, ba ở đây với Dữu Dữu, được không?"
"Lấy máu xong, ba dẫn con đi mua bánh ngọt, được không? Mua vị dâu tây, còn mua vị chocolate, được không?"
"Không cần đâu, oa oa không cần, không cần! " Cậu nhóc khóc đến mức toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Giản Ninh đau lòng muốn chết, cậu nhóc ở trước mặt anh, chưa từng khóc thành như vậy.
"Dữu Dữu không sợ, thật sự không đau, con xem, chị gái bên cạnh cũng đang rút, Dữu Dữu của chúng ta cũng rất kiên cường rất dũng cảm, phải không?"
Trấn an lúc lâu, Giản Dữu nhìn ba, lại nhìn chị gái nhỏ bên cạnh, lại nhìn chú Cố, do dự nói nhỏ: "Vậy, nhẹ nhàng thôi được không, Dữu Dữu sợ đau oa oa oa oa! "
"Được, nhẹ nhàng thôi.
"
"Chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thôi, ba ở cùng Dữu Dữu.
"
Cuối cùng Giản Dữu cũng có chút dao động.
Giản Ninh chậm rãi trấn an, đưa cánh tay nhỏ của Giản Dữu đến trước mặt y tá.
Không biết Cố Diệc Đình nhìn thấy một tờ giấy dán ở đâu, cầm lấy, đi đến trước mặt Giản Dữu, ngồi xổm xuống.
Hắn xé một miếng dán, dán vào bàn tay nhỏ khác của Giản Dữu, dịu dàng nói, "Dữu Dữu rất dũng cảm, chú thưởng cho Dữu Dữu một miếng dán hoa hồng nhỏ.
"
Hoa hồng nhỏ dán lên mu bàn tay.
Dữu Dữu nhìn mấy nhãn dán khác.
Cố Diệc Đình hỏi, "Dữu Dữu còn muốn không?"
"Muốn, hức hức!"
Cố Diệc Đình dời đi lực chú ý của Giản Dữu, kim tiêm từ trên cánh tay đâm vào, Giản Dữu bị dọa đến run rẩy, vừa chuẩn bị khóc, đột nhiên phát hiện hình như không đau lắm, mang theo nước mắt, cùng Cố Diệc Đình chọn một miếng dán nhỏ đẹp mắt.
Editor: Hú cmn hồn với mấy từ miêu tả =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...