Giản Ninh không biết người quản lý đang nghĩ gì.
Anh ngâm nga hát, vui vẻ đút đồ ăn cho bé con.
Bụng bụng bé con chướng hai ngày, cuối cùng cũng khỏi.
Giản Ninh lo lắng, quyết định đưa bé đến bệnh viện khám, thuận tiện có thể làm kiểm tra sức khỏe.
Lần này bé con đổ bệnh, quan hệ giữa hai ba con thân thiết hơn không ít.
Bé con ngồi ở trên giường, chủ động chỉ vào bộ quần áo ếch con ngắn tay màu xanh lá, hỏi, "Ba, con có thể mặc quần áo ếch nhỏ không?"
"Đương nhiên có thể.
" Giản Ninh buông áo ngắn tay màu đỏ xuống, khoác áo ngắn tay màu xanh lá lên đầu bé, Giản Dữu giơ tay lên, vươn cánh tay nhỏ ra.
"Dữu Dữu thích bộ quần áo ếch nhỏ này à?" Giản Ninh hỏi,"Tại sao vậy?"
Anh vì thẩm mỹ của con trai mà phát sầu, mặc cái áo ngắn tay màu xanh lá này vào, bé con giống như một chú ếch nhỏ biến dị trắng nõn.
Giản Dữu cố gắng tự mình mặc vớ, nói: "Muốn cùng màu với ba.
"
Giản Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xanh lá trên người mình.
Bộ này! Anh vốn định thay đồ.
Nhưng mà, Giản Ninh xoa nắn khuôn mặt bé, quyết định không thay, anh muốn mặc trang phục ba con với bé yêu.
Sau này cũng phải chuẩn bị thật nhiều trang phục ba con.
Thay quần áo xong, xỏ giày vào, xuất phát.
Giản Ninh nghĩ nghĩ, quyết định đội cho bé con một cái mũ nhỏ màu vàng, bản thân cũng đeo kính râm và khẩu trang.
Nguyên chủ mờ nhạt như vậy, chắc hẳn sẽ không có người nhận ra!
Giản Ninh bế bé con, đeo ba lô lên lưng, xuất phát.
Nhưng mà, Giản Ninh đã xem nhẹ một điều, nguyên chủ tuy rằng mờ nhạt, nhưng bị fan đỉnh lưu ghi hận trong lòng, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm, nếu không, nguyên chủ cũng không có khả năng biến thành đối tượng người mắng người đánh trong giới giải trí.
Mà bị fan nhìn chằm chằm, liền đại biểu có lưu lượng.
Có lưu lượng, thì có người chú ý.
Huống chi, tin tức của Giản Ninh chẳng khác nào tin tức của ảnh đế Chung Hạo.
Các phương tiện truyền thông giải trí lớn sao có thể bỏ qua lưu lượng lớn như vậy?
Hai ba con mặc quần áo màu xanh lá, giống như hai cây hành lá xanh mơn mởn, từ trên xe taxi bước xuống.
Bé con có hơi say xe, ỉu xìu bám vào người Giản Ninh: "Ba.
"
Giản Ninh vuốt lưng bé, đặt bé xuống đất, lại sờ trán bé, lấy nước chanh đã chuẩn bị sẵn từ trong ba lô ra, cho Giản Dữu uống hai ngụm.
"Sao rồi, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?"
"Rồi ạ!" Bé con nghiêm túc gật đầu, nước chanh giảm bớt cảm giác say xe muốn nôn.
"Vậy bọn mình đi thôi.
"
Giản Ninh đeo bình nước lên cổ bé, khom lưng bé lên.
Bé con ngoan ngoãn ôm lấy cổ ba.
Hai ba con vừa đi được vài bước, lúc này, có vài người bất ngờ xông đến, vây quanh Giản Ninh và bé con, khiêng máy quay và micro:
"Giản Ninh, người trong ngực anh là con anh sao?"
"Đây là con của anh sao? Tại sao anh luôn nhấn mạnh mình chưa kết hôn? Chẳng lẽ chưa kết hôn đã có thai?"
"Đã có con rồi mà vẫn còn dây dưa với Chung Hạo, anh nghĩ thế nào?"
"Vậy sau này anh và ảnh đế Chung Hạo sẽ như thế nào!"
……
Trong nháy mắt, vài người biến thành một đống người.
Giản Ninh hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy bé con trong ngực, lui về phía sau vài bước.
Đám người kia thấy Giản Ninh, tựa như nhìn thấy KPI chen tới, micro trực tiếp kề bên miệng Giản Ninh, "Ảnh đế Chung Hạo biết cậu có con không?"
"Tại sao có con mà vẫn dây dưa không rõ với một người đàn ông?"
Giản Ninh: "! "
Sau khi kịp phản ứng, trên mặt Giản Ninh lộ vẻ tức giận.
Bé con ở trong ngực anh run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt Giản Ninh, ngẩng đầu nhìn đám người này một cái, sợ đến mức vội vàng chôn vào trong ngực Giản Ninh, giọng nói run rẩy: "Ba!"
Hai chữ này tựa như cọng cỏ cứu mạng.
"Đừng sợ, cục cưng không sợ, không sợ!"
Bàn tay to của Giản Ninh bao lấy đầu bé, giấu bé vào trong ngực mình, trừng đám người này.
"Mấy người không thấy sao, có trẻ con, tôi từ chối nhận phỏng vấn, xin tránh ra.
"
"Xin tránh ra!"
Giản Ninh lớn tiếng.
Nhưng mà, nghe thấy bé con gọi ba, những tên chó săn này càng kích động, thậm chí đem microphone kề bên miệng đứa bé, giống như tiền thưởng một năm này đã bay đến tay.
Không uổng công bọn họ ngồi xổm ở đây, chờ Giản Ninh xuất hiện.
"Ngài Giản, mời anh trả lời thẳng vấn đề, đứa bé này có quan hệ gì với anh, có quan hệ gì với ảnh đế Chung Hạo?"
"Anh và ảnh đế Chung Hạo, còn tiếp tục ở bên nhau không? Anh ngoại tình có con, Chung Hạo biết không?"
“……”
Quan hệ!
Quan hệ cái c*t!
Giản Ninh bị đám người này vây quanh, nén giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi từ chối bất cứ cuộc phỏng vấn nào, nếu các anh không tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát.
"
Mọi người hoàn toàn không quan tâm Giản Ninh nói gì.
Huống chi bọn họ nhiều người như vậy, cảnh sát có thể bắt hết sao?
"Ngài Giản, xin hỏi anh không dám trả lời trực tiếp, vì chột dạ sao?"
Giản Ninh: "! "
Giản Ninh ôm chặt lấy Giản Dữu không ngừng lùi về phía sau, bé con sợ hãi túm chặt Giản Ninh.
Hai ba con đã đi đến chân tường, không còn chỗ nào để lùi.
Giản Ninh gắt gao nhìn đám phóng viên này, khẽ cắn môi, vừa chuẩn bị lấy điện thoại từ trong túi ra báo cảnh sát, đột nhiên, cổ tay bị một người giữ chặt.
Sau đó, một bộ áo khoác âu phục màu đen che ở trên đầu anh, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Không sao rồi, đi theo tôi!"
Giản Ninh không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng có thể cảm nhận được khí thế cường đại và bộ ngực kiên cố của đối phương, thay anh ngăn cản đám phóng viên đang phát điên.
Có lẽ nào là bạn của nguyên chủ?
Mùi vị trên người này khiến Giản Ninh cảm thấy an tâm, không kìm lòng được đi theo đối phương.
Người nọ kéo anh ra khỏi đám phóng viên, mở cửa xe, để Giản Ninh ngồi vào trong xe.
Bên kia, sắc mặt một đám phóng viên như ăn phải đồ hỏng, nhìn người vệ sĩ khôi ngô mặc âu phục màu đen, hai mặt nhìn nhau.
Vệ sĩ bên cạnh là trợ lý Kỷ Quân của Cố Diệc Đình.
Kỷ Quân lễ phép đẩy kính, "Xin các vị đừng chụp ảnh khách hàng của bệnh viện Cố thị chúng tôi, mong các vị xóa ảnh, cảm ơn đã phối hợp.
"
"Ngoài ra, xin đừng tụ tập bên cạnh bất kỳ công ty nào của Cố thị, cảm ơn rất nhiều.
"
Kỷ Quân nói hiên ngang lẫm liệt, trên thực tế, cái gì bảo vệ khách hàng, chỉ có Kỷ Quân tự mình biết, chỉ vì bảo vệ ngài Giản mà thôi.
Đám phóng viên bị Kỷ Quân chỉ huy, xóa hết ảnh mới được thả về.
Về Cố Diệc Đình, một chữ cũng không dám hỏi nhiều.
Giản Ninh ôm Giản Dữu, ngồi trong xe, quay đầu nhìn phóng viên bị ngăn lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh xoa đầu bé con, nhỏ giọng nói, "Dữu Dữu, không sao, đừng sợ, không sao.
"
"Dữu Dữu không sợ.
"
Bàn tay nhỏ nhắn của Giản Dữu nắm lấy ngón tay Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Ba, Dữu Dữu không sợ.
"
Không sợ cái gì?
Nước mắt đã rơi đầy mặt.
Giản Ninh khen ngợi: "Dữu Dữu giỏi lắm, Dữu Dữu dũng cảm nhất.
"
Giản Dữu cúi đầu.
Giản Ninh xoa mái tóc mềm mại của bé con trong ngực, ngẩng đầu lên.
Trên ghế lái là một người đàn ông.
Mặc áo sơ mi trắng góc cạnh rõ ràng, hơi thở tổng tài bá đạo đập vào mặt, chiếc đồng hồ đang đeo lộ ra khí thế lạnh lùng.
Trong lòng Giản Ninh rất cảm kích.
Nếu như không có vị bá tổng tốt bụng này, anh và con trai không biết phải làm sao mới có thể thoát ra.
Chỉ là, giờ phút này ánh mắt vị bá tổng tốt bụng nhìn hai ba con bọn họ có hơi tối nghĩa, nhìn qua giống như còn có chút khó chịu.
Cố Diệc Đình nghĩ, thì ra đối phương đã kết hôn sinh con.
Quả nhiên là! ! không có duyên phận.
Giản Ninh cũng không biết trong lòng Cố Diệc Đình đang nghĩ gì, thậm chí không biết nguyên chủ quen biết người này, cực kỳ chân thành nói lời cảm ơn, "Vị quý ngài này, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài, nếu hôm nay không gặp được ngài, tôi và bé con không biết khi nào mới có thể thoát ra.
"
"Cảm ơn ngài rất nhiều! Ngàn lần cảm ơn!"
Giản Ninh cúi đầu nói với Giản Dữu: "Nào, Dữu Dữu, cảm ơn chú.
"
Cố Diệc Đình theo ánh mắt Giản Ninh, nhìn cậu nhóc trong ngực anh.
Một bé con nho nhỏ, ngồi trong ngực Giản Ninh, tựa như một phiên bản thu nhỏ của Giản Ninh.
Cậu nhóc cẩn thận nhìn về phía Cố Diệc Đình, mắt to tròn xoe, dường như cảm nhận được đối phương không có ác ý gì, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn chú.
"
Giọng sữa của Giản Dữu nhẹ như lông vũ quét qua trái tim hắn.
Cố Diệc Đình kìm lòng không đậu nhẹ giọng nói: "Không khách khí!"
"Dữu Dữu giỏi lắm.
"
Giản Ninh ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Xin chào, tôi tên là Giản Ninh, đây là con trai tôi Giản Dữu, thật sự rất cảm ơn, xin hỏi tên ngài là gì? Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài.
"
Sắc mặt Cố Diệc Đình lộ ra vài phần kinh ngạc, lại có vài phần cay đắng.
Thì ra, Giản Ninh đã không còn nhớ rõ hắn.
Thế nhưng, hắn lại muốn đối phương nhớ kỹ tên mình, Cố Diệc Đình nói: "Xin chào, Cố Diệc Đình.
"
Cái gì?!
Cố, Cố, Cố cái gì?
Cố Diệc Đình???
Đây không phải là một người ba khác của bé con sao?
Vẻ mặt Giản Ninh hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp trừng còn tròn hơn cả bé con, nhiều lần xác nhận, "Cố Diệc Đình, tổng giám đốc Cố thị Cố Diệc Đình?"
Cố Diệc Đình không hiểu, "Phải.
"
Mẹ ơi!
Thật sự là một người ba khác của bé con, lão đại phát sinh quan hệ với nguyên chủ.
Giản Ninh hít sâu một hơi.
Cũng không biết thái độ của lão đại đối với nguyên chủ thế nào.
Cho nên, thật ra Cố Diệc Đình nhìn thấy anh, nhận ra anh, mới cố ý đến giúp anh giải vây? Hay làm việc tốt một ngày?
Bé con cũng vô tội nhìn về phía ba.
Giản Ninh: "! "
Giản Ninh dúi bình nước chanh trên cổ bé vào miệng Giản Dữu, nói: "Dữu Dữu uống nước đi.
"
Giản Dữu càng không biết đã xảy ra chuyện gì, bé cười cười với Cố Diệc Đình, sau đó xấu hổ trốn vào trong ngực ba uống nước.
Đáng yêu quá.
Cố Diệc Đình nghĩ thầm.
Hắn nhìn Giản Ninh đứng ngồi không yên, cho rằng đối phương nhận ra hắn, bởi vì chuyện trước đó cảm thấy không thoải mái.
Cố Diệc Đình suy nghĩ một lát, giải thích, "Giản Ninh, em không cần như thế, tôi, tôi sẽ không dây dưa.
"
Bởi vì lúc trước hắn chiếm tiện nghi của đối phương, sinh ra lòng áy náy, vài lần đưa ra bồi thường, bị thanh niên tránh không kịp, hiểu lầm là dây dưa.
Giản Ninh: "! ?!"
Trên mặt Giản Ninh lộ ra nụ cười xấu hổ, khô khan nói: "Cảm ơn, cảm ơn ngài Cố.
"
Đúng ra, anh không ngại hai người đã từng lên giường, dù sao, giữa bọn họ, còn có chuyện kích thích hơn cả lên giường, Giản Ninh ôm bom trong ngực, nhìn kỹ Cố Diệc Đình, không muốn ném bom vào trong ngực Cố Diệc Đình.
Anh thử thăm dò hỏi: "Ngài Cố đã kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?"
"Chưa.
" Cố Diệc Đình nói.
Ồ!
Giản Ninh yên tâm.
Hai người đều có tâm sự riêng, nhìn nhau không nói gì.
Nửa ngày sau, bé con vặn vẹo cái mông, nhỏ giọng nói, "Ba, muốn xi xi.
"
Giản Ninh nói: "Ngài Cố, tôi đưa bé đến bệnh viện kiểm tra, tôi phải qua đó.
"
"Thật sự rất cảm ơn ngài", Giản Ninh suy nghĩ rồi lưu lại một con đường, hỏi,"Vậy chúng ta thêm Wechat nhé? Có thời gian nhất định sẽ cảm ơn ngài, mời ngài ăn cơm.
"
Cố Diệc Đình mở Wechat.
Giản Ninh quét mã, sau đó thêm bạn tốt.
"Vậy, tôi đi trước, chúng ta lại nói chuyện sau.
"
Giản Ninh chỉ về phía bệnh viện, ước lượng bé con: "Nhịn thêm chút nữa, ba đưa con đến nhà vệ sinh của bệnh viện, được không?"
Bé con ngoan ngoãn gật đầu.
"Dữu Dữu, tạm biệt chú.
" Giản Ninh nói.
"Không cần.
" Cố Diệc Đình tháo dây an toàn, mở cửa xe, đi đến bên cạnh Giản Ninh,"Tôi đi với em, phỏng chừng sẽ còn phóng viên.
"
Chú thích:
•KPI theo tiếng anh là viết tắt của Key Performance Indicator có nghĩa là chỉ số đánh giá thực hiện công việc, là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả công việc được thể hiện qua số liệu, tỷ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ánh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng hay cá nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...