Hơn 6 giờ tối, một nhà ba người cùng nhau xuất phát chạy đến hoàng cung.
Phó Trầm Chu vẫn mặc quân trang của hắn, Giản Ninh mặc bộ vest màu trắng, nhóc con mặc vest trắng giống Giản Ninh, thắt nơ màu đỏ.
Sau khi xuống xe, Phó Trầm Chu tay trái nắm Giản Ninh, tay phải bế Đản Đản, khiến mọi người kinh ngạc.
Không ngờ nguyên soái đã kết hôn, hơn nữa còn có con.
Bạn đời của hắn cũng rất xinh đẹp, mái tóc dài vàng kim khiến cả người anh giống như tiểu vương tử đợi trong tòa thành.
Cao quý tao nhã, xinh đẹp tinh xảo, nhóc con trong ngực, càng đáng yêu tinh xảo giống búp bê.
Mọi người kinh ngạc.
Phó Trầm Chu nhẹ nhàng nắm tay nhân ngư, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, đã có anh lo hết."
Nhân ngư đứng bên cạnh Phó Trầm Chu, sóng vai cùng đi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ hào phóng mà khéo léo: "Em không sợ."
Thật ra, anh thật sự không sợ.
Người đàn ông thân hình cao lớn, cương nghị tuấn tú, nắm chặt tay anh, chứa đầy cảm giác an toàn.
Hơn nữa anh luôn cảm thấy hai người bên nhau đã lâu, đã từng nắm chặt tay nhau, vượt qua mọi cám dỗ.
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn Phó Trầm Chu, ánh mắt sáng ngời.
Có lẽ do bọn họ đối với nhau sinh lòng yêu mến, cho nên mới có loại ảo giác bên nhau đã lâu này.
Giản Ninh cười vui vẻ, lông mày hơi giãn ra, lúm đồng tiền trên khóe miệng động lòng người.
Mọi người nhìn, đều cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ xứng đôi, một người dáng người cao thẳng, một người thanh tú thon thả.
Phó Trầm Chu dẫn nhân ngư đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, hơi khom lưng hành lễ.
Hoàng đế bệ hạ lập tức vươn tay, đỡ Phó Trầm Chu và Giản Ninh dậy.
Hoàng đế bệ hạ là một người đàn ông trung niên nhìn qua tầm 40 tuổi, trong đôi mắt thâm sâu đầy cơ trí, vẻ mặt nhìn qua hòa ái lại đầy uy nghiêm.
Giản Ninh học theo Phó Trầm Chu, hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nói với hoàng đế bệ hạ: "Cảm ơn bệ hạ."
"Đứa trẻ ngoan, mau đứng dậy!" Hoàng đế bệ hạ cầm tay anh, "Ninh Ninh, Trầm Chu có đối xử tốt với con không?"
"Con thành thật nói với chú, nếu nó bắt nạt con, chú sẽ giúp con dạy dỗ nó."
Sao lại có loại style này?
Giản Ninh quay đầu, nhìn Phó Trầm Chu một cái, Phó Trầm Chu gật đầu.
Năm xưa cha mẹ hắn hy sinh trên chiến trường, hắn lớn lên trong cung với sự chăm sóc của hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ đối với hắn giống như một người cha khác, có thể hoàn toàn tin tưởng.
Những thứ này, Phó Trầm Chu đã ở trên đường, nói qua với Giản Ninh.
Nhưng Giản Ninh không ngờ, hoàng đế bệ hạ lại hòa ái gần gũi như vậy.
Anh khẽ lắc đầu, cười nhạt, nhìn qua rất ngoan ngoãn: "Cám ơn bệ hạ, Phó Trầm Chu đối xử với con rất tốt."
Trên mặt hoàng đế bệ hạ mang theo nụ cười, tiếp tục hỏi, "Vậy nó đối xử với con có bao nhiêu tốt?"
Giản Ninh chớp chớp mắt, giọng nói càng mềm mại hơn, gương mặt cũng dần dần ửng hồng: "Rất tốt."
"Chú", Xung quanh không có ai tụ tập, Phó Trầm Chu bất đắc dĩ gọi, "Chú đừng ức hiếp em ấy, da mặt Ninh Ninh khá mỏng."
Hoàng đế bệ hạ cái gì cũng tốt, anh minh thần võ, chỉ hay lén lút so sánh...!thích trêu cợt hậu bối.
"Ha ha ha, được!"
Hoàng đế bệ hạ lại thấy vẻ mặt lo lắng, cầu xin tha thứ trên mặt Phó Trầm Chu, trong lòng thỏa mãn.
Đành buông tha cho cặp đôi này.
Ông nhìn đứa bé trong ngực Phó Trầm Chu, đưa tay sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nhóc.
"Nha", Đản Đản là nhóc nhân ngư không sợ người lạ, vui vẻ bắt chuyện với hoàng đế bệ hạ, thậm chí vươn bàn tay mập mạp quơ quơ.
Hoàng đế bệ hạ càng vui vẻ, đưa tay trêu chọc cục vàng nhỏ, bị Đản Đản nắm chặt đầu ngón tay, đẩy vào miệng.
Giản Ninh: "..."
Phó Trầm Chu: "..."
Oắt con này cái gì cũng dám ăn.
Giản Ninh vội vàng vươn tay, muốn tách bàn tay mập mạp của con trai ra, bị hoàng đế bệ hạ ngăn lại.
Được một cục vàng nhỏ đáng yêu như vậy thích, thật sự là một chuyện vui vẻ, hoàng đế bệ hạ đưa tay bế Đản Đản qua.
Giản Ninh kinh hồn bạt vía, Phó Trầm Chu lại nắm tay anh, an ủi.
"Đừng lo."
Giản Ninh khẽ gật đầu, dù Phó Trầm Chu không đáng tin cậy, cũng sẽ không hại con mình.
Quả nhiên, hoàng đế bệ hạ bế Đản Đản, đúng thật yêu thích không nỡ buông tay.
"Trầm Chu, đứa nhỏ này tên gì?"
"Y nha nha!"
Tên cháu là Đản Đản.
Phó Trầm Chu trả lời: "Bé nhân ngư của bọn con tên Đản Đản."
Hoàng đế bệ hạ sờ nắn hai bàn chân nhỏ chứa đầy sức lực của nhóc, "Thảo nào xinh đẹp như vậy, hóa ra một bé con nhân ngư."
"Y nha nha!"
Nhóc nhân ngư được khen ngợi, càng vui vẻ, hai cái chân nhỏ giống như môtơ, ở trong ngực hoàng đế bệ hạ đạp lung tung.
Hoàng đế bệ hạ càng vui vẻ, "Đản Đản? Đản Đản! Đản Đản của chúng ta rất xinh đẹp!"
Nghe mình được khen, Đản Đản càng vui vẻ, ôm chặt ngón tay cái hoàng đế bệ hạ, lúc ẩn lúc hiện, "Nha nha nha!"
Hoàng đế bệ hạ khen ngợi, trong giọng lại mang theo vài phần hâm mộ, "Lúc trước nếu Ninh Ninh gả cho Lâu Vũ thì tốt, nếu vậy bây giờ bé con nhân ngư ngoan ngoãn như vậy sẽ là cháu đích tôn của trẫm."
Phó Trầm Chu: "..."
Giản Ninh: "..."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, nhìn thấy nhân ngư hoang mang, tiếp tục nói: "Ninh Ninh con vẫn chưa biết sao, lúc trước cái tên khiến người ta bực bội Trầm Chu này, vì muốn ta ban hôn, ở văn phòng của ta làm loạn cả ngày."
Giản Ninh thật sự không biết, Giản Ninh kinh ngạc mở to mắt.
Anh nhìn về phía Phó Trầm Chu, trên mặt lạnh lùng của Phó Trầm Chu hiếm khi xuất hiện một vệt ửng đỏ.
Anh cho rằng Phó Trầm Chu cũng giống nguyên chủ, bị ép gả ngoài ý muốn, không ngờ là do hắn xin.
Vậy...!sắc mặt Giản Ninh dần trở nên tái nhợt.
Vậy Phó Trầm Chu thích nguyên chủ?
Hắn thích nguyên chủ, hay là thích mình?
Đắm chìm trong thế giới nhân ngư quá lâu, lâu đến mức giống như anh cũng bắt đầu cảm thấy mình vốn là một nhân ngư, giờ đây anh mới nhớ lại, mình là một linh hồn ngoại lai.
Nhưng mà trước mặt Hoàng đế bệ hạ, anh cũng không thể tự mình hỏi.
Hoàng đế bệ hạ còn đang tiếp tục nói chuyện: "Thế nhưng, đúng là ánh mắt của Trầm Chu rất tốt, không giống Lâu Vũ, thích một tên quan ngoại giao, người ta còn không thích nó, nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ nhắn chóp mũi nhỏ dài của Đản Đản có bao nhiêu xinh đẹp, đúng không, Đản Đản!"
"Nha nha nha!"
Đúng.
Bàn tay mập mạp của Đản Đản che hai mắt mình, vui vẻ giống như một con vịt nhỏ xoay vòng được lắp điện.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh khó khăn kéo ra một nụ cười.
Loại chuyện này có thể tùy tiện nói sao? Có thể tùy tiện nói cho loại người ngoài như anh nghe sao?
Phó Trầm Chu cũng ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng đế bệ hạ, trong ánh mắt rõ ràng mang theo kinh ngạc.
Hoàng đế bệ hạ đắc ý mỉm cười: "Mấy người trẻ tuổi như các con, sẽ không cho rằng ta thật sự không biết chứ."
Phó Trầm Chu: "Không dám!"
"Hừ, không dám là tốt nhất."
Hoàng đế bệ hạ nhìn Phó Trầm Chu, đứa trẻ này được ông nuôi lớn từ nhỏ, ở trong lòng ông hắn với Lâu Vũ ngang nhau.
Năm ấy cha mẹ Trầm Chu hy sinh nơi chiến trường khi hắn 8 tuổi, sau lúc ấy; đứa nhỏ trưởng thành sau một đêm, trở nên trầm ổn nội liễm, giống như ngoại trừ giết trùng tộc, không có chuyện gì có thể kích thích tiếng lòng hắn.
Cho đến khi tiểu nhân ngư này xuất hiện.
Tuy anh là vị hôn thê của Lâu Vũ, nhưng hoàng đế bệ hạ không phải là người cổ hủ, con nhà mình không thích, mà Phó Trầm Chu và Giản Ninh lại yêu mến lẫn nhau, làm sao ông có thể không nhìn ra, khó xử lúc trước, chẳng qua là muốn trắc nghiệm một ít tấm lòng của bọn họ mà thôi.
Rất vui vì bọn nhỏ đã vượt qua thử thách.
Nghe hoàng đế bệ hạ nói liên miên cằn nhằn, trong lòng Giản Ninh càng thêm kinh ngạc; khó hiểu..
Ý ông là sao?
Nguyên chủ và Phó Trầm Chu ái mộ lẫn nhau?
Sao có thể chứ?
Giản Ninh đè lại kinh ngạc trong lòng, mãi cho đến khi yến hội kết thúc, hoàng đế bệ hạ lưu luyến không rời trả Đản Đản về, hai người bọn họ mới về nhà.
Đản Đản đã sớm ngủ say trong ngực Giản Ninh, Giản Ninh cúi đầu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
Không biết vì sao, dường như anh có một loại ảo giác, cảm giác Đản Đản thật sự là cục cưng của anh, giống như anh vốn là một nhân ngư, đây là cuộc đời anh.
Nhưng anh lại nhớ rõ mình đã từng sống trong một thế giới khác, cũng nhớ rõ mình đã chết ở thế giới hiện thực, bởi vậy mới bước vào những thế giới khác.
Chẳng lẽ anh xuyên đến thế giới song song của mình ư?
Giản Ninh cúi đầu như có điều suy nghĩ, anh cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Quên đi, không nghĩ nữa, nghĩ mãi không ra.
Hai người về đến nhà, Phó Trầm Chu vào phòng bếp pha sữa bột cho Đản Đản, Giản Ninh ăn ý bế nhóc lên lầu thay quần áo, sau đó tắm rửa cho nhóc.
Sau khi xuống lầu, Phó Trầm Chu cho Đản Đản mút sữa, đưa nhóc thả vào trong nước, do hôm nay đi hoàng cung, Đản Đản vẫn chưa được chạm nước.
Vừa chạm nước, cái đuôi Đản Đản đã bơi nhanh, tạm biệt daddy, tìm một cái vỏ sò chui vào ngủ.
Giản Ninh ngồi trên sô pha ngẩn người, Phó Trầm Chu đi tới, nhẹ nhàng kéo tay anh, "Ninh Ninh, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không, không có gì!" Giản Ninh hơi tức giận, cũng hơi buồn bực, tức giận nói, "Em không sao."
Phó Trầm Chu khẽ mỉm cười, hắn cầm tay nhân ngư, nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó đặt lên môi hôn.
"Ninh Ninh, nói cho anh biết lý do em giận nhé?"
Giản Ninh đang thấy phiền: "Đã nói là không giận!"
"Còn nói không giận", Phó Trầm Chu từ từ thưởng thức ngón tay anh, "Nói cho anh biết lý do, nếu không anh sẽ không biết mình sai ở đâu."
Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp lại dịu dàng, "Xin lỗi Ninh Ninh, anh chưa thể đoán ra trong lòng em đang nghĩ gì, cũng không biết mình đã làm sai điều gì."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh ngẫm lại, cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, Phó Trầm Chu lại không biết người trước mắt là ai.
Nhưng anh giận.
Giản Ninh đẩy Phó Trầm Chu ra, há miệng không muốn nói chuyện.
"Ninh Ninh, xin lỗi, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì được không?" Hắn hôn ngón tay Giản Ninh, "Có phải em đang trách anh cướp em khỏi Lâu Vũ không?"
"Không phải."
Lâu Vũ là ai anh còn không biết.
Giản Ninh đẩy Phó Trầm Chu ra, nhỏ giọng lo lắng nói, "Phó Trầm Chu, anh thật sự thích em à?"
"Anh thích em trước kia hay thích em bây giờ?"
Giản Ninh nói xong lời này, bản thân cũng ngây người.
Sao anh cảm thấy mấy lời này, anh đã nói qua với người trước mắt.
Giản Ninh cúi đầu, vân vê đầu ngón tay.
Sau đó, anh chợt có cảm giác Phó Trầm Chu xoa đầu anh.
"Ninh Ninh, anh thích em, anh yêu em, không thể nghi ngờ, anh yêu là em ở trước mắt anh vào giờ phút này, anh muốn bên em trọn đời, cũng là em ở trước mắt anh vào giờ phút này."
"Ninh Ninh, em nhìn vào mắt anh, anh yêu em."
Giản Ninh không kìm lòng được ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo Phó Trầm Chu.
Anh hoảng hốt cảm thấy đối phương cũng từng nói như vậy.
Khóe mắt Giản Ninh dần đỏ lên, khóe mắt xuất hiện một viên trân châu nhỏ.
Đột nhiên anh cảm thấy, anh với Phó Trầm Chu sẽ không thật sự bước cùng nhau đời đời kiếp.
Phó Trầm Chu giơ tay, nhẹ nhàng đem viên trân châu nhỏ kia quét vào lòng bàn tay mình, nắm chặt, đặt trước ngực.
"Ninh Ninh, tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn cảm thấy trên người mình hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ."
"Lúc chúng ta gặp nhau, là dáng vẻ hiện tại, nhưng sau khi bệ hạ ban hôn, quan hệ của chúng ta đột nhiên trở nên vô cùng ác liệt, anh đã từng cố gắng, muốn tới gần, nhưng lại không thể."
"Anh biết người kia không phải em, Ninh Ninh của anh không phải như vậy."
"Thẳng đến khi, đột nhiên một ngày, nhân ngư sẽ chết đuối lại trở về, cuối cùng Ninh Ninh anh chờ đã trở về."
"Ninh Ninh, anh yêu em, anh không biết em đang nghi ngờ điều gì, cũng không biết em đã từng trải qua những gì, nhưng giờ phút này em ở trước mắt anh, tuyệt đối là người trong lòng anh yêu."
"Hơn nữa, anh muốn hỏi em, Cố Diệc Đình là ai, Ninh Ninh, anh đã từng mơ thấy anh ta ở bên em rất nhiều lần, nhưng anh lại có cảm giác anh ta lại là anh."
"Ninh Ninh, em tin anh không?"
Khoảnh khắc này, Giản Ninh đã quên đi bi thương, anh kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nổi cái tên mình nghe thấy từ miệng Phó Trầm Chu?
Cố Diệc Đình, là NPC trong nhiệm vụ trước đó của anh...?
Ấn tượng của anh đối với người nọ đã rất mơ hồ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một lúc, trong lòng giống như có thứ gì đó đang nhảy lên.
Chẳng lẽ, Phó Trầm Chu là Cố Diệc Đình?
Chẳng lẽ, hắn ở thế giới khác, hắn cũng xuyên qua thế giới khác, mà bọn họ may mắn gặp lại nhau?
Tim Giản Ninh thoáng chốc đập nhanh.
"Vậy anh còn mơ thấy gì?"
Vành tai Phó Trầm Chu hơi đỏ lên, "Anh mơ thấy chúng ta hôn nhau, mơ thấy chúng ta kết hôn, mơ thấy..."
Giản Ninh: "..."
"Đừng, đừng nói nữa."
Phó Trầm Chu ngoan ngoãn câm miệng.
Giản Ninh thở phì phò nói, "Anh nói một số thông tin hữu dụng đi!"
Phó Trầm Chu cười: "Anh mơ thấy một nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, Ninh Ninh, phải không?"
Giản Ninh không nhớ rõ lắm.
Nhưng anh nhớ nhiệm vụ của mình là cứu vớt bé con, cho nên chắc chắn có một đứa nhỏ.
Cho nên, Phó Trầm Chu thật sự mơ về thế giới trước.
Giản Ninh cúi đầu: "Thật ra Cố Diệc Đình cũng là người trong mơ của em."
"Em cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ tên của anh ấy."
"Thật ra, không quan trọng lắm", Giản Ninh cúi đầu, "Chúng ta đi xem quà sinh nhật nhé!"
"Được."
Giản Ninh dẫn Phó Trầm Chu lên lầu, bức tranh được anh tỉ mỉ đặt lên gác xép.
Giản Ninh vén tấm vải đỏ lên, lộ ra dáng vẻ vốn có của bức tranh.
Nhân vật trong tranh là Phó Trầm Chu, hắn mặc quân trang, giày da màu đen, áo choàng màu đỏ, trên vai trái cài một đóa hoa nho nhỏ, tượng trưng cho chú rể.
Phó Trầm Chu lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh kia.
"Ninh Ninh, đây là do em vẽ?"
Phản ứng của Phó Trầm Chu hình như hơi lớn, Giản Ninh Phòng hài lòng với phản ứng của hắn, lại hơi xấu hổ.
Anh chậm rãi gật đầu.
"Đúng, do em vẽ, em tưởng tượng mà vẽ, giỏi không."
Anh vừa đặt bút, hình ảnh Phó Trầm Chu đã xuất hiện trong đầu anh, anh đem hắn vẽ xuống.
"Sinh nhật vui vẻ, Phó Trầm Chu, thích không?"
Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp, giống như đè nén một thứ: "Thích."
Hắn nghiêm túc đánh giá bức tranh: "Ninh Ninh, cảm ơn em."
"Đây là ngày chúng ta kết hôn, anh tưởng hôm đó em không vui, Ninh Ninh, cảm ơn em, em còn nhớ." Phó Trầm Chu xoay người lại, đột nhiên vội vàng ôm lấy Giản Ninh, hôn anh, chiếm lấy anh, "Ninh Ninh, cuộc đời này anh không hối tiếc."
Cái gì?
Kết hôn, kết hôn?
Giản Ninh còn chưa kịp suy nghĩ, không khí của anh đã bị Phó Trầm Chu cướp đoạt, chìm đắm trong nụ hôn của Phó Trầm Chu, sau đó được ôm lấy, trở lại phòng tắm.
Giản Ninh lấy lại lý trí, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Phó Trầm Chu không đi làm, anh vừa xuống lầu đã thấy hắn.
Giản Ninh trừng hắn một cái, toàn thân đều là dấu vết do hắn tạo ra, nếu như mình không có thể chất nhân ngư, chỉ sợ ba ngày cũng không xuống giường được.
Phó Trầm Chu cười làm lành.
"Ninh Ninh, ăn cơm chưa, anh nấu xong rồi."
Giản Ninh hất cằm: "Anh nấu gì?"
"Cháo tôm, cá nhỏ, cá hầm cải chua, còn có hàu sống."
Không tồi, cũng được, đều là món anh thích.
Giản Ninh ngồi, để Phó Trầm Chu hầu hạ ăn cơm.
Cơm nước xong, anh mới nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, "Phó Trầm Chu, anh nói, bộ đồ anh mặc trong bức tranh kia là ngày chúng ta kết hôn?"
Phó Trầm Chu gật đầu.
"Vậy, hôm đó có phải em mặc vest màu vàng nhạt không?"
Nghĩ đến hôn lễ, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh mơ hồ này.
Phó Trầm Chu gật đầu.
Con ngươi màu lam của Giản Ninh từng chút phóng đại, sau đó chớp chớp mắt, hàng mi rũ xuống.
Anh cẩn thận suy nghĩ một lát, cái anh gọi là ký ức nguyên chủ, thật ra chỉ có ký ức nửa năm, nhớ rõ nguyên chủ làm gì, đối xử với Đản Đản lãnh đạm ra sao, với suy nghĩ không muốn nhìn thấy Phó Trầm Chu.
Chẳng lẽ, anh mới thật sự là nguyên chủ?
Giản Ninh sắp tin rồi.
Anh dùng jio đá Phó Trầm Chu một cái, "Vậy anh cảm thấy em bây giờ, với em trước khi kết hôn có cái gì khác nhau?"
Phó Trầm Chu mỉm cười: "Càng ngốc càng đáng yêu."
Giản Ninh: "..."
Phó Trầm Chu nhẹ nhàng bắt lấy mắt cá chân của anh, đem cái chân mảnh khảnh xinh đẹp đặt trong ngực mình, khom lưng nhặt dép lê lên, xỏ vào cho anh.
"Ninh Ninh, tin anh, người anh yêu, là em của hiện tại", Hắn vươn tay, ôm lấy Giản Ninh, "Ninh Ninh, cảm giác sẽ không lừa gạt người khác, tim đập vào lúc này cũng sẽ không lừa người khác."
Giản Ninh đỏ mặt, đẩy Phó Trầm Chu ra: "Được rồi được rồi, em biết rồi!"
Quên đi, chuyện nghĩ mãi không ra trước hết không nghĩ nữa, Phó Trầm Chu nói đúng, chỉ cần cảm giác lúc này là thật.
Cơm nước xong, Phó Trầm Chu còn nói thêm, "Ninh Ninh, hôm nay dẫn em đi gặp cha mẹ anh, em bằng lòng không?"
"Được." Giản Ninh gật đầu.
Anh hỏi: "Em có cần chuẩn bị gì trước không?"
"Cái gì cũng không cần," Phó Trầm Chu nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh nói: "Ninh Ninh, đừng căng thẳng, chắc chắn cha mẹ anh sẽ rất thích em."
Ánh mắt Giản Ninh khó hiểu.
Phó Trầm Chu cười: "Tin anh."
"Vâng."
Sau khi thu dọn xong, một nhà ba người xuất phát.
Phó Trầm Chu dẫn Giản Ninh và Đản Đản, đi tới Đài tưởng niệm Liệt sĩ của thủ đô.
Vị trí chính giữa nhất trong Đài tưởng niệm Liệt sĩ, là cha mẹ của Phó Trầm Chu.
Phó Trầm Chu dẫn Giản Ninh và Đản Đản, đứng ở giữa, khom lưng, cúi đầu.
"Cha mẹ, giới thiệu cho cha mẹ một người, em ấy tên là Giản Ninh, là người yêu của con, cũng là con dâu của cha mẹ." Phó Trầm Chu nắm chặt tay Giản Ninh, "Còn có cháu trai nhỏ của cha mẹ, bé tên là Giản An, hy vọng bình an cả đời."
Giản Ninh nhìn Phó Trầm Chu, sau đó nghiêm túc nói, "Ba mẹ, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng xin hai người tin tưởng, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Phó Trầm Chu."
Đản Đản: "A!"
Đản Đản vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đôi mắt to đen láy của nhóc nhìn ba và daddy, tay nhỏ nắm chặt tay hai người họ.
Giản Ninh bế nhóc đi về phía trước hai bước: "Đản Đản, hôn ông bà một cái."
Đản Đản khó hiểu, áp lên khung kính, "Oa?"
"Nha nha nha?!"
Phó Trầm Chu đến cứu nhóc con ra.
Hắn bế Đản Đản: "Ninh Ninh, cảm ơn em, cha mẹ anh chắc chắn rất vui."
"Mẹ anh là em gái ruột của hoàng đế bệ hạ, cha mẹ anh và hoàng đế bệ hạ lớn lên cùng nhau.
Lúc anh 8 tuổi, bọn họ hy sinh trong một cuộc chiến với trùng tộc, sau đó anh được hoàng đế bệ hạ nuôi lớn, cho nên quan hệ của anh với hoàng đế bệ hạ tương đối tốt."
"Ông ấy cũng là người thân duy nhất của anh trên thế giới này."
Giản Ninh không biết nên an ủi ra sao: "Ba mẹ, bọn họ đều là đại anh hùng của đế quốc."
"Chúng ta nên tự hào, học hỏi từ họ."
"Ninh Ninh nói đúng!"
Phó Trầm Chu được một đôi tay mảnh khảnh nắm chặt, hắn nhẹ nhàng đan xen ngón tay vào bàn tay kia: "Đừng lo, Ninh Ninh, anh đã sớm hết đau khổ."
"Vâng." Giản Ninh gật đầu, "Sau này em và Đản Đản sẽ ở bên anh."
Trong lòng anh nghĩ, cho dù ngày nào đó anh biến mất, Đản Đản cũng sẽ ở lại.
Họ ra khỏi Đài tưởng niệm Liệt sĩ, cùng nhau dạo bước trên đường phố thủ đô.
Chạng vạng tối ở thủ đô, mặt trời như phủ thêm một lớp gấm dệt lên bầu trời, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, một nhà chậm rãi dạo bước trên con phố, rất thư thái.
Đản Đản ngốc nghếch ngẩng đầu, nhìn ba, nhìn daddy, vui vẻ gọi "Y y nha".
Phó Trầm Chu, Giản Ninh nhìn nhau mỉm cười.
Sau này, sau khi nhóc nhân ngư khỏe mạnh lớn lên, cũng giống như daddy, ông bà nội, trở thành một quân nhân có chiến công hiển hách.
Một nhà ba người sống trong năm tháng bình yên, cứ như vậy từ từ đi hết cả đời.
Lúc sinh ly tử biệt, hai người lại hứa hẹn đời đời kiếp kiếp.
Giản Ninh không cam lòng nhìn Phó Trầm Chu lần cuối, sau đó nhìn chăm chú khuôn mặt Phó Trầm Chu, dần dần nhắm mắt lại.
Anh hy vọng kiếp sau, bọn họ vẫn có thể gặp lại, anh muốn đem dáng vẻ của hắn khắc ở trong đầu.
【End.】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...