Tài xế nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân hình như đã biết điều gì đó không nên biết, cả người cứng đờ ngồi vào ghế lái, lưng dựng thẳng tắp cả lên.
Mắt ông chỉ dám chăm chăm nhìn thẳng ra phía trước, cho đến hai mươi phút sau khi Tạ Hành Dữ quay về, tư thế vẫn còn duy trì y nguyên.
Tạ Hành Dữ mở cửa lên xe, lần này hắn không ngồi ghế phụ kế bên tài xế mà ra hàng ghế sau.
Hắn thắt xong dây an toàn cho bản thân và Tạ Hà đang ngủ mà mãi vẫn chưa nghe tiếng xe khởi động, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: "Sao còn chưa đi?"
Tài xế như vừa tỉnh ra từ giấc mộng, lúc này mới khởi động xe, đồng thời cẩn thận dùng mắt thăm dò Tạ Hành Dữ qua kính chiếu hậu, thử nói: "À ừm......!chuyện cậu cùng nhị thiếu......!đại thiếu có biết không?"
Giọng nói của ông quá nhỏ, Tạ Hành Dữ không nghe rõ.
"Cái gì?"
"À, ý tôi là, cậu cùng nhị thiếu hôm nay ra ngoài chơi về trễ như vậy, đã báo trước với đại thiếu chưa? Có cần tôi bây giờ gọi điện cho ngài ấy không?"
"Không cần đâu, con đã nói với ba có thể sẽ về trễ một chút rồi." Tạ Hành Dữ nhìn thời gian.
"Giờ này tính ra cũng chưa gọi là trễ, về nhà đi ạ."
Đã nói trước sẽ về trễ......
Nói cách khác, đại thiếu biết hai người bọn họ tới tham gia hoạt động lễ Thất Tịch cho tình nhân, còn biết bọn họ có khả năng sẽ "thuận tiện" phát sinh chuyện dành cho người lớn, hơn nữa lại không phản đối câu nào, xem như ngầm đồng ý.
Một người là em trai, một người là con ông ấy, đại thiếu thế mà có thể ngầm đồng ý bọn họ ở bên nhau......
Ôi, giới quý tộc thật loạn mà.
Tài xế ôm tâm tình phức tạp mà lái xa ra khỏi ra bãi đậu, cảm thấy chính mình biết được quá nhiều, rất dễ bị người ta giết người diệt khẩu.
Vì để giữ được cái đầu của bản thân cũng như miếng cơm manh áo, ông quyết định giữ kín như bưng chuyện này, bất luận kẻ nào hỏi, ông đều phải trả lời "Không biết".
Hai người ngồi ở hàng ghế sau không phát hiện trí tưởng tượng của tài xế đã bay cao, bay xa, bay đến miền đất nào rồi.
Tạ Hà ngủ được một giấc giờ mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Anh không tiếng động mà ngáp một cái, ký ức có hơi vụn vặt nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng trước đó anh đang cùng Tạ Hành Dữ ngắm cảnh trên đài quan sát, bây giờ tại sao lại ở trong xe thế này?
"Chú nhỏ tỉnh rồi ạ?" Tạ Hành Dữ nhẹ giọng hỏi.
"Thật sự mệt đến vậy sao? Đứng mà cũng ngủ được luôn?"
Đứng ngủ?
Tạ Hà cẩn thận nhớ lại một chút, anh hình như đúng là từ sau khi dựa vào người Tạ Hành Dữ liền không có ý thức —— vậy mà ngủ luôn?
Thầy giáo Tạ cảm thấy có hơi mất mặt, không được tự nhiên mà dời mắt, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà lời nói mang một chút giọng mũi.
"Già rồi, đâu giống đám con nít con nôi năng lượng dư thừa như các con."
Tạ Hành Dữ lại cố ý muốn trêu anh.
"Chú nhỏ đừng nói giỡn.
Rõ ràng chú cũng không lớn hơn con bao nhiêu tuổi, sức khoẻ yếu cứ nói sức khoẻ yếu, không liên quan đến tuổi tác."
Tạ Hà ánh mắt u oán, thầm mắng hắn biết thì biết thôi, nói ra làm cái gì? Có những chuyện nhìn thấu nhưng không nên nói toạc ra, không biết sao?
Đúng là không biết lễ nghĩa.
Tạ Hành Dữ cực kỳ vừa lòng với biểu cảm của anh, cười một hồi lâu mới ho nhẹ một tiếng, lấy một cái hộp ra.
"Tặng chú."
"Gì vậy?" Tạ Hà nhận lấy chiếc hộp hình vuông nho nhỏ kia, so hộp nhẫn hơi lớn một chút, nhìn từ bên ngoài không đoán ra được ở trong là gì.
......!Không phải là nhẫn đâu nhỉ?
Thằng nhóc này thực sự lấy tờ phiếu giảm giá 50% kia đi dùng sao? Chắc sẽ không đùa dai như vậy, thật sự mua nhẫn đâu nhỉ?
Tạ Hà nhất thời ảo não vì bản thân tự nhiên ngủ mất mà không trồn chừng thằng chó con này.
Anh tâm tình thấp thỏm mà mở hộp ra, nhìn thấy bên trong đặt hai khối đồ vật, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải nhẫn.
Anh cẩn thận lấy ra một khối trong đó, phát hiện là một đôi măng sét.
Măng sét màu bạc nút khảm đá mắt mèo vàng mật, chung quanh là những viên kim cương tí hon xếp thành hình tròng.
Chiếc hộp mở ra dưới ánh đèn xe, ở giữa viên đá mắt mèo xẹt qua một tia sáng nhỏ hẹp, tia sáng theo ánh đèn chớp tắt mà khép mở co rút, linh động như mắt của một con mèo thật.
Kim cương chung quanh cũng tản ra những đốm sáng nhỏ vụn, khiến cho chiếc khuy trở nên lung linh, lộng lẫy và bắt mắt.
Tay Tạ Hà run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt khuy măng sét nên vội vàng đóng hộp lại.
Tuy rằng anh là người ngoài nghề, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm giác được đây là đồ được gia công vô cùng tinh tế, giá cả nhất định thuộc hàng xa xỉ.
Anh thực ra cũng không dám biết cặp khuy măng sét này bao nhiêu tiền, thế nhưng lại không cưỡng được tính tò mò, rốt cuộc nuốt ngụm nước miếng, có chút căng thẳng mà hỏi: "Mua hết bao nhiêu tiền?"
Tạ Hành Dữ sắc mặt vẫn thản nhiên.
"Không mắc, có mười hai vạn thôi."
Có......!Mười hai vạn......
Tạ Hành Dữ lại bổ sung: "Đã được chiết khấu."
Đã được......!chiết khấu......
Tạ Hà cả người cứng đờ, nhanh chóng đem hộp trả cho hắn.
Anh cảm thấy mình đi bán thân cũng không được cái giá này.
"Con lại tiêu xài lung tung!"
"Sao lại kêu là tiêu xài lung tung được ạ? Đây là quà con tặng chú nhỏ mà." Tạ Hành Dữ lại đem hộp nhét vào tay anh.
"Đồ con đã tặng, sẽ không lấy lại."
Tạ Hà cầm hai hai cái khuy măng sét khia mà cảm thấy như phỏng cả tay.
Tuy rằng anh xuyên qua đã được một khoảng thời gian, nhưng vẫn chưa thích ứng được cuộc sống hằng ngày của cái giới "siêu cấp có tiền" này.
Mười hai vạn đối với người của Tạ gia mà nói, khả năng cũng chỉ bằng tầm mười hai đồng trong mắt người thường.
"Chú nhỏ không thích quà con tặng sao?" Tạ Hành Dữ tỉ mỉ lựa chọn quà tặng anh thế mà bị người ta muốn trả lại, không khỏi rầu rỉ mà cụp đuôi, hai cái lỗ tai cũng rũ xuống.
"Chú nhỏ không nói bản thân thích cái gì, con chỉ có thể xem xét rồi mua.
Lần trước chú nói chú không thích kim cài áo, cho nên con mới mua măng sét."
Tạ Hà nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, cảm tháy có hơi áy náy, vội trấn an.
"Không phải là không thích, chỉ là có hơi mắc."
"Này mà mắc sao ạ? Quà ba con tặng còn nhiều hơn hai số không chú nhỏ đều nhận, tại sao tới lượt con chú lại......"
"Được rồi được rồi, chú nhận là được chứ gì." Tạ Hà nói, "Nhưng mà, lần sau con muốn mua cái gì, nhớ hỏi trước chứ một chút."
Tạ Hành Dữ lúc này mới khôi phục bình thường.
"Chú ngủ tiếp một chút đi, về đến nhà con gọi"
"Không cần." Tạ Hà lại ngáp một cái, nhưng không muốn ngủ nữa.
Vừa rồi ngủ một giấc ngắn hai mươi phút, anh đã đỡ mệt một chút.
Bây giờ tuy rằng thân thể vẫn rất mệt, tinh thần vẫn có thể kiên trì.
Tài xế từ kính chiếu hậu liếc nhìn bọn họ một cái, da gà cả người đều nổi lên —— Không ngờ tiểu thiếu gia Hành Dữ vậy mà lại là loại người này! Một con chó săn bự ngoài mặt giả vờ ngoan ngoãn thuần khiết, sau lưng đem con người ta ăn sạch sành sanh.
Thật là đáng sợ.
Ông nhanh chóng đưa cái phần tử nguy hiểm này về nhà, mười phần cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Tạ Hà cũng không biết tại sao, chắc là chơi chơi nhiều quá nên mệt, lúc ấy không cảm thấy, ngủ một lát lên liền cảm giác eo đau chồng chất, giữ một tư thế lâu quá lâu làm chân có hơi tê.
Anh nhíu mày, phát ra một tiếng "Ư", dường như không quá thoải mái, tư thế đi đứng cũng có chút quái dị.
Tạ Hành Dữ vội tiến đến dìu anh.
"Chú không sao chứ? Chú nhỏ quá yếu rồi, có vậy cũng không chịu nổi."
Tạ Hà rất muốn duy trì tôn nghiêm của chính mình.
"Nói nhảm, không bằng con đổi với chú đi?"
"Cuộc đối thoại đứng đắn" của hai người lọt vào tai tài xế tự động bị pha một tầng hương sắc, ánh mắt ông nhìn về phía Tạ Hành Dữ càng thêm hoảng sợ —— Hành Dữ tiểu thiếu gia đúng là không có nhân tính! Đem người làm thành cái dạng này cư nhiên còn ghét bỏ người ta yếu ớt! Lăn lộn như vậy, thân thể kia của nhị thiếu sao có thể chịu được?!
Ông yên lặng ở trong lòng thay nhị thiếu phẫn nộ, nhưng thân chỉ là một tài xế, sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể nhìn bóng dáng Tạ Hà trong nỗi thương tiếc vô bờ, cho đến khi hình ảnh khập khiễng của anh biến mất ở cuối tầm mắt mới đánh xe rời đi.
Tạ Hà đi một hồi đến cửa nhà, chân rốt cuộc hết tê rồi.
Tạ Hành Dữ móc chìa khóa ra mở cửa, hai người mới vừa tiến vào huyền quan, liền nghe thấy truyền đến tiếng khắc khẩu trong phòng.
"Sao em lại đưa cái vé đó cho bọn họ?" Đây là giọng nói của Tạ Cẩn.
"Lỡ như bọn họ bốc trúng bộ câu hỏi mà chúng ta soạn, phải trả lời mấy câu hỏi đó thì phải làm sao bây giờ?"
"Dễ gì trùng hợp như vậy.
Tổng số bộ câu hỏi của trò chơi cũng phải ba mươi bộ, chắc gì bốc phải bộ câu hỏi của chúng ta? Với lại, bốc trúng thì sao? Em chỉ kéo "mức độ liêm sỉ" lên đến bốn sao mà thôi." Đây là Lâm Vãn.
Tạ Cẩn: "Chỉ?"
"Khụ." Tạ Hành Dữ ho khan một tiếng, đánh gãy phân đoạn đấu võ mồm của cha mẹ.
"Ba mẹ, chúng con đã về."
Tạ Cẩn cùng Lâm Vãn đồng thời hướng tầm mắt về phía bọn họ, biểu tình đều có chút kỳ quái.
Giọng điệu Tạ Cẩn lộ ra chút xấu hổ.
"Ái chà......!Tiểu Hà, chơi vui không?"
"Không vui lắm." Tạ Hà đứng ở cửa đổi giày, đột nhiên chau mày —— Đôi giày hôm nay mang là một đôi giày mới, gót chân bị ma sát hơi đau, trước đó anh vẫn luôn không để ý, cho rằng mang lâu một chút sẽ không sao.
Bây giờ cởi ra, mới phát hiện da bị ma sát đến trầy, còn chảy chút máu.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là gót chân, đổi thành dép lê liền không sao rồi.
Anh ngẩng đầu lên: "Vậy là bộ câu hỏi kia thực sự là do anh cả với chị dâu soạn?"
Anh nói xong lời này, không khí đột nhiên an tĩnh lại, Tạ Cẩn cùng Lâm Vãn đồng thời dời mắt, Tạ Cẩn nhanh chân bước về phía phòng tắm.
"À, phải rồi......! Anh đi tắm cái đã.
Mới từ bên ngoài về còn chưa tắm rửa —— Tiểu Hà cũng rửa mặt nghỉ ngơi sớm chút."
Nói xong, quyết đoán thoát li hiện trường.
Lâm Vãn nhìn về phía ông, ánh mắt tràn ngập hai chữ "đồ hèn", hừ một tiếng, khó tin mà nói.
"Hai người thực sự chơi trúng bộ câu hỏi bọn chị?"
"Chẳng phải là tầng 52 sao? Em xem trên bảng kỷ lục tầng của anh chị cũng là tầng 52." Tạ Hà ngồi xuống trên sô pha, cảm thấy cả người đều đau.
"Không ngờ anh cả với chị dâu lại là kỷ lục gia đương thời."
Vừa nhắc đến kỷ lục "phá đảo" trò chơi, Lâm Vãn càng tức giận: "Nếu không phải tên Tạ Cẩn ngu ngốc kia đáp sai ba câu hỏi, hại chúng ta vào phân đoạn sống lại, còn có thể nhanh hơn năm phút."
Bà chơp chớp mắt nhìn Tạ Hà.
"Nhưng mà, vận may của hai người cũng có hơi......!Trò chơi được chọn thông qua máy bán figure là hoàn toàn ngẫu nhiên, hơn ba mươi bộ trò chơi vậy mà lại cố tình chọn trúng tầng của anh chị.
Ngoài trò chơi ở tầng 52, những trò chơi khác không có bàn tay của bọn chị."
Tạ Hà bất đắc dĩ cười: "Cái này chắc là......!lực hấp dẫn của người nhà với nhau đi?"
Lâm Vãn vỗ vỗ vai anh, thấm thía mà nói: "Không sao, bất quá chỉ là mấy câu hỏi về mức độ liêm sỉ, mọi người đều là người trưởng thành rồi, sớm hay muộn đều sẽ đối mặt.
Chị thấy em cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa một cái, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Bà nói xong liền đi, Tạ Hà nghi hoặc mà nhìn theo bóng dáng của bà—— cái gì gọi là "Sớm hay muộn đều sẽ đối mặt"?
Thầy giáo Tạ đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, nhưng lại không rõ cụ thể là gì.
Mới vừa đứng dậy muốn về phòng ngủ, liền cảm giác bên hông cứng đờ, thân thể nhẹ bẫng, anh cư nhiên bị Tạ Hành Dữ ôm ngang lên, cuống quít chụp tay hắn muốn hắn buông ra: "Làm gì vậy? Mau thả chú ra!"
"Chẳng phải chân chú bị thương sao?" Tạ Hành Dữ khiêng anh về phòng ngủ, đặt ở trên giường.
"Chú nhỏ thật là, giày không hợp chân cũng không nói, chân bị trầy cũng không nói, lỡ mà nhiễm trùng thì phải làm sao bây giờ?"
Tạ Hà khẳng định hắn phát hiện lúc anh đang thay giày, vội xoay người ngồi dậy.
"Trầy có chút xíu, không có gì đâu."
Tạ Hành Dữ không phản ứng với mấy chữ "không có gì" của anh, đi lấy cầm hòm thuốc, giúp anh bôi thuốc sát trùng.
Hắn cẩn thận mà nâng niu bàn chân của anh, tựa như là một gì đó vô cùng mong manh dễ vỡ, chỉ cần dùng lực nhẹ liền hỏng.
Tạ Hà thở dài trong lòng, cảm thấy thân thể này yếu ớt quá mức, uống rượu thì đau dạ dày, gặp mưa thì phát sốt, giày không hợp chân thì sẽ trầy da chảy máu, y như nàng công chúa hạt đậu* phiên bản thật.
*Đây là một câu chuyện trong truyện cổ của Andersen, bạn nào chưa biết có thể gg "Nàng công chúa và hạt đậu" nhé.
Tạ Hành Dữ nắm lấy cổ chân anh—— Cổ chân thật sự quá nhỏ, làn da tái nhợt lộ ra chút cảm giác yếu ớt, khớp xương ở ngón chân cũng bị ma sát đến đỏ hồng.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa ở nơi bị ma sát đến đỏ, thấp giọng hỏi: "Đau không?"
"Ừm, vẫn tốt." Tạ Hà bị hắn nắm như vậy, khó trách không được tự nhiên, rất muốn đem chân rút về.
"Vậy......!xong rồi phải không? Chú đi tắm một cái."
Tạ Hành Dữ dán băng keo cá nhân không thấm nước lên chỗ bị trầy cho anh.
"Tắm xong lại bóc ra, đừng để dính nước."
Tạ Hà hết lần này đến lần khác bị người ta chăm sóc, thực sự quá ngượng ngùng, vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Trong đầu anh hồi tưởng hết thảy sự tình phát sinh hôm nay, mấy câu hỏi về mức độ liêm sỉ như đạn bắn qua bắn lại, khiến mặt anh không tự giác mà nóng lên, trong lòng lại đổ thừa do nước quá nóng.
Bỗng nhiên, anh nghe được tiếng Tạ Hành Dữ ở ngoài kêu: "Chú nhỏ tắm xong thì nhanh đi ra, tắm lâu quá sẽ bị cảm."
Tạ Hà vội nói: "Ừm, chú biết mà."
Anh dừng suy nghĩ miên man, bắt đầu chà bọt biển trên người, thế mà lại quên gót chân đang bị thương.
Đến khi anh sờ đến chỗ băng keo cá nhân mới cảm thấy đau, trong đầu nhảy ra câu hỏi của Tạ Hành Dữ "Đừng để dính nước".
Anh vội vàng muốn tránh đi, nhưng trước đó vẫn luôn giữ tư thế "cò đứng một chân", đại não phát lệnh nhưng thân thể lại không kịp chấp hành, lòng bàn chân bị trượt, cân bằng bị mất, lập tức té ngã trên đất.
Tạ Hà: "......"
Cái thể chất này của anh, không bằng bây mốt dứt khoát đừng ra khỏi nhà luôn đi?!
Tạ Hành Dữ nghe được tiếng "đùng" vang trong phòng tắm, ruột gan một khắc nhấc lên, nhanh chóng chạy đến đẩy cửa phòng tắm ra.
"Làm sao vậy ạ?"
"Chú không...!đừng đi vào." Tạ Hà nào nghĩ đến hắn trực tiếp vào trong, vội vàng che khuất bộ vị quan trọng.
"Không cẩn thận ngã thôi.
Con mau, mau đi ra."
Tạ Hành Dữ không chịu đi ra ngoài, ngược lại tiến tới, đỡ anh từ mặt đất đứng lên.
"Chỗ nào bị đập rồi?"
Tạ Hà bị hắn chạm vào như vậy, cả người đều nổi da gà, đôi dép bị trược ra cũng chưa kịp mang lại, chân trần đạp trên mặt đất, theo bản năng tránh lui.
"Chú thật sự không sao.
Con mau đi ra đi, quần áo ướt hết rồi kìa."
"Ướt thì ướt, dù sao lát nữa cũng phải tắm." Tạ Hành Dữ xem xét anh một lần từ trên xuống dưới, không nhìn ra là đập phải chỗ nào, đôi mày nhướng lên.
"Chúng ta đều là đàn ông con trai, chú nhỏ có cái gì con cũng có cái đó, có gì không thể xem mà chú còn muốn trốn như vậy?"
Hắn nói xong liền tiến đến, mặc kệ nửa người đứng dưới vòi sen, quần áo gần như hoàn toàn ướt đẫm, ngón tay nhẹ nhàng đè đè lên hông đối phương.
"Đập trúng eo?"
Tạ Hà cắn răng: "Không phải, là......!mông."
Tạ Hành Dữ "À" một tiếng, ngón tay trượt xuống dưới.
"Vậy là đập trúng xương cùng."
Tạ Hà giật mình, cuống quít đè tay hắn lại, hai mắt mở to.
"Như vậy không đúng lắm đâu"
Anh không mang mắt kính, đôi mắt trợn to như vậy lại càng có vẻ yếu ớt đáng thương.
Tạ Hành Dữ cũng nhận thấy được chính mình vượt rào, hắn rút tay về, thở dài nói: "Vậy chú tắm nhanh một chút, tắm xong đi ra ngoài con giúp chú nhìn xem."
Chờ hắn đi rồi, Tạ Hà mới thở phào một hơi.
Cả người anh muốn nhũn ra, xúc cảm khi bị đối phương chạm vào làn da tựa như vẫn còn phảng phất.
Nhưng không biết vì sao, anh dường như cũng không phản cảm khi bị đụng vào như vậy, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tạ Hà ngửa đầu đứng ở dưới vòi hoa sen, để làn nước ấm nóng tưới lên mặt, nhịp tim đập quá nhanh trước đó rốt cuộc cũng dần dần bình thường trở lại.
Anh tắt nước, xoa xoa thân thể vài cái, dùng khăn tắm bọc lại chính mình, đẩy cửa rời phòng tắm.
Tạ Hành Dữ đã tắm xong ở một phòng tắm khác, đang lau tóc, nghe được tiếng anh bước ra, lập tức đến đưa quần áo: "Chú mau mặc vào, đừng để cảm lạnh."
Chân tóc Tạ Hà còn đọng lại vài giọt nước.
Tóc nguyên chủ quá dài, mỗi lần ướt là lại rất khó lau khô, anh nhịn không được nói: "Hôm nào chú đem tóc đi xén bớt."
"Nhưng con lại cảm thấy như bây giờ rất đẹp." Tạ Hành Dữ nghiêm túc nói.
"Nhìn cũng quen mắt rồi."
Tạ Hà ngây ra.
Đẹp?
Anh vẫn luôn cảm thấy tóc dài quá phiền.
Anh vừa do dự không biết có nên cắt tóc hay không, vừa đem áo tròng lên đầu.
Ai ngờ giữa chừng không biết cái khớp xương kêu "cạch" một tiếng, anh lập tức dừng động tác, thập phần xấu hổ đem phần áo còn lơ lửng kéo xuống.
Thân thể này không đơn thuần là công chúa hạt đậu, mà là công chúa hạt đậu bị rỉ sét do thời gian dài không hoạt động.
Anh mới tròng được cái áo, còn chưa mặc quần, Tạ Hành Dữ lia tầm mắt xuống phía dưới, liếc một cái liền nhìn thấy một mảng đo đỏ ở gần xương cùng.
Hắn buông khăn tắm, đứng dậy.
"Chú chờ chút, con bôi chút dầu hoa hồng cho chú."
Tạ Hà vốn định nói "Không cần phiền phức như vậy, thật sự không có sao mà.", nhưng vừa mới ngồi xuống ở mép giường liền bị đụng vào thốn đến mức muốn nhảy dựng lên ——
Đau quá!
Thật là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, cả ngày liên tục xui xẻo.
Tạ Hành Dữ rất mau liền trở lại, Tạ Hà đành phải ghé vào giường.
"Bôi ít thôi."
"Xương không bị nứt chứ?" Tạ Hành Dữ sờ sờ làn da phiến hồng kia, dùng một chút lực ấn nhẹ.
"Đau lắm sao?"
Tạ Hà: "!"
Bộ chỗ nào cũng có thể tự tiện sờ vậy hả?!
Có đau hay không anh không cảm được nhưng mặt lại bắt đầu đỏ chót.
Anh cố nén xúc động muốn nhảy dựng lên tại chỗ, cắn răng nói: "Con......!Con đừng có sờ."
Tạ Hành Dữ sửng sốt, ngay sau đó nghiền ngẫm một lát rồi nở nụ cười: "Tại sao ạ? Nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của chú nhỏ sao? Chú nhỏ từ đầu đến chân có chỗ nào không mẫn cảm không vậy?"
Tạ Hà mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu tức giận trừng hắn.
Song bởi vì không mang mắt kính, trừng người cũng không có miếng khí thế nào, hai mắt không có tiêu cự, vẫn luôn mong lung.
"Con rốt cuộc có bôi thuốc không?"
"Bôi, bôi chứ, bôi chứ." Tạ Hành Dữ đổ một chút dầu hoa hồng du vào lòng bàn tay, cẩn thận bôi lên da anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Nếu ngày mai còn đau nhớ nói, gọi bác sĩ Khương tới xem cho chú."
Nhắc đến "Bác sĩ Khương", Tạ Hà liên tục xua tay: "Không cần, không cần đâu.
Chỉ là bị đập nhẹ một cái, ngày mai là khỏi rồi."
Tạ Hành Dữ đương nhiên không tin anh, rất muốn nói khả năng lớn không phải "ngày mai là khỏi rồi" mà là "ngày mai bầm xanh lên", nhưng hắn rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm.
"Chú mau mặc quần áo vào đi."
Mùi hương của dầu hoa hồng thật sự không dễ ngửi, nhưng anh cũng không thể để trần trụi như vậy.
Vừa cầm quần lên mặc, liền thấy Tạ Hành Dữ cười như không cười, tầm mắt không có ý tốt dừng ở nơi nào đó.
"Chú nhỏ trắng thật, chỗ nào cũng trắng, lại còn hơi hồng hồng......"
Hắn vừa nói xong một câu, đã bị Tạ Hà thẹn quá hoá giận lấy chân đạp xuống giường.
"Cút!"
Thằng nhóc này thật là càng ngày càng được một tấc lại muốn lên một thước!
Tạ Hà cực kỳ tức giận, quyết định tìm một cơ hội đi tìm Tạ Cẩn cáo trạng, để ônh dạy dỗ lại thằng nhóc thúi không biết trời cao đất dày này.
Cái gì hắc hoá với chả không hắc hóa, đơn giản là thiếu đánh!
Anh xoay người nằm xuống giường, Tạ Hành Dữ thuận tay giúp anh bóc băng keo cá nhân ở gót chân, để miệng vết thương lộ ra trong không khí, sau đó đi tắt đèn lớn.
"Mắt kính của chú con đặt ở đầu giường.
Sáng mai con sẽ qua gọi chú ăn cơm sáng.
Ngủ ngon."
Anh nhìn thân ảnh Tạ Hành Dữ biến mất ở khe cửa.
Chỉ khi tiếng đóng cửa truyền đến, trống ngực reo hò nửa ngày kia mới dần dần tĩnh lại.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cầm lấy đôi măng sét Tạ Hành Dữ tặng.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, đá mắt mèo thạch nổi lên vài tia sáng nhỏ.
Anh để đầu ngón tay chạm lên, đá quý vốn lạnh lẽo lại phảng phất hơi ấm, mang đến một cảm xúc kỳ dị, không thể nói là gì.
Đây cũng không phải lần đầu Tạ Hành Dữ tặng đồ cho anh.
Nhưng lần đầu tiên là cặp mắt kính y hệt như cặp mà anh làm rớt, lần thứ hai là bình giữ nhiệt theo yêu cầu của anh, chỉ có lần này đây là đối phương dựa theo tâm ý của chính mình, chủ động chọn lựa.
Tại sao lại chọn đá mắt mèo? Bởi vì lần trước nói anh giống mèo sao?
Anh để măng sét qua một bên, mới vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bỗng nghe được ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến một tiếng mèo kêu.
Tạ Hà quay đầu, liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ không kéo màn
có một bóng đen vụt qua, một chút đã không thấy tăm hơi.
Phòng anh ở tầng trệt, bên ngoài là hoa viên nhỏ của biệt thự, nửa đêm có mèo đi qua cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng anh vừa buông măng sét đá mắt mèo xuống, liền nghe được tiếng mèo kêu, cảm thấy như "vận mệnh chỉ đường".
Anh đi chân trần xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn.
Không biết là do thị lực không tốt, hay là mèo đã chạy, đừng nói là tìm "chú mèo định mệnh", mấy con thiêu thân bay phành phạch cũng không thấy.
Anh lắc đầu, cảm thấy nhất định là hôm nay mình quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác, đem bức màn kéo lại, trở về giường ngủ.
__________________________
Tạ Hành Dữ vừa rời khỏi phòng, đã bị mẹ chắn ở cửa.
Lâm Vãn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cùng cùng mình lên lầu.
Tạ Hành Dữ có chút nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ? Đã trễ thế này, sao mẹ còn chưa ngủ?"
"Giờ mới mấy giờ, con sao giống ba con rồi? Trước mười hai giờ phải ngủ, một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi cũng không có."
"Tinh thần phấn chấn cái gì.
Ngủ sớm dậy sớm gọi là làm việc và nghỉ ngơi một cách lành mạnh.
Không lẽ mẹ muốn hóng hớt cả đêm?"
Lâm Vãn vẻ mặt "con nít không cần lo chuyện người lớn", túm hắn vào phòng ngủ, hai mắt láo liên dò xét khắp nơi bên ngoài, thần bí đóng cửa lại.
"Mau nói cho mẹ biết, hôm nay các con có vượt qua trò chơi không?"
"Đương nhiên qua, còn phá kỷ lục của ba mẹ." Tạ Hành Dữ ngồi xuống trên sô pha."Ba con đâu rồi?"
"Mẹ kêu ổng qua phòng ngủ cách vách rồi, đỡ quấy rầy mẹ hóng chuyện." Lâm Vãn tò mò nhìn về phía con trai, máu "bà tám" nổi lên.
"Vậy......!chú nhỏ con trả lời hết mấy câu hỏi đó sao?"
Tạ Hành Dữ nhướng mày, đè thấp thanh âm: "Mẹ, đây đâu phải chuyện mẹ nên quan tâm? Sao mẹ lại tò mò chú nhỏ như vậy?"
"Chuyện chung thân đại sự của con trai mẹ có thể làm ngơ sao?" Lâm Vãn nghĩa chính từ nghiêm.
"Mau nói, hôm nay rốt cuộc có tiến triển gì không? Vé vào cửa mẹ đưa không thể lãng phí đâu."
" Hừm......" Tạ Hành Dữ nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát.
"Muốn nói tiến triển thì dường như không có, nhưng chắc cũng có thể nói là có.
Dù sao đi nữa, mẹ nói đúng rồi, chú nhỏ thực sự chỉ xem con là tiểu bối.
Nhưng nếu con gọi chú bằng cả họ lẫn tên, chú phản ứng rất mạnh, rõ ràng không bài xích, chỉ nói con không biết lớn nhỏ."
"Cái này gọi là khẩu thị tâm phi." Lâm Vãn lấy giọng điệu của người từng trải nói.
"Tuy rằng hai người bọn họ không phải anh em ruột, nhưng chú nhỏ điểm này lại rất giống ba con.
Ba con yêu thầm mẹ mười mấy năm không chịu thổ lộ, không bị mẹ lấy một câu ra ép thì cũng không nói ra.
Con trai không thể thua mẹ được, phải cố lên, đừng để mẹ mất mặt."
Tạ Hành Dữ có chút tò mò: "Mẹ nói với ba cái gì mới khiến ba chịu thổ lộ?"
"Mẹ nói, "Anh không kết hôn với tôi, tôi chạy theo người khác", ngày hôm sau ổng liền đi mua nhẫn đính hôn."
Tạ Hành Dữ cười rộ lên.
"Lúc trẻ ba con ngốc như vậy sao, còn để nhà gái chủ động?"
"Bây giờ vẫn ngốc y vậy."
Tạ Hành Dữ gật gật đầu, biểu hiện sự tán thành.
Hai mẹ con kết thúc tiết mục "trò chuyện bí mật đêm khuya", Tạ Hành Dữ trở lại phòng mình.
Còn chưa kịp đi vào, đã nhìn thấy bóng người đứng bên hành lang.
"Ba?" Hắn lắp bắp kinh hãi, "Không phải ba ngủ rồi sao? Sao lại ở đây? Làm con hết cả hồn."
Tạ Cẩn đen mặt, một tay đẩy mạnh con trai vào trong phòng, sau đó cũng đi vào theo.
Ông thấp giọng chất vấn: "Con nói thiệt cho ba biết, con với mẹ con có phải đang lén lút lên kế hoạch gì? Con muốn abc xyz chú nhỏ con phải không?"
"Sao ba biết?" Tạ Hành Dữ có chút ngoài ý muốn.
"Mẹ hẳn sẽ không nói cho ba đi?"
"Còn cần bà ấy nói sao?" Tạ Cẩn nhìn qua có vẻ rất muốn dùng vũ lực.
"Thằng nhóc con mưu tính chuyện gì trong lòng ba không nhìn ra được sao? Suốt ngày vây lấy chú nhỏ gâu gâu gâu gâu, so với con chó con ông nội nuôi ngoan ngoãn hơn.
Còn thêm mẹ con nữa, hai ngươi đã thống nhất mặt trận rồi đúng không? Bả đưa vé vào cửa cho con, thật ra là cho con quậy."
Tạ Hành Dữ ủy khuất.
"Ba, ba nói con là chó, vậy ba là gì?"
"Con!" Tạ Cẩn nâng tay, rất muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng mà chỉ hung hăng chà tóc của hắn.
"Ba nói này, con có thể buông tha Tiểu Hà, hay không? Em ấy thật vất vả mới chịu trở về, chịu gọi ba một tiếng "anh".
Nếu bởi vì con mà quan hệ chúng ta lại trở nên căng thẳng thì làm sao bây giờ?"
"Không thể đâu, ba lo lắng dư thừa rồi." Tạ Hành Dữ bất mãn nói.
"Ba thực sự không có lòng tin với con trai vậy sao?"
"Nhảm nhí, con là con ba.
Con như thế nào không lẽ ba còn không biết? Giả vờ ngoan ngoãn hơn bất kỳ ai, thực tế lại tâm cơ hơn bất kỳ kẻ nào.
Con muốn lừa chú nhỏ, con nghĩ ba sẽ không trừng trị con sao?"
"Con là nghiêm túc......"
Tạ Cẩn trừng liếc hắn một cái.
"Cút đi ngủ.
Ba cảnh cáo trước, giờ coi như nể mặt mẹ, ba sẽ cho con một cơ hội.
Nếu con thực sự dám làm chuyện xấu gì với chú nhỏ, ở đó chờ ba xử lý con."
Ông nói xong mở cửa rồi đi.
Dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay về, thấp giọng nói: "Không được nói với mẹ là ba đã tới."
Tạ Hành Dữ: "Dạ."
_______________________________
Tạ Hà hôm đó thật sự quá mệt mỏi.
Buổi tối được một đêm yên giấc, ngày hôm sau lúc đi ăn cơm chỉ cảm thấy tinh thần sáng khoái, cả người đau nhức cảm cũng giảm đi không ít.
Anh rửa mặt xong, nhẹ nhàng bước đến nhà ăn, gửi được mùi hương bữa sáng thơm phức.
Nhờ mấy ngày trước ăn dơm dinh dưỡng ổn định dạ dày, tối hôm qua anh ăn cay thế mà không bị đau dạ dày.
Chuyện này khiến anh tâm tình vui vẻ, chủ động chào hỏi ba người đã ngồi sẵn trên bàn ăn.
"Buổi sáng tốt lành."
Không ngờ lại chẳng ai để ý đến anh.
Tạ Hà nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn thấy ba người Tạ Hành Dữ, Tạ Cẩn, Lâm Vãn mỗi người chiếm một góc bàn, làm ra thế chân vạc ba chân, không khí nghiêm túc tựa như hội đàm bốn nước.
Anh vừa định ngồi xuống, nhưng cảm nhận được bầu không khí cổ quái, đột nhiên không dám ngồi nữa.
Nhìn bên này, lại nhìn bên kia, thật cẩn thận mà hỏi: "Ầy, chuyện này......!là sao vậy?"
——————————————
Trời ơi cái chương dài xỉu _(:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...