Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê cong cong môi, khóe môi hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt, sau đó rất nhanh thu liễm lại.
Hắn vuốt ve lông của Nguyễn Đường, "Con thỏ lười, mau rời giường ăn sáng."
Nguyễn Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại lăn thêm một vòng ở trên giường mới chịu nhảy vào trong ngực Tư Cửu Lê.
Cậu mới không lười đâu.
Tư Cửu Lê điểm một cái lên mũi thỏ con, đặt cậu lên trên bàn cơm, hắn một bên gắp rau xà lách cho Nguyễn Đường, một bên nói, "Lát nữa ta phải đi luyện võ trường luyện kiếm, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ, biết chưa?"
Nguyễn Đường ăn rau xà lách hết một ngụm lại tiếp một ngụm, sau đó nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ vô tội mà thuần tịnh nhìn Tư Cửu Lê, phảng phất đang nói, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì hết.
Tư Cửu Lê dở khóc dở cười, hắn phát hiện thỏ con nhà mình thật biết giả ngu.
Hắn nhéo nhéo cái đuôi nhỏ của Nguyễn Đường, "Ngươi theo ta ra ngoài, ta cũng không có cách nào phân tâm chăm sóc ngươi, nếu ngươi bị ôm đi thì làm sao bây giờ?"
Nguyễn Đường ưỡn bộ ngực lông xù xù của mình, thoạt nhìn vô cùng tự tin, cậu vươn móng vuốt nhỏ làm một động tác đánh quyền, rất là nghiêm túc đánh trái một quyền phải một quyền, thoạt nhìn vừa hung dữ lại vừa đáng yêu không chịu được.
Ngón tay Tư Cửu Lê giật giật, hắn hít sâu một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, hung hăng xoa bóp một phen.
Đáng yêu.
Mao mao vốn đang mượt mà của Nguyễn Đường bị xoa thành rối tung rối mù, toàn bộ thỏ con nằm ở trong ngực Tư Cửu Lê, dùng một loại ánh mắt ngây thơ mờ mịt nhìn Tư Cửu Lê, trông như một mỹ thỏ nhà lành bị phi lễ.
Tư Cửu Lê nhịn không được lại dùng tay che kín mặt mình, thở dài một hơi.
Mình sao có thể đói bụng ăn quàng như vậy, ngay cả một con thỏ con cũng xuống tay cho được.
Hắn trước kia sao lại không phát hiện mình là đồ mao khống* nhỉ? Lại còn không khống chế nổi hai tay mình?
*cuồng lông, chính là nói mấy bạn đó:)))
Tư Cửu Lê nhịn không được hồi tưởng lại cuộc sống trước kia của mình, hoặc là chuyên tâm tu luyện, hoặc là lập mưu báo thù, rất ít có thời gian đi làm những chuyện mình thích, càng không nói đến nuôi một con thỏ.
Hơn nữa, Tư Cửu Lê giơ thỏ con lên trước mặt mình, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Khả năng mấy ngàn năm nay không có đạo lữ, cho nên hắn nhìn con thỏ này cũng thấy có chút mi thanh mục tú.
Tư Cửu Lê vừa nghĩ đến đây liền nhớ tới thiếu niên đêm qua đè trên người mình, môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, âm thanh cũng vừa mềm vừa ngọt, trắng nõn sạch sẽ, giống như miếng Bánh Ngọt Nhỏ từng ăn trước kia.
"Ki?"
Nguyễn Đường vươn móng vuốt nhỏ quơ quơ trước mặt Tư Cửu Lê, Tư Cửu Lê lúc này giống như mới hồi thần lại, đáy lòng có chút không được tự nhiên.
Hắn vừa nghĩ đến thỏ con của mình chính là thiếu niên đêm qua thì vội vàng buông thỏ con xuống, ngón tay nắm chặt vài phần.
Quá thất lễ.
Tư Cửu Lê đè lại giữa lông mày, thở ra một hơi, hắn gần đây không được bình thường cho lắm.
Cơm nước xong xuôi, Tư Cửu Lê chải lông mao lộn xộn của Nguyễn Đường cho mượt mà đẹp đẽ, tiếp theo liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai biết còn chưa đi được bao lâu, ống quần hắn đã bị bám chặt.
Nguyễn Đường dùng móng vuốt nhỏ ôm lấy cẳng chân Tư Cửu Lê, làm sao cũng không chịu buông ra, xem ra đã quyết định muốn đi cùng Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê đau đầu vô cùng, cuối cùng vẫn chịu thua Nguyễn Đường mềm mại làm nũng, hắn nhét Nguyễn Đường vào trong quần áo trước ngực, mang đến luyện võ trường.
Vạn Kiếm Phong chỗ hắn lấy kiếm pháp làm chủ, trừ bỏ đệ tử thân truyền mà phong chủ Lâm Hư Tiên Tôn thu nhận còn có một ít đệ tử nội môn, tuy rằng thiên phú không bằng đệ tử thân truyền, nhưng so với những người khác cũng được coi là thiên chi kiêu tử.
Cho nên những người này đối với người như Tư Cửu Lê, rõ ràng không bằng bọn họ lại chiếm thân phận đệ tử thân truyền, không có một chút hảo cảm, thậm chí còn chán ghét.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, những đệ tử đó luôn sẽ tìm biện pháp làm nhục Tư Cửu Lê, Tư Cửu Lê lúc trước thân thể suy yếu, khó khăn lắm mới lên Luyện Khí tầng một, đánh không lại bọn họ, cho nên lúc nào cũng mình đầy thương tích.
Tư Cửu Lê cong cong môi, áp xuống mạt huyết sắc dưới đáy mắt, tay cầm kiếm gỗ tiến vào đội ngũ, chuẩn bị luyện tập kiếm pháp.
Nguyễn Đường không muốn quấy rầy Tư Cửu Lê đành đứng ở bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhìn Tư Cửu Lê luyện kiếm.
Chờ đến khi Tư Cửu Lê mệt mỏi, cậu sẽ tự mình kéo bình nước tới bên người Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê lau mồ hôi trên thái dương, vẻ ngoài nhìn mệt mỏi đến cực điểm, trên thực tế lại rất ung dung.
Nhìn thỏ con nhà mình kéo một bình nước không biết kiếm từ nơi nào tới, hắn nhịn không được cười một tiếng.
Hỏi một câu, "Bình nước lấy ở nơi nào?"
Nguyễn Đường vươn móng vuốt nhỏ quơ quơ với Tư Cửu Lê, sau đó chỉ chỉ chính mình, "Ki."
Là chính cậu cố ý chuẩn bị cho Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê nhìn hình vẽ thỏ con trên bình nước, nghĩ thầm cái này chắc không phải của người khác, hắn do dự một chút, lúc này không để Nguyễn Đường uống trước nữa mà tự mình vặn nắp ra, uống một ngụm.
Uống nước xong, hắn đẩy đẩy cái mông nhỏ tròn vo của thỏ con, "Đến dưới bóng cây chờ ta, không cần phơi nắng."
Nguyễn Đường giật giật mông, lên tiếng, kéo bình nước chạy về phía bóng cây.
Một màn này bị không ít người nhìn thấy, hầu hết người đối với Tư Cửu Lê khịt mũi coi thường, cảm thấy hắn quá phế vật, chẳng qua chỉ luyện kiếm có một lát đã khát rồi.
Nhưng trên Vạn Kiếm Phong lại không thiếu nữ tu, rất nhiều nữ tu đối với thỏ con ngoan ngoãn như vậy không có sức chống cự, huống chi còn nhìn thấy hình ảnh thỏ con kéo bình nước, càng bị manh đến không nhịn được.
Có mấy nữ tu vây xung quanh Nguyễn Đường, mồm năm miệng mười nói chuyện, thậm chí còn có người muốn sờ lông mao của Nguyễn Đường nhưng đều bị Nguyễn Đường tránh được.
Đã nói chỉ cho Tư Cửu Lê sờ rồi.
Tư Cửu Lê luyện kiếm xong liền thấy Nguyễn Đường bị mấy nữ tu vây quanh, hắn không khỏi nhíu mày, đáy lòng khó chịu vô cùng.
Thật giống như đồ vật duy nhất thuộc về mình bị người khác mơ ước, làm hắn cảm thấy rất bất mãn.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, đi qua kêu một tiếng, "Bánh Ngọt Nhỏ, lại đây."
Nguyễn Đường vội vàng giãy giụa từ trong mấy nữ tu chạy ra, nhào tới trên người Tư Cửu Lê, thậm chí còn mềm như bông cọ cọ, ngoan đến không được.
Tư Cửu Lê sờ sờ lông mao của Nguyễn Đường, sắc mặt hòa hoãn vài phần, đáy lòng cũng có chút kiên định, "Thật ngoan."
Mấy nữ tu nhìn thấy Tư Cửu Lê, do dự một lúc lâu lại vẫn tiến lên hỏi vài vấn đề về thỏ con, sau khi được Tư Cửu Lê kiên nhẫn trả lời, các nàng mới thả Tư Cửu Lê rời đi.
Tư Cửu Lê ôm thỏ con trở về nhà, vì để khen thưởng Nguyễn Đường, hắn kiếm một mẩu gỗ khắc cho Nguyễn Đường mặt dây chuyền hình thỏ con.
Nguyễn Đường rất thích, mỗi buổi tối đều muốn ôm ngủ.
Giải dược ngày đó Nguyễn Đường đưa Tư Cửu Lê đã ăn thử, quả thật giống hệt với hôm đó, nhưng dược hiệu lại rất thấp, hoàn toàn không áp chế được ma khí.
Chẳng lẽ, thật sự phải hôn sao?
Tư Cửu Lê chưa có suy xét xong, mà thỏ con cũng không hóa hình lần nào nữa, như thế lại làm hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tư Cửu Lê ở trên núi không được coi trọng, nhưng từ một góc độ khác mà nói thì hắn rất tự do.
Hơn nửa tháng trôi qua, hắn không phải đi luyện kiếm cùng tu luyện thì chính là vuốt lông thỏ.
Thỏ con vô cùng dính người, hắn luyện kiếm, thỏ con canh giữ ở bên cạnh xem hắn luyện kiếm, hắn viết chữ vẽ tranh, thỏ con đảm đương làm vật đè giấy, thành thành thật thật ngồi lên tờ giấy, hơi không cẩn thận lại bị Tư Cửu Lê vung cho một thân đầy mực.
Thỏ trắng cũng biến thành thỏ đốm.
Nguyễn Đường tức giận muốn khóc, cực kỳ ủy khuất quay mông với Tư Cửu Lê, mặc kệ Tư Cửu Lê dỗ dành thế nào, cả ngày cậu đều không thèm để ý đến hắn.
Xem như một ngày giận dỗi lâu nhất.
Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.
Tư Cửu Lê đang ở trong phòng luyện chữ, thỏ con ghé vào một bên ngủ rồi, trong phòng im ắng.
Không được bao lâu lại có người phá cửa thô lỗ xông vào.
Người nọ vừa cao vừa tráng, bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo.
Tư Cửu Lê nhận ra hắn, người này trước kia thường xuyên khinh nhục mình, hơi chút là tay đấm chân đá, thậm chí có mấy lần Tư Cửu Lê bị đánh đến non nửa tháng không xuống giường được.
Lúc trước người này xuống núi rèn luyện, mấy ngày hôm trước vừa mới trở về.
"Tư Cửu Lê, nghe nói ngươi gần đây có một con linh thú, ta muốn, mau thành thật giao ra đây!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...