Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng


Cố Đàm Dữ theo bản năng muốn gập sách lại, nhưng trong đầu lại nghĩ đến câu nói kia của Cố phu nhân "Nam nhân không thể không được", vì thế hắn lại mặt không cảm xúc mà xem tiếp.
Khi tình tiết trong truyện càng lúc càng không có giới hạn, Cố Đàm Dữ đã hô hấp hơi loạn.

Ngón tay hắn bất giác cọ qua tiểu thụ khuôn mặt ửng hồng, rưng rưng muốn khóc nhưng không khóc trong truyện tranh, đôi mắt màu lục đậm nheo lại, đuôi mắt thon dài hơi cong lên, dường như đang nghĩ tới cái gì.
Đường Đường, khóc lên có phải cũng đẹp như vậy hay không.
Cố Đàm Dữ khẽ động tâm, dường như cuối cùng cũng sinh ra hứng thú, hắn dùng một loại thái độ học tập nghiêm túc xem hết hơn phân nửa đống sách Cố phu nhân cho hắn, xem xong rồi, cổ họng hắn giật giật, có chút khô khốc.
Cửa phòng tắm "lạch cạch" mở ra, Cố Đàm Dữ vội vàng nhét những quyển sách đó xuống dưới gối đầu.

Hắn mặt vô biểu tình, làm như không có chuyện gì xảy ra, cả người trông vô cùng đứng đắn.
Đó là nếu có thể bỏ qua đôi môi mím chặt cùng cái cằm đang gồng hết sức của hắn.
Nguyễn Đường mặc áo ngủ vịt con màu vàng đi ra.

Làn da cậu vốn trắng nõn, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa tròn xoe luôn mang theo vài phần ngây thơ vô tội.

Lúc này ngọn tóc nhỏ nước rũ xuống, gương mặt bị hơi nóng hun có chút ửng đỏ, lại thêm trên người mặc áo ngủ vịt con màu vàng nhạt khiến cậu trông càng thêm non nớt.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ chợt sâu thêm mấy phần.

Hắn nhìn Nguyễn Đường, ánh mắt lập loè, đáy mắt thế mà lộ ra vài phần nguy hiểm, "Đường Đường, lại đây."
Nguyễn Đường nghe giọng Cố Đàm Dữ có chút khàn khàn thì không khỏi lo lắng.

Cậu chủ động dán sát vào người Cố Đàm Dữ, ngón tay trắng noãn sờ soạng chỗ yết hầu Cố Đàm Dữ một lúc, có chút lo lắng, "Giọng của anh làm sao vậy?"
Cố Đàm Dữ chỉ cảm thấy động tác của Nguyễn Đường như bé mèo con duỗi móng vuốt mềm như bông, động tác kia nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng bắt được ngực hắn.
Hắn vươn tay bắt lấy cái tay của Nguyễn Đường, ngón tay vuốt ve trên mu bàn tay Nguyễn Đường, mang theo một chút cảm giác chiếm hữu cùng vội vàng.

Cố Đàm Dữ nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, cằm hơi hơi căng chặt, "Không có việc gì."
Cố Đàm Dữ sờ sờ mái tóc ướt dầm dề của Nguyễn Đường, hắn xoay chuyển tầm mắt, cầm lấy máy sấy ở một bên, "Để anh sấy tóc cho em, tóc ướt đi ngủ dễ đau đầu."
Nguyễn Đường có chút nghi ngờ nhìn Cố Đàm Dữ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, ngồi bên mép giường tùy Cố Đàm Dữ thổi tóc cho cậu.
Cảm nhận được ngón tay Cố Đàm Dữ xuyên qua mái tóc, động tác kia vô cùng dịu dàng, lại thêm gió ấm nhẹ nhàng thổi đến khiến Nguyễn Đường có chút mơ màng sắp ngủ.

Cố Đàm Dữ hình như nói gì đó bên tai cậu, nhưng Nguyễn Đường đã không nghe rõ.
Cậu quay đầu lại, đuôi mắt phiếm hồng, trông như một bé thỏ con mắt đỏ da lông mềm mại.

Nguyễn Đường mơ mơ màng màng, "Cố Đàm Dữ, anh vừa nói gì đó, tiếng máy sấy lớn quá em không nghe rõ."
Cố Đàm Dữ sờ sờ mái tóc Nguyễn Đường, cảm thấy sấy cũng ổn rồi thì trực tiếp đóng máy sấy lại, đặt qua một bên.
Hắn nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, cúi đầu, hôn hôn mí mắt Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm vừa thâm thúy lại vừa u ám, "Tần Lễ nói, chúng ta chưa có thâm nhập tìm hiểu lẫn nhau, cho nên chúng ta cần phải để ý một chút."
Nguyễn Đường vừa nghe đến những lời này thì tức giận, cậu hung dữ nhìn Cố Đàm Dữ, quơ quơ nắm tay nhỏ, trong giọng nói tuy rằng có chút không chắc chắn, nhưng vẫn không chịu thua khí thế, cậu trừng mắt nhìn Cố Đàm Dữ, "Chẳng lẽ anh thật sự muốn để ý một chút?"
Nếu Cố Đàm Dữ nói phải, cậu sẽ, cậu sẽ rời nhà trốn đi ngay.

Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng cong môi, hắn vươn một bàn tay nắm lấy eo nhỏ Nguyễn Đường, một bàn tay khác nắm cằm Nguyễn Đường, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, có vài phần ôn nhu.
Hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm lên vành tai Nguyễn Đường, hô hấp nóng lên, trong âm thanh Cố Đàm Dữ mang theo ý dụ dỗ, "Đường Đường, chúng ta tới ' thâm nhập ' tìm hiểu một chút đi."
Hắn còn nhấn mạnh vào hai chữ "Thâm nhập" này.
Nguyễn Đường lập tức đỏ mặt, cậu còn chưa có trả lời, Cố Đàm Dữ đã hạ xuống từng nụ hôn nồng nhiệt lại tinh tế, cơ hồ làm cậu thở không ra hơi.
Ngoài cửa sổ trời dường như sắp mưa, gió mang theo hơi lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, thổi bay tấm rèm bên cửa sổ.

Bên trong tiếng "Lạch cạch" rất nhỏ, dường như còn che giấu tiếng thở dốc mờ mờ ảo ảo.


Bên ngoài mưa bụi tinh mịn rơi xuống, tí tách tí tách, từng lúc từng lúc gõ lên khung cửa sổ.
May mà trận mưa nhỏ này cũng chỉ rơi khoảng hơn nửa giờ.
Chờ đến khi mưa lặng gió ngừng, động tĩnh trong phòng cũng ngừng lại.
Trong phòng tràn ngập mùi hoa thạch nam, bầu không khí vừa ấm lại vừa nóng.

Cả người Nguyễn Đường mướt mồ hôi, cậu cuộn tròn ở trong chăn, khuôn mặt chôn trong chăn hơn phân nửa, dường như giận dỗi mà quay lưng về phía Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ vươn tay ôm lấy Nguyễn Đường, nhét cậu vào trong lồng ngực mình.

Hắn hôn hôn vành tai Nguyễn Đường, nhẹ giọng nói, "Đường Đường?"
Đôi mắt to tròn của Nguyễn Đường hàm chứa ánh nước, đuôi mắt phiếm hồng, cậu quay đầu lại cắn cắn bả vai Cố Đàm Dữ, âm thanh ấm ức vô cùng, "Chân đau."
Cố Đàm Dữ trấn an hôn một cái lên giữa trán Nguyễn Đường, hắn ôm Nguyễn Đường đi đến phòng tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể một lần.

Sau khi trở lại phòng, hắn lại lấy thuốc mỡ bôi lên cho Nguyễn Đường.
Thời điểm bôi thuốc mỡ, Nguyễn Đường đã vùi trong lòng ngực Cố Đàm Dữ ngủ thiếp đi rồi.
Cố Đàm Dữ cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Trong phòng không chuẩn bị gì cả, hắn cùng Nguyễn Đường cũng chưa đi tới bước cuối cùng, không nghĩ tới Nguyễn Đường chỉ như vậy đã có chút không chịu nổi.
Hai chân có lẽ do từ đuôi cá hóa thành nên đặc biệt mẫn cảm, chạm nhẹ vào một cái là sẽ nổi lên vệt đỏ.
Cố Đàm Dữ vuốt ve dấu hôn bên gáy Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm giảm đi một ít xúc động cùng dục vọng chiếm hữu.

Hắn sờ sờ vệt đỏ kia của Nguyễn Đường, rồi ôm lấy Nguyễn Đường, đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau lúc rời giường, Nguyễn Đường hiếm thấy có lúc dậy muộn.

Chủ yếu là do tối hôm qua thật sự làm loạn khá lâu, thể lực Nguyễn Đường cũng không quá tốt, cho nên chờ đến khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
"Sao anh không gọi em dậy?"
Nguyễn Đường mếu máo lôi kéo góc áo Cố Đàm Dữ, hung hăng hỏi hắn.

Cậu vừa mới đến nhà Cố Đàm Dữ ngày đầu tiên, nói không chừng đã để lại ấn tượng không tốt với ba mẹ Cố Đàm Dữ.

"Anh thấy em ngủ ngon như vậy, không nỡ gọi dậy," Cố Đàm Dữ ôm Nguyễn Đường vào trong ngực, tỉ mỉ đi tất vào cho cậu.

Bên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn là ôn nhu cùng thâm trầm, "Yên tâm, ba mẹ sẽ không nói gì em đâu."
Lời này của Cố Đàm Dữ quả thật không có sai, sau khi nhìn thấy Nguyễn Đường xuống lầu, ánh mắt Cố phu nhân tỏa sáng, bà cười tủm tỉm với Nguyễn Đường, "Đường Đường, đói bụng chưa, để dì cho người hâm nóng thức ăn cho con nhé."
Nguyễn Đường ngượng ngùng gật gật đầu, "Cảm ơn dì ạ."
Cố phu nhân cố ý cho người đặt thêm đệm mềm lên ghế Nguyễn Đường, đợi đến khi Nguyễn Đường ngồi ăn cơm, bà lại kéo Cố Đàm Dữ qua một bên, trên mặt cười tủm tỉm, giọng nói sâu xa:
"Con trai, không nghĩ tới con vẫn thuộc trường phái hành động.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui