Vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là mệnh lệnh.Vọng Ngưng Thanh không muốn đùa giỡn hòa thượng, cũng thật sự không đùa giỡn hòa thượng, cho nên nàng lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo nhất.Nam nữ tặng nhau đồ trang sức thân mật, là lén lút trao nhận.Điều mà Vọng Ngưng Thanh muốn là một vết nhơ chứ không phải là một vết nhơ thực sự, chỉ cần cần không có việc gì cũng lấy chuỗi tràng hạt kia ra lắc lắc trước mặt người khác, tất cả mọi người sẽ biết nàng khinh nhờn người xuất gia."Không phải là vật trân quý gì." Hòa thượng cúi đầu, yên tĩnh như lúc ban đầu, giọng nói của hắn rất đặc biệt, trầm nhẹ như thì thầm, "Tặng cho công chúa là được, cần gì phải để cho công chúa vứt bỏ vật yêu thích?""À?" Thật thú vị, Vọng Ngưng Thanh hờ hững nhếch môi, đưa tay móc lấy những hạt bồ đề được cuộn thành ba vòng trên cổ tay Hoài Thích, cực kỳ thuần thục xoay hai cái.Mắt thấy ngón tay trắng như ngọc kia sắp chạm vào cổ tay, hòa thượng có chút chịu không nổi, hắn phất tay áo, lui ra sau hai bước, liền tháo phật châu bồ đề xuống, niệm hai câu phật hiệu."Ta ngược lại không biết, hạt bồ đề tuyết thiền đối với đại sư mà nói cũng không tính là vật trân quý." Vọng Ngưng Thanh móc lấy phật châu, cũng không dây dưa quá nhiều, không chút do dự xoay người rời đi.Hạt bồ đề tuyết thiền có nguồn gốc từ tuyết phong Tây Tạng, cây cối thưa thớt, thập phần trân quý, quả của nó muốn chế thành phật châu lại càng phải lựa chọn kỹ càng mới có thể xâu thành chuỗi.
Bởi vì hạt của nó đầy đặn, có kết cấu như tráng men, ấm áp như bạch ngọc, tạo cho người khác một cảm giác yên tĩnh độc đáo, cho nên rất được săn đón.
Nhưng loại tràng hạt có tính Phật pháp cao này có thể gặp mà không thể cầu, hái càng không dễ dàng, hiện giờ trên thị trường mua bán hạt bồ đề tuyết thiền phần lớn là dùng hạt phỉ hoặc vỏ sò đánh bóng mà thành, chuỗi tràng hạt quý hiếm như vậy tự nhiên là vô giá, càng đừng nói đến một chuỗi hạt châu lớn có tới một trăm linh tám hạt gom góp thành.Bất quá đối với Vọng Ngưng Thanh mà nói, dù hiếm có đắt đỏ đến đâu thì cũng chỉ là những thứ bình thường mà thôiMuốn tạo ra ảo giác "Ta léng phéng với hòa thượng" cũng không khó, chỉ cần cầm chuỗi hạt bồ đề lắc lư trước mặt thị nữ, nói vài lời mập mờ khen ngợi dung mạo của hắn là được.
Vọng Ngưng Thanh không giỏi những chuyện này, nhưng nàng ngộ tính mạnh, thích ứng nhanh, có thể buông bỏ sĩ diện kiêu ngạo.
Nàng mất ba ngày nghiên cứu, đã cơ bản hiểu được chuyện nam nữ trên nhân gian, học được không ít lời nói phong hoa tuyết nguyệt, hơn nữa còn sớm lên kế hoạch cho tương lai, dệt ra một mạng lưới quan hệ dày đặc.Thân phận công chúa hoàng triều này, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó.Làm thế nào để đạt được thịnh sủng là mấu chốt, nữ tử thời đại này dù sao cũng là dựa vào nam tử mà sống, không giống như kiểu ‘người mạnh là vua’ ở tu chân giới, đây là chuyện đầu tiên mà Vọng Ngưng Thanh phải nhanh chóng thích ứng.
Cảnh quốc công chúa Vương Ngưng nhìn như hoàn toàn vô dụng, nhưng thật ra còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu sủng thần yêu phi trong chuyện đối phó hoàng đế, liên tục nắm giữ hoàng đế ba triều, từ công chúa biến thành trưởng công chúa, thậm chí vượt qua hoàng hậu trở thành đệ nhất nữ tử hoàng triều.
Cái khác không nói, chỉ riêng phần công lực phỏng đoán lòng người này cũng thật sự không thể khinh thường.Đối mặt với những thử thách chưa biết, Vọng Ngưng Thanh cũng không sợ hãi, nàng tự nhận mình cũng rất hiểu lòng người.Linh Miêu cũng rất tin tưởng Vọng Ngưng Thanh, đây chính là cường giả của độ kiếp kỳ, Hàm Quang Tiên Quân gột rửa tứ hải, nàng không được thì còn có ai làm được? Linh Miêu cảm thấy bọn họ nhất định có thể làm được!Dựa theo kế hoạch ban đầu sau khi khoe khoang xá lợi tử tuyết thiền trước mặt vài thị nữ, Vọng Ngưng Thanh tiếp tục trở về phòng chép kinh thư.
Đối với nàng mà nói, tu tâm dưỡng tính mới là chính sự, tính kế lòng người chỉ có thể được coi là một nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành lại quay trở về chính sự, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?Vọng Ngưng Thanh không biết, đối với loại hành vi làm nhiệm vụ ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới như nàng, bên ngoài đã bàn tán xôn xao, ồn ào đến không thể giải thích."Công chúa khi nào thì ở trong phòng hơn ba ngày? Còn không cho phép chúng ta ở bên cạnh hầu hạ.
Chẳng lẽ thân thể không thoải mái?""Công chúa một mực sao chép kinh choThái hậu, chẳng lẽ là thật lòng hối hận, cảm thấy mình làm sai?"Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, công chúa sẽ hối hận, đây thật đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây sao.Về sau, vẫn có người nói một câu công đạo, miễn cưỡng có thể thuyết phục tất cả mọi người: "Ta nghĩ, có thể là bởi vì công chúa điện hạ mặc kệ có kiêu ngạo ương ngạnh, trong lòng chung quy vẫn hướng về Phật đi.”Mọi người nghĩ thầm, đúng vậy nha, công chúa còn đặc biệt đi cầu hạt bồ đề với Hoài Thích đại sư, trước kia kim ngân ngọc thạch trân quý cũng không đeo, duy chỉ có hạt bồ đề kia mỗi ngày đeo trên cổ tay không rời người, có lẽ là bởi vì trong lòng có Phật, đối với Phật môn có ba phần kính sợ đi? Nghĩ như vậy, công chúa hoang đường này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.Cuộc đối thoại tương tự cũng xảy ra ở Trấn Quốc tự, Hoài Thích cùng sư huynh Hoài Từ của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...