Diệp Thu Đồng khép lại cửa cổng vào trong nhà, khi vừa định đóng cửa nhà chính, thì phát hiện cái chốt cửa đã bị hỏng, Diệp Thu Đồng kiểm tra một chút, thở dài rồi đẩy cửa đóng lại, định ngày mai mặt trời ló dạng sẽ sửa lại cánh cửa này.
Kết cấu của thứ này rất đơn giản, kỳ thật chỉ là mộng và lỗ mộng bị lỏng mà thôi. Sẽ không khó hơn so với việc sửa bồn cầu tự hoại lúc nàng thuê nhà, cho dù trong nhà không có cây búa, thì chỉ cần lấy cục gạch gõ hai ba cái cũng được, vậy là có thể sửa lại dễ dàng, đáng tiếc nguyên chủ tính tình quá nhu nhược, ngoại trừ thêu thùa may vá cái gì khác cũng đều không làm được.
Đêm đã khuya, Diệp Thu Đồng theo ký ức đi đến căn phòng phía tây, mò đến bên cạnh chiếc giường đất nằm xuống. Giường đất không được đốt lên, đệm chăn lại vừa lạnh vừa cứng, Diệp Thu Đồng trong lòng rất rõ, nhà này ngay cả than nấu cơm cũng đã khó, nói chi đến than để đốt giường đất, có lẽ là do cảm giác mệt mỏi đã tích tụ ở trong người từ kiếp trước lẫn kiếp này, cho nên hiện tại cũng từ từ phóng xuất ra.
Thanh minh đã qua, đã là cuối mùa xuân, cho dù không có đốt giường đất, đắp chăn cũng dần dần cảm thấy ấm áp, Diệp Thu Đồng thả lỏng người, nàng tự nói với bản thân, tạm thời cứ gác mọi thứ qua một bên, cứ ngủ một giấc thật ngon lành, xe đến trước núi ắt có đường, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn so với hôm nay.
Diệp Thu Đồng sắp chìm sâu vào mộng đẹp, bỗng nhiên nghe thấy phịch một tiếng, có thứ gì ở trong viện rơi xuống, nàng đột ngột ngồi dậy, nhận ra có người đã trèo tường vào được.
Xung quanh không có thứ gì có thể dùng được, Diệp Thu Đồng bèn thuận tay cầm chiếc gối gỗ trên giường lên, nàng còn chưa kịp xoay người lao ra ngoài, người nọ đã đến trước mặt, thô bạo đẩy nàng ngã lên giường đất.
Chân của Diệp Thu Đồng đạp trên mặt đất, nửa người trên lại bị đè xuống không thể động đậy, lập tức rơi vào thế bất lợi, trong phòng không có đèn nên rất tối tăm, có điều thân hình của người này Diệp Thu Đồng vừa thấy liền nhận ra, chính là Diệp Trường Lừa.
Làm sao bây giờ, đầu óc Diệp Thu Đồng nhanh chóng nghĩ ra cách, để không chọc giận Diệp Trường Lừa, trước tiên nàng nằm ở trên giường giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhưng tay phải lại trong lúc vô tình chạm phải một vật cứng.
Diệp Thu Đồng liền nghĩ ra ngay, đó là cây trâm cài tóc bằng gỗ cây du của nàng, gỗ cây du rất cứng, đuôi cây trâm cài lại rất bén nhọn, thật là một thứ vũ khí sắc bén.
Diệp Thu Đồng không một biểu hiện mà đưa tay cầm cây trâm: "Ngươi muốn làm gì cứ việc làm, ta không phản kháng, mà việc này của ngươi nói không chừng ta còn rất hưởng thụ, có điều ngươi tin hay không ta sẽ xách quần lên lập tức đi huyện nha đánh trống, kiện ngươi cưỡng gian phụ nữ."
Diệp Trường Lừa buổi tối bị Diệp Thu Đồng chơi cho một vố, tức giận đến khó chịu, càng nghĩ trong lòng càng giận, sau đó liền quay đầu trở lại, hiện giờ hắn đã t*ng trùng lên não nào quan tâm cái gì Huyện thái gia hay không Huyện thái gia, cho dù ngay cả cha hắn đội mồ sống dậy đứng ở đây cũng không làm gì được, dù sao hắn cũng không phải là đứa con hiếu thảo gì.
Diệp Trường Lừa đôi mắt đã bị dục vọng thiêu đốt đỏ lên: "Ngươi cứ kiện đi, ta cũng không phải không dài mồm, ngươi chỉ là một quả phụ có thể nói rõ ràng được sao, hắc hắc, đến lúc đó ta liền nói ngươi quyến rũ ta."
Diệp Thu Đồng cười lạnh một tiếng: "Rất tốt, nhưng ngươi có nghĩ tới, cho dù là ta quyến rũ ngươi, ngày mai chuyện hai người ngươi và ta thông dâm bị phơi bày ra bên ngoài, ta chỉ là một quả phụ lẻ loi hiu quạnh dù có mất mặt thế nào cũng không sao cả, nhưng ngươi không lẽ cũng không quan tâm sao."
Tay Diệp Trường Lừa bắt đầu không an phận mà xé rách quần áo của Diệp Thu Đồng: "Bây giờ ta chỉ để ý sung sướng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác."
Diệp Thu Đồng nắm chặt cây trâm cài tóc trong tay vẫn đang tìm cơ hội, thừa dịp Diệp Trường Lừa cố gắng cởi bỏ quần áo của nàng, đang dự định cầm cây trâm đâm xuống cùng hắn cá chết lưới rách, bỗng nhiên trong cái mớ hỗn độn trong đầu chợt hiện ra một sự kiện.
Nàng lập tức mở miệng nói: "Ngươi nghĩ muốn sung sướng ta cũng không thể ngăn được, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng quên, Đại đường đệ, nhà Đại bá của ngươi tháng trước được Huyện thái gia báo danh tiến cử thi tuyển danh hiệu Hiếu Liêm. Nghe nói toàn bộ Vũ Uy phủ tổng cộng chỉ có hai cái danh ngạch báo danh cho triều đình, mà tham gia thi tuyển đến mấy chục người, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, có điều trong huyện chúng ta, tiểu thiếu gia Liễu gia Liễu Thụ Truân danh tiếng cũng rất thịnh, ta còn nghe nói Liễu gia đại phòng còn có người ở trong kinh làm đại quan. Ta không quan tâm bối phận thế nào nhưng cũng coi là bà Tổ ở trong tộc, loại chuyện tổ tôn thông dâm này mà ra ngoài, cho dù là ta quyến rũ ngươi, gia phong bất chính cũng không thể chạy khỏi, Đường đệ Hiếu Liêm của ngươi liền ngâm nước nóng, ngươi ngẫm lại liệu đến lúc đó đại thẩm của ngươi sẽ dễ dàng tha cho ngươi à."
Diệp Thu Đồng nói đến danh hiệu Hiếu Liêm, chuyện này quả thật đang là chủ đề nóng gần đây nhất không chỉ toàn bộ La Dương huyện mà thậm chí cả Vũ Uy phủ cũng đang nói về nó, cho dù nguyên chủ chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự cũng đều nghe nói.
Con trai lớn của tộc trưởng Diệp gia, đại thiếu gia Diệp Đường Ngạn được trong huyện đề cử đi Vũ Uy phủ tham tuyển Hiếu Liêm, mỗi một châu phủ chỉ có hai cái danh ngạch, nếu có thể được trúng tuyển mà nói, thì có thể không cần phải cực khổ khảo cái gì cử nhân tiến sĩ, cứ việc trực tiếp đi kinh thành tham gia khảo thí trên Kim Loan điện do đích thân Hoàng đế lão tử chủ trì.
Mọi người đều biết thi đình là không xoát người, chỉ xếp hạng thứ, gần giống như đi ngang qua sân khấu là có thể làm quan. Diệp Thu Đồng suy nghĩ, cái này đại khái là tương đương với ở hiện đại cử đi học danh giáo đi.
Bàn tay Diệp Trường Lừa ngập ngừng dừng lại.
Diệp Thu Đồng liền biết ngay nàng đã nói trúng điểm yếu, điều mà Diệp Trường Lừa kiêng kị, gã lúc này giống như một con cá bị kẹp vào má, một con rắn bị giẫm ở điểm bảy tấc.
Cha của gã không có học thức cũng không có nghề nghiệp, đã thế lại còn cờ bạc thua hết ruộng vườn nhà cửa, bỏ mẹ con gã chạy trốn, nhưng cuối cùng lão ta cũng mắc bệnh lao, ho đến chết.
May mắn cho gã có đại bá là tộc trưởng, vẫn luôn quan tâm gã, giúp gã chuộc lại nhà cửa ruộng vườn, lại giúp gã cưới vợ, tuy rằng hơi xấu, nhưng ít ra cũng là nữ nhân, gã cũng nhờ vị đại bá tộc trưởng này mới có thể ở quê nhà tung hoành nhiều năm như vậy.
Có điều đại thẩm lại vẫn luôn rất không thoải mái khi đại bá bỏ tiền ra cho gã chuộc lại nhà cửa và đồng ruộng, một mực đem khế nhà khế đất nắm chặt ở trong tay không chịu giao cho gã, chỉ nói cái gì chờ gã hiểu chuyện mới đưa cho gã.
Diệp Trường Lừa nghĩ đến đây liền run sợ, đại đường đệ Diệp Đường Ngạn cần cù hiếu học, ôn lương đoan chính, vẫn luôn được coi là hy vọng của Diệp gia, nếu gã khiến cho chuyện ứng cử Hiếu Liêm của Diệp Đường Ngạn bị hỏng, đại thẩm của gã đảm bảo tám phần có thể lột sống gã, khế ước nhà đất cũng vĩnh viễn đừng nghĩ lấy về.
Nhân lúc Diệp Trường Lừa đang sững sờ, Diệp Thu Đồng lộn một cái từ dưới tay gã chạy thoát ra, lao vào trong sân: "Ngươi nhanh chóng đi ra ngoài cho ta, sau này đều không được phép đến nữa, ta sẽ không truy cứu. Ngươi buổi tối tới một chuyến kia, ta cùng Đại Mãn tức phụ nói, là ngươi thiện tâm, đưa vài thứ hiếu thuận ta."
Diệp Thu Đồng nói những lời này thật ra là muốn ám chỉ Diệp Trường Lừa, việc gã buổi tối tới dây dưa đã có người nhìn thấy, nếu hôm nay nàng có gì xảy ra, gã nhất định sẽ không thoát được liên quan.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn của đứa trẻ, đứa bé gái khóc ré lên, xé nát sự yên bình của vùng nông thôn, khiến mấy con chó gần đó kinh động, bắt đầu sủa ầm ĩ.
Kể ra cũng lạ, trẻ con khóc cùng chó sủa hai chuyện này đều sẽ lây bệnh, một nhà mà có em bé khóc chó sủa, thì bọn trẻ cùng đám chó cả thôn đều không ai bị bỏ lại, lần lượt trước sau, nối tiếp nhau mà bắt đầu biểu diễn.
Ở đây bọn trẻ khóc không dứt, đằng kia tiếng chó sủa càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng rõ ràng, dần dần cửa cũng có động tĩnh, tính cảnh giác của chó là cao nhất, chúng nhận thấy nơi đây chính là nguồn gốc của sự bất ổn, cả thôn chỉ cần những con chó nào không bị cột lại, thì đều sẽ chạy đến tụ tập ở đây.
Diệp Thu Đồng lớn tiếng quát lớn: "Ta vốn đã cho ngươi lưu đủ mặt mũi, ngươi còn không lăn, ta sẽ la lên, cho đến khi chó của cả thôn đều lại đây cắn lộn, làm kinh động người khác, lúc đó ngươi muốn chạy cũng không được."
Cuộc chiến giằng co trong lòng Diệp Trường Lừa cũng đã có kết quả, cuối cùng gã đành hùng hùng hổ hổ mà bước ra cửa rời đi, sương sớm nhân duyên* làm sao quan trọng bằng nhà cửa ruộng đồng.
*Sương sớm nhân duyên: Mối quan hệ không bền lâu, dễ tan vỡ giống như giọt sương buổi sáng. Gần nghĩa với câu: Tình một đêm.
Điều kỳ lạ là, ngay sau khi Diệp Trường Lừa rời đi, đứa trẻ bên cạnh đã ngừng khóc.
Diệp Thu Đồng liền nhớ ra, ở bên cạnh dường như cũng là một quả phụ, nam nhân nhà nàng gọi là Diệp Tiểu Mãn, là huynh đệ của Diệp Đại Mãn ở đối diện, nhưng vào mùa xuân năm ngoái đã bị mắc bệnh thương hàn mà chết.
Tiểu Mãn tức phụ còn có hai đứa con, một bé trai khoảng bảy tám tuổi cùng một bé gái mới vừa chập chững biết đi, vừa rồi tiếng khóc kia hẳn chính là của đứa bé gái.
Mặc dù quả phụ không có phân biệt thành nhiều hạng, nhưng mà Tiểu Mãn tức phụ người ta là có cả con trai và con gái, ngày tháng sau này so với nàng nghe ra có vẽ có hi vọng hơn nhiều.
Diệp Thu Đồng nhận thấy, nhà của Diệp Tiểu Mãn cùng nhà nàng dính liền nhau, chính là lúc xây nhà vì để tiết kiệm gạch, hai nhà mới xài chung một đầu hồi nhà*. Diệp Thu Đồng khi còn nhỏ vốn lớn lên ở nông thôn, khi nàng vừa nhìn thấy điều này thì đã biết, nói như vậy trong quá khứ quan hệ của hai nhà cũng không tệ lắm, nếu không thì nhà dân ở nông thôn đều thà chịu tốn thêm chút gạch để có thể phủi sạch mối quan hệ.
*Đầu hồi nhà: Còn gọi là tường đầu hồi nhà. Đó là phần tường được xây áp vào kèo đầu nhà, được thiết kế trang trí bằng nhiều họa tiết khác nhau, tạo điểm nhấn cho đỉnh và đuôi của mái nhà.
Cho nên vừa rồi nữ nhi đột nhiên khóc rống lên rất có ý tứ, hẳn là đối phương cố ý giúp đỡ, nhưng bản thân nàng cũng là góa phụ, nửa đêm mở cửa cũng không hay, nên nàng phải làm ra hạ sách này để tạo ra chút động tĩnh.
Diệp Thu Đồng cách tường nhẹ giọng nói một câu "Cảm tạ mập mạp", bên kia không có đáp lại, không biết có nghe thấy được hay không.
Diệp Thu Đồng không đợi ban ngày nữa, suy nghĩ một hồi, liền vào bếp tìm đá mà dao, gõ lại tất cả các lỗ mộng và mộng trên cửa ra vào và cửa sổ, bắt chốt chắc chắn, rồi lấy dao phay đem giấu dưới gối để phòng thân, mới một lần nữa nằm xuống.
Một đêm này, Diệp Thu Đồng rất muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cố gắng chống chọi cho đến khi trời gần hửng sáng mới dám thả lỏng một chút, liền chìm vào giấc ngủ sâu. Nàng ngủ đến say sưa, không biết đã qua bao nhiêu giờ, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng gõ cửa rầm, rầm, một tiếng lại nhanh hơn một tiếng.
Diệp Thu Đồng chợt bừng tỉnh, đầu tiên là nàng nghĩ rằng Diệp Trường Lừa lại trở lại, nàng cau mày lập tức sờ vào con dao dưới gối, giây tiếp theo nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng rồi, liền phản ứng lại hẳn là không phải Diệp Trường Lừa, cái tên du côn vô lại đó không có to gan lớn mật đến mức như vậy.
Nàng đứng lên đi mở cửa nhà chính, cửa vừa mở ra nàng liền ngây ngẩn cả người, cái sân nhỏ không lớn, thế nhưng đứng đầy người đen nghìn nghịt.
Diệp Thu Đồng sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt rơi vào trên cánh cửa sân, phía sau cánh cửa lộ ra một mảnh gỗ có bề mặt nứt nẻ dữ dội, nói vậy chốt cửa hẳn đã bị gãy làm đôi, nàng nhíu mày: "Các ngươi.. Tốt xấu gì cũng phải biết gõ cửa chứ."
Một người đàn ông trung niên đứng ở giữa không khỏi mất tự nhiên mà ho khan một tiếng: "Vừa rồi có gõ cửa một hồi lâu, nhưng Cửu thẩm lại không có lên tiếng, nhất thời nóng vội nên dùng sức một chút, cho nên chốt cửa mới bị gãy."
Diệp Trường Lừa đắc ý dào dạt từ phía sau tộc trưởng đi ra: "Là do cánh cửa này của ngươi đã quá hỏng, mới vừa chạm vào là nó đã mở, sao có thể trách ta được."
Trong đám người không biết tiểu Bì Hầu tử* nhà ai không biết trời cao đất rộng hô lên một tiếng: "Rõ ràng là nhà ngươi dùng chân đá văng, nếu không phải tộc trưởng ngăn cản, ngươi còn muốn đá luôn cửa nhà chính của người ta."
*Tiểu Bì Hầu tử: Con khỉ quậy
Diệp Trường Lừa còn chưa kịp phản bác, thì một người phụ nữ trắng trẻo phúc hậu bên cạnh trung niên nam tử bèn lên tiếng: "Hôm nay tới không phải nói chuyện này, mau chóng nói việc chính đi."
Diệp Thu Đồng tuy rằng trợn tròn mắt, bởi vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nên tâm trí vẫn còn có chút mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn những người này ngươi một lời ta một câu, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới đem những người này cùng trong trí nhớ ghép lại với nhau.
Trung niên nam tử là thôn trưởng kiêm tộc trưởng Diệp gia Diệp Mãn Liên, bên cạnh chính là vợ của ông ta Diệp Hoàng thị, vây quanh trong sân đều là thôn dân xem náo nhiệt, nói một cách chính xác nhất, thì mọi người cũng đều là thân thích.
Người hiền bị người khi, ngựa hiền bị người cưỡi, Diệp Thu Đồng vô cùng phẫn nộ, một tay chống nạnh, chỉ vô trong mặt Diệp Trường Lừa mắng: "Tên nghiệt tử nhà ngươi, đang yên đang lành ngươi đạp cửa nhà tổ mẫu làm cái gì, hôm nay đã có nhiều người như vậy chứng kiến, ngươi làm sao thì làm nhất định cũng phải sửa lại nó cho ta."
Hai vợ chồng tộc trưởng kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Thu Đồng này làm sao lại không giống như mọi khi, tiểu quả phụ này lúc trước đi đường luôn là cúi thấp đầu, đối với người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mấy ngày không gặp vậy mà lại có thể trở nên đanh đá.
Diệp Trường Lừa bị Diệp Thu Đồng mắng trước mặt mọi người xuống đài không được, ngạnh cổ nói: "Sửa cái gì mà sửa, đại bá của ta hôm nay là tới lấy nhà, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi!"
Lấy nhà!
Diệp Thu Đồng cả kinh, các hương thân vây xem trong sân cũng là cả kinh, bọn họ ở gần đó, thấy Diệp Trường Lừa đá cửa, cho là có việc gì hiếm lạ có thể xem náo nhiệt, mới đi theo tộc trưởng tới, không ngờ rằng tộc trưởng lại là muốn lấy nhà.
Không ít người lập tức dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía Diệp Thu Đồng, tiểu quả phụ này đã bơ vơ không nơi nương tựa, vạn nhất thật sự bị tộc trưởng đuổi đi ra ngoài, chẳng phải là hoàn toàn không có đường sống.
Diệp Thu Đồng giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tộc trưởng Diệp Mãn Liên: "Dựa vào cái gì!"
Dựa vào cái gì của người ta, ngươi nói lấy liền lấy, phá bỏ và di dời ngay cả đội trưởng cũng không có cái quyền này.
Diệp Mãn Liên bị ánh mắt của nàng nhìn chầm chầm có chút chột dạ, hằng giọng một chút, làm ra bộ dáng như đang xử lý mọi việc theo phép công: "Khụ khụ, cái này sao, hiện giờ thập nhị thúc tổ cùng tiểu cửu thúc đều đi, trong nhà một nam đinh cũng không có, cửu thẩm ngươi không phải là người Diệp gia, tiếp tục ở lại trong nhà người của Diệp gia ta xác thật có chút không thỏa đáng, vẫn là mau chóng dọn đi cho thỏa đáng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...