Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Mai đại cô nương không ngờ lại có người nghe lén, tức giận đến mặt mũi trắng bệch: "Ngươi lén lút ở đây làm cái gì!"

Diệp Thu Đồng ngơ ngác đứng, nói lắp một hồi: "Ta, ta ta chỉ là đi ngang qua."

Mai đại cô nương tức giận đến mức muốn giết người: "Có quỷ mới tin ngươi!"

Bị ánh mắt lạnh lùng và độc ác của Mai đại cô nương nhìn chằm chằm, sau lưng của Diệp Thu Đồng liền toát mồ hôi lạnh, nàng thực sự chỉ là đi ngang qua thôi mà, nhưng nếu nàng ta không tin, nàng cũng không còn cách nào, nếu không chỉ có thể đùa một chút, đem chuyện này quậy lên cho nó qua đi rồi tính tiếp.

Diệp Thu Đồng nghĩ đến điều này, mới ngập ngừng nói: "Mai chưởng quầy, nếu ngài không câu nệ con của mình là gái hay trai, mà chỉ muốn ai đó gọi là mẹ, thì người thấy ta có được không? Ta họ Diệp là lá cây, ta cũng không ngại sửa thành họ Mai là hoa mai đâu, dù sao họ cũng đều là cây cối, nguyên bản cũng coi như là họ hàng."

"?" Một kẻ tới quấy rối thật khó hiểu, Mai đại cô nương ngơ ngẩn.

Trên thực tế, nàng ta không nhận ra Diệp Thu Đồng là con gái, chỉ nghĩ rằng nàng là một cậu bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mấy năm nay cũng đã có quá nhiều người đàn ông muốn gả vào Mai gia để làm chồng của nàng ta, nhưng nàng ta đều chướng mắt, không ngờ hôm nay có người đến muốn trực tiếp gọi nàng ta là mẹ.

Đó là bởi vì thấy nàng ta đã già rồi nên không muốn cưới nàng, có ý định trở thành hiểu tử của nàng ta, trực tiếp thừa kế tài sản của Mai gia sao.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Mai đại cô nương trợn tròn đôi mắt chửi ầm lên: "Đồ điên ở đâu ra thế này! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, trở về làm Xuân Thu đại mộng của ngươi đi."

Khâu Tử Thạch cũng sững sờ một lúc, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì không khỏi lắc đầu cười. Khi hắn cười, Mai đại cô nương liền cảm thấy xấu hổ, chuyện hôm nay không thể nào nói tiếp được nữa rồi, nên nàng ta đành tức giận dậm chân bỏ đi.

Trong tay Diệp Thu Đồng đang ôm đồ vật, nên hơi cúi người hành lễ với Khâu Tử Thạch: "Ông chủ, ta đang giúp tiểu nhị ca đưa sổ sách, ta thật sự không phải cố ý nghe lén."


Khâu Tử Thạch tiếp nhận sổ sách nàng đang ôm trong tay: "Ta không nghi ngờ gì ngươi, vị Mai chưởng quầy vừa rồi chỉ là đối tác làm ăn. Nàng ta nói muốn trở thành cổ đông trong thư viện, vừa rồi đúng là tìm ta để nói chuyện này."

Diệp Thu Đồng gãi gãi đầu: "Nếu ông chủ đang bận, thì ta về trước nhé."

Kỳ thật nàng có chút không hiểu, chuyện giữa các đại lão bản, cũng đâu cần phải giải thích cho một người làm công như nàng đâu nhỉ.

Khâu Tử Thạch nhìn nàng và mỉm cười: "Hôm nay cảm ơn ngươi đã giúp ta giải vây."

Diệp Thu Đồng chửi thầm, vừa rồi không phải nói chỉ là chuyện làm ăn thôi sao, đàn ông mà cũng nói một đằng nghĩ một nẻo nữa à, nàng cũng không biết phải nói gì thêm nên chỉ nói "À" một tiếng, chúc tốt lành rồi rời đi.

"Cái đó, tiểu Diệp." Khâu Tử Thạch giơ tay lên và gọi nàng lại.

Diệp Thu Đồng quay lại: "Ông chủ còn có việc gì ạ?"

Khâu Tử Thạch thu tay lại, nắm lại tay và ho khan một tiếng, sau đó mới thản nhiên nói: "Hôm nay ta thấy ngươi mới nhớ tới, ta đã có lần tình cờ nhìn thấy cuốn sách ngươi sao chép, chữ viết rất đẹp, vậy ngươi có muốn đến thư viện để sao chép gia phả không?"

Thông Đạt thư viện có rất nhiều người đọc sách, và cũng có rất nhiều người tài hoa, cho nên sẽ nhận một số công việc để giúp mọi người biên soạn sách, biên tập lại các tuyển tập thơ, tuyển tập tiểu luận, v. V, và cũng có thể viết truyện ký cho cá nhân, miễn là họ có thể bỏ tiền ra, thì mọi thứ đều có thể dễ nói chuyện.

Mà công việc phổ biến nhất, chính là biên soạn gia phả, nói chung là trong gia tộc nếu có con cháu đi định cư ở nơi khác thì đều sẽ mang theo một phần gia phả.

Nhưng gia phả lại là thứ không đáng giá để in ấn, cho nên khi biên soạn cũng là được người ta sao chép, có điều gia phả thì phải đem về nhà truyền từ đời này sang đời khác, vì thế mà chữ viết khó coi là điều không thể chấp nhận được.


Mà vì gia phả có liên quan đến một số việc riêng của gia đình người khác, không muốn truyền ra ngoài, nên phải ở tại thư viện mà sao chép, không mang về nhà được, hơn nữa còn phải thề độc là sẽ giữ bí mật.

Do có nhiều yêu cầu, cho nên thù lao của việc sao chép gia phả cũng cao hơn nhiều so với sao chép sách.

Diệp Thu Đồng vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không ngờ chỉ là giúp tiểu nhị ca đưa sổ sách, lại có thể gặp được chuyện tốt như vậy. Không chỉ vậy, giấy bút và mực có thể dùng của thư viện, không cần phải tự mình mua chi cho tốn tiền. Tính gộp cả hai bên thì đều có lợi. Quả nhiên, giúp đỡ người khác làm niềm vui thì tay sẽ có hương thơm lưu lại.

"Người bình thường chúng ta hôm nay thật là vui vẻ.. Đại Hắc, tỷ tỷ đã trở lại, mua một khúc xương thật lớn để hầm canh đây!"

Bởi vì được thăng chức và tăng lương, nên lần này về nhà Diệp Thu Đồng đã cố ý mua một ít đồ ăn ngon để ăn một bữa ngon lành. Suốt ngày ăn rau luộc và bánh trộn, làm mắt nàng đâu đâu cũng thấy xanh lè, con chó ngốc ở nhà cũng vậy, vừa nhìn thấy mớ rau xanh liền ư ư kêu đến thấy thương.

Địch Đại Hắc đã đến đây được một lúc, hắn dùng xong bữa tối mới lên giường ngủ, trời cũng đã tối đen, hắn đi quanh nhà thì không thấy Diệp Thu Đồng, đang băn khoăn không biết người đã đi đâu vậy.

Thì chợt nghe thấy giọng nói của Diệp Thu Đồng, hắn liền chạy đến bên chân nàng, liều mạng vẫy đuôi tỏ vẻ thiện chí, tuy nhiên, sau khi vẫy một hồi, thì cảm thấy có điều gì đó không ổn, Trẫm cũng đâu phải chó thật, vậy làm sao có thể vẫy đuôi như một con chó được chứ? Làm sao có thể nghe thấy thịt xương liền vui mừng được.

Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực, căng mông và vểnh đuôi lên, quay lưng bước đi, mặc cho Diệp Thu Đồng có kêu thế nào cũng không thèm quay đầu lại.

Diệp Thu Đồng: "..."

Là bởi vì đi huyện thành không mang nó theo cho nên nó giận sao? Con chó này gần đây lớn lên rất nhiều, tính tình càng ngày càng quái dị, chẳng lẽ là đã đến tuổi dậy thì rồi, thời kỳ phản nghịch của học sinh cấp hai à.

Chầu canh xương hầm này ăn thật đã miệng, Diệp Thu Đồng vừa ăn vừa nói với Đại Hắc, sau này, nàng sẽ đến học đường ở huyện thành để chép sách, như vậy nàng sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể trả hết những khoản nợ bên ngoài.


Mặc kệ Đại Hắc nghe có hiểu hay không, Diệp Thu Đồng vẫn muốn nói chuyện với nó, nàng chỉ có một mình ở nơi này, vào ban đêm cảm thấy rất chán nản, thôn trang cổ đại không có đèn đường, đèn dầu và nến cũng rất khó xuyên thấu qua cửa sổ mà chiếu ra bên ngoài, khắp nơi tối đen như mực, không có ai để nói chuyện, thật sự rất là cô đơn.

Nhưng mà hình như Đại Hắc nghe hiểu, nó gật gật đầu, còn sủa vài tiếng.

Diệp Thu Đồng liền nói: "Chỉ cần ngươi ngoan liền mang ngươi đi, đi ngủ sớm một chút đi."

Sau khi ăn xong, Diệp Thu Đồng, người luôn luôn keo kiệt, hà tiện dầu thắp đèn, trời vừa tối liền thổi đèn đi ngủ, vậy mà cũng chưa lên giường, nàng bấc đèn làm cho sáng hơn một chút, lấy ra một miếng da, ngồi dưới đèn rất lâu để khâu lại.

Địch Đại Hắc không biết nàng đang may cái gì, cũng tò mò nhìn vài lần, sau đó liền nằm vào trong ổ lim dim đôi mắt, hắn xác thực rất muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải vào triều.

Dựa theo thời gian bình thường suy tính, thời gian nàng đi đến huyện thành, cũng chính thời gian hắn hạ triều ngủ nướng, giấc mộng này đúng là rất thú vị.

Sau khi Địch Dương tan triều, liền triệu kiến quốc sư Lý Đán Nhất đến thượng thư phòng yến kiến, hôm nay trên điện không có việc gì, hạ triều sớm, nên hắn muốn hỏi quốc sư một chút, tại sao hắn lại liên tục mơ cùng một giấc mơ như vậy.

Ngay khi Lý Đán Nhất định ôm cánh tay của Dung Thiên Tung, thì liền bị ném đi, nhưng ông ta vẫn cứ mặt dày mày dạn kéo tay áo của Dung Thiên Tung không buông: "Vương gia, bây giờ ta phải làm sao đây? Bần đạo sắp bị Hoàng Thượng nhìn thấu rồi, bần đạo căn bản không có bản lĩnh thông thiên gì cả mà."

Dung Thiên Tung kéo ống tay áo của mình từ trong tay ông ta ra, bất mãn nhìn cái chỗ bị nhàu nát trên đó: "Sợ gì chứ, bổn vương đã nói nhiều lần rồi, ngươi không cần có bản lĩnh gì cả, chỉ cần ngươi có bản lĩnh gạt người ta là được."

"Gạt người thì bần đạo rất lành nghề." Lý Đán vừa khóc vừa nói: "Nhưng bần đạo làm sao dám lừa gạt Hoàng Thượng được chứ."

Dung Thiên Tung ngạc nhiên nói: "Hoàng Thượng chẳng lẽ không phải là người sao, dù cho là chân long thiên tử thì cũng là người phàm thôi."

"Hoàng Thượng là người thì đúng, nhưng mà mệnh cách của Hoàng Thượng không phải bình thường mà."

Dung Thiên Tung mỉm cười thần bí: "Đương nhiên chuyện này bổn vương biết rồi, nếu ngươi xem tướng đã có thể nhìn thấy, thì ngươi càng không cần lo lắng. Có điều, những lời này không thể nói ra miệng, ngươi giữ ở trong lòng là được rồi."


Lý Đán Nhất là một đạo sĩ giang hồ đã đi khắp hang cùng, ngõ hẻm, thực ra cũng biết chút ít về bói toán, xem tướng linh tinh. Cho nên, khi ông ta đề cập đến bát tự của Địch Dương, Dung Thiên Tung nghĩ rằng ông ta đã tính ra được, là Địch Dương sống không được bao lâu.

Nhà sư Lý Đán Nhất cảm thấy khó hiểu, ông định nói mệnh cách của Hoàng đế rất là cứng, yêu ma quỷ quái không thể xâm phạm, quý không thể tả, không phải là người có thể dễ dàng bị dụ dỗ, nhưng nếu Vương gia đã bảo ông ta không cần phải nói ra, thì ông ta cũng đành phải vâng vâng dạ dạ gật đầu hai cái thôi.

"Vậy ngươi vào đi thôi, bổn vương không có chỉ dụ nên không được đi vào, không thể đi cùng ngươi. Ngươi chỉ cần hành sự tùy theo hoàn cảnh, lựa lời nói cho dễ nghe, làm hắn vui vẻ là được."

Lý Đán Nhất căng da đầu đi đến Thượng thư phòng, sau khi được ban tòa ngồi ở trước mặt vị bạo quân trong lời đồn, đây là lần đầu tiên ông ta đơn độc đối mặt với Hoàng đế.

Hoàng đế còn rất trẻ, nét mặt cao thẳng lạnh lùng, rất phù hợp với uy danh bạo quân của hắn, hắn ngồi ở phía sau long án, lộ ra nửa người trên trông thon chắc xốc vác, đường cong ở vai cánh tay rất mạnh mẽ, thân hình hắn rất cao, cho nên ngay cả khi ngồi, cũng trông to lớn hơn người bình thường một chút, rất có cảm giác áp bách.

Ngay khi Lý Đán Nhất nhìn thấy vị Hoàng đế khí lạnh bức người trước mặt, lập tức nhớ tới lời đồn đại trong dân gian về vị bạo quân khát máu này, quả thật cả người muốn run lên, ông ta liền nhớ kỹ lời nói của Dung Thiên Tung, rõ ràng trong lòng đang sợ muốn chết, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì, thoạt nhìn có vẻ sâu không lường được, rất giống một vị thế ngoại cao nhân.

Địch Dương thản nhiên nghịch một mũi tên ngắn, sau khi Lý Đán vừa đi vào, hắn liền phất tay khiến cho tất cả những người không liên quan trong điện đều lui ra ngoài.

"Quốc sư, mấy ngày gần đây Trẫm liên tục gặp một giấc mơ giống nhau, mơ thấy Trẫm biến thành.." Địch Dương dừng lại một chút, thay đổi cách biểu đạt: "Cũng không thể nói là cùng một giấc mơ được, chỉ là những người và sự vật giống nhau liên tục xuất hiện trong giấc mơ, liệu có điều gì kỳ lạ không?"

Địch Dương nghĩ đi nghĩ lại, liền không nói việc mình bị biến thành chó trong giấc mộng ra, điều đó ít nhiều cũng sẽ làm tổn thương phần nào đến lòng tự trọng của Hoàng đế, đồng thời cũng ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của Hoàng đế.

Lý Đán Nhất khẽ nhướng mi, rất nhanh nhìn thoáng qua sắc mặt của Địch Dương, đôi mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có chút nào là khó chịu, trong lòng ông ta liền nắm chắc, đã biết nên lừa gạt ra sao rồi.. Ậm ờ nói.

"Không biết Hoàng Thượng mơ thấy thứ đó có đáng sợ hay không?"

"Cái này sao?" Địch Dương nhớ lại khuôn mặt của Diệp Thu Đồng, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt trong veo khi cưới sẽ cong lên, giống như nước suối tháng ba, thật tươi tắn tràn đầy sức sống.

Địch Dương không chút do dự lắc đầu: "Không đáng sợ, ngược lại còn có chút đáng yêu. Quốc sư có thể giải thích giấc mơ này cho trẫm được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận