Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Bên ngoài cổng cung điện, lão đạo sĩ Lý Đán Nhất nhất quyết nằm vạ trong xe ngựa của Dung Thiên Tung chém chết cũng không chịu đi xuống.

"Vương gia, bần đạo chỉ là một tên đạo sĩ tha phương dựa xem bói kiếm cơm ăn, nói khó nghe một chút, chính là một tên giang hồ chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác, ngài cũng đã nói chỉ cần ta đem đan dược luyện tốt thì sẽ cho ta đi mà."

Dung Thiên Tung phe phẩy cây quạt: "Đừng nóng vội, ta cũng sẽ cho ngươi đi, nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ ngươi đã là Quốc sư đương triều, vinh hoa phú quý đều bày ở trước mắt ngươi, làm sao ngươi có thể bỏ được đi."

Lý Đáng Nhất vẻ mặt đưa đám vừa khóc vừa nói: "Phú quý thì dĩ nhiên ai lại không muốn, nhưng bần đạo hiểu được cân lượng của mình, ta thật sự không có bản lĩnh làm Quốc sư gì cả, Vương gia ngài đây là chơi quá lớn rồi, bần đạo không thể nào theo phụng bồi nổi, quay đầu lại lại đem mạng nhỏ thua tiền, thật sự không đáng giá không đáng giá."

Lý Đán Nhất trăm lần không hiểu nổi, ông ta rong ruổi ở khắp các tỉnh phía Nam đã nửa đời người, gặp được một nơi rất hợp duyên liền lập cái quán xem bói, nấn ná mấy tháng, dựa vào một cái miệng nói bậy nói bạ để kiếm ăn, cuộc sống tuy rằng khó khăn, nhưng lại được cái tự do tự tại của người xuất gia.

Một ngày nọ, đột nhiên có một thanh niên quần áo lộng lẫy xuất hiện, đó chính là vị Kiềm Vương điện hạ này, hắn cầm bức họa vẽ hình của ông mà tìm được ông, rồi đem tên của ông, ngày sinh, quê quán cùng với đạo quan học nghệ đều nói rất chính xác, lại còn nói ông là cao nhân đắc đạo, kiên quyết đưa ông tới kinh thành.

Khi đó Dung Thiên Tung nói hắn không thể rời kinh quá lâu, cho nên trên đường trở về hắn chạy nhanh như chớp bất kể ngày đêm, không chỉ có chạy đến mức chết mấy con ngựa, mà đêm nọ hình như còn đâm bay một ông già, thật là tạo nghiệt mà.

Mặc dù Lý Đán Nhất nhiều lần nhấn mạnh rằng ông chỉ là một lão đạo sĩ tầm thường, nhưng ông vẫn bị Dung Thiên Tung dẫn tiến đến trước mặt Hoàng đế.

"Vương gia," Lý Đán Nhất vừa thấy Hoàng cung đã gần trong gang tấc liền khóc: "Quốc sư sao có thể là cái loại bắt gà trộm chó như bần đạo có thể làm ạ, vạn nhất Hoàng Thượng bắt bần đạo phải suy đoán quốc sự thì nên làm sao bây giờ, bần đạo ở dân gian đoán mệnh toàn dựa xem mặt đoán ý nói theo những gì người ta muốn nghe nói, còn về quốc gia đại sự bần đạo ngay cả rắm chó cũng không kêu, muốn bịa cũng bịa không được, xin ngài thương xót, cho bần đạo đi đi."

Nhìn bộ dạng vô dụng của Lý Đán Nhất, Dung Thiên Tung không khỏi nhíu mày, trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Lý Đán Nhất quả thực là một cao nhân đắc đạo, hơn nữa vẫn luôn dốc sức vì hắn, không biết tại sao kiếp này lại biến thành như vậy.

Lúc tìm được ông ta, ông ta cũng không phải là vị trụ trì trong Đạo Quan đức cao vọng trọng như kiếp trước, mà là ở trên phố bày quán coi bói cho người ta, dường như cũng thật sự không có bản lĩnh gì.

Tuy nhiên, Dung Thiên Tung cũng tự an ủi mình, từ trước đến nay, tất cả những việc đại sự đều đi theo quỹ đạo của kiếp trước, cho dù có một chút sai lệch nhưng cũng không đáng ngại, dù sao hắn cũng biết rõ tương lai, đem sửa cho đúng một chút là được.

"Không phải sợ, văn có Nội Các đại học sĩ Kỳ Khai Tế bày mưu lập kế, võ có Lương Quốc Công Tống Hoài Phong tay nắm binh quyền, Hoàng đế sẽ không hỏi ông về việc quốc sự."

Lương Quốc Công Tống Hoài Phong không có con trai nhưng lại có hai con gái.

Đại nữ Tống Nhược Phương gả cho Tiên Đế làm Hoàng hậu, sinh hạ Địch Dương, cũng chính là đương kim Hoàng đế hiện tại.

Con gái út Tống Nhược Phân gả cho Kỳ Khai Tế, một người thuộc gia tộc Kỳ thị, dòng dõi quý tộc lâu đời ở Tân Bắc Quận.

Hai người đó cũng chính là trợ lực lớn nhất đã giúp đỡ cho Địch Dương, một tên Hoàng đế sâu mọt không học vấn không nghề nghiệp ngồi ổn giang sơn.


Mấy ngày trước, Kỳ Triều Phi, người đã hẹn Dung Thiên Tung đến vườn thượng uyển ở Bảo Tương Tự để đánh đàn, cũng chính là con gái duy nhất của Kỳ Khai Tế.

Nghĩ đến đây, Dung Thiên Tung thầm nói với chính mình, nhất định phải lấy cho được Kỳ Triều Phi, nữ tử này chính là sinh mệnh của Tống Hoài Phong và Kỳ Khai Tế, chỉ cần bắt được nàng, liền không sợ hai vị trọng thần đương triều một văn một võ này không nghe lời.

"Đạo trưởng không cần phải sợ, hôm nay tiến cung, Hoàng Thượng chỉ hỏi ông chuyện có liên quan đến mạng số và chứng mất ngủ thôi, ông theo những gì bổn vương đã dạy ông nói, thì tất cả đều sẽ được giải quyết."

Dung Thiên Tung kề vào tai của Lý Đán Nhất nói tỉ mỉ một hồi, cuối cùng nói: "Nếu như họ lại hỏi ông những chuyện khác, ông liền nói là thiên cơ không thể tiết lộ, như thế mới có thể có vẻ là một cao nhân sâu không lường được."

Lý Đán Nhất có chút kinh ngạc: "Không thể tưởng được Vương gia không chỉ có dung mạo đạo mạo, mà còn am hiểu sâu cố lộng huyền hư chi đạo*, bần đạo cảm thấy nếu như Vương gia mà lên phố lừa người khác, khẳng định có thể lừa được rất nhiều tiền."

*Sâu cổ lộng huyền hư chi đạo: Trò lừa bịp

Sắc mặt của Dung Thiên Túng tức khắc trông thật khó coi.

Lý Đán liền vội vàng sửa miệng: "Không không không, ý của bần đạo là, hóa ra Vương gia mới là cao nhân đắc đạo."

Tống Hoài Phong và Đường thị phu nhân an ủi Địch Dương một phen, vừa định trở về, thì liền nghe thấy Dung Thiên Tung mang theo quốc sư Lý Đán Nhất cầu kiến, họ liền lại ở lại.

Lý Đán Nhất năm xưa ở bên ngoài gió táp mưa sa, nên râu và tóc đều bạc trắng, bây giờ được Dung Thiên Tung cho ăn ngon uống tốt vô cùng sung sướng, vì thế râu tóc cũng đã trở nên chỉnh chỉnh tề tề, chòm râu dưới hàm cũng sửa sang lại đến mềm mại phiêu dật, kéo dài xuống tới trước ngực, phối hợp với da mặt hồng nhuận, thoạt nhìn hạc phát đồng nhan*.

*Hạc phát đồng nhan: Tóc tuy bạc nhưng khuôn mặt còn rất trẻ.

Trong tay ông còn cầm một thanh phất trần bạch ngọc, lúc đi vào thượng thư phòng, cùng với bước chân, chòm râu màu ngân bạch cùng với phất trần hòa vào nhau theo gió phiêu động*, nhìn rất giống tiên nhân đắc đạo.

*Phiêu động: Bay phấp phới

Ngay khi dáng vẻ này của quốc sư vừa xuất hiện, Địch Dương thì không có nhiều phản ứng, nhưng Tống Hoài Phong và Đường thị phu nhân liền rất kính nể.

Hai người tiến vào hành lễ với Hoàng đế trước.

Sau khi được ban ngồi, Đường thị phu nhân thành tâm đặt câu hỏi: "Quốc sư tiên nhân, ngài có thể bấm đốt ngón tay xem thử một chút không, hôn sự của Hoàng đế rốt cuộc là khó khăn ở chỗ nào, vì sao Lễ Bộ đưa ra một người liền chết bất đắc kỳ tử một người, hai năm liên tiếp đều đã chết sáu bảy người, thật sự khiến cho lão thân rầu muốn chết."


Tử bất ngữ quái lực loạn thần*, Tống Hoài Phong vốn không tin những lời nói vô căn cứ này, chỉ là Hoàng đế hiện giờ đã hai mươi hai tuổi, nhược quán chi niên (năm hai mươi tuổi) đã qua, nhưng còn chưa thành hôn, mà bên ngoài lưu truyền lời đồn truyền đến rùm beng, đều nói Hoàng đế sát nghiệt quá nặng, bị trời phạt.

*Tử bất ngữ quái lực loạn thần: Người không nói những lời kỳ quái thì sẽ không có sức mạnh của thần thánh tồn tại.

Tống Hoài Phong lo lắng không những là tin đồn không hết mà dân tâm cũng sẽ không yên.

Việc Hoàng đế không có con nối dõi còn khó giải quyết hơn những lời đồn vô căn cứ đó, không có Thái tử thì trăm năm quốc tiểu không thể truyền tiếp, sẽ làm lung lay nền tảng của đất nước, làm cho những kẻ tâm thuật bất chính sinh ra tâm tư không nên có.

Mặc kệ tin hay không, kính sợ một ít cũng không có gì sai, Tống Hoài Phong liền nói: "Nếu là có cách phá giải, xin thỉnh quốc sư ra tay tương trợ."

Lý Đán lắc lắc cái đầu mà thanh thanh giọng nói: "Bần đạo đã biết trước Tước gia sẽ có hỏi cái này, cho nên trước đó cũng suy đoán qua số mệnh của bệ hạ, bản mệnh của bệ hạ là chí dương, cho nên cần phải cưới một người có bản mệnh chí âm làm thê tử mới có thể chế hành lẫn nhau."

Tống Hoài Phong vội vàng hỏi: "Người có mệnh cách chí âm là như thế nào."

"Người còn sống mà lại là đã chết."

Trải qua liên tiếp đả kích này đến đả kích khác, Địch Dương đối với việc cưới vợ đã không còn một chút hứng thú nào, hắn lười biếng mà ngồi dựa lưng ở trên long ỷ chơi một cái chặn giấy bằng ngọc phỉ thúy, nghe đến đó cũng không khỏi tò mò.

"Người còn sống mà lại là đã chết, trên đời còn có người như vậy sao?"

Đường thị phu nhân nóng nảy: "Kính thỉnh tiên nhân giải thích nghi hoặc? Cháu dâu này của ta rốt cuộc ở đâu?"

Lý Đán Nhất cười nhẹ: "Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ."

Hai vợ chồng già tức khắc mặt ủ mày ê.

Địch Dương không kiên nhẫn xua tay: "Quên đi, mặc kệ nàng ở đâu, trẫm không quan tâm."

Dù sao cũng đã có Tả Quý phi mệt mỏi còn có Hữu Quý phi, chỉ cần tay không gãy, hắn đối với nhu cầu cưới tức phụ cũng không phải thập phần bức thiết, hiện tại để cho hắn suy sụp chính là vấn đề không thể ngủ được.

Hắn ngồi thẳng dậy: "Quốc sư, Thuần Nguyên Đan lần trước ngươi đưa tới cho Trẫm rất công hiệu, còn có nữa không, càng nhiều càng tốt."


Dung Thiên Tung ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức đều nhìn về phía hắn.

"Bẩm báo Hoàng Thượng, từ khi Hoàng Thượng bị chứng mất ngủ, thần rất lo lắng cho long thể của Hoàng Thượng, thậm chí là suốt đêm cũng lo lắng thấp thỏm khó yên, thần vì muốn chia sẻ nỗi lo lắng với Hoàng Thượng, cho nên đã trải qua rất nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng thỉnh đến được vị thế ngoại cao nhân Lý đại sư, thần còn liều chết tự mình thử hơn trăm loại thuốc do Quốc sư điều chế, cuối cùng phát hiện Thuần Nguyên Đan đối với chứng mất ngủ rất có ích lợi, cho nên đem loại thuốc này dâng lên cho Hoàng Thượng."

Giọng điệu của hắn vô cùng thành khẩn, nhất là lúc nói đến việc lo lắng cho thân thể của Hoàng đế, trong mắt còn ẩn ẩn ngấn lệ, khiến cho Địch Dương rất cảm động: "Kiềm Vương đã vất vả rồi."

Dung Thiên Tung nâng tay áo lên lau đi nước mắt vốn cũng không hề tồn tại nơi khóe mắt: "Có thể vì ngô hoàng phân ưu, thần cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Quốc sư lần này ra ngoài, cũng là vì luyện chế Thuần Nguyên Đan. Khi thần đem Quốc sư tiếp trở về, đã đem lượng đan dược dùng trong ba năm đưa đến Thái Y Viện để kiểm tra thực hư. Sau này Hoàng Thượng sẽ không bao giờ vì chứng mất ngủ mà buồn rầu nữa, thần kính chúc ngô hoàng hàng đêm đều sẽ có mộng đẹp."

Nghe nói có nhiều như vậy, người đang chịu đựng bệnh tật bối rối Địch Dương, trong mắt liền phát ra ánh sáng, bật thốt lên: "Thật sự là quá tốt."

Tống Hoài Phong có chút khó hiểu hỏi: "Một lò đan dược này có thể sản xuất ra một lượng dược liệu trong ba năm sao?"

Ông là một võ tướng, không hiểu lắm cái gì mà Nho gia Đạo gia tiên thuật, nhưng theo sự hiểu biết ít ỏi của ông, nghe nói, thần đan diệu dược đều rất là quý giá, thế thì tại sao khi đến trong tay vị Quốc sư này lại giống như là bán đậu vậy, khiêng tới cả một bao tải.

Thần sắc của Dung Thiên Tung lập tức cả kinh, cái này hắn biết phải trả lời như thế nào đây, không phải một lò đan dược ra số lượng uống trong ba năm, mà là tôn tử của ông chỉ có thể sống được ba năm nữa thôi, làm nhiều thì sẽ rất lãng phí.

Hiển nhiên là không thể nào nói như vậy rồi.

May mắn thay, cuối cùng Lý Đán Nhất cũng phản ứng rất nhanh, dù ông ta không biết tại sao nhưng ông ta đã có một câu trả lời đầy vạn năng: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

May mà Địch Dương không để ý tới, trước tiên hắn khen Dung Thiên Tung một phen vì đã vì chủ phân ưu, sau đó khẳng khái thưởng cho Lý Đán Nhất rất nhiều vàng bạc châu báu, cuối cùng do dự xem có nên kể ra giấc mơ kỳ lạ của mình hay không.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy không nên, nếu như giấc mộng này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ bị những người quan tâm lý giải theo nhiều cách khác nhau, bên ngoài các loại tin đồn lung tung đã đủ nhiều rồi, vì thế hắn cố chịu đựng và không nói ra.

Nhưng ngược lại, Đường thị phu nhân lại suy nghĩ nhiều hơn, hỏi: "Quốc sư, xin hãy cho ta biết bên trong Thuần Nguyên Đan này là dùng những loại dược liệu trân quý gì, hay là loại thuốc dẫn khó khăn nào. Để chúng ta chuẩn bị trước thật tốt, lo trước khỏi họa*."

*Lo trước khỏi họa: Chuẩn bị trước rủi có vấn đề gì xấu xảy ra sẽ không phải lo.

Lý Đán Nhất vuốt vuốt chòm râu, cười nhẹ: "Đan dược thật ra cũng không khó kiếm, chỉ là tốn công một chút."

Vì thế liền đem phương pháp chế thuốc nói sơ lược một chút.

Địch Dương nghe ông ta nói đến trình tự các bước để lấy máu của chó đen, có chút hiểu vì sao mình lại mơ thấy chó, có chút sợ hãi, chó đen quả nhiên là vật xua đuổi tà ma mà.

"Những con chó đã bị thiến đó đều đã được xử lý thỏa đáng đúng chứ."

Đối với hoàng gia mà nói, việc thái giám tịnh thân sạch sẽ để tiến cung đều là những việc hết sức tầm thường, huống chi chỉ là thiến vài con chó, cho nên Địch Dương cũng không có quá coi trọng.


Lý Đán ngẩn ra một chút, sau đó gật gật đầu, dù sao đem ném trực tiếp xuống dưới vách núi, hẳn là việc này cũng coi như là xử lý thỏa đáng rồi.

Địch Dương thấy ông ta gật đầu thì cũng liền yên tâm, người bị cắt bỏ cái đó cũng đều không chết, cho nên chó hẳn là cũng không có việc gì.

Địch Dương đuổi mọi người đi rồi, việc đầu tiên khi trở lại tẩm cung, đó là ném một viên Thuần Nguyên Đan vào cái lư hương, hắn muốn đi ngủ!

Cái tật xấu này của hắn rất kỳ lạ, cũng không biết nó bắt đầu từ khi nào, hắn thường suốt đêm không ngủ được. Thậm chí, thỉnh thoảng rất buồn ngủ, nhưng cũng vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh, nói rằng đã ngủ, nhưng lại có thể nghe thấy rất rõ tất cả các động tĩnh bên ngoài.

Uống rượu cho say cũng vô dụng, Thái Y Viện kê thuốc an thần cũng không hiệu quả, bởi vì thần kinh không thể hoàn toàn thư giãn nghỉ ngơi, cho nên tính tình của Địch Dương càng ngày càng cáu kỉnh, mà hắn võ nghệ lại cao cường, trời sinh sức lực đã mạnh, vì thế mỗi khi bực bội lên, thì thường sẽ vô tình làm thương tổn đến hạ nhân bên cạnh.

Địch Dương nhắm mắt chìm vào cõi mộng, tuy nhiên đó vẫn là cái giấc mộng khó có thể tả đó, trong mộng, hắn vẫn là lấy một cái tư thế khó có thể tả đó, mà nằm bành hai chân ra, vẫn là đôi bàn tay tinh tế và ấm áp kia đang vuốt ve cái chỗ khó có thể tả của hắn.

Hắn đem đôi mắt mở ra một cái thật to, thấy rõ chủ nhân của bàn tay kia là một nữ tử, nhìn rất trẻ đẹp, thật khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo, nhưng nữ tử trước mắt này hình như đang lau chùi chỗ mẫn cảm của hắn.

Địch Dương nhắm mắt u ám suy nghĩ, đó không phải là chuyện duy nhất giữa nam và nữ sao? Chỉ là hắn lại không mơ thấy bước mấu chốt, mà lại liền đi thẳng đến đoạn vệ sinh sạch sẽ sau khi đã xong việc.

Con mẹ nó, cái may mắn này cũng hơi quá tệ rồi.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, nàng kia vậy mà lại bắt đầu thoa thuốc vào nơi đó cho hắn, hơn nữa thuốc lại có thành phần lưu thông máu chiếm tám phần, cho nên có chút kích thích, khiến cho Địch Dương cảm thấy có hơi đau.

Mụ nội nó, cái con nhỏ này đang làm cái quái gì vậy, oooo~

Địch Dương ăn đau, liền mở choàng mắt, nhưng khi rống ra tới lại là một tiếng chó sủa.

Địch Dương sợ ngây người, hắn muốn ngồi dậy, nhưng khi duỗi tay ra chống đỡ thân thể lại thấy có hơi khó khăn, sao cánh tay lại ngắn đi rồi, dùng hết sức vặn vẹo cái eo một chút, nâng lên được nửa người trên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thấy thân thể của mình, liền hóa đá tại chỗ, sao Trẫm lại biến thành một con chó chứ?

Hắn không chỉ có biến thành một con chó, hơn nữa còn lấy tư thế nằm chổng vó trên mặt đất, lộ ra cái bụng màu hồng phấn bị người xoa bóp, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Địch Dương lại liều mạng duỗi đầu đi xem cái chỗ phát ra đau đớn, phát hiện cái vật khó có thể tả của hắn, cư nhiên biến mất, biến mất.

Đột nhiên đối mặt với tình huống nghiêm trọng và kinh hãi như vậy, Địch Dương không rảnh lo đến việc tự hỏi tại sao mình lại biến thành một con chó, hắn bi phẫn nghĩ: "Là ai thiến lão tử, lão tử muốn làm thịt hắn!"

Ẳng! Gâu gâu gâu!

A a a! Lão tử điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui