Ngày Tiêu Vũ Đạt lấy vợ, cô không dám online mạng xã hội không dám bật điện thoại.
Mạng xã hội của cô lúc đó tràn ngập hình ảnh cưới hạnh phúc của Vũ Đạt và Đường Bích Vân.
Nghĩ đời bạc ngày xưa cưới về cái phòng tân hôn cũng chẳng được bộ mới, chẳng có nến, chẳng hoa hồng, cô có tủi thân.
Vậy mà giờ đây khi cưới Đường Bích Vân, căn phòng được sửa lại thấy trang trí đầy nến và hoa hồng, cô khóc.
Cô nghĩ chắc số cô chẳng được hạnh phúc đậu, có lẽ đã đến lúc cô buông bỏ tình yêu với Tiêu Vũ Đạt thật rồi từ giờ phải làm lại từ đầu thôi.
Cô thay một số điện thoại mới khi đi làm ở công ty, cô vứt bỏ hết xem như mình làm lại từ đầu.
- Tú Uyên, em có kiến thức rất tốt, hôm qua giám đốc khen em không ngớt lời, chị có một chuyện này muốn nói với em.
- Dạ chị, chị cứ nói em nghe.
- Ở bên công ty bạn chị, cũng chuyên về xuất nhập khẩu hàng hóa, đang cần một người giỏi quản lý tài chính, doanh thu của công ty.
Lương bên đó rất cao, một tháng em kiếm được 50-60tr nếu làm tốt.
- À em nghĩ em đã hài lòng công việc này rồi chị.
- Chị thấy em nên suy nghĩ kĩ, tiền kiếm được hãy cứ kiếm, để dành mà lo cho bản thân và gia đình, chị không cần em trả lời liền đâu, ngày mai hãy trả lời.
Cô về nhà suy nghĩ rất nhiều về đề nghị của chị ấy, Viên Hân đi ra ban công nhìn cô nói:
- Cái tên Bạch Vĩnh Kỳ đó, có làm phiền mày không?
- Sao cậu lại nhắc, nhắc đến mình chỉ muốn nôn.
- Cậu có vẻ xem cái việc ngủ với ai đó cao sang quá nhỉ, giống như đời mày nhất quyết chỉ có một người.
- Uh, mình không dễ dãi trong chuyện đó.
- Cậu...
- Bạch Vĩnh Kỳ như là một tên bệnh hoạn, không quan tâm cảm giác phụ nữ, làm rất mạnh, thân xác mình muốn bẻ làm đôi khi làm tình với anh ta.
- Cậu á, cậu có biết anh ta giàu đến mức nào không?
- Không quan tâm, tại sao một người suốt ngày chỉ biết hành hạ phụ nữ, lại có được vị trí đó?
- Ba của Bạch Vĩnh Kỳ làm trong nhà nước đấy, chức vụ rất to, chỉ mới 30 tuổi mà anh ta leo lên được vì trí cục trưởng thì cậu cứ xác định là tài sản triệu triệu đô.
- Ghê thật, nhưng bất tài!
- Bất tài á? Cậu có biết một năm nhà nước tặng bao nhiêu bằng khen, huy chương, tiền bạc vì anh ta đã bắt, rà soát biết bao nhiêu vụ buôn lậu ở cảng, giúp biết bao nhiêu cảnh sát quốc tế ở biên giới phòng chống tốt vấn đề buôn lậu ma túy không?
- Thật à...
- Nghe oai vậy, rốt cuộc anh ta tài giỏi lắm hả.
- Đúng rồi, chỉ có điều nghe đâu quá đào hoa, sát gái thôi.
- Ngưỡng mộ thật.
Đó là lần đầu tiên cô nghe Viên Hân kể về Bạch Vĩnh Kỳ, mặc dù ghét thật nhưng xem ra đúng là tài giỏi.
Đã 2 tuần trôi qua cô quyết định gọi điện cho chị trưởng phòng nhân sự bên công ty.
- Chị ạ, em đồng ý chuyển việc, chị có thể sắp xếp cho em gặp nhân sự bên đó được không?
- À được, vậy nhé Tú Uyên, tối nay chị sẽ sắp xếp cho em gặp trưởng phòng nhân sự bên công ty đó, cũng là bạn chị, đều là chị em phụ nữ nên em cứ alo rồi sắp xếp gặp nhau nói chuyện.
Cô đã sắp xếp được cuộc hẹn, khi nghe giọng trưởng phòng nhân sự mới tôi thấy quen lắm,
như là đã nghe giọng chị ta ở đâu rồi.
Bọn cô gặp nhau tại một nhà hàng sang trọng, cô mặc chiếc quần jean, vẫn áo sơ mi trắng quen thuộc, khi gặp nhau đã từ xa chị ta vẫy tay gọi.
- Tú Uyên, tôi ở đây!
Bước lại chị ta quả là một người xinh đẹp, sang trong, ăn mặt rất cuốn hút sexy, nụ cười đôi khi có gian xảo một chút nhưng chắc là tài giỏi, giữ vị trí này ở công ty xuất khẩu chẳng thể xem thường.
- Tôi là Mã Châu Anh, trưởng phòng nhân sự, tôi cần vị trí như cô đã biết, cô bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, có chồng con chưa?
- Dạ, em 25 tuổi, quê Thâm Quyến, em đã ly hôn.
- À...thì ra là vậy!
- Dạ, nói ra em ngại quá.
- Không sao, đàn bà đổ vỡ hôn nhân biết đứng lên là tốt, nhưng sống thì phải nghĩ đến gia đình em nhé.
Lời nói chị ta có phần đanh thép, cả 2 ăn xong chị ta xin phép chở cô về tận nhà cô từ chối.
Nhưng vì chị ta nói nghe rất thuyết phục, vậy là cô đành chấp nhận.
Trên xe cô vì quá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào chả hay, tỉnh dậy tay cô bỗng cứng đơ, cánh tay bị ai đó cột chặt ra phía sau ghế, đầu cô đau lắm, vết thương hôm trước bị Bạch Vĩnh Kỳ đuổi theo vẫn chưa lành.
- Tát nó đi.
(giọng người phụ nữ)
- Dậy đi, mày ngủ lâu rồi đó con kia.
Cô mở mắt ra giật mình khi đang ở chỗ xa lạ, xung quanh 4-5 người đàn ông cao lớn, bắp tay cuồn cuộn, lại còn xăm hình trông rất đáng sợ.
- Chị Châu Anh, sao em lại ở đây?
- Dương Tú Uyên, mày ngây thơ hơn tao nghĩ, thậm chí phải gọi là ngu ngốc.
- Rốt cuộc chị là ai?
- Tao là vợ sắp cưới của Bạch Vĩnh Kỳ!
- Vợ sắp cưới???
Cô đứng hình, da gà cô nổi lên.
- Mày đứng nói là mày không biết Vĩnh Kỳ có vợ sắp cưới nhé.
- Em không biết, không hề biết!
Mã Châu Anh mạnh tay tát vào mặt cô hai bên hai cái, khiến môi cô bị chảy máu.
- Con chó này, loại phụ nữ bị chồng bỏ như mày làm gái tao đã gặp rất nhiều, nhưng tao chưa thấy con nào đeo bám như mày, lần đầu mày ăn nằm với chồng tao, tao đã bỏ qua cứ nghĩ là một lần duy nhất.
Ai ngờ cách đây vài ngày mày lại làm tình trên giường với chồng tao à?
- Em xin chị, em thề có trời có đất, em không hề biết Bạch Vĩnh Kỳ đã có vợ sắp cưới, em hiểu cảm giác của chị.
Cô ta túm tóc cô giật mạnh về phía sau, ánh đèn vàng chói thẳng mặt làm cô nhắm mắt đau đớn.
- Mày, loại gái như mày lại hiểu cảm giác của vợ người đàn ông mày ăn nằm à?
- Em xin lỗi chị.
Mã Châu Anh ra hiệu cho đàn em tiếp tục hành hạ cô nhúng lần 2-3-4 vào xô nước lạnh ở phía trước, đến lúc cô cảm giác mình như sắp tắt thở...
- Chị ơi, em đã chủ động không tái phạm lần 2, mong chị lượng tình tha cho em!
- Tha cho mày, mày thèm làm tình lắm mà, mày cũng là loại thèm thuồng cuộc sống ngoài luồng nên mới bị chồng bỏ phải không?
- Em không phải là người như vậy.
- Tao phải xử từng đứa làm gái như tụi mày, lần lượt tự động khiếp sợ.
Năm đứa mày xem xem, thằng nào có hứng thứ, thì hiếp con nhỏ này, hiếp cho chết cũng được.
- Dạ chị!
- Chị đánh chết em đi, đừng làm nhục em như vậy.(Cô gào thét)
- Cho mày chừa cái tội phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Cô đã từng không bao giờ muốn gặp lại Bạch Vĩnh Kỳ nữa, cho đến giờ phút này, trong cơn hỗn loạn tột cùng cô lại muốn thấy gương mặt của anh.
Một tên trong đó sáp lại bắt đầu vén tóc cô lên...
- Bạch Vĩnh Kỳ, sao lúc này anh không xuất hiện hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...