Tối đến Bạch Vĩnh Kỳ bước chân ra từ một khách sạn, vẫn mùi rượu nồng nặc anh vội hôn vào má cô vội vàng đẩy ra.
- Tránh ra đi.
- Cô làm tôi buồn cười thật, cứ cố tỏ ra mình thanh cao làm gì?
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Ngồi trên xe tài xế bắt đầu chở cô và Bạch Vĩnh Kỳ đi.
- Nói đi, cô muốn bao nhiêu?
- 200 triệu.
- 200 triệu? Dương Tú Uyên cô nghĩ mình là minh tinh à?
- Tôi là Dương Tú Uyên, chẳng là ai hết.
- Tôi có khi là người thứ bao nhiêu của cô chắc cô còn không nhớ, cô lấy giá 200 triệu?
- Vậy thì dừng xe đi, tôi sẽ xuống xe.
Bạch Vĩnh Kỳ nắm tay cô lại.
- Được rồi, tôi đồng ý, nhưng cuộc giao dịch sau khi tôi và cô đã ân ái xong, trước đó tôi sẽ không đưa cho cô 1 đồng nào.
- Làm sao tôi tin tưởng anh?
- Nếu tôi chạy, cô có thể đến hải quan la to tên tôi lên là qua đêm rồi quỵt tiền cô.
- Được rồi, tôi cần tiền mặt.
Bạch Vĩnh Kỳ lấy điện thoại bấm gọi số ai đó.
- Chuẩn bị cho tôi 200 triệu tiền mặt tại biệt thự riêng, 15 phút nữa tôi về tới.
Trên xe Bạch Vĩnh Kỳ bắt đầu xích lại gần, cô hồi hộp nín thở.
- Cô cứ làm như lần đầu đàn ông đụng đến cô, cô ăn mặc kín thế này, thì sao đàn ông chúng tôi có cảm giác.
- Tôi không phải làm gái như anh nghĩ.
- Chứ cô là gái như thế nào?
- Tôi nhắc lại, tôi không phải giống như những cô gái kia.
- Được rồi!
Bạch Vĩnh Kỳ lắc đầu rồi cười, trong đầu cô lúc này chỉ cần nghĩ đến số tiền 200 triệu trước để có thể phẫu thuật cho ba cô thôi.
Cũng chỉ cần nhắm mắt chiều Bạch Vĩnh Kỳ giống như cách cô đã chiều Tiêu Vũ Đạt chồng cô, cùng lắm 1 tiếng là cao thôi.
Xe chạy vào 1 căn biệt thự rộng lớn xa hoa vào nhà Bạch Vĩnh Kỳ lôi cô lên phòng.
Cô lên phòng ngồi xuống giường, nhà giàu có khác, biệt thự rất rộng mọi thứ đều rất sang trọng.
Bạch Vĩnh Kỳ đi tắm bước ra một cách tự nhiên không một mảnh vải che thân, cô vội vã quay đi.
- Cởi đồ ra đi, cô mặc như thế, làm sao tôi có hứng.
- Anh tắt hết đèn đi.
- Cô không dám đối diện tôi à?
- Nếu không tôi sẽ về.
- Được rồi.
- Nhưng mà có thật anh đồng ý 200 triệu không?
- Tú Uyên, cô bị điên à, tôi đồng ý cô cũng nói, mà không đồng ý cô cũng nói?
- Tại vì, tôi có chồng rồi.
Bạch Vĩnh Kỳ bật cười.
- Tôi chưa từng thử qua phụ nữ đã có chồng, nhưng tôi muốn đổi vị xem sao, có khác gì gái chưa chồng không?
- Anh không bất ngờ, vẫn muốn lên giường.
- Không, vì tôi xác định nếm cho đủ vị, thì quan trọng gì chuyện đó?
- Tôi có rất nhiều tiền, thậm chí có thể cho cô nhiều hơn, chúng ta chưa một lần quen biết, nhưng tôi thấy cô rất thẳng thắn, không dối trá, tôi thích điều đó.
Cô từ từ cởi bỏ từng nút chiếc áo sơ mi, lộ ra bộ ngực hình giọt nước trông quyến rũ, thân hình đã được lấy lại nhờ giảm cân và tập tành rất nhiều.
Vừa cởi bỏ chiếc quần Bạch Vĩnh Kỳ nhào tới như một kẻ đã lâu không đụng đến phụ nữ vậy.
- Thì ra đây là gái có chồng à?
- An im đi, anh làm nhanh đi, tôi sẽ nằm im cho anh làm.
Bạch Vĩnh Kỳ cố gắng hôn môi cô, cô vẫn có một chút chống cự, cô khóc, khi nước mắt rơi xuống Bạch Vĩnh Kỳ có vẻ cảm nhận được vị mặn, cô đau lòng vì cứ nghĩ từ đây về sau thân xác cô đã khắc tên một người đàn ông thứ 2, không còn là của Vũ Đạt nữa.
Bạch Vĩnh Kỳ hôn rất mạnh từ cổ xuống ngực rồi dùng miệng chạm lấy ngực cô, cô cố gắng nhắm chặt mắt lại.
- Chồng cô không dạy cô cách làm tình à?
- Tôi không biết làm tình.
- Như thế này có đáng tôi bỏ ra 200 triệu không?
- Anh có thể làm nhanh hơn được không?
- Mở mắt ra! (giọng Bạch Vĩnh Kỳ trầm lại)
- Tôi.
- Tôi nói cô mở mắt ra, thay vì cố cắn môi thì rên to lên.
- Đàn ông ai cũng phải cần nghe tiếng rên?
- Đúng vậy.
- Cả chân của cô, cô khép chặt nó, thì làm sao tôi chen vào của cô được?
Nói xong Bạch Vĩnh Kỳ ghì mạnh hai cánh tay cô xuống, chen chân vào giữa, lúc này cô không thể nhắm mắt được nữa, chuyển qua van xin anh.
- Tôi xin anh, anh tha cho tôi, tôi không lấy 200 triệu nữa.
- Cô đùa tôi à?
- Tôi không biết cách làm tình, tôi xin anh, cho tôi về!
Sau câu đó là những lần đẩy mạnh như vũ bão của Bạch Vĩnh Kỳ, anh làm tình với cô một cách hưng phấn và mạnh bạo.
Có một điều khi ở bên Bạch Vĩnh Kỳ cô có được nhiều cảm giác mà cô chưa bao giờ có được với Tiêu Vũ Đạt, mặc dù Bạch Vĩnh Kỳ không nâng niu phụ nữ, những cách cách làm tình của anh khiến cô phải rên lên trong đau đớn.
- Tôi xin anh, Tú Uyên này...hối hận rồi!
Lúc Bạch Vĩnh Kỳ đã thỏa mãn chuyện đó, cô khóc rất nhiều, nghĩ là Vũ Đạt là người đầu tiên của cô, là người mà cô nghĩ rằng suốt cả đời sẽ để giành cho chồng cô, nhưng mà...
- Tú Uyên, cô khóc à?
- Anh thấy tôi khóc, thì nhanh buông tôi ra đi, xong rồi đúng không?
Bạch Vĩnh Kỳ dùng tay lau nước mắt cho cô, cô bất ngờ vì từ đó giờ Tiêu Vũ Đạt cũng chưa bao giờ làm như vậy cho cô.
Cô vội đẩy người Bạch Vĩnh Kỳ ra, kéo chiếc áo mình che thân thể lại.
- Đừng chạm vào tôi lần nào nữa, tiền của tôi đâu?
- Xem ra cô rất nhanh nhẹn trong chuyện tiền bạc.
- Anh đưa tiền nhanh đi.
- Tú Uyên, tôi hỏi thật nhé.
- Còn không nói đi.
- Làm tình với tôi, cô không có cảm giác gì à?
- Không, tôi chỉ thấy đau và dơ bẩn thôi, ngoài ra không có chút cảm giác gì, tôi kinh tởm đàn ông.
Cô bước xuống giường chân cô run run, lúc với chồng cô mặc dù hơi khó chịu, hơi đau nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy và xem như không có chuyện gì, còn lúc với Bạch Vĩnh Kỳ cô dần như kiệt sức.
Anh chỉ biết đến dục vọng của mình, mặc cho cô van xin rằng cô hối hận, Bạch Vĩnh Kỳ vẫn cứ làm thật mạnh để thỏa mãn.
Cô mặc quần áo vào thật nhanh, tóc hơi bù xù, bỗng Bạch Vĩnh Kỳ vén tóc cô lên tai.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn ra, sau đêm nay tôi sẽ uống thuốc mất trí nhớ.
Bạch Vĩnh Kỳ bất chợt nắm lấy cằm của cô, mặt giận dữ nói:
- Cô là cái thứ gì mà buông những lời lẽ khó nghe đối với tôi, cô nên nhớ Bạch Vĩnh Kỳ này không hề chủ động gọi cho cô, tôi chỉ nói chơi thôi, ai ngờ cô gọi thật.
- Đê tiện!
- Tôi biết chịu trách nhiệm lời nói của mình, vậy nên cô đang cần tiền từ tôi thì hãy nhanh mà nói ngon ngọt, còn không tôi quỵt.
- Anh...
- Những cô gái khác chỉ cần tôi nằm trên giường, lập tức nhào tới làm tất cả cho tôi, còn cô ở đâu ra vậy hả?
Cô giơ tay ra, sao tên đàn ông này lại nói nhiều quá vậy...
- Tiền! nhanh?
- Tại sao cô cứ phải đi ngược lại những điều tôi tưởng tượng, hả?
Cô tát Bạch Vĩnh Kỳ 1 cái thật mạnh.
- Anh chả là cái gì mà tôi phải trả lời những câu hỏi của anh.
Bạch Vĩnh Kỳ nắm cằm cô giơ cú đấm.
- Con đàn bà này! Cô là...(Bạch Vĩnh Kỳ định nói cô là gái đó)
- Tú Uyên!
Bạch Vĩnh Kỳ đẩy cô ra, quăng hết túi xách cô xuống đất, lấy nhanh trong két sách sắp tiền rồi quăng về phía cô:
- Biến đi, phụ nữ các cô như nhau cả thôi.
- Đúng rồi, cảm ơn anh vì tất cả!
Cô vội vã ra khỏi nhà Bạch Vĩnh Kỳ, vẫn chưa kịp cột tóc tai lại cô cảm thấy thân thể như muốn gãy làm đôi tại nơi đó, Bạch Vĩnh Kỳ làm tình rất giỏi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...