Sau hôn lễ, Ngữ Nhi về sống ở Hạ gia.
Biết tụi trẻ không thích sống chung với bố mẹ chồng nên Hạ phu nhân thoải mái cho Ngữ Nhi lựa chọn.
Nếu cô ở căn hộ riêng thì bà sẽ đi lại chăm sóc, để vợ chồng son có không gian riêng tư.
Ngữ Nhi thì sợ mẹ chồng đi lại vất vả.
Giờ cô cũng nghỉ việc rồi, ở nhà nhiều cũng chán.
Ở Hạ gia còn có người ra người vào.
Và cô cũng biết, mẹ chồng mong mỏi nhà lớn có thêm người cho bớt trống trải.
Hạ Phong Thần thì vui mừng ủng hộ vợ.
Miễn là Ngữ Nhi muốn, anh đều chiều ý cô.
Anh cũng bớt thời gian làm việc lại, thường đưa vợ đi khám thai.
Có lần Hạ phu nhân cũng đi cùng.
Anh không bỏ sót một buổi khám nào, cũng hay tìm tòi cách chăm vợ con.
Ngữ Nhi sống hạnh phúc nhìn rạng rỡ hồng hào hẳn ra.
Vợ chồng Phương Nghị cũng thi thoảng tới thăm con gái, mỗi lần đều mang một loại bánh ngon tới tặng thông gia.
Gần tới ngày sinh, cả nhà đang vui vẻ ăn bánh cùng nhau thì bỗng Ngữ Nhi hốt hoảng:
- Hình như con sắp sinh rồi.
Cô đứng lên, nước ối vỡ ra chảy ướt hai chân.
Dù đã chuẩn bị rồi nhưng cô vẫn sợ.
Hai mẹ thì luống cuống đỡ hai bên, còn Hạ Phong Thần vội vã lên phòng lấy đồ đi sinh đã để sẵn.
Hai ông bố cuống quýt theo sau, cả một nhà đưa Phương Ngữ Nhi vào viện.
Do sinh khó nên Ngữ Nhi được chỉ định sinh mổ.
Giây phút kí tên lên giấy xác nhận, Hạ Phong Thần bồn chồn, giờ anh là người quyết định sinh mệnh của vợ mình.
Trải qua hơn tiếng đồng hồ, mọi người thấp thỏm bên ngoài chờ đợi, thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe.
Nhã Kỳ rối rít cầm tay Trần Thu:
- Sinh rồi, sinh rồi.
Ngay sau đó, y tá đi ra, cầm tờ giấy hỏi:
- Người nhà Phương Ngữ Nhi đâu?
Hạ Phong Thần ngay lập tức đi tới:
- Vợ tôi sao rồi?
- Ổn cả, là một bé gái, nặng 3,5kg.
Giờ chỉ một người được vào.
Hạ Phong Thần đi theo sau mà lòng hồi hộp.
Vậy là con anh ra đời rồi.
Nhìn thấy Ngữ Nhi đang lim dim mệt mỏi, trán đẫm mồ hôi, anh xót xa tới hôn lên trán vợ, thì thầm:
- Cảm ơn em đã sinh con cho anh, Nhi Nhi, em vất vả rồi.
***
Bên ngoài, hai cặp cha mẹ nghe thấy ổn cả thì đã yên tâm.
Hạ phu nhân và Hạ lão gia rất vui mừng khi biết cháu mình là bé gái.
Bởi nhà bà sinh hai thằng con trai, từ lâu đã mong ngóng có đứa cháu gái trong nhà cho cân bằng.
Vợ chồng Phương Nghị thấy vậy cũng mừng thầm.
Lúc đầu họ còn lo nhà họ Hạ sẽ trọng nam hơn nữ.
Cũng may là không phải vậy.
Một lúc lâu sau Ngữ Nhi được chuyển ra phòng riêng.
Hạ Phong Thần đã chọn phòng dịch vụ tốt nhất cho cô.
Bố mẹ đã đi về để chuẩn bị vài thứ, với cả ở đây có hộ lý rồi, Hạ Phong Thần cũng muốn họ về nghỉ ngơi.
Hạ Phong Thần đang ngả lưng ra ghế, cởi trần để da kề da với con trong khi đợi vợ hồi sức.
Ngữ Nhi giờ mới tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, lòng trào lên hạnh phúc.
Dù thuốc tê đã hết, vết mổ rất đau, nhưng cô hoàn toàn mãn nguyện.
Con gái bé xíu xiu, còn hơi đỏ hỏn, đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên ngực bố.
Hạ Phong Thần chăm chú nhìn đứa nhỏ không phát hiện Ngữ Nhi đang nhìn mình, anh cẩn thận đắp chăn mỏng lên cho con.
Nhìn con bé giống hệt anh, như một bản sao thu nhỏ, lại có màu tóc hơi nâu nâu giống vợ, lòng anh tràn đầy tự hào, khẽ nói:
- Tiểu Nhi của bố!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...