Sau khi hệ thống nói xong câu đó liền yên lặng, không có thêm động tĩnh gì, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tần Ý vẫn cho hết thảy những việc này đều là một giấc mộng, mà ý thức không thuộc về anh kia lại càng một rõ ràng trong đầu.
Một trận chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh.
Vài tiếng thở gấp khiến anh sững sờ.
“A~ a~~..
Thất sự rất muốn, chạm vào eo của cưng, chạm vào eo của cưng, a ~ Nghĩ cũng muốn cao trào…”
Tần Ý đương nhiên chưa từng nghe qua bản tình ca Cái eo nhỏ phố biến khắp nam bắc này, lúc thường thì nghe nhiều nhất cũng chỉ là mấy bản nhạc cũ, giờ khắc này, nghe bài kia, sắc mặt càng ngày càng kém.
Cái người tên Tô Thất rốt cuộc là không biết xấu hổ đến mức nào chứ!
Anh cầm lấy điện thoại di động bên gối, do dự hai giây, xong vẫn nhận.
“Thất Thất à, thế nào rồi, Đường tổng có phải bị mày mê hoặc đến dục tiên dục tử không? Ai, cái kia của hắn… Có được không vậy? Lúc trước tao đoán có đúng không, là 18 centimet à? Nhưng mà nói thật, có thể được lên giường cùng Đường Ngự Thiên, tch, coi như qua mấy ngày bị hắn đạp thì tìm người sau cũng dễ.
Dù sao, có thể được hắn để vào mắt, mấy nguời danh môn vọng tộc khác có khi cũng muốn nếm thử mày, lúc đó cũng đừng quên tao… Không phải mày vẫn muốn thử 3P sao… Khà khà, mày với tao…”
Trong điện thoại liên tục truyền đến mấy câu linh ta linh tinh, lông mày Tần Ý càng cau chặt.
Nhưng anh không có cách nào trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì người này xuất hiện trong trí nhớ của anh.
Tư Gia Bắc.
Tiểu thiếu gia của tập đoàn Âu thị, thường ngày chả học hành gì, cùng Tô Thất tại gay bar như vừa gặp đã quen, bị Tô Thất lợi dùng làm ván cầu tiếp cận Đường Ngự Thiên.
Mặc dù là người ngả ngớn bất cần đời, thế nhưng đối với Tô Thất lại là thật sự quan tâm.
Dù sao, trong cái vòng nhỏ này, có thể gặp được một người hợp tính làm bạn, đi cùng nhau cũng không dễ.
Tần Ý ở trong cơ thế thanh tú của Tô Thất, ngồi ngay ngắn nghiêm trang, cất giọng lên cũng đánh ta cái khí chất phong tao nguyên bản có trên người Tô Thất: “Xin hỏi, cậu có chuyện gì?”
Tư Gia Bắc nhất thời không kịp phản ứng.
Cái này…
Không sai mà… Đây thực sự là giọng của Thất Thất… Nhưng sao lại cảm thấy là lạ…
Tư Gia Bắc nghe thấy không hiểu sao cả cúc hoa cũng căng thẳng, đang xụi lơ trên quầy bar cũng lập tức đứng thẳng người, thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Tao đang ở chỗ cũ, bây giờ mày có muốn đến không?”
Cậu ta nói chỗ cũ, chính là cái gay bar nơi hai người gặp nhau kia, cách khách sạn Tần Ý đang ở rất gần.
“Thời Tống, trong < Cảnh Đức Truyền đăng lục>, thiền sư Đạo Nguyên có giảng, bây giờ có thể bỏ tà theo chính, trở về với đức Phật.”
“Cái gì mà đăng lục cơ? Nghĩa là sao?” Tư Gia Bắc móc móc lỗ tai, đứng dậy, đi về phía có chút yên tĩnh, nhưng cậu ta nghĩ lầm rồi, không phải vì quán bar ầm ĩ, mà là những gì Tần Ý nói, cậu căn bản nghe không hiểu.
Tần Ý nói: “Truyền đăng lục là một loại sách ghi lại những lời trích dẫn của các vị sư, là tác phẩm cổ nhất của Thiền Tông.
So với những lời truyền miệng, lời trích dẫn trong sách chi tiết hơn.
So với trích dẫn thông thường, lại chỉ chú ý đến bản chất của chúng, lại dựa theo các dòng truyền thừa mà sắp xếp, có thể tương đương với sách lịch sử.
Trên thực tế, đây là sử sách của tư tưởng Thiền Tông.”
"..."
Tư Gia Bắc nghe được, sửng sốt một chút: “Thất Thất, mày làm sao vậy?”
Tần Ý lại nghiêm túc hỏi ngược lại: “Tư Gia Bắc, mục đích sống của cậu là gì?”
Nghe nói thế, Tư Gia Bắc đứng ngoài cửa quán rượu bị gió thổi ngu cả người.
Bị gió thổi cho ngu còn chưa đủ, không biết hôm nay cậu ta ra ngoài đạp phải cái vận cứt chó gì, nhân phẩm kém đến cực điểm, bởi vì vừa ngẩng đầu lên, cậu ta đã nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Sắc mặt Đường Ngự Thiên nặng nề, tựa như cười mà không phải cười: “Đã lâu không gặp, Tư thiếu gia.”
Hạ Thanh Thu kéo tay Đường Ngự Thiên, nép sát vào lồng ngực hắn, thỏ thẻ nói cười: “Thật là trùng hợp, lần trước thấy cậu vẫn là từ tiệc đại thọ của Tư lão gia.”
Tư Gia Bắc cũng cười theo, cười đến cứng ngắc: “Ha ha.”
Tần Ý nghe được rõ ràng, người bên ngoài khả năng nghe không hiểu, nhưng anh lại biết.
Tư Gia Bắc vì giúp Tô Thất, trộm bằng chứng rửa tiền của Đường Ngự Thiên từ tay Tư lão gia tử đưa cho hắn.
Cho nên mới có thể có tình cảnh kia, Tô Thất dùng phần văn kiện nọ uy hiếp hắn, vì vậy Đường Ngự Thiên chán ghét Tô Thất đến tận xương mới có thể đến quán rượu tìm gặp hắn.
Mà Tô Thất thì sẽ làm bộ là vì quá yêu hắn nên mới bất đắc dĩ nghĩ ra cái hạ sách này, chỉ cầu cùng hắn có thể có một đoạn nhân duyên mờ nhạt.
Đường Ngự Thiên không thể không biết trong đó có phần của Tư Gia Bắc, cho nên giờ phút này xuất hiện ở cửa gay bar… Tuyệt đối là có ý đồ riêng.
Đúng như dự đoán, bên người Đường Ngự Thiên đột nhiên xuất hiện rất nhiều tay sai, một người cầm đầu đám người vận đồ đen này hướng Tư Gia Bắc mà thủ thế “Mời”: “Tư thiếu gia, Đường tổng mời ngài lên lầu hai ôn chuyện.”
Điện thoại bị ngắt.
Hai chữ “ôn chuyện” này nghe thì hàm súc lễ độ, như mọi người ai cũng rõ trong lòng, chuyện lần này, coi như cậu ta là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất Tư gia, Đường Ngự Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Việc này vì Tô Thất mà ra, Tần Ý ở trong cơ thể hắn, cũng tiếp thu ký ức nguyên chủ, không quản đây có phải mộng hay không, anh cũng không thể không đếm xỉa đến.
Tần Ý nhớ rõ ràng, trong “Hào môn thế gia”, Tư Gia Bắc chính là chết trên tay Đường Ngự Thiên.
Cái đoạn văn kia hung tàn mà phô trương vô lý, tác giả đại khái là muốn làm bật lên cái mị lực lãnh khốc mạnh mẽ của nam chính, Tần Ý còn có thể gần như thuật lại: ___ Cả người Tư Gia Bắc bị Đường Ngự Thiên đá nhẹ một cước, lăn ra xa ba mét, sau lưng va mạnh vào ván cửa, một vệt đỏ sẫm từ khoé miệng hắn chầm chậm chảy xuống.
Đường Ngự Thiên cười lạnh, lau chùi dao quân dụng của Thuỵ Sĩ đang cầm trên tay, nhẹ giọng mà quỷ dị hỏi: “Chứng cứ tao rửa tiền từ tay Tư lão gia tử là đứa nào trộm đi? Còn có, mày cho là… Chút việc đó có thể uy hiếp được tao sao?” Nói xong, giơ tay chém xuống! Trong khoảnh khắc, cắt bỏ một bên tai của Tư Gia Bắc!
Tần Ý quyết định đi đến quán bar.
Anh mở tủ quần áo, muốn tìm một bộ để thay, cái áo sơ mi trên người này rộng quá mức, nửa bên vai đều lộ ra, anh tuyệt đối không thể mặc đồ như vậy mà ra ngoài.
Ai ngờ, vừa mở tủ, anh liền lâm vào thế khó.
Đầy cả tủ, không một thứ quần áo nào có thể mặc bình thường!
Bỏ qua đống quần chữ T nhét tùm lum, quần lót nóng bỏng không đề cập tới, nửa cái tủ đều là đồ xuyên thấu, so ra thì áo sơ mi anh đang mặc trên người đã là kín nhất rồi.
Bất đắc dĩ, Tần Ý phải cài đến khuy áo cao nhất, vén tay áo lên, như quân nhân gấp từng đoạn tay áo hướng lên trên, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế, xương cổ tay vì gầy yếu mà nổi lên, khiến người thương tiếc.
Lại từ trong tủ quần áo, vất vả lắm mới tìm được một cái quần bò rách lỗ chỗ, đây đã là thứ đồ kín nhất mà anh có thể tìm được rồi.
Đó cũng là kiểu quần mà Tần Ý chưa bao giờ thử trong suốt hai mươi tám năm qua.
Lần thứ hai cài chặt cổ áo, Tần Ý lúc này mới chuẩn bị xuất môn, ngoài cửa chỉ có một đôi giày, anh không thể xoi mói.
Tần Ý không biết đinh tán là vật gì, có chút không hiểu lắm, vì sao lại có người yêu thích mang cả khối thép trên chân.
Đêm đã khuya, quán bar vẫn còn cực kì náo nhiệt.
Tần Ý một đường không trở ngại đi lên lầu hai.
Một trong những mục đích mà Đường Ngự Thiên bắt Tư Gia Bắc chính là muốn dẫn Tô Thất đến, tính hai món nợ cùng một lượt.
Mà Đường Ngự Thiên vốn cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng vào Tô Thất.
Người như hắn ta, tai vạ đến nơi chỉ chạy trốn là nhanh, phản ứng đầu tiên chắc chắn là rũ sạch quan hệ cùng Tư Gia Bắc, có khi còn đem toàn bộ sự tình đổ lên đầu Tư Gia Bắc không chừng.
Cho nên, hắn không ngờ Tô Thất lại đến nhanh như vậy.
Khi gương mặt tinh xảo, thanh tú, tỏng lại mang theo mị sắc xuất hiện ở cửa phòng vip, hô hấp Đường Ngự Thiên đều đình chỉ.
Cũng không phải vì bị kinh diễm bởi sắc đẹp, mà là vì tức giận xông lên đầu.
Nghĩ đến trước đó bị người này đùa bỡn trong quán bar, đầu tiên cưỡng ép hắn đi theo, sau đó lại dục cầm cố túng( muốn bắt thì phải thả) mà đuổi người đi, Đường Ngự Thiên không khỏi nở nụ cười lạnh.
Tư Gia Bắc đang bị hai người mặc áo đen, trái phải đè xuống ghế sa lông, nhìn thấy Tô Thất xuất hiện, kích động gọi: “Thất Thất, sao mày lại tới đây, mau cứu tao, cứu tao!”
Người mặc áo đen lại lần thứ hai kìm giữ Tư Gia Bắc, làm cậu ta lại nặng nề ngã xuống ghế, một ngã này giúp đầu óc cậu tỉnh thêm mấy phần, lần thứ hai hô lớn: “Không đúng, Thất Thất, mày đi mau, cho dù tao___ Đường Ngự Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày___”
Tư Gia Bắc không hổ là cùng Tô Thất vừa gặp như người đã quen, gu quần áo cũng y hệt, áo đen xuyên thấu, quần da bó sát người, mi thanh mục tú lại cứ phải đánh mắt khói, yêu khí không chịu được.
Tần Ý liếc mắt một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trước sắc mặt của Hạ Thanh Thu hai giây, sau đó quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Khi chúng ta đã chọn một nghề nghiệp giúp ta có thể phục vụ nhân loại, thì mọi gánh nặng cũng không thể khiến ta nản chí, bởi vì những việc ta làm là hy sinh bản thân vì mọi người.
Lúc đó, chúng ta không thể hưởng những thú vui ích kỷ, ti tiện, mà niềm vui của ta là thuộc về mọi người.
Những việc làm của chúng ta là thầm lặng, nhưng hệ quả thì kéo dài mãi mãi.
Bây giờ hãy ngẫm lại, các nguời đang ở đây để làm gì vậy?”
Đây là đoạn anh thích nhất trong các trích dẫn của Karl Marx, lúc thường cũng đem ra giảng cho học sinh.
Bây giờ, con người ngày càng khó có thể tìm ra mục tiêu của cuộc sống, lại ngày càng dễ rẽ sai lối.
Giống như Tư Gia Bắc, mới vừa khuyên Tô Thất mau rời đi, nói rõ bản chất cậu ta cũng không xấu, chỉ là không có người dẫn dắt.
Nghĩ tới đây, Tần Ý dùng một loại ánh mắt từ bi nhìn về phía Đường Ngự Thiên: “Biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ.
Không có gì là không cho qua được, nếu như nhân sinh chỉ dùng một thù trả một thù, vậy còn có ý nghĩa gì?”
Đường Ngự Thiên trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cậu nói bậy bạ gì thế? Đây cũng là do cậu cố ý dùng thủ đoạn hấp dẫn tôi mà?”
Không giống như Đường Ngự Thiên xem tường, Hạ Thanh Thu lại nhìn Tô Thất với cặp mắt khác xưa, vị nữ chính hoàn toàn thanh thuần bạch liên hoa trong “Hào môn thế gia” này còn có một tầng thân phận bí mật___ một đảng viên cộng sản của Trung Quốc vĩ đại!
Bây giờ người bàn về Marx có quá ít người, Hạ Thanh Thu thường ngày đều chỉ tự mình nghiền ngẫm đọc trích dẫn Mao Trạch Đông, nhiều năm qua khổ sở vì không tìm được người cùng sở thích.
Đôi mắt đẹp của cô mở lớn, vừa mừng vừa sợ, bật thốt lên một câu: “Cậu, cậu cũng tin vào đảng cộng sản Trung Quốc?!”
‘Leng keng’ một tiếng, âm thanh của Tiểu Manh anh bỗng dưng xuất hiện trong đầu Tần Ý: “Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, tốn thời gian hai giờ lẻ ba phút tám giây, đánh vỡ kỷ lục ghi chép tại mỗi thế giới song song, được trao tặng danh hiệu kí chủ tiên tiến, có cơ hội tham gia nhiệm vụ chung kết hàng năm của kí chủ, cũng thu được 2 điểm bonus, cùng với một phần quà cho người mới, bí tịch công lược Đường Ngự Thiên, hiện tại tổng điểm đã là 5.”
…Cái gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...