Va Phải Của Nợ

Chap 9: Về nhà thăm mẹ

"Chị làm tốt lắm phải không?" - Nam cười tươi vỗ vai Becky hỏi sau khi vừa ho khan bởi mùi thuốc lá xộc vào mũi mình, đùa chứ lúc nãy Becky không lôi cô ra thì Nam cũng chỉ làm màu vậy thôi chứ không ngu dại gì cho thứ độc hại này lên miệng hút.

Becky bực dọc đáp: "Tốt cái nổi gì."

"..."

Cơn tức làm Becky như muốn bùng nổ, và Nam là đối tượng rất thích hợp để cô trút cơn bực: "Chị không biết chọn thời điểm sao? Chỗ này là nơi công cộng, lỡ có ai phát hiện ra thì sao? Chưa kể bây giờ còn có Vivian, để lại ấn tượng xấu trong lòng con bé không phải là ý kiến hay ho gì."

Làm theo lời căn dặn của Becky nhưng không ngờ lại bị em ấy trách mắng, Nam ấm ức trả treo lại: "Là ai bảo tôi phải ra mặt để tăng sức thuyết phục trong lòng Freen? Tôi đã hóa trang kỹ lưỡng lắm rồi, không ai nhận ra được đâu. Về địa điểm lộ diện thì xã hội đen muốn xuất hiện lúc nào chẳng được, còn phải canh giờ sao? Hay em sợ tôi diễn không tốt?"

"Chị thôi đi!"

"Thôi cái gì? Được, tôi sẽ ra ngoài nói hết cho cô ta biết, em không có thiếu nợ gì hết, tôi cũng không phải là xã hội đen hay bọn cho vay nặng lãi gì cả. Cho vừa lòng em." - Nam giận lẫy guồng chân bước đi, nhưng chỉ bước được nửa bước đã bị bàn tay nắm lấy cánh tay mình ngăn lại.

Becky thở ra nặng nề cố giữ cho đầu óc mình được bình tĩnh, cô dịu giọng xuống: "Là em sai rồi, em phải nói rõ với chị ngay từ đầu."

"..."

"Đừng giận nữa, bây giờ người em tin tưởng chỉ có thể là chị thôi. Chị đi rồi em phải làm sao đây?"

Khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười kín đáo, Nam hắng giọng hỏi lại: "Em thật sự không trách chị?"


"Không có! Chị xem! Kem trên đầu em vẫn còn đây này, chúng ta huề nhé!" - Becky vừa nói vừa hạ thấp đầu xuống ngang tầm mắt Nam dẫn chứng.

"Nói như vậy còn nghe được!"

Còn không được nữa em sẽ xử đẹp chị luôn - Becky thầm nghĩ trong bụng nhưng không dám nói ra mặt.

.

.

.

Nhướng mày nhìn lại vết kem dính bết trên tóc mình, Becky nghiêng đầu xuống bồn rửa với nước một lần nữa, người chị này của cô chơi cũng nặng tay thật, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc khăn tay đập vào mắt của mình, Becky theo bàn tay đang cầm khăn nhìn sang bên cạnh, là Freen đang đứng trước mặt của cô.

"Lau nhanh đi rồi ra ngoài, tôi không thể để Vivian ở ngoài lâu đâu!"

Becky khẽ cười nhận lấy khăn cầm lên lau tóc, ánh mắt lo lắng ấy nhìn cô quả thật có chút cảm động, dù rằng lời nói vẫn rất khó nghe.

"Cảm ơn!"

"Tôi sẽ đưa trước tiền đặt cọc, không phải là vì cô đâu. Tôi không muốn chuyện tương tự xảy ra nữa, mọi chuyện sẽ bị cô và bọn xã hội đen đó phá hỏng hết thôi." - Freen nói xong liền xoay lưng bỏ ra ngoài, nhưng cô vẫn có thể nghe được những lời Becky nói với mình.

"Cô thật tốt bụng và hiểu chuyện đó, tôi sẽ làm tốt mà!"

Nhìn xuống chiếc khăn trên tay, khóe môi bất giác cong lên nụ cười vô thức, Becky cất luôn khăn vào túi.

.

.

.

"Con bé dễ thương thật!" - Becky nhìn Vivian đang ngủ trên đùi Freen ở hàng ghế phụ qua kính chiếu hậu lên tiếng khen, đáp lại chỉ là sự im lặng tẻ nhạt của cô.

Freen thở dài nặng nề, bàn tay vuốt tóc con gái thả hồn vào dòng suy nghĩ vô định. Hiện tại tình trạng sức khỏe của mẹ cô đang ngày càng tệ, cô không thể đợi đến lúc bảo bối của cô hòa thuận hơn với Becky mới đưa cô đến, nhưng hiện tại chưa gì là chắc chắn, Freen không muốn đi sai nước cờ.

"Không cần phải suy nghĩ phức tạp đâu, cô và Vivian có thể đến gặp mẹ cô trước mà." - Giọng Becky trở nên nghiêm túc không còn vẻ bông đùa của mọi khi, hơn ai hết cô cũng rất nhớ gia đình của mình. Từ ngày mẹ mất, ba cô chỉ lo vùi đầu vào công việc, tình cảm gia đình từ lâu đối với cô là thứ quá xa xỉ mỗi khi nghĩ tới. Ít ra Freen còn được mẹ cô ấy yêu thương và quan tâm, còn cô bây giờ muốn về nhà cũng không thể.

"Becky, cô đưa tôi đến một nơi đi!"


"Được!"

.

.

.

Ngồi trên xe nhìn Freen dắt Vivian còn chưa tỉnh ngủ hẳn đi vào trong ngôi biệt thự sang trọng phía trước, Becky mỉm cười ngả lưng nằm nghỉ luôn trên xe, đợi hai mẹ con họ đoàn tụ với gia đình bên trong ngôi nhà.

"Mình cũng nhớ nhà quá, là gia đình ba người của trước kia."

.

.

.

"Chủ tịch!" - Freen ngượng nghịu chào mẹ của mình, cô vẫn chưa thoải mái để có thể gọi bà là mẹ trở lại.

Người đàn bà ngồi trên xe lăn với khuôn mặt đã hằn sâu dấu vết của thời gian, dù vậy thì nét cứng cỏi và dày dặn cũng theo đó ngày một nhiều hơn. Đôi mắt mệt mỏi nhìn đứa con gái của mình, chậm chạp rời xuống đứa trẻ nhỏ bên cạnh, nụ cười vẽ trên đôi môi có phần khô nứt của bà: "Cháu qua đây với bà được không?"

Vivian nhìn lên mẹ mình, nhận được cái gật khẽ liền chạy ngay đến bên cạnh bà, đối với Vivian, người bà này tuy có vẻ ngoài lạnh lùng và đáng sợ nhưng nụ cười ấm áp đó đã xóa tan tất cả, bé con ríu rít chào hỏi bà.

"Cháu chào bà!"

"Vivian của bà ngoan quá! Con có muốn chơi trò chơi không, bà có mua nhiều thứ lắm?"


Nghe nhắc đến đồ chơi, hai mắt Vivian nhanh chóng sáng rỡ, bé con thích thú vỗ tay reo lên: "Bà có mua đồ chơi cho Vivian luôn sao?"

"Phải, bà đã mua rất nhiều, Vivian muốn cái nào cũng đều có hết!"

"Woh! Cháu thích lắm ạ!"

Đợi cho quản gia Niran đưa Vivian đến phòng đầy ấp đồ chơi, Freen mới chậm rãi đến gần hơn, nhìn khuôn mặt đã tiều tụy đi rất nhiều của bà, lòng cô lại thấy nhói đau.

"Con xin lỗi!"

Không bất ngờ với thái độ kỳ lạ của con gái, bà sớm đã đoán ra cái ngày này, ngày con gái của mình biết được toàn bộ sự thật.

"Con sống vẫn tốt chứ?"

Freen đưa tay lau nhanh dòng nước mắt chực trào trên mi, cô gật nhẹ đầu trả lời: "Con và Vivian sống rất tốt, sau này con và Vivian sẽ thường xuyên đến thăm ... mẹ..."

"Con đã ăn gì chưa? Hôm nay có rất nhiều món ăn ngon, hai mẹ con ở lại đây dùng bữa tối rồi hãy về!"

"Vâng!" - Freen nhận ra không chỉ sức khỏe, tính tình của mẹ cô cũng đã dễ dãi hơn rất nhiều. Hay bởi vì đây mới là tình cảm thật của một người mẹ dành cho đứa con của mình, cô đúng là vẫn chưa thể trở thành một người mẹ tốt giống như mẹ mình được.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận